Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 95: Nghi hoặc của Ron


Đọc truyện Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 95: Nghi hoặc của Ron

Mặc lời nói Godric vừa rồi phần lớn là dọa người hay chỉ là bất đắc dĩ vì nhóm động vật nhỏ Hogwarts, nhưng anh lo lắng Harry là sự thật.

Còn chưa tới bệnh thất, anh chịu khó chạy tới chỗ Harry.

“Severus.” Khi anh tới bệnh thất, tìm Severus đầu tiên, “Harry không sao chứ?”

Severus gật gật đầu, “Bà Pomfrey nói, đứa nhỏ bắt đầu hấp thụ pháp lực Harry.”

Mấy tháng trước đứa nhỏ không có chuyện gì, nhưng khi bắt đầu hấp thụ pháp lực, lúc đầu, pháp lực Harry sẽ xói mòn phần lớn.

Nên Harry mới có thể đột nhiên choáng váng, Snape lo cho cậu liền ôm cậu tới bệnh thất, để bà Pomfrey kiểm tra.

Đây là lần đầu tiên, khi Harry vào bệnh thất, Snape hay Dumbledore không bị bà Pomfrey mắng.

“A, tôi không thể không nói, Severus,” Vốn thấy Harry được ôm vào bệnh thất, bà Pomfrey gần như gào lên – mấy năm nay số lần Harry vào bệnh thất đều bằng tổng số lần cái đám Gryffindor nghịch ngợm kia tiến vào – nhưng đợi bà kiểm tra xong, bà hiếm khi lộ ra vẻ mặt hài lòng, “Thầy chăm sóc Harry rất tốt.”

“Harry không sao?” Snape hỏi.

“A, không sao, trạng thái của Harry bây giờ là hoàn hảo nhất trong mấy năm nay đấy.” Bà Pomfrey vừa lòng nhìn Harry, nhìn nhìn Snape, phải biết “vài năm trước” mỗi lần Harry vào bệnh thất gần như là bị thương chồng chất, chỉ hiện tại, thật hiếm khi, Harry khỏe mạnh như một đứa trẻ bình thường.

Không phải nói Harry không là đứa trẻ bình thường, nhưng bà Pomfrey thật sự là căm thù trạng thái sức khỏe của Harry đến tận xương tủy.

Có thể nói, sức khỏe quá khứ của Harry tuyệt đối không đạt tiêu chuẩn mà đứa trẻ cùng tuổi nên có.

Mà hiện tại, cơ thể Harry vô cùng khỏe mạnh, khiến bà Pomfrey hết sức hài lòng, thậm chí không so đo chuyện cậu vị thành niên đã mang thai, liên quan, sắc mặt nhìn Snape cũng khá lên nhiều – mỗi lần Harry bị thương hoặc hôn mê vào bệnh thất, dù là hiệu trưởng hay Snape, cũng không thể thoát được bà Pomfrey trách cứ.

“Nhưng vừa nãy Harry rất không thích hợp.” Sáng sớm thi thoảng Harry sẽ có hiện tượng choáng váng, hiện tượng thích ngủ của Harry ngày càng tăng, mỗi lần Harry tỉnh lại, Harry đều cần mở to mắt trên giường mấy phút đồng hồ.

Nhưng sáng sớm nay khi Harry đi dạo, trạng thái này lại càng nghiêm trọng, về sau, thậm chí còn không thể đi được.

Snape đơn giản kiểm tra cơ thể Harry nhưng không phát hiện ra cái gì, lập tức anh nhớ đến hiện tại Harry đang mang thai, lo lắng có phải đứa bé xảy ra chuyện gì không, nên anh không nói hai lời liền ôm Harry đến bên này.


“Đó là vì đứa nhỏ bắt đầu hấp thụ pháp lực Harry để hình thành màng bảo hộ.” Bà Pomfrey từ ái nhìn Harry, bà thích trẻ con, nên mới từ chối lời mời của St Mungo mà ở lại Hogwarts, đối với bà mà nói, trẻ con là tồn tại tốt đẹp nhất trên thế giới, mà người mang thai, dù là trai hay gái đều đáng được tôn trọng và kính nể.

“Pháp lực Harry còn lớn hơn tôi tưởng tượng, không trực tiếp bị ngất là trạng thái không thể tốt hơn. Tình huống thế này còn kéo dài ba bốn ngày, đợi màng bảo vệ bên ngoài đứa nhỏ thành hình Harry sẽ không tổn thất pháp lực phạm vi lớn nữa, sau đó, nếu thầy không muốn pháp lực Harry xói mòn nhiều thì tự mình cũng có thể đưa pháp lực truyền cho đứa bé.”

Nghe xong lời kể của Snape, Godric cuối cùng yên lòng.

Lúc này Harry ngồi trên giường thong thả ăn bữa sáng mà gia tinh vừa mới đem tới.

“Bà Pomfrey nói, mấy ngày nay tốt nhất Harry nên ở bệnh thất, bà cần lập ra một danh sách thực phẩm cho Harry.” Snape nói.

Tuy danh sách thực phẩm gì đó anh có thể tự mình lập cho Harry, nhưng anh hiểu rõ mình không nên phản bác bà Pomirey, anh có thể không nể mặt Dumbledore, nhưng với bà Pomfrey, thật sự anh không phản bác được.

Sở dĩ bà Pomfrey lại mạnh mẽ, sở dĩ có thể làm cho các giáo sư Hogwrats không dám nghi ngờ bà “chăm sóc” bọn nhỏ, không chỉ vì khi bà giận có thể liều lĩnh quở trách bạn, càng vì toàn bộ Hogwarts, không có ai quan tâm bọn nhỏ trường này bằng bà, không có ai nhiệt tình chăm sóc bọn nhỏ như bà.

Mạnh mẽ của bà, đều là vì những đứa trẻ này.

Điều bà hy vọng nhất, chính là bệnh thất này không có ai tới quét dọn.

Vì ít nhất điều đó có thể chứng minh không có đứa trẻ nào đang bị ốm, hay bị thần chú tra tấn.

Không ai có thể phản bác bà, vì mọi chuyện bà làm đều là vì bọn nhỏ. Mặc kệ là Ravenclaw “chỉ biết đọc sách”, hay là Hufflepuff “chậm hiểu”, hoặc là Gryffindor “lỗ mãng xúc động”, thậm chí là cả Slytherin “âm hiểm giả dối”.

Có thể nói, trở lại Hogwarts lâu như vậy, bà Pomfrey là vị duy nhất được cả bốn nhà sáng lập tán thành.

Vì trong mắt bà không phân biệt Nhà, mọi đứa trẻ đều là “bọn nhỏ Hogwarts”.

“Nếu Poppy đã lên tiếng,” Chứng cớ trực tiếp bốn nhà sáng lập tán thành bà Pomfrey chính là bốn người đã bắt đầu gọi tên của bà – ngay cả Salazar cũng không ngoại lệ – Salazar ngồi cạnh Harry, nói, “Vậy Harry, mấy ngày nay con ở đây, Severus sẽ ở cùng con, giờ là thời kỳ quan trọng, được không?”

Harry ngoan ngoãn gật đầu, miệng không ngừng ăn cơm, cũng không phải cậu quá đói bụng nên cũng không kịp trả lời Salazar, mà là trước khi bà Pomfrey ra ngoài đã đích thân ra lệnh, nếu lúc bà trở về mà Harry vẫn chưa ăn xong bữa sáng…


Harry tỏ vẻ cậu không muốn nghĩ ý tứ sau dấu chấm lửng, dù sao số lần cậu “ở” bệnh thất là rất nhiều, hơn nữa mỗi lần xuất hiện thì cậu đều xảy ra sự cố kỳ quá, vì thế bà Pomfrey cũng không phải lần đầu tiên “chăm sóc” cậu, cậu thân thiết hiểu được trong câu nói chưa hoàn kia có ý gì.

Đối với cậu mà nói, chọc giận giáo sư McGonagall cũng không thể đắc tội bà Pomfrey, đây là tự cậu trải nghiệm.

Ngoài cửa, Ron ở cửa đau đầu khi nhìn thấy một đám người trong bệnh thất rồi rụt lại.

Họ cũng vừa mới biết được chuyện Harry mang thai, nhưng sau khi giật mình lại càng lo lắng.

Họ cũng vừa mới thấy Harry được người nào đó ôm về bệnh thất.

Từ hoảng sợ và giật mình ban đầu, càng nhiều là lo lắng cho bạn mình.

Mà Hermione càng trực tiếp, vươn tay kéo sau cổ Ron tha tới bệnh thất, Ron đáng thương một thằng con trai đàng hoàng bước chân lại kém hơn cả một đứa con gái.

Draco ở phía sau nhìn động tác của Hermione, sau đó nhìn nhìn lại Pansy bên người, cảm thán tự đáy lòng.

Tuy những năm gần đây Pansy quả thật có khuynh hướng bạo lực, dù là Draco hay là Zabini thậm chí là rất nhiều Slytherin đều đã từng gặp cô “ra tay”, nhưng ít nhất Pansy còn chưa tới trình độ của người nào đó.

Nhưng Ron đi tới cửa bệnh thất, ngại bên trong có người, vì thế co đầu giật tóc không muốn đi vào.

Hermione cuối cùng không chịu nổi, đạp cậu một cái.

Lần này, Ron liền được mọi người chú ý.

“Chào buổi sáng, giáo sư.” Hermione khéo léo chào hỏi các giáo sư ở đây, “Chúng con đến thăm Harry, vừa thấy cậu ấy có vẻ không ổn, chúng con có hơi lo lắng.” Sau đó cô nhìn thấy Salazar ngồi bên giường Harry, mắt giật lại nhưng không nói gì.

Harry đã thấy được ánh mắt không tốt của Hermione, vì thế cậu sợ hãi kéo kéo quần áo Salazar.

Salazar cười cười, biết lúc này Harry không còn đói bụng nữa, để gia tinh mang đi rồi biến ra hai ghế cho Hermione và Ron.


“Đừng ngại ngùng, ngồi đi.”

Hermione thoải mái ngồi xuống, Ron ngồi sau cô một chút, cậu ẫn luôn nhìn Salazar, sau đó lại nhìn nhìn Godric bên cạnh

Đây có thể nói là lần đầu tiên Ron đánh giá hai người kia gần thế này, bình thường đều nhìn khi đi học mà thôi.

Nhưng, dù là khi đi học Ron cũng có thể cảm giác được đối phương rất mạnh.

Cậu thật sự không hiểu, rốt cuộc sư tổ làm thế nào mà “ép buộc” xà tổ nhỉ.

Cho nên nói… hiểu lầm thật sự đáng sợ!

“Harry, cậu không sao chứ?” Tuy Hermione cực kỳ bất mãn vì Harry lại gạt cô chuyện quan trọng thế này, nhưng hiện tại quan trọng nhất là Harry không sao.

Harry gật gật đầu.

“Vậy,” Cô mỉm cười, nhưng Harry chợt có dự cảm xấu.

Quả nhiên, một giây sau, Hermione bắt đầu gào lên, “Harry Potter, tin tức quan trọng như vậy mà cậu không thèm nói sớm, là muốn đợi sinh con rồi mới cho chúng mình một “bất ngờ” sao hả? Cậu cái tên đáng chết này còn có coi bọn mình là bạn không, có biết chúng mình sẽ lo cho cậu không hả!”

Chuyện Harry và Snape đến với nhau, cô có thể chấp nhận, Harry đã từng nói với cô ở ngàn năm trước hai người đã cùng nhau đi một đoạn đường, cô chấp nhận còn muốn chúc phúc. Harry trở về nhưng không tìm cô và Ron ngay cô có thể không để ý, dù sao Harry lo lắng vẫn có thể hiểu.

Nhưng, vì sao chuyện quan trọng như vậy Harry lại không nói cho họ?

Chẳng lẽ người kia đi một chuyến thời không khác rồi không coi họ là bạn nữa?

Nếu người kia dám nghĩ như vậy, cô sẽ là người đầu tiên đánh cậu ta.

Harry rụt cổ lại trong lòng Salazar.

Ron nhìn tình huống này có chút mất tự nhiên, nhưng Hermione thì hoàn toàn mặc kệ.

Cô có thể nói là dung hợp ưu điểm của giáo sư McGonagall và bà Pomfrey – giáo sư McGonagall không đồng ý học trò mình phá hỏng nội quy trường học, đối với bà mà nói, bọn nhỏ chỉ cần học tập là được rồi, đụng vào nội quy trường học đi làm chuyện nguy hiểm giáo sư McGongall tuyệt đối không cho phép, mà bà Pomfrey lại yêu cầu nghiêm khắc với bọn nhỏ.


Sở dĩ Hermione không để ý chung quanh có nhiều người như vậy, đó là vì cô lo cho Harry, cũng vì hành động của Harry mà cô có chút đau lòng, sự quan tâm của cô sẽ không vì có giáo sư ở đây mà không dám biểu đạt.

“Cậu ngồi đàng hoàng nói rõ cho mình, lớn đầu rồi còn tránh trong ngực người lớn à!” Hermione hung tợn nhìn cậu.

“Hermione…” Quả nhiên Harry ngồi thẳng dậy, Salazar nhìn nhìn Hermione, rồi nhìn các bạn mình, sau đó hiểu ý mỉm cười. Cô bé này, rất có phong cách của Rowena, “Mình sai rồi, ngày đó mình quên không nói cho cậu, rồi trong khoảng thời gian này mình vẫn luôn…”

Biện pháp tốt nhất đối phó với Hermione đang nổi giận là làm mình đáng thương một chút, ngàn lần không thể nổi cáu lên với Hermione, dù lúc này Hermione không đúng thì cậu cũng phải tự nói với mình là cô đúng.

Đây là kinh nghiệm những năm gần đây của Ron, xuyên qua “dạy dỗ bằng máu” mà đưa ra kết luận.

Hermione trừng Harry.

Harry lại kéo kéo ống tay áo Salazar.

Salazar nhẹ nhàng bật cười, “Trò Granger,” giọng nói lạnh nhạt của anh mang theo một chút hiền hòa, tuy khó có thể nhận ra nhưng người chỗ này đều vô cùng thân thiết với Salazar, họ không thể không phát hiện ra Salazar thay đổi, xem ra, sau bà Pomfrey, Hermione sẽ trở thành người thứ hai Salazar đồng ý, “Mấy ngày nay Harry rất thích ngủ, đừng trách thằng bé.”

Hermione há miệng, nhưng không biết nên nói gì.

“Ở ngàn năm trước, sau khi hồi phục ký ức, thằng bé nhắc tới hai người các trò nhiều nhất.” Salazar nói khẽ.

“Cũng không phải thế đâu.” Một người ghen tị ở phía sau ôm Salazar, tựa cằm vào vai anh, đôi mắt lam lòe sáng nhìn Hermione và Ron, “Người kia khen hai trò đến ba hoa chích chòe, người không biết còn tưởng rằng đang nhớ người yêu ý chứ.”

Hermione và Ron ngạc nhiên nhìn nhìn Harry, Harry cười với họ.

“Gần đây tinh thần Harry không được tập trung, đừng trách thằng bé.” Rowena đi đến bên Hermione, vỗ nhẹ vai Hermione.

Bên kia, Hermione đang giải thích với Harry vì mình xúc động, mà bên này, Ron nhìn hành động thân mật của Salazar và Godric, càng xem càng thấy không ổn.

Cậu luôn luôn nghĩ những lời Harry đã nói trên tàu tốc hành.

Sau đó, vì ngơ ngác quá, đợi Hermione vỗ vai cậu hỏi cậu đang nghĩ gì, cậu nhất thời vô ý, trực tiếp thốt ra suy nghĩ trong lòng, “Mình nghĩ, không phải nói Slytherin và Gryffindor đến với nhau là do Gryffindor ép buộc sao, nhưng giờ xem ra, sao lại không giống tí nào hết?”

Nói xong mình cũng tỉnh táo lại, rồi nhìn Godric ngây ngẩn cả người, chính mình cũng gia nhập đội ngũ sững sờ.

Đợi họ tỉnh táo lại, Rowena và Helga cùng đầu sỏ nào đó cất tiếng cười to.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.