Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 93: Đêm hai Nhà không ngủ


Đọc truyện Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 93: Đêm hai Nhà không ngủ

Đối với Harry mà nói, thế giới bên ngoài trở thành thế nào căn bản cậu không quan tâm, cậu đã quen rồi, cậu không cần phải rụt rè vì người xung quanh, a, đây căn bản không phải là tác phong của cậu.

Cậu chính là Gryffindor, dù cậu có một người cha Slytherin, nhưng nói thật, cậu vẫn là Gryffindor, đây là tính cách ở tận xương cậu, không thể nào bài mòn đi được.

Đối với chuyện mình và Snape ở chung dọa vài vị đến cấm túc kia, cậu tỏ vẻ áy náy nhưng…

Thôi, coi như xong, cậu không cần phải cảm thấy mất tự nhiên vì mấy đứa trẻ đó.

Mà cậu thật không ngờ, chuyện này không chỉ dọa ba người đơn giản như vậy, mà là sau khi ba người này mang tin tức về mang lại phản ứng như nào.

Slytherin:

“Đây cũng không phải chuyện cậu nói đùa.” Nói vậy, Snape đều rất bao che Slytherin, dù cấm túc, thời gian cũng không lâu, nên khi hai người bị cấm túc xuất hiện tại phòng sinh hoạt chung, các Slytherin không hề ngạc nhiên.

Nhưng hai người kia đi vào phòng sinh hoạt chung Nhà Slytherin, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, nếu không có người thấy không ổn lắm đỡ lấy, chỉ sợ sẽ mất mặt.

“Sao vậy?” Có người quan tâm hỏi.

Hai người run rẩy nhìn người đỡ mình, một người run rẩy mở miệng, “Chúng tôi… chúng tôi thấy một người đi ra từ phòng chủ nhiệm…”

“A?” Người chỗ này không tự chủ được mà nhíu mày, “Rốt cuộc chủ nhiệm muốn kết hôn rồi?”

“Đó là con trai.” Cậu bổ sung.

“Sở thích của chủ nhiệm… thật sự là độc đáo.” Đối với tin tức này, mọi người tỏ vẻ còn có thể chấp nhận.

“Đó là một thiếu niên.” Người bên cạnh lo lắng nói.

Phòng sinh hoạt im lặng một hồi, sau đó mọi người miễn cưỡng nuốt một ngụm nước miếng, “Được rồi, nếu chủ nhiệm thích…”

“Người kia là Harry Potter!” Cậu rốt cuộc không nhịn được gào lên.

Draco vừa mới vào phòng sinh hoạt suýt bị tiếng gào này dọa ngã.

Nơi cậu vào đúng là phòng sinh hoạt chung Slytherin chứ không phải tòa tháp Gryffindor?

Draco vô cùng nghi ngờ chuyện này.


“Parse…” Có người nhìn cậu, “Lời nói đùa này không hề buồn cười.”

Người tên là Parse kia gần như suy sụp gào lên, “Tôi nhìn thấy, Harry Potter mặc áo ngủ đi ra từ phòng chủ nhiệm, còn tìm chủ nhiệm muốn ăn, chủ nhiệm vì cậu ta đuổi chúng tôi ra hầm, chủ nhiệm… chủ nhiệm… chủ nhiệm ôm Potter khi chúng tôi ra!” Có thể làm Slytherin luôn bình tĩnh mất khống chế thế này, Harry à, chỉ có thể là cậu mà thôi.

Draco nhìn Parse hiển nhiên quá mức hoảng sợ, ở trong lòng càng khinh bỉ sư tử nào đó.

Phòng sinh hoạt chung yên lặng vài giây, sau đó bỗng nhiên ồn ào, “Không thể nào!”

“Chủ nhiệm và Potter? Ta thà tin chủ nhiệm và thủ tịch còn hơn!”

“Căn bản không thể!”

“Quả thực còn hoảng sợ hơn chuyện bốn nhà sáng lập sống một ngàn năm.”

“Parse, mấy ngay nay tin tức đã đủ kinh hồn rồi, không cần cậu thêm một cái tin không thể nào xảy ra dọa chúng tôi đâu!”

Draco đỡ trán, nhìn Zabini bên cạnh.

Nhà Slytherin cũng có một ngày thế này… đây mới thật là…

“Được rồi.” Cuối cùng không nhịn được Draco rốt cuộc lên tiếng, sau khi cải cách chế độ thủ tịch Draco tiếp tục dẫn dắt toàn bộ Slytherin, mà còn đang thay đổi theo hướng Salazar mong đợi. Toàn bộ Slytherin cũng biết cậu được ngài Slytherin thích, nên học trò hiện tại, sở dĩ tôn kính Draco, không hoàn toàn là vì thế lực gia tộc sau lưng Draco, càng là vì năng lực của bản thân cậu.

Vì thế, Draco có thể vừa lên tiếng đã khiến các Slytherin yên tĩnh lại.

“Không phải là chuyện tình yêu của chủ nhiệm sao, các cậu có cần thiết vứt bỏ toàn bộ lễ nghi Slytherin mà tiến hóa thành sư tử?” Draco nhìn bọn họ, thản nhiên nói.

Đương nhiên, trong lúc này, cậu còn cố gắng quên đi đủ loại sự cố khi vừa biết chuyện của Harry.

Các Slytherin nhìn thủ tịch của họ, nhất thời không biết nên nói gì.

Đây không ổn, thật sự không được bình thường!

Rõ ràng thủ tịch là người có quan hệ ác liệt nhất với Potter, toàn bộ Hogwarts cũng biết thủ tịch và Potter vừa thấy mặt không châm chọc thì cũng rút đũa phép, hai người không vừa mắt nhau đã lâu rồi!

Nếu nói ai sẽ phản ứng kịch liệt nhất khi hai người họ đến với nhau, ngoài cái tên xúc động ở tam giác vàng, chỉ sợ thủ tịch của họ cũng sẽ như vậy.

Hơn nữa với họ mà nói, thái độ chủ nhiệm đối với Potter cũng biết, chủ nhiệm ghét Potter, Potter hận chủ nhiệm, nhưng chỉ một năm, họ lại ở cạnh nhau, chuyện này thậm chí còn khó tin hơn cả việc bốn  nhà sáng lập xuất hiện trước mặt họ kìa.


Nhưng càng làm họ khó tin hơn cả là thủ tịch họ lại bình thản như vậy, bình tĩnh như vậy, như là hai người bạn của mình đến với nhau, tuy đều là con trai nhưng không có cảm giác quá giật mình.

Nhưng Potter không phải là bạn của cậu ấy, hơn nữa cậu ta cũng không nên có tình cảm như vậy với chủ nhiệm mà!

Bọn nhỏ Slytherin cảm thấy mình vô cùng hỗn loạn, thế giới này quả thực quá khủng bố, chủ nhiệm và Potter có thể ở cùng nhau, còn có cái gì là không thể nữa?

Gryffindor :

Đối với Gryffindor thích náo nhiệt mà nói, dù mười giờ cũng không phải muộn, huống chi hiện giờ còn lâu nữa mới tới mười giờ, nên phòng sinh hoạt chung vô cùng náo nhiệt.

Dù người nào đó nghiêng ngả chạy vào, còn không cẩn thận trượt chân cũng không có nhiều người để ý, nhiều nhất chính là vài người bạn khá thân trêu cậu, “Phía sau là Peeves cầu hôn cậu à? Nhìn cậu sợ hãi như vậy.”

“Cái này còn đáng sợ hơn bị Peeves cầu hôn nữa!” Người nọ thét chói tai.

Vì tiếng thét của cậu ta phòng sinh hoạt dừng một chút, lập tức một đám người nở nụ cười.

“A, mình rất muốn biết chuyện gì mới có thể dọa Gryffindor luôn vô địch thành như vậy, truyền ra ngoài thì cậu tiêu rồi, chắc phải chuyển Nhà mất.”

“Dù đối mặt với kích thích nào đó, chúng ta cũng có thể bắt nó trở thành một chuyện tốt đẹp, lấy thái độ nhiệt tình chào đón nó!”

Đám người cười hì hì nhìn cậu nói.

Người nọ nhìn đám người kia, họ đều là không thèm để ý, đối với Gryffindor mà nói, dù người khác cảm thấy sợ hãi, trong mắt họ cũng là kích thích mà mới mẻ.

Vì thế với phản ứng nhát gan của cậu, không hề ác ý đùa giỡn.

Cậu hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên gào lên, “Mình nhìn thấy Harry Potter!”

Bọn nhỏ trong phòng sinh hoạt sửng sốt một giây lập tức hoan hô, “Quá tuyệt vời, Kẻ Được Chọn của chúng ta trở lại rồi?”

“A, đừng quên kỳ trước các cậu đối xử với Harry thế nào, có thể chính vì thế mà cậu ấy không xuất hiện ý.”

“Nhưng không phải lúc ấy các cậu cũng phản đối cậu ta sao.”

“Nhất định là vậy, nếu không sao trở về Harry lại không tới phòng sinh hoạt chung chứ.”


“A, các cậu cần phải tìm thời gian giải thích đi.”

“”Harry thân mến, chúng mình sai, cậu trở về đi”.” Người này nói xong rồi nở nụ cười.

Ron và Hermione vừa trở về từ bên ngoài, nghe được họ thảo luận chuyện của Harry, nhìn nhau một cái, Hermione vốn muốn nói gì, nhưng Ron ngăn cô lại.

Không thể nào chỉ có một mình cậu hoảng sợ được!

Ron nghĩ vậy.

Tuy dưới sự khuyên giải cộng thêm bạo lực uy hiếp của Hermione mà cậu miễn cưỡng chấp nhận, nhưng với chuyện Harry và Snape, Ron tỏ vẻ chính mình và Hermione không thể đi chúc phúc họ.

Dù sao Harry cũng là anh em của cậu.

Ron cảm thấy, nếu lão dơi già chỉ vui đùa Harry một chút, làm bạn, làm anh em, cậu có trách nhiệm tách Harry khỏi Snape.

Vì thế với chuyện này, cậu mang thái độ quan sát.

Giờ phút này có người gặp Harry và Snape, Ron tỏ vẻ không định nói gì.

Chỉ một mình cậu bị hoảng sợ – rõ ràng Hermione cũng bị hoảng sợ nhưng biểu hiện của cô thật sự làm Ron rất xấu hổ – không công bằng, phải dọa mọi người mới được!

“Hiện tại Harry đang ở chỗ lão dơi già, mình nhìn thấy anh ấy mặc áo ngủ đi ra từ phòng lão dơi già!”

Nói xong câu đó, dù là Ron cũng hiểu được tim mình quá nặng!

Phòng sinh hoạt chung chìm vào yên lặng ngắn ngủi.

Đây là yên lặng chỉ có khi đêm khuya, chỉ khi lượn đêm trở về mới có thể thấy.

Sau đó, như bùng nổ, tình huống lễ khai giảng ngày đó lần thứ hai xuất hiện – hoàn toàn không cần nghi ngờ bản lĩnh Gryffindor có thể tái diễn rầm rộ khi đó.

“Không thể nào, không thể nào!” Có người thét chói tai, dường như chỉ cần giọng nói cậu đủ to, thì chuyện này sẽ biến thành giả vậy.

“Potter và lão dơi già? Merlin ơi, mình thà tin Potter và Malfoy còn hơn!”

“Cái này không hề buồn cười, có lẽ cậu ấy bị lão dơi già cấm túc thì sao…” Cậu hoàn toàn không suy nghĩ đến vì sao bị cấm túc sẽ ở trên giường lại còn mặc áo ngủ.

“Nhất định cậu nhìn lầm rồi, mình thà tin Harry còn chưa trở về!”

“Chắc chắn lão dơi già ếm thần chú làm cậu nhìn lầm đó!”

“Harry và lão dơi già làm sao có thể ở cạnh nhau, làm sao có thể!”


“Mình hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi!”

“Thượng đế ơi!”

“Dyse, nơi này là giới phù thủy, đừng kêu thượng đế, phải gọi Merlin!”

“Nhưng, Harry có thể ở cạnh lão dơi già, chẳng lẽ không phải Merlin vứt bỏ thế giới này rồi à?”

“Dù kêu gì cũng được, nói mình biết đây không phải thật đi!”

“Chắc chắn là nhìn lầm, chắc chắn vậy!”

Bên Gryffindor hỗn loạn ảnh hưởng tới Godric đang thảo luận với giáo sư McGonagall về cải cách Gryffindor sau này.

Họ đi tới phòng sinh hoạt chung, nhìn thấy một đám học trò bối rối.

“Chuyện gì vậy?” Giáo sư McGonagall vẻ mặt khó coi nhìn đám học trò làm ầm ĩ này, “Tuy hiện tại chưa đến giờ giới nghiêm, nhưng các trò cũng không thể ầm ĩ như vậy!”

Tiếng ồn này quả thực là muốn làm hỏng Hogwarts đây mà!

“Giáo sư!” Có người cười gượng nhìn giáo sư McGonagall, “Dyse nói là cậu ấy thấy được Harry ở hầm của… giáo sư Snape, ôi, Merlin ơi, quá khủng bố.”

Tập mãi thành quen Godric có chút không hiểu nhìn họ, hỏi lại, “Họ ở cạnh nhau đã lâu rồi, Harry ở hầm thì có gì kỳ lạ đâu?”

Họ ở cạnh nhau đã lâu rồi…

Cạnh nhau đã lâu rồi…

Đã lâu rồi…

Hermione đỡ trán, khe khẽ thở dài.

Ron nuốt nước miếng, cố gắng chịu đựng.

Các Gryffindor trợn mắt há mồm nhìn Godric.

Godric vẻ mặt vô tội nhìn lại bọn họ.

Sau đó, phòng sinh hoạt vốn rất vất vả mới có thể yên lặng lại la lên, “Không thể nào!”

Trong tiếng la quanh quẩn, rốt cuộc có người không chịu nổi, từng người, ngủ trước giờ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.