Đọc truyện Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 90: Lời chúc phúc tạm thời
“Oa a.” Godric nhìn phản ứng của Ron, đột nhiên chậc chậc lưỡi, đương nhiên, Harry không bỏ qua ý cười trong mắt anh, “Tên nhóc kia, còn phải học hỏi nhiều.” Godric cười hì hì nói.
“Ron cậu ấy chỉ là… ừm, có chút phản ứng quá độ.” Harry ngại ngùng cười cười.
“Đi ăn sáng trước.” Snape cúi đầu nói với Harry, họ cũng không phải cố ý đi đến, chủ yếu là họ vừa mới hái những bông hoa nhỏ bên Rừng Cấm, Harry vừa nói chuyện, lúc phục hồi tinh thần thì phát hiện bữa sáng đã kết thúc rồi.
Đơn giản có gia tinh, đúng lúc qua thời gian dùng cơm nhưng chỉ cần họ yêu cầu, gia tinh vẫn đặt bữa sáng dinh dưỡng tới trước mặt họ, nên họ cũng không sốt ruột.
Ai biết vừa đến đã nghe thấy giọng Ron.
Tuy đối với chuyện mình trải qua, quả thật Harry có chút nhớ nhung muốn hù người bên cạnh, nhưng dùng quan hệ của mình và Snape dọa người khác, tuyệt đối không phải cố ý.
Dù sao, đối với quan hệ của mình và Snape, Harry tuy định nói cho các bạn nhưng không phải lấy phương thức này.
Nên, trong nhất thời, Ron nhìn thấy mà kích động.
Harry đoán được nếu Ron tỉnh lại, cổ họng cậu ấy tuyệt đối có thể ném cả đỉnh lễ đường – đừng nhìn lễ đường thoạt nhìn không có đỉnh, đây chỉ là tác dụng của pháp thuật – đại khái chính là biểu hiện kích động của Ron, đương nhiên, cái gọi là kích động này cũng không phải tin tức tốt đối với Harry.
Tuy Snape và Harry thật ra cũng không thèm để ý cái nhìn với bọn họ, nhưng đối với Harry mà nói, cậu vẫn luôn hy vọng có thể được Ron và Hermione chúc phúc.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao mà cậu chậm chạp không nói cho Hermione và Ron quan hệ giữa mình và Snape.
Ngay cả bản thân cậu khi biết quan hệ hai người cũng không thể tin được, né tránh, huống chi là Ron?
“Hermione…” Harry thật cẩn thận gọi tên Hermione.
Lúc này Hermione bình tĩnh nhìn họ, đối với Harry mà nói, mỗi khi Hermione bình tĩnh chính là thời khắc nguy hiểm nhất. Cậu thà Hermione cầm một quyển sách nện cậu hỏi có phải cậu điên rồi không cũng không muốn Hermione cứ bình tĩnh nhìn cậu như thế.
Snape ở một bên nhíu mày, đối với anh mà nói, cứ đứng ở đây để một Gryffindor không kiêng nể gì mà quan sát là chuyện cực kỳ ngu xuẩn, nhưng có một bàn tay nắm chặt bên hông làm anh bất đắc dĩ thở dài, nuốt nọc độc mình sắp phun ra, không nói gì.
Anh có thể không quan tâm ý kiến của người khác với mình, nhưng anh không thể không để ý Harry.
Đối với Harry từ nhỏ chưa được nhận tình thân mà nói, trong Gryffindor có được tình bạn lại quý giá như thế, thậm chí tình bạn kia đã ngược lại thăng hoa là tình thân.
Harry dường như rất quý trọng hai người bạn này nên mới thấp thỏm bất an như vậy.
Đối với Harry mà nói, thật ra cậu càng sợ hãi thái độ của Hermione về chuyện này.
Một bên, Godric và các bạn nhìn nhau vài lần, ăn ý đứng bên cạnh nhìn, cũng không lên tiếng khuyên bảo, chỉ yên lặng nhìn.
Harry càng nhìn Hermione bình tĩnh lại càng hoảng sợ, cậu dành ra một chút thời gian suy nghĩ có phải nên nói Hermione nên đi học không đến muộn, để Hermione rời đi trước rồi nói lại không.
Ngay lúc này, Hermione mở miệng, “Harry, mình rất ngạc nhiên…” cô nói, “Cậu đi tới không gian khác một lần lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng…” cô thật cẩn thận nhìn Snape, “Mình không hiểu, vì sao lại là thầy ấy.”
Đối mặt với nghi hoặc của Hermione, Harry thở phào một hơi.
Dù thế nào, có thể khiến Hermione mở miệng vẫn tốt hơn.
“Hermione,” Harry thở ra một hơi nghẹn từ nãy giờ, “Anh ấy rất tốt,” Cậu nhìn nhìn Snape bên cạnh mình, vì mình căng thẳng mà không nói lời nào, ấm áp cười cười, “Nếu như nói chuyện mình cảm kích nhất trong “cuộc du lịch bất ngờ” kia là gì, đại khái chính là năm đầu tiên mình mất trí nhớ ở bên kia.”
“Mất trí nhớ?” Hermione kinh ngạc nhìn Harry, trong nháy mắt đau lòng, đối với cô mà nói, Harry khỏe mạnh vĩnh viễn đều quan trọng hơn mọi thứ, “A, Harry, mình không biết, chắc chắn cậu chịu khổ rất nhiều!”
“Không có,” Harry cười lắc đầu, “Đây chẳng qua là vì đi qua không gian và các nguyên nhân khác làm mất trí nhớ, nhưng nhờ vậy, mình và Sev mới có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, bắt đầu nhận thức lại đối phương,” Tuy lúc cậu vừa mới khôi phục ký ức mình cũng rất ngạc nhiên, “Hermione, mình không phải nhất thời xúc động, cũng không phải bị mê hoặc tâm trí, mình là thật lòng, muốn ở cạnh Sev, cậu sẽ chúc phúc cho chúng mình, đúng không?”
Hermione nhìn ánh mắt mong chờ của Harry, cúi đầu, “Mình xin lỗi, Harry, mình không biết.”
“Hermione!” Harry có chút hoảng sợ nhìn Hermione, bàn tay lại tăng thêm lực.
“Hai người ở cạnh nhau lâu như vậy, nhưng Harry à, với mình mà nói, giáo sư Snape… vẫn chỉ là một vị giáo sư thích tìm cậu gây rắc rối mà thôi,” Hermione hít sâu một hơi, có chút áy náy nhìn Harry, “Mình tôn trọng lựa chọn của cậu, cậu đã cho rằng thầy ấy thích hợp với cậu, như vậy dù mình không hiểu, nhưng mình vẫn chọn tôn trọng. Nhưng, muốn mình chúc phúc cậu, mình nghĩ, hiện giờ mình chưa làm được.”
Nhất thời, Harry không biết nói gì.
Đúng vậy, đối với Hermione và Ron, thậm chí với những người khác mà nói, Harry Potter và Severus Snape không vừa mắt nhau, giữa hai người mùi thuốc súng rất nồng không khác gì giữa Harry và Draco, họ đã biến mất hơn một năm, trong lúc này, họ đi đâu, làm gì, không ai biết cả.
Harry vừa về đã cùng Snape xác định quan hệ, tin tức như thế, dù là ai cũng không thể nào chấp nhận.
Đối với Harry mà nói, cậu và Snape cùng vượt qua nhiều năm ở một thời không khác, cực kỳ hiểu nhau, họ đã trải qua rất nhiều, nên họ xác định làm bạn lẫn nhau.
Nhưng với người khác mà nói, Snape và Harry chỉ biến mất một năm đã biến thành người yêu, tin tức này khiến người ta không thể tin rằng tình cảm của hai người là chân thật.
Có lẽ, rất nhiều người sẽ nghi ngờ Harry trúng Tình Dược, đây là biện pháp mà lão dơi già đang chỉnh cậu, có lẽ, rất nhiều người sẽ nghi ngờ đây là một lời nói đùa kinh khủng.
Đối với Hermione mà nói cũng vậy.
Trước khi biến mất quan hệ giữa Harry và Snape vẫn cực xấu, nhưng khi cậu trở về, họ lại nắm tay nhau.
Có lẽ Harry rất hiểu Snape, nhưng Hermione và Ron thì không thế.
Ấn tượng của Ron về Snape không thể nào thảm hại hơn, mà Hermione, tuy cô vẫn luôn muốn dùng thái độ công bằng nhìn nhận vị giáo sư này, nhưng ngoài trình độ dạy học rất tốt, nghiêm túc với luận văn của học trò – điều này, Hermione đã nhận ra từ mỗi bài luận văn cô cho rằng là hoàn mỹ nhưng Snape vẫn đánh dấu đỏ ầm ầm – những thứ khác, thật ra Hermione có cùng cái nhìn với Ron.
Chuyện này quá đột nhiên, tuy Hermione không ngất xỉu như Ron, nhưng cũng hoảng sợ.
“Harry, mình xin lỗi.” Hermione nói với cậu, “Nhưng trước khi mình tận mắt nhìn thấy, mình không thể chúc phúc cho cậu.”
Harry hiểu rõ gật gật đầu, “Hermione, chúng mình sẽ cho cậu thấy.” Mình sẽ cho cậu thấy, bây giờ mình rất hạnh phúc.
“Giáo sư Snape.” Hermione hít sâu một hơi mới dám nhìn lại Snape, lúc này cô nhìn Snape, không phải là nhìn một vị giáo sư mà là nhìn người yêu của bạn, vì thế trong mắt cô có thêm vài phần nghiêm khắc mà thiếu đi vài phần tôn kính – “Sarah, mình dám chắc Rowena sẽ thích cô bé này.” bên kia Godric khẽ nói với Salazar – “Nếu, thầy chỉ là đang lợi dụng, hoặc đùa bỡn Harry, dù cậu ấy chọn thầy, con cũng sẽ cho cậu ấy một Obliviate.”
“Hừ.” Snape dường như muốn nói gì, nhưng lại ngại bàn tay đang muốn kéo rách thịt bên hông anh xuống, Snape chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
“Ron giao cho mình.” Hermione nhìn Ron còn chưa tỉnh lại nói với Harry, “Nhưng cậu biết tính cách của cậu ấy, nên mình chỉ có thể cam đoan, khi cậu ấy thấy cậu sẽ không làm tin tức này vang vọng Hogwarts.”
Harry thở phào, “Hermione, cậu là cứu tinh của mình.”
“Chắc là mình điên rồi.” Hermione vừa than thở vừa nâng Ron dậy, “Mình lại bỏ lớp biến hình mà ở đây hoảng sợ, chỉ mong giáo sư McGonagall sẽ không chém mình.”
“Cô bé đừng lo, chúng ta sẽ giúp trò nói rõ lý do.” Rowena đúng là rất thích Hermione, cô nghe được than thở của Hermione rồi cười nói.
Hermione nhìn về phía Rowena sau đó cảm kích gật đầu, “Cám ơn ngài giáo sư, con đưa bạn ấy đến bệnh thất trước.”
Được đám người Rowena gật đầu, Hermione không hề hiền lành kéo Ron rời đi.
“Thật là đáng tiếc, cô bé thông minh này lại không phải là Ravenclaw.” Rowena đáng tiếc lắc đầu.
“Được rồi Harry,” Godric xem xong náo nhiệt sờ sờ mũi, xem nhẹ ánh mắt khó chịu của Rowena, “Con nên đi ăn sáng rồi, ăn đủ ba bữa mới có lợi cho bé con.”
“A!” Harry thét lên một tiếng.
“Làm sao vậy?” Snape nhìn Harry, “Không thoải mái?”
“Không phải,” Harry vẻ mặt đau khổ, “Nếu Hermione biết em không nói chuyện này cho bạn ấy, bạn ấy sẽ tìm em tính sổ!”
Merlin ơi, thật ra Hermione tuyệt đối không dễ chọc, thật sự đó!