Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 87: Ngây thơ


Đọc truyện Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 87: Ngây thơ

“Đã lâu không gặp Harry,” Dumbledore phản ứng đầu tiên, mỉm cười chào hỏi Harry, “Có vẻ trò rất khỏe.”

Vì người sáng lập nói trước nên dãy bàn giáo sư theo lời Dumbledore sắp xếp còn thừa một ghế, nhưng cụ chưa từng nghĩ chỗ đó là để cho Harry, càng không ngờ Harry có thể ở đây khi mà không bị các giáo sư phát hiện.

Xem ra, “ít nhất còn có chút tiến bộ” mà Sev đã nói khi trở về cũng không chỉ là một chút thế thôi.

Có điều cũng lạ, biết rõ hàm súc người này nói chuyện – thật ra hàm súc đó chỉ là cá nhân ngài hiểu thôi – còn tin bảy tám phần lời anh nói, nhìn tình huống, dù là hoàn mỹ, nhưng với Severus mà nói, anh chỉ miễn cưỡng gật đầu, huống chi là với Harry chứ.

Harry hiện tại tuyệt đối không chỉ tiến bộ một chút thôi đâu.

Cũng khó trách, vượt qua những ngày ở không gian đó, mà nơi kia thật sự tồn tại đủ loại nguy cơ, làm sao Harry có thể không tiến bộ chứ, chẳng qua Harry tiến bộ ngoài dự đoán của mọi người mà thôi.

“Da, cám ơn ngài quan tâm.” Harry mỉm cười với Dumbledore, “Trước kia, cũng làm ngài lo lắng.”

Dumbledore nhìn vết sẹo Harry, dường như hiểu Harry chỉ cái gì, cụ thoải mái mỉm cười, “Là thầy có lỗi với trò.”

Đặt trọng trách cả giới phù thủy lên người trò, là thầy phải nói xin lỗi.

“Giáo sư.” Harry lắc đầu, “Ngài quá mệt mỏi.”

Các giáo sư ở đây ngẩn ra, cực kỳ ngạc nhiên vì Harry lại nói vậy.

Bọn họ theo bản năng nhìn ông cụ mặc áo chùng ngoài tưởng tượng kia, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

Ông cụ này đã hơn 100 tuổi, nhưng, khi Kẻ Được Chọn còn chưa trưởng thành, cụ gần như gánh vác mọi hy vọng của giới phù thủy, mặc dù có Bộ Pháp thuật nhưng dường như cụ đã trở thành trụ cột của mọi người, mọi người đặt mọi thứ lên vai cụ.

So sánh với Harry gánh vác tương lai giới phù thủy, ông cụ này, có thể nói là gánh vác toàn bộ giới phù thủy.

Nhưng, không ai từng nghĩ điều này không nên, đơn giản cu là bạch phù thủy vĩ đại nhất, nên mọi người theo lý thường gửi gắm mọi chuyện cho cụ.

So với Kẻ Được Chọn đang trưởng thành, dường như cụ còn gánh vác nhiều hơn.

Mà, không ai ngờ, ông cụ này, đã hơn 100 tuổi, cụ cũng biết mệt, cũng có khi mệt mỏi.

Một câu đơn giản này của Harry, thế mà lại làm họ cảm thấy xấu hổ.

Dumbledore chớp chớp đôi mắt, không nói gì.


“Tương lai Hogwarts, có ba ba bọn họ, ngài có thể nghỉ ngơi thật tốt, đi cứu vãn những thứ ngài muốn cứu vãn, như vậy không tốt sao ạ?” Vì ba ba họ muốn biết, Harry không có biện pháp, chỉ có thể giúp đi sưu tầm cuộc đời của Tom Riddle, cùng với hiệu trưởng, còn  cả bốn chủ nhiệm của bốn Nhà, nên, cậu mới biết, hóa ra hiệu trưởng Dumbledore, cũng đã từng tiếc nuối.

Dumbledore ngẩn người, tuy rằng rất ngạc nhiên có lẽ Harry đã biết chuyện quá khứ của mình, nhưng lại càng ngạc nhiên hơn… “Ba ba?” Nếu cụ nhớ không lầm thì James hẳn đã qua đời mới đúng, chẳng lẽ Harry trở về một chuyến, không chỉ mang về bốn nhà sáng lập, còn mang cha mẹ mình về?

“Salazar Slytherin, cha nuôi của con.” Harry mỉm cười.

“Lẻng xẻng…”

Tất cả mọi người phía dưới không tự chủ đươc ngẩng đầu nhìn lên trên, tỏ vẻ không hiểu vì tập thể giáo sư cùng rơi dao nĩa.

Chỉ có hiệu trưởng mới và một vị giáo sư trẻ tuổi khác đang thảo luận gì đó, còn mấy giáo sư khác…

Một ghế trống, ai cũng không thấy Harry đang cười rất vui vẻ.

Được rồi, cậu không phải cố ý dọa họ trong bầu không khí thương cảm này, đây chỉ là ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn…

“Giáo sư, thật xin lỗi, con không phải cố ý, ba ba bọn họ khi tới không nói cho các thầy ạ?” Harry nghi hoặc chớp mắt mấy cái, ánh mắt kia muốn vô tội bao nhiêu thì vô tội bấy nhiêu.

“A, có lẽ có,” Dù chưa nói, nhưng cũng không thể trách người sáng lập đúng không, Dumbledore sờ sờ mũi, “Nhưng trò biết không, lúc ấy chúng ta rất kinh ngạc, nên nhất thời không nghe kỹ lời họ nói.”

Sáng sớm nay, là cuộc họp thường niên của các giáo sư khi khai giảng, họ cần sắp xếp trước khi bọn nhỏ tới trường, hiện giờ Voldemort trở về, họ cần phải sắp xếp về hệ thống phòng ngự trường học.

Nhưng khi họ vừa ngồi xuống, Severus xuất hiện tại Hogwarts.

Lúc ấy đầu tiên họ nghĩ rằng có người giả mạo, cho đến khi hỏi mấy câu xong mới xác định là bản thân Snape.

“A, Severus, đứa nhỏ của tôi, thầy bình an trở về thật sự là quá tốt!” Dumbledore bất ngờ nói.

Dường như Dumbledore thấy khóe mắt đối phương giật giật, rồi mới như thường ngày gầm nhẹ, “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không phải đám quỷ khổng lồ tay sai của cụ.”

“Đừng thế mà, Severus.” Dumbledore cười cười, lập tức nghiêm túc, “Severus, Harry biến mất cùng thầy, thầy có nhìn thấy trò ấy không?”

“Tên nhóc kia rất khỏe mạnh.” Lập tức Dumbledore nhận ra Harry chắc ở cùng Severus, nếu Severus trở lại, như vậy chắc chắn Harry cũng không sao.

“Tôi có thể hỏi hai người đã đi đâu trong khoảng thời gian này không?”


“Cho mọi người gặp vài người, mọi người sẽ biết.”

Snape nói xong, cúi mình với cửa.

Động tác của Snape đều làm các giáo sư ở đó nghi hoặc.

Phải biết, ngay cả Dumbledore, anh cũng mang thái độ lạnh lùng hoặc không kiên nhẫn, còn bị anh rống giận, rốt cuộc là ai có thể làm Snape cung kính như vậy, điều này khiến họ cực kỳ khó hiểu.

Lập tức năm người đi vào, họ có thể cảm thấy, trong nháy mắt năm người này đi vào, toàn bộ phòng ngập tràn pháp lực khổng lồ, nhất là Dumbledore, vì cụ là hiệu trưởng, rõ ràng cảm giác được Hogwarts đang sinh ra cộng minh, giống như chào mừng họ đã đến vậy.

Điều này khiến Dumbledore vô cùng kinh ngạc.

Cụ cố gắng làm mình bình tĩnh lại, “Severus, không giới thiệu những vị khách này với chúng tôi sao?”

Sau đó, cụ thấy Snape gợi lên một nụ cười thản nhiên, nhưng rất quỷ dị.

“Khách? Không, vài vị này chính là chủ nhân ở đây.”

“A?” Dumbledore rất kinh ngạc, “Vì sao?”

“Bốn vị này là người sáng lập của chúng ta, còn một người là con trai của ngài Salazar Slytherin.”

Câu nói đằng sau kỳ thật không quan trọng, quan trọng nhất là câu trước kìa.

Người sáng lập?

Cái gì người sáng lập?

Người sáng lập của chúng ta?

“Chúng ta”?

Người sáng lập trường học của chúng ta!


Giáo sư Binns hồn ma, vì nhớ lại thân phận bốn người này, kích động ngất xỉu…

Dumbledore cảm thấy cả người mình như bị hóa đá, cụ cảm thấy khi mình nhìn Snape khựng lại một chút.

“Ôi không,” Giáo sư McGonagall phản ứng đầu tiên. “Severus, lời nói đùa này không hề buồn cười.”

“Tôi là người thích đùa?” Snape nhíu mày với họ.

Thầy không hề… thậm chí thầy cười lạnh cũng không muốn mà!

Nhưng chúng tôi thà tin thầy đang nói đùa còn hơn!

Các giáo sư nghĩ trong lòng.

Họ nhìn về phía bốn người kia, bỗng nhiên không biết làm gì.

Thật ra cái này không thể trách họ, nếu họ hiểu Muggle sẽ biết thật ra trạng thái của họ thật sự rất bình thường.

Đây là tình huống có tên là “chết máy”, giống như là máy móc bị chịu tải quá nhiều hay vận hành quá nhiều mà dừng hoạt động.

Đương nhiên, họ không phải máy móc, nhưng hiện tại đầu óc họ cũng không khác lắm so với mấy khối máy này, xuất phát từ hiện tượng chết máy, họ không kịp phản ứng, là rất bình thường.

Là hiệu trưởng Dumbledore có thể cảm nhận được Hogwarts cộng minh với đối phương,  nên bản năng cụ biết Severus không nói sai.

Nhưng, trong tiềm thức vẫn không muốn tin tưởng.

Đây là… người sáng lập trường học của họ, nhân vật một ngàn năm trước?

Một ngàn năm trước… có nghĩa gì?

Nghĩ lúc trước, bạn tốt của cụ Nicolas Flamel lợi dụng Hoàn đá Phù thủy cũng chỉ sống hơn 600 tuổi, chẳng lẽ bốn người sáng lập này lợi dụng Hòn đá Phù thủy sống một ngàn năm hay sao?

Dumbledore lần đầu tiên cảm thấy mình đã già rồi, vì đầu của cụ đã ngừng chuyển động, thậm chí cụ cảm thấy tư duy mình hỗn loạn.

Trọng điểm cụ chú ý không phải là người sáng lập vì sao lại xuất hiện, mà là bằng cách nào người sáng lập sống tới ngày nay…

Vì thế, dưới tình huống hỗn loạn, ngây thơ trên, Snape cũng kể lại chuyện anh và Harry đến thời không ngàn năm trước, cố gắng đơn giản hóa nói cuộc sống vài năm gần đây.

Sau đó, không đợi họ kịp phản ứng, Godric đã tuyên bố, cụ xuống chức! Xuống chức?

Đúng vậy, xuống chức, vì  tên không chịu ngồi yên nhìn thấy hiện trạng Hogwarts mà cực kỳ đau lòng, cảm thấy nếu Hogwarts còn tiếp tục thế này anh sẽ bùng nổ, cho nên lập tức quyết định một lần nữa chiếm vị trí hiệu trưởng, thực quyết đoán giảm chức của Dumbledore xuống giảng dạy.


Sau đó, chính là tuyên bố một loạt cải cách.

Ngay trong lúc họ hỗn loạn và giật mình, thậm chí đầu óc chết mày trải qua cuộc họp lần này.

“Như vậy hẳn là trách Sev, sao anh ấy không giải thích cho rõ ràng chứ.” Harry nhìn Snape bên cạnh mình.

Với việc cậu trách cứ, Snape cưc lạnh nhạt mà cắt thịt bò trong đĩa, sau đó đặt nó ở trước mặt Harry.

Thực hiển nhiên anh biết Harry có ý gì.

“Sev?” Dumbledore chớp mắt mấy cái, dường như muốn mượn động tác này để giảm bớt kinh ngạc của mình, làm tứ chi mình khôi phục lại, “A, Harry, thầy không biết quan hệ của hai người lại thân thiết như vậy.”

Dumbledore chân thành nói.

Những năm gần đây, cụ vẫn luôn đau đầu vì thái độ Severus đối xử với Harry, dù họ biết ân oán giữa Severus và đám người James, nhưng nói thật, hận thù này không nên chuyển lên người Harry, hiện giờ thấy quan hệ giữa Severus và Harry thân mật như vậy, cụ cực kỳ vui vẻ.

Harry học động tác của Dumbledore, nhưng nhìn lại có vẻ khờ dại, nói chung chỉ có một mình Snape biết được ý tưởng ác ma của Harry lúc này mà thôi.

“Sev nói sao? Con và anh ấy đến với nhau ý.” Harry cười rạng rỡ, vươn tay nắm chặt tay Snape.

Trong nháy mắt, tiếng động bốn phía như biến mất hoàn toàn, Dumbledore mở miệng, trừng đôi mắt sắp lọt khỏi tròng, không nói được lời nào nhìn Harry và Snape.

“Minerva…” Tiếng bà Pomfrey khẽ gọi vang lên, Harry quay đầu, mới phát hiện giáo sư McGonagall vốn đứng lên muốn tạm thời rời khỏi dãy giáo sư lại vì kích thích vừa rồi, nhất thời vô ý trực tiếp đụng vào bàn ngã ra đất, dù bà Pomfrey la lên cũng không thể kịp phản ứng.

Chắc bà còn phải ngơ ngác một lúc nữa.

Harry xin lỗi nhìn nhìn vài vị giáo sư ở dãy bàn giáo sư, hiếm khi thấy vẻ mặt hóa đá của các thầy cô, mà lại còn duy trì liên tục lâu như vậy, Harry xin lỗi cười cười.

Hình như… hơi quá rồi…

Snape ở sau gõ đầu cậu, “Lại nghịch ngợm?”

“Sev, em sai rồi.” Harry xoay người thè lưỡi với anh.

Dumbledore ở một bên, ngây thơ nhìn.

Ai có thể nghĩ hai người đã từng như nước với lửa lại có thể ở chung ấm áp như vậy?

Người đã từng lạnh lùng kia hiện giờ khóe mắt có thêm một ít lo lắng khó nói nên lời, mà thiếu niên đã từng vừa thấy đối phương lập tức nhảy vào trạng thái chiến đấu lúc này lại thân mật dựa trên người anh ta. Quan trọng nhất là, nhìn cảnh này, dĩ nhiên lại hài hòa như vậy.

Thật ra… hôm nay là ngày 1/4  đúng không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.