Đọc truyện Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 81: Bối rối
“Mày…” Draco nhìn dáng vẻ Harry kiêu ngạo, như đấm vào bông vậy.
“Draco.” Lucius nhíu mày, cảnh cáo lên tiếng.
Draco lập tức cứng người, sau đó không cam lòng ngậm miệng lại.
“Đây là tình trạng hiện tại của Malfoy?” Dyers đầy hứng thú nhìn Lucius, nhưng trong mắt mang theo ngọn lửa tức giận, “Xúc động, lỗ mãng, thiếu kiên nhẫn, giày xéo tôn nghiêm, thật sự làm người ta cảm thấy gian nan.”
“Thưa ngài,” Lucius nhìn Dyers, có chút tức giận, “Xin đừng vũ nhục gia tộc của tôi.”
“Ha,” Dyers cười nhạo, “Sao, hiện tại ngay cả tình cảnh mình mà Malfoy cũng không thèm thừa nhận? Gia tộc như vậy, còn không bằng hủy diệt.”
Tay Lucius đã vươn về đũa phép, dù chú ý lễ nghi quý tộc của mình thế nào đi nữa, nhưng với kẻ vũ nhục gia tộc của mình, anh cảm thấy mình không cần lễ phép nhiều làm chi nữa.
Nhưng, không đợi anh làm gì, lời nói của Nelson làm anh dừng tại chỗ, “Ba ba, rõ ràng biết gia tộc Malfoy có thể truyền thừa tới ngàn năm sau, người vui vẻ đã lâu là ba, hiện tại sao lại nói lời tức giận như vậy.”
Ba ba?
Lucius nhìn nhìn Nelson, lại nhìn nhìn Dyers, bỗng nhiên anh không tìm giới hạn mà nghĩ tới vấn đề khác: hai người kia rõ ràng không hề giống nhau, sao lại gọi là ba ba.
Thôi, cái này không phải là trọng điểm được chứ?
Trọng điểm là…
Người trong ảnh lại gọi người ngồi đối diện mình là “ba ba”?
Nên… giờ là tình huống nào?
Lucius cảm thấy mình nên suy nghĩ cho kỹ lại.
Ừm… người kia gọi anh ta là “ba ba”, nói cách khác… họ là cha con, cái này không là trọng điểm, ừm… nói cách khác người trước mặt cũng là tổ tiên của anh? Khoan đã, cái này cũng không phải trọng điểm.
Một phút sau, Lucius rốt cuộc kịp phản ứng, “Này này này này…”
Anh nghĩ anh đã tìm được trọng điểm rồi.
Trọng điểm là, tổ tiên anh đã vào ảnh, mà cha của tổ tiên lại xuất hiện trước mặt anh thản nhiên như không – được rồi, đây chẳng qua chỉ là mặt ngoài – uống trà quở trách anh không đúng.
Anh biết phù thủy sống rất lâu, như trong Hogwarts đã có một ông lão bất tử sống hơn trăm năm còn ăn mặc theo phong cách quái dị khác hẳn người thường, mỗi ngày tai họa giới phù thủy, nhưng… nhưng đây là tình huống nào?
Tổ tiên anh là người ngàn năm trước, cha tổ tiên anh dù sống lâu cỡ nào làm sao có thể sống hơn một ngàn năm?
Lucius nghẹn họng nhìn Dyers, cái từ “quỷ” ám ảnh trong miệng anh mà không thể nào phun ra được.
Ngược lại có thể Draco không băn khoăn nhiều như vậy, hay là không nghĩ nhiều như vậy, cậu nhìn nhìn Dyers, như có điều suy nghĩ mà trừng mắt, “Chưa từng nghe hồn ma cũng có thể uống trà.”
“Phì!” Harry uống trà nháy mắt phụt ra.
“Đầu Sẹo, mày có biết mày rất bẩn hay không?” Draco hiểm ác nhìn cậu.
“Draco Malfoy, mày nói ai là hồn ma.” Harry ở trong ngực Snape nhổm lên, đầu cậu suýt nữa đập vào cằm Snape, may mắn Snape tránh nhanh.
“Không phải hồn ma thì còn có thể là gì?”
“Ai nói với mày anh tao là hồn ma, cái tên mặt trắng nhà mày không biết đâu là hồn ma hả, anh tao là phù thủy, rõ ràng, nóng hôi hổi, hừ.” =)) nóng hầm hập =))
Dyers đỡ trán.
Vì sao anh lại có cảm giác Harry đang giới thiệu đồ ăn? Nóng hôi hổi… anh nghĩ đến trước kia khi Nelson bị ốm, Madtyna đã cầm một ít đồ ăn ngon dỗ Nelson, “Đồ nóng đồ nóng, ăn rất là ngon nha, Nel tới thử được không nào?”
Thật ra Draco bình thường rất thông minh, nhưng khi gặp Harry, chỉ số thông minh của cậu chỉ có thể tụt dốc không phanh, bản thân cậu cũng không biết vì sao, vì tình trạng này bản thân cậu không biết đã phạt mình chép bao nhiêu lần “thủ tục Slytherin” rồi nhưng vẫn không cải thiện được nông nỗi mỗi lần thấy Harry chỉ số thông minh nghèo một cách thảm hại chỉ biết cãi nhau rút đũa phép cùng đối phương.
“Chính là tổ tiên vừa gọi “ba ba”, vậy không phải là hồn ma thì là gì?” Hừ hừ, gì thì gì cậu vẫn lớn lên ở gia đình phù thủy, bắt nạt cậu không biết phù thủy sống lâu lắm cũng chỉ tới khoảng 200 thôi sao?
“Hahahahaha…” Harry cười ngã vào lòng Snape, “Em còn tưởng rằng nó thông minh lắm chứ…” ==! Thực ra thì nếu ai rơi vào hoàn cảnh của Draco cũng nghĩ vậy ==!
“Khoan đã, Đầu Sẹo, cách xa ba đỡ đầu của tao một chút.” Draco nhìn động tác của Harry, vừa ngạc nhiên ba đỡ đầu lại không đẩy đối phương ra hung tợn nhìn Harry.
“Tao cứ không đấy.” Harry đắc ý dào dạt le lưỡi với Draco, “Mày định đánh tao à?”
“Mày cái tên Gryffindor chết tiệt.”
Đây không là lần đầu tiên Draco mắng Harry thế này, trước kia khi cậu nói vậy, dù ba ba và ba đỡ đầu cậu nghe thấy cũng không phản bác gì.
Đối với Slytherin mà nói, Gryffindor đúng là lỗ mãng mà không nên tồn tại, dựa theo lời quý tộc bọn họ mà nói, chính là “trên thế giới thế mà lại có kẻ thô lỗ, không lịch sự như vậy, thật sự là làm người ta điên loạn”.
Nhưng khi Draco nói lời này, cậu thấy được nét cười vui sướng khi người gặp họa trong mắt Harry.
Xảy ra chuyện gì.
Lucius vốn cũng vì “ba ba tổ tiên xuất hiện…” mà ngơ ngẩn, nhưng áp suất pháp thuật khổng lồ lại làm anh phản xạ cầm đũa phép ném thần chú ra.
Thần chú của anh nhanh chóng bị Snape cản lại, Lucius vừa đè nén kinh ngạc vì độ nhanh của Snape vừa có chút đau đầu nhìn tình huống trước mắt.
“Gryffindor là chết tiệt? Vậy hiện tại Slytherin nên phế bỏ.” Harry không hề kinh ngạc khi người tức giận là Salazar.
Tuy Salazar lạnh nhạt nhưng anh lại rất có kiên nhẫn với bọn nhỏ. Trong Hogwarts, không ai không kính yêu vị giáo sư tuy lạnh lùng lại cực kiên nhẫn này, rất nhiều người cũng biết, theo như tài hoa của vị giáo sư này, anh không nên giới hạn trong Hogwarts, nhưng anh lại ở lại vì nhóm phù thủy nhỏ.
Tuy Salazar lạnh nhạt nhưng thật ra rất khoan dung với bọn nhỏ, đối với đứa trẻ phạm lỗi anh có thể dẫn đường lại lần nữa.
Tuy nhiên, lời của Draco lúc này lại trở thành ngòi nổ từ khi Salazar thức tỉnh, biết được hiện trạng của giới phù thủy mà tâm trạng đang dần chuyển biến xấu.
Không chỉ vì anh không cho phép bọn nhỏ Hogwarts hạ thấp nhau quan trọng hơn là bọn nhỏ Slytherin không nên như thế.
Mà Draco, là học trò Slytherin.
Đó là một loại thất vọng, thất vọng về bọn nhỏ hiện tại.
Nên, Salazar tức giận.
“Không được vũ nhục Slytherin,” Tuy Draco trải qua mùa hè này mà trưởng thành hơn rất nhiều nhưng với việc người khác vũ nhục Nhà mà cậu coi trọng nhất, cậu vẫn không nhịn được lên tiếng, dù vì Salazar đang phóng thích áp suất mà cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng cậu vẫn kiên trì nói ra, “Slytherin là Nhà tốt nhất Hogwarts.”
“Hogwarts không có cái gọi là Nhà tốt nhất.” Salazar nhìn Draco, học trò Slytherin nhiệt tình yêu Nhà mình là không sai, nhưng làm thấp Nhà khác cũng không đúng.
“Không có gì có thể đánh đồng với Slytherin.” Draco nâng cằm, kiêu ngạo vì Nhà mình.
“Ba ba đừng giận.” Harry nhảy khỏi lòng Snape tới bên cạnh Salazar, “Cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, ba đừng so đo với trẻ con làm gì.”
“Mày nói ai là trẻ con!” Draco trừng cậu, nghĩ lại cảm thấy không ổn, “Khoan đã, mày gọi vị đó là gì?”
Trong chớp mắt đó, cậu có nghi ngờ lỗ tai mình bị hỏng.
Harry chớp mắt mấy cái nhìn Draco, “Tao chưa giới thiệu cho mày à?” cậu ảo não nói, ảo não vì mình không giới thiệu Salazar — Merlin biết quan hệ giữa cậu và Draco không hề tốt vừa thấy mặt nhau đã giới thiệu người nhà, nhưng Harry tự động xem nhẹ điều này. Nếu Draco là con đỡ đầu của người yêu mình, Harry đương nhiên cũng không khó chịu với Draco, hơn nữa cậu tự cho là mình “lớn” hơn Draco vài tuổi, phải biểu hiện trưởng thành một chút, vì thế thái độ với Draco, càng… thân thiện hơn. ==! cậu chắc chắn là thân thiện chứ???
Draco giật giật khóe miệng, nhìn Harry như liếc một củ nhân sâm.
Lucius nhìn ánh mắt lạnh lùng của Salazar, bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến xưng hô mà người đàn ông tóc vàng kia gọi người đó.
Sarah…
Dường như là nickname?
Người đàn ông này cả người đều trang trọng, vừa thấy đã biết không thể sinh ra trong nhà một Muggle lỗ mãng.
Nhưng, vài năm qua giới phù thủy có gia tộc nào có người xuất sắc thế này sao?
Dù anh chưa thấy nhưng nghe nói cũng phải có ấn tượng mới đúng.
Sarah…
Nickname của người gia tộc nào có thể đọc như vậy nhỉ ?
Nhưng Lucius cũng không cần sử dụng quá nhiều tế bào não, vì tiếp theo Harry đã cực kỳ tự hào giới thiệu đối phương cho họ — đương nhiên, Lucius cảm thấy thà anh sử dụng thêm tế bào não mà tiếp tục nghĩ còn hơn.
“Draco, tao giới thiệu cho mày, đây là ba ba của tao, Salazar Slytherin, vị tóc vàng kia, là bạn đời của ba ba, Godric Gryffindor, còn hai quý cô xinh đẹp này, đây là Rowena Ravenclaw, đây chính là Helga Hufflepuff, đương nhiên, nơi này còn hai người nữa, anh trai tao Dyers Slytherin Malfoy và vợ anh ấy Madtyna Malfoy. Sev thì tao không giới thiệu nữa, sau đó, tao cảm thấy tao cần tự giới thiệu một chút, tao là mẹ đỡ đầu của mày, Harry Potter Slytherin.” =)) đã lên chức mẹ đỡ đầu =))
Draco và Lucius cùng mở to hai mắt nhìn, sau đó ngẩn người, rồi lại mở to hai mắt.
Rowena trang nhã cười, vươn tay vỗ vỗ đầu Harry, “Con đứa nhỏ này, thật sự là càng ngày càng biết ăn nói.”
Harry cười he he.
“Có điều chú thích giới thiệu này nha.” khi Harry giới thiệu mình, Godric cảm thấy hết sức hài lòng.
Harry mỉm cười với Godric.
Bên này người một nhà hòa thuận vui vẻ, bên kia, cha con Malfoy ngược lại sửng sốt ngây ngốc.
Một tin tức khủng bố có thể làm người ta nhảy dựng lên, hai người đã đủ làm cho người ta bất tỉnh, về ba người trước, vậy sẽ làm đầu người nghiêng đi, gọi là tình huống “chệch nửa nhịp” đó.
Mà hiện giờ, cha con bạch kim của chúng ta thuộc tình huống này.
So với tin tức cha tổ tông xuất hiện ở đây mà nói, họ lại thêm vài tin tức quan trọng.
Hình như… họ nghe thấy tên bốn nhà sáng lập?
Hay như, họ nghe tới Gryffindor và Slytherin có quan hệ? Hay hơn nữa, họ nghe tới từ Malfoy thì phải?
Hay hoặc là, họ bất giác liên tưởng đến người sáng lập Hogwarts, lại xuất hiện thêm một từ nữa: ngàn năm.
Bất tri bất giác Lucius cảm thấy cả người mình nảy lên.
Draco chậm hơn anh vài giây.
Vì Draco liên tưởng đến một chuyện còn quan trọng hơn.
Cậu có mẹ đỡ đầu.
Ừ, đây là chuyện tốt, nhiều năm ba đỡ đầu độc thân như vậy rồi cũng hẳn nên đi tìm một người đúng không?
Nhưng… mẹ đỡ đầu = Potter?
Merlin ơi!
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Cha con bạch kim đồng thanh trong cái không gian không coi là nhỏ này.
Harry cười hì hì nhìn họ, bỗng nhiên cảm thán một câu, “Vẫn là năng lực thừa nhận của mình mạnh hơn, haha.”
Snape nhẹ nhàng gõ trán cậu, “Em cũng không tốt hơn chỗ nào.”
Đó cùng lắm chỉ là hành động bình thường giữa họ, trong mắt Draco, lại mang thêm ý tứ “liếc mắt đưa tình”.
Ba đỡ đầu liếc mắt đưa tình?
Tất thối Merlin á!
Draco rùng mình một cái.
“Này này này này…” Dù là Lucius luôn bình tĩnh cũng không thể không từ bỏ cái gọi là lễ nghi, chỉ vào vài người ở đây ngơ ngác không nói nên lời.
Draco nhìn Harry như gặp quỷ, lúc đầu cậu không rõ vì sao chỉ một năm mà Potter đã từ đối thủ trở thành mẹ đỡ đầu của mình – này này này Dra, cậu không biết là tin tức bốn nhà sáng lập xuất hiện còn khiến người ta giơ chân hay sao?
“Không thể nào.” Draco nhìn Snape, “Ba đỡ đầu, hôm nay không phải là ngày 1/4.”
“Ta đã từng có ngày 1/4 sao?” Snape hỏi lại cậu.
Draco nhất thời nghẹn lời, theo tính cách của ba đỡ đầu, có 1/4 mới là lạ.
“Không thể nào.” Draco như bị điên mà lặp đi lặp lại cụm từ này.
Harry nhìn Draco, sau đó vỗ vỗ bụng mình, “Nơi này đã có bé con rồi, Draco, mày không tin cũng phải tin.”
Tin tức này ngay cả Snape cũng suýt nữa nhảy dựng lên.
“Khi nào vậy?” Anh hiếm khi mở to hai mắt nhìn Harry chơi xấu bên người Salazar.
Harry vùi đầu vào vai Salazar, “Mới một tháng… em vốn định làm anh bất ngờ…” không ngờ lại làm Draco hoảng sợ đầu tiên.
Trước đó áp suất của Salazar nâng lên vì Draco chỉ vì lời nói của Harry mà tan thành mây khói – tuy hiện tại pháp lực Harry rất mạnh nhưng áp suất của anh mang theo nguyên tố pháp thuật hắc ám, nên anh không muốn làm đứa nhỏ bị thương.
Snape kéo Harry tới cạnh mình, không nói gì, chỉ ôm Harry thật chặt.
Anh vốn là người ít nói, đối với chuyện Harry mang thai, chỉ có thể ôm cậu để diễn tả vui sướng tận cõi lòng.
Đương nhiên, vui sướng cũng chỉ có một nhà bọn họ, đối với Draco mà nói, cậu cảm thấy dường như cậu thấy được cảnh tượng khủng bố khi mà Chúa tể Hắc ám và hiệu trưởng ôm nhau cùng tới Hawaii đi phơi nắng.
“Chú Harry à, chú đừng có dọa họ nữa.” Nelson trong ảnh nhìn hai người hoàn toàn dại ra thậm chí miệng còn chưa kịp khép lại, có chút buồn rầu nói.
Lucius cảm thấy thế giới dường như có chút lay động?
Anh nhìn nhìn bức ảnh, lại nhìn nhìn Harry.
Cái tên nhóc mười mấy tuổi kia, tổ tiên của mình lại gọi đối phương là “chú”?
Thật ra trước mặt anh không phải là Harry Potter, không phải là Cậu bé vàng của Dumbledore mà là một hồn ma rất giống với Harry Potter đúng không? Đúng không?
Merlin xứng đáng chết trên giường vua Arthur, không nên chơi người ta như vậy!
Harry lại ngồi trong lòng Snape, mỉm cười với Nelson, “Nel thân mến, cháu phải biết, chú muốn đả kích nó lâu rồi, thật sự đó.”
Nelson cười cười, người chú này vẫn bướng bỉnh như vậy.
“Nể mặt cháu nhé?” Nelson chớp mắt mấy cái.
Harry rốt cuộc gắng gượng gật gật đầu.
“S…Sev…” Chờ khi Lucius lấy lại tinh thần, anh cảm thấy dường như thế giới đều đang quay quanh mình, anh cảm thấy dường như đầu mình có hơi choáng váng, cần đi nghỉ ngơi một chút, nhưng anh biết, anh cần biết mọi chuyện, chẳng sợ chuyện này cực kỳ kinh khủng, “Có lẽ cậu có thể giải thích cho tôi, Cissy…” Vốn muốn để Narcissa cho mình một ly cà phê an ủi, nhưng anh ngạc nhiên phát hiện Narcissa lại không có ở đây.
Đúng rồi… vừa bắt đầu, Narcissa sau khi đi vẫn chưa tiến vào.
Điều này không ổn… dù phải đi chuẩn bị trà bánh, Narcissa cũng có thể đến đây, dù băn khoăn cô không nên nghe điều gì cũng có thể chỉ huy người khác mang trà bánh lên, được mình bảo mới rời đi, nhưng tới tận giờ, Narcissa vẫn chưa tiến vào.
Trước đó vì tin tức mà ngơ ngác, không chú ý tới điều này, hiện tại xem ra quả thật không thích hợp.
Lucius quay phắt lại nhìn đám người Salazar.
Salazar không thèm để ý mà nhấp trà, thu hồi thần chú phòng ngự của mình – đúng là khi Lucius không phát hiện anh đã ếm các thần chú, vì anh còn nhớ rõ nơi này Tử thần Thực tử có thể tới bất cứ lúc nào, anh không muốn khi mình vừa thấy đám phế vật kia đã ra tay, những tên đó dù sao cũng chính là đứa nhỏ Nhà mình, nên chỉ có thể không cho chúng tới gần – Salazar cũng không biết chuyện phòng ngự biệt thự Malfoy đã mở ra, vì biệt thự có đáp lại anh và Dyers, những phòng ngự đó căn bản với anh mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Đợi anh cởi bỏ thần chú, Narcissa vẻ mặt lo lắng gần như lập tức đi tới.
“Lucius…” Thấy anh và Draco không sao, Narcissa lúc này mới thở ra một hơi.
“Cissy, anh nghĩ anh cần một ly cà phê… đương nhiên, em cũng cần.” Lucius vô lực nói.
Narcissa dù không hiểu vẫn làm theo lời anh.
Đợi Narcissa chuẩn bị tốt cà phê – cô còn rất tri kỷ mà chuẩn bị ca cao nóng cho con trai sắc mặt không tốt – Snape mới mở miệng nói ra chuyện mình trải qua.
Snape bản thân là người không thích nói nhiều, cuộc sống vài năm ở ngàn năm trước vào miệng anh không đến hai phút đã xong, ngược lại Harry ở bên cạnh thêm mắm thêm muối không ít.
Đại khái nói tới tình huống bọn nhỏ sống chung ở Hogwarts ngàn năm trước, những tình huống ấm áp đó làm ba vị Slytherin không để ý không có hình tượng nào mà mở to mắt.
“Nên… nói cách khác, cậu đi tới làm khách ngàn năm trước, sau đó bây giờ trở về?” Lucius đơn giản khái quát tin tức của Snape, sau đó nhìn Salazar bọn họ
Snape đơn giản gật gật đầu.
“Vậy ba đỡ đầu, ba cùng nó…” Thực hiển nhiên, nhóm người lớn đang kích động vì “người sáng lập Hogwarts đã tới”, Draco lại vẫn bối rối vì “Potter thành mẹ đỡ đầu của ta”.
Snape nghĩ nghĩ, nói với Draco, “Nếu con cảm thấy không quen, không gọi mẹ đỡ đầu cũng không sao.”
Draco chợt cảm thấy lệ rơi đầy mặt.
Ba đỡ đầu, con không để ý cái này có được hay không vậy?
Râu của Merlin, nếu tin tức này truyền tới Hogwarts, sẽ nhấc lên sóng gió lớn thế nào đây?