Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 5: Anh trai


Đọc truyện Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 5: Anh trai

Đây là lần đầu tiên Snape kiến thức được năng lực học tập của Harry.

Chỉ chưa tới một tuần mà tên nhóc này đã phân biệt được tiếng Anh cổ và tiếng Anh hiện đại, mà lại học được đối thoại đơn giản trong thời gian ngắn nhất. Đương nhiên, đi quá sâu vào đề tài cộng với tốc độ nói quá nhanh vẫn sẽ làm Harry mờ mịt nhìn đối phương, nhưng ít ra tên nhóc này đã học được đối thoại đơn giản và chào hỏi ân cần. Theo lời của ngài Slytherin thì đã đủ để ra ngoài kết bạn rồi.

Chết tiệt, rõ ràng tên nhóc này có năng lực học tập tốt như vậy, sao lại biến độc dược thành hỏng bét ở mỗi lớp độc dược thế kia!

Đôi mắt xanh lục của cái tên nhóc này đang chớp mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy khát vọng với thế giới bên ngoài. Cho dù mất trí nhớ cũng không thể ngăn cản được bản tính của tên nhóc này, một tên ngốc lúc nào cũng luôn luôn mong muốn chơi đùa!

“Well.” Snape khô khốc nói, “Nếu trò kiên trì, chỉ mong sau khi ra ngoài trò sẽ không bị trở thành lạc loài.” Coi như ngầm đồng ý ý tưởng ra ngoài của Harry.

Snape đứng lên, anh cần phải về hầm, vì không lâu anh mới phát hiện sư tổ lại là một bậc thầy độc dược cao cấp, bản ngài ấy ghi chép lại có rất nhiều ý tưởng cải cách độc dược. Nhưng khiến Snape ngạc nhiên là những bản ghi chép này lại không hề lưu truyền tới ngày nay, hơn nữa trong đó còn nhắc tới rất nhiều ý tưởng sáng tạo mà thời đại anh cũng không ngừng tìm kiếm

Tùy tiện lấy ra một trong những ý tưởng độc dược đó thôi cũng đủ để làm thế giới phải thay đổi, nhưng trong trí nhớ của Snape, anh tin chắc ý tưởng sáng tạo của sư tổ chưa từng xuất hiện dù chỉ là một cái.

Anh đã không còn suy nghĩ vì sao một Gryffindor lại có thành công đến vậy trên lĩnh vực độc dược, hiện tại anh chỉ muốn đọc xong những ghi chép đó, vì đối với một bậc thầy độc dược hiện tại mà nói thì đám sách trên giá kia không thể nghi ngờ đó là một loại hấp dẫn chết người!

“…” Snape vốn xoay người bước đi lại quay người lại, nhìn tay Harry vẫn kéo áo chùng mình không bỏ ra, kiên nhẫn hạ cái gân xanh trên trán mình, “Potter, trò lại có chuyện gì!”

“…” Tên nhóc quỷ kia không nói gì, chỉ là vẻ mặt mong chờ nhìn anh.

Snape trừng mắt nhìn cậu một lúc lâu, rất lâu sau, mới hiểu ý của cậu, “Trò đây là muốn ta cùng trò ra ngoài lãng phí thời gian?”

Harry trừng đôi mắt trong sáng nhìn anh, “Severus đi cùng con được không?”

Tuy Snape lại một lần nữa nhấn mạnh muốn Harry gọi anh là ‘giáo sư’, nhưng vì Harry không hiểu rõ ý nghĩa từ ‘giáo sư’, nên cậu kiên trì muốn hét tên Snape. Mặc Snape luôn ép buộc đe dọa, tên nhóc này vẫn không quan tâm, hơn nữa xà tổ cũng không hề để ý tới chuyện này, cho nên cũng làm cho tên nhóc này không hề sợ hãi – đương nhiên, hiện nay tên nhóc này cũng không cho là mình không sợ hãi, cậu chỉ cảm thấy gọi Snape như vậy sẽ thân thiết hơn một ít, tuy người này luôn mắng cậu, nhưng anh cũng không có ác ý không phải sao?

Hơn nữa ngoài ba ba và Herpo thì cũng chỉ có anh có thể nghe hiểu lời mình nói – Harry còn chưa phân biệt được xà ngữ và tiếng Anh, cho dù cậu đã phân biệt được tiếng Anh cổ và tiếng Anh hiện đại.


“Trò Potter, là cái gì khiến trò cho rằng ta có thời gian để trò đi lãng phí hả?” Snape kéo áo chùng mình lại, lạnh lùng nói.

Harry thất vọng cúi đầu, không nói lời nào.

Snape nhìn tên nhóc giống như mất đi sức sống, hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.

Harry nhấc chân lên chạy ra ngoài, nhưng cậu vẫn không theo kịp bước chân Snape một lòng muốn về hầm đọc sách, không lâu lắm thì lạc mất – cậu không nhớ nổi Snape đang ở đâu, vì mỗi lần đến đều là đối phương tới bên này của cậu.

Vì thế, Harry càng thêm buồn bã ỉu xìu đi tới mảnh cỏ bên hồ cách đó không xa, ngồi xuống dựa vào một thân cây, không ngừng giẫm giẫm cỏ mềm mại bên cạnh mình.

Khi có người tới gần, Harry mệt mỏi ngẩng đầu.

Là vài học trò nam mặc áo chùng màu xanh lục, nhưng Harry không biết.

Chỉ là trong đó có một người có cùng một đôi mắt màu đỏ với ba ba ‘mình’, rất xinh đẹp, Harry cảm thấy thoạt nhìn anh ấy rất thân thiết.

“Học trò mới năm nay sao?” Học trò nam mắt đỏ kia hỏi người phía sau mình.

“Chưa từng thấy qua trên bữa tiệc khai giảng.” Có người trả lời anh, “Hơn nữa dao động pháp lực của thằng bé rất ổn định, không giống học trò mới.”

Harry hơi nghi hoặc nhìn đối phương, đối với câu họ nói, cậu cảm thấy mình không hiểu rõ lắm.

“Em ở Nhà nào?” Đối phương ngồi xuống, hiền hòa hỏi cậu.

“…” Harry nghĩ nghĩ, rồi trả lời, “Gryffindor.” Severus vẫn nói cậu là ‘sản xuất từ Gryffindor’.

“Gryffindor?” Đối phương hơi ngạc nhiên, “Em là học trò mới năm nay sao?”


Harry lắc đầu, “Em năm thứ năm.” Severus nói.

“Làm sao có thể, nhiều nhất em chỉ mới mười ba tuổi.” Người nào đó sau đối phương không thể tin nói, “Hơn nữa tụi anh cũng chưa từng gặp em.” Nếu người kia thật sự là học trò năm trên, làm sao họ có thể chưa thấy qua chứ, “Dyers, chúng ta có cần tìm giáo sư hay không?” Trong trường học xuất hiện một đứa nhỏ một cách khó hiểu, cũng không phải là chuyện tốt lành gì, vì Hogwarts đã được trang bị rất nhiều pháp thuật bảo vệ, nếu không được cho phép hay được mời tới thì cho dù là phù thủy trưởng thành cũng không thể vào được.

“Đi tìm giáo sư Gryffindor.” Nếu đứa bé này nói mình là Gryffindor, vậy tìm giáo sư Gryffindor là tốt nhất. Dyers nói.

Nhưng mà, đúng lúc đó, ống tay áo Dyers giật giật, một con rắn nhỏ ló đầu ra từ cổ tay anh.

[Herpo?] Harry bất ngờ kêu con rắn nhỏ kia, trong khoảng thời gian này tới nay, cậu đã khá thân quen với Herpo rồi, dù sao thì ngoài ba ba và Severus thì cũng chỉ có Herpo có thể nghe hiểu được lời mình nói.

Rồi, người nào đó vốn đã bước ra nửa bước liền cứng đơ duy trì bước chân của mình, quay đầu không thể tin được nhìn Harry.

Dyers nhướng mày, hơi ngạc nhiên với ngôn ngữ Harry thốt ra.

[Ừ?] Herpo cũng rất ngạc nhiên vì Harry xuất hiện, [Harry, sao nhóc lại chạy tới đây?]

[Ba ba cho phép tôi đi ra.] Harry chọc chọc con rắn nhỏ đi tới trước mặt mình, [Còn cậu thì sao, bị ba ba ném ra rồi hả ?]

[Ôi, cậu chủ nói ngài cần chuyên tâm phê chữa bài tập của bọn nhỏ, không cho tôi lắc lư bên cạnh.] Herpo hơi bất đắc dĩ oán giận với Harry, [Cho nên tôi bỏ chạy đến chỗ cậu chủ nhỏ rồi tới đây.]

[Cậu chủ nhỏ?] Harry ngẩng đầu nhìn Dyers, đối phương nhẹ nhàng nhíu mày.

Dyers kéo đuôi Herpo, xách con rắn tới trước mặt mình, [Herpo,] Tiếng anh phát ra còn khàn khàn và lạnh lẽo hơn cả Harry, càng nghe càng làm cho người ta rợn tóc gáy, [Em ấy nói ‘ba ba’ là chuyện gì vậy?]

[Ôi, cậu chủ nhỏ, cậu chủ mấy ngày trước chưa nói cho cậu biết sao, ngài ấy nhận nuôi một đứa nhỏ. Nói cách khác, đúng vậy, cậu có em trai, không phải cậu vẫn luôn mong điều này hay sao?] Herpo lấy lòng cọ cọ tay Dyers.


[Em trai?] Anh buông lỏng đuôi Herpo ra, mặc Herpo bò xuống, rồi trở về trước mặt Harry, treo lên một nụ cười hiền lành như cũ, [Dyers Slytherin, có vinh hạnh được biết tên của em sao?]

[Harry Potter.] Harry dùng xà ngữ trả lời.

Potter?

Gia tộc Potter?

Nhưng, người gia tộc Potter nói được xà ngữ sao?

Người gia tộc Potter lại cần cha đi nhận nuôi sao?

Ở trên là đông đảo các vấn đề trong đầu Dyers, nhưng cuối cùng, anh vẫn đè nén mấy vấn đề này.

“Dyers, sao vậy?” Phía sau anh có người hỏi.

“Ha hả, không cần phải tìm giáo sư, đứa bé này là con nuôi của cha mình.” Dyers khẽ cười nói.

“Con nuôi?” Mấy ngày trước, những lời giáo sư Gryffindor nói trên bàn cơm là thật hả?

Giáo sư Slytherin thật sự có một đứa con nuôi, không phải là nói đùa?

“Dyers…” Họ muốn nói lại thôi nhìn Dyers chân chính có dòng máu Slytherin, vốn giáo sư Slytherin đã ít chú ý tới Dyers, hiện tại lại chen thêm một đứa con nuôi, vậy Dyers cậu ấy…

“Cha làm gì đều có đạo lý của mình,” Dyers kéo Harry đứng lên, “Harry, em dùng cơm trưa chưa, cùng anh trai tới lễ đường ăn chứ?”

“Anh trai?” Harry chớp chớp mắt, hơi khó hiểu nhìn anh, “Anh là anh trai?”

Dyers nhìn Harry một lúc lâu, bỗng nhiên anh nở nụ cười.


Đó là lần đầu tiên anh cười thư thái đến vậy trong rất nhiều năm qua, “Đúng vậy, anh trai, Harry phải gọi là anh trai nè.”

Có lẽ, anh hiểu ý của cha.

Ánh mắt đứa bé này tràn ngập sự thuần khiết. Trong cái thế giới hỗn loạn nơi đây, đứa nhỏ mười một mười hai tuổi cũng sớm đã có thể độc lập rồi. Nhất là khi quan hệ giữa phù thủy và Muggle vô cùng ác liệt như hôm nay, đứa nhỏ ở gia đình phù thủy đã sớm cầm đũa phép tham gia bảo vệ gia đình, đã rất ít thấy có đứa nhỏ mười mấy tuổi lại còn có đôi mắt xinh đẹp trong sáng như vậy.

Mà cha của anh.

Ai có thể nghĩ tới, Salazar Slytherin, lãnh tụ của phù thủy hắc ám, trên tay dính đầy máu tươi của vô số người, thành công trên lĩnh vực pháp thuật hắc ám không ai sánh bằng, phù thủy mà mọi người vừa e ngại vừa kính sợ sẽ thích người và động vật đơn thuần chứ?

Đó cũng là nguyên nhân mà cha anh lại cùng nhóm bạn tốt đồng thời thành lập Hogwarts. Trước khi cầm vũ khí, cha muốn giữ lại một phần đơn thuần kia của bọn nhỏ, cho dù trong thời loạn nơi đây, ý nghĩ này rất khó có thể đạt được.

Mà đứa bé này, nhóc có một đôi mắt xinh đẹp, quan trọng hơn là đôi mắt này là sự hồn nhiên khác với đứa nhỏ cùng tuổi.

Đây là đứa nhỏ làm người ta vừa gặp đã cảm thấy rất thoải mái, dường như nhóc có một loại tương tác, có thể làm cho người ta phải thích nhóc ấy.

Cho nên, Dyers muốn giống như cha mình, nhét đứa bé này vào đôi cánh của mình, bảo vệ một phần hồn nhiên kia.

Cho nên, đúng vậy, anh là anh trai.

Đối với Harry hiện tại mà nói, không phân biệt người nào tốt người nào xấu, chỉ có người quen thuộc và người xa lạ mà thôi.

Mà lúc Harry biết được người trước mắt này có thể nói cùng ngôn ngữ với Herpo mà còn khi nói chuyện với mình cũng sẽ không giống như dì Helga nói những từ mình chưa hiểu hết, Dyers đã được Harry coi thành ‘người quen’.

Mà Harry thời kỳ này, đối với ‘người quen’, luôn luôn không đề phòng gì.

Vì thế cậu đặt tay mình lên trên bàn tay Dyers vươn tới, đứng lên, “Đi chơi với anh trai.” Cậu nói.

Rồi, khi Harry khôi phục ký ức, mỗi lúc nhớ tới hình ảnh này, cậu đều vô cùng cảm ơn Merlin.

Sau khi bị anh họ Dudley dùng phương thức thô bạo lau sạch đi cái suy nghĩ muốn có anh trai, lúc Dyers xuất hiện, khiến sự chờ mong từ khi còn bé vẫn luôn muốn có thể có một người anh trai đứng ra bảo vệ khi mình bị bắt nạt đã được hoàn thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.