Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 48: Tập kích


Đọc truyện Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 48: Tập kích

Chưa tới một tháng, Snape đã mang Harry trở lại Hogwarts.

“Sao không chơi thêm một thời gian nữa?” Thấy họ trở về, Rowena rất kinh ngạc.

Snape liếc Harry một cái, “Mới đi nửa tháng đã phải mất bốn năm ngày chữa trị cho người kia, nếu cứ ở trong rừng ai biết người kia sẽ gây thêm cái gì nữa?”

Rowena nhìn Harry, thực thức thời không nói.

Mới đi nửa tháng, Harry cũng vì chạm vào thứ không nên chạm mà nghỉ ngơi vài ngày, nếu thật sự để cậu tiếp tục ở rừng, nếu ngày nào đó cậu ăn phải thứ không nên ăn, khi đó có thể ngay độc dược cũng không cứu được.

“Được rồi, hai người đã trở về thì an tâm nghỉ ngơi đi.” Helga cười nói, “Vết sẹo trên người Harry thế nào?”

Cô biết nếu mấy nốt đỏ này không xử lý tốt rất có thể lưu lại sẹo, trước đó những vết sẹo năm xưa trên người Harry không dễ dàng mới được họ xóa đi, nếu vì sự cố này mà để lại sẹo sẽ không tốt.

“Đã không sao nữa.” Snape thản nhiên nói.

Anh xác nhận nốt đỏ trên người Harry không để lại sẹo mới dẫn cậu trở về, hơn nữa trước đó nghe thấy mấy lời đồn trong thôn làm anh vô cùng để ý nên anh quyết định dẫn Harry trở lại.

“Severus.” Rowena nhìn anh không yên lòng, biết anh có tâm sự, nếu Snape không chủ động mở miệng, vậy cô vẫn nên hỏi, “Thầy có tâm sự?”

“Ngài…” Snape nhíu mi, “Khi ở bên kia rừng, tôi như nghe thấy chuyện liên quan tới Giáo Hội.”

“A, thầy cũng biết sao?” Rowena không hề để ý hỏi lại.

“Ngài không lo lắng sao?”

“Lo lắng?” Rowena hừ lạnh, “Thực sự dám đến Hogwarts gây rắc rối thì chỉ có đám người ấy, còn người thường trong Muggle, thì lại rất sợ hãi “ma quỷ” chúng ta, họ sẽ không theo Giáo Hội tới đây.”

Tuy lần này hành động của Giáo Hội như gióng trống khua chiêng nhưng ngoài bản thân nhóm người đó họ cũng không thể điều động được những Muggle kia, đó chính là nguyên nhân mà bốn nhà sáng lập không sợ hãi.

“Ngài có kế hoạch rồi?” Snape hỏi.


“Họ muốn tới tìm chúng ta làm phiền, vì sao chúng ta không gây rối chúng chứ?” Helga bên cạnh cười hì hì, “Thầy biết không, con mồi không chắc là chúng ta.”

“Có điều, nói thật Severus.” Rowena nhìn Severus, “Vốn chúng tôi còn tưởng hai người sẽ ở chừng một tháng mới về, nhưng hai người lại về trước, vậy thầy nên coi Harry, chỉ mong lúc đó đứa bé này sẽ không bay vô náo nhiệt, haizzz…” Tuy Harry không thích tìm rắc rối nhưng rắc rối cứ thích tới tìm cậu, thật sự làm họ bất đắc dĩ.

“Tôi hiểu rồi.”

Tuy Snape cam đoan, nhưng kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi thay đổi lại ứng nghiệm trên người họ.

Mười ngày sau Giáo Hội tìm đến cửa, mấy ngày này Hogwarts đã chuẩn bị, dù họ cũng không biết tình huống cụ thể nhưng vì có chuẩn bị nên họ cũng không sợ khi nào chúng đến.

Nhưng lại là hôm nay, không đúng lúc chút nào.

“Nguy rồi, Severus và Harry còn ở Rừng Cấm.” Rowena vỗ bàn đứng lên.

“Họ đi Rừng Cấm?” Godric mở to mắt.

“Hôm nay là ngày sen bạc nở hoa, Severus nói muốn hái nó ngay khi nở, mà Harry cũng đòi đi theo…” Rowena đỡ trán hơi bất đắc dĩ nói, “Phải biết trước họ ở Hogwarts thì không sao, nhưng hiện tại đi ra ngoài lại gặp chuyện không may, nếu lát nữa trở về họ đụng phải người Giáo Hội thì sao đây?”

Thật sự là lo lắng.

[Herpo!] Salazar lập tức kêu.

Từ khi Harry trở về Herpo cũng trở lại cạnh Salazar, nên lập tức xuất hiện ngay sau khi Salazar gọi nó.

[Lập tức tới Rừng Cấm tìm Severus và Harry, bảo họ tạm thời ở Rừng Cấm đừng trở về vội, mày canh giữ cạnh họ, đừng làm người xâm nhập Rừng Cấm làm họ bị thương.]

[Dạ, thưa chủ nhân.] Herpo nghe lời đi ra ngoài.

“Đi thông báo các học trò về phòng sinh hoạt, để năm sáu và năm bảy làm theo kế hoạch, cảnh cáo chúng, nếu ai cuồng vọng lao ra thì sẽ bị đuổi học.” Godric đứng lên nói, sau đó phát ra một Thần Hộ mệnh, để nó đi thông báo các giáo sư.

Cùng lúc đó, Rowena cũng phát ra Thần Hộ mệnh của mình thông báo các gia tộc lớn.


Tất cả mọi người biết, nếu Hogwarts thật sự xảy ra chuyện thì giới phù thủy sẽ đón nhận cái gì.

Rừng Cấm.

“Oa…” Harry nhìn Snape thật cẩn thận hái xuống đóa hoa sen màu bạc từ bên bờ hồ nhỏ, mở to hai mắt nhìn, “Thật là đẹp.”

“Ừ?” Snape liếc Harry một cái, lập tức để sen bạc vào trong dụng cụ đã chuẩn bị, “Có muốn nhìn thử không?” Để Harry học thêm làm sao hái được những dược liệu này cũng là chuyện tốt đúng không? Về sau khi mình làm độc dược có thể bảo cậu xử lý cái này.

“Có!” Đôi mắt xanh biếc của Harry sáng lòe lòe, “Nếu em làm không tốt, Sev không được giận nha.”

“Được.” Snape bật cười cầm tay cậu, duỗi vào một đóa sen bạc bên hồ, “Nào, nhìn kỹ vân hoa của nó, khi em hái xuống cần phải theo những đường vân này. Nếu em phá hủy nó nó sẽ lập tức héo rũ, nên em cần cẩn thận. Hơn nữa khi hái nó xuống, rễ cây lấy ra không thể quá ngắn, ít nhất cần phải…”

Hơi thở ấm áp phun bên tai, làm Harry cảm thấy tim mình đập nhanh lên, tuy cậu không biết đây là vì sao nhưng cậu chắc chắn mình thích tư thế này, cũng thích Sev cầm tay mình chỉ dẫn.

Cho đến khi…

“Cẩn thận.” Ngay giây cảm thấy nguy hiểm, Snape cũng không quan tâm gì sen bạc nữa, ôm Harry lăn sang một vòng rồi trốn sau thân cây.

“Không ngờ đến đây mà chúng ta có thể gặp được hai phù thủy, giết chúng, vậy chúng ta sẽ được thưởng không phải sao?”

Người phát hiện trong mắt tràn đầy tham lam, giống như đang thấy được vô số vàng bạc bay về phía mình.

Snape đè đầu Harry lại, ở phía sau cây cẩn thận đánh giá những người đó.

Những người đó không thể nghi ngờ là của Giáo Hội, nghe nói chỉ có người của Giáo Hội mới có tư cách thêu chữ thập trên cánh tay áo trái, hơn nữa còn là chữ thập có dây quấn quanh.

Giáo Hội tấn công!

Đây là phản ứng đầu tiên của Snape…


Phản ứng thứ hai chính là chết tiệt, anh không thể để Harry gặp nguy hiểm được.

“Nào, nhóm ác ma tà ác, đi ra nhận lễ rửa tội thôi, tẩy rửa tội ác của chúng bay…” Những người Giáo Hội đó tự nhận thay mặt “nhân từ”, thương hại nhìn Snape nơi đại thụ, “Chúng bay chính là bị ma quỷ mê hoặc lạc hướng, tới nhận lễ rửa tội, cho chúng bay được cứu chuộc.”

“Hừ.” Snape lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu các ngươi có cái gọi là thượng đế có thể cứu chuộc được mọi người, vì sao ba người các ngươi còn ở đây?”

Ba người nghe Snape nói nhất thời không kịp phản ứng, hồi lâu sau mới đè một hơn oán hận nói, “Đừng đánh đồng chúng ta với bọn mi.”

“A?” Snape ngân nga, “Các ngươi khác gì chúng ta đâu? Máu dính trên tay các ngươi đều nhiều hơn nước bên hồ này.”

“Mi… Mi…”

Ngay khi bốn người đang tức giận đến khó thở, như bị bắt nạt.

Sở dĩ anh mở miệng nói nhiều thế chính là muốn đám người kia mất lý trí.

Đối phó với kẻ thù, Snape chưa bao giờ nương tay, một thần chú tấn công ném qua, thừa dịp đối phương vì bị thương mà hoảng sợ kêu to, kéo Harry chạy vào sâu trong.

“Giết thằng thừa đó đi, giết thằng thừa đó đi, tên nhóc kia không đủ để theo.” Harry theo Snape liều mạng chạy về trước bên tai lại quanh quẩn tiếng gào mấy người phía sau.

Câu gào kia như đã ừng quen thuộc bùng nổ tận sâu trong óc cậu, tay cậu nắm Snape căng thẳng, bước chân lảo đảo suýt thì ngã xuống.

“Thế nào?” Snape vội vàng đỡ cậu, lo lắng hỏi.

“Không… Không sao…” Harry thở hổn hển nói, cậu nhìn Snape bắt đầu mơ hồ, cảnh tượng bên người bỗng nhiên đang thay đổi, trong thoáng chốc, cậu như đến một khu mộ hoang vắng, bên tai đang có ai gào thét, “Giết thằng thừa đó đi”, bên cạnh cậu như cũng có một người, nhưng cậu biết đó không phải Sev của cậu, người kia tên là gì, Harry nhất thời không nghĩ ra.

“Harry? Harry!” Snape kinh ngạc nhìn tầm mắt Harry bắt đầu mê man, dùng sức vuốt má cậu.

Harry tỉnh táo lại, nhìn gương mặt Snape sốt ruột, lắc đầu với anh, “Em không sao…”

Phía sau có người đuổi theo, kêu la, “Giết chết hắn.”

Harry gian nan cùng Snape chạy về phía trước, Snape thỉnh thoảng lại ném thần chú về sau, Harry nghe tiếng gào thét dần dần từ nhiều thành một, biết người đuổi theo họ đang dần dần giảm bớt.

“Chết tiệt, nhanh chóng xử lý hắn, tên phế vật vô dụng nhà mi!” Cậu nghe thấy phía sau có người đang kêu, mà đồng thời, ở sâu trong đầu cậu cũng có một giọng nói đập lên.

“Giết thằng thừa đó đi… Giết thằng thừa…”


Giọng nói này không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu, trước mắt lại xuất hiện khu mộ hoang vắng, như có ai đang cạnh cậu, cậu chắc chắn không phải Sev, vì cậu cảm thấy không cho Harry cảm giác an toàn.

Trong đầu bỗng nhiên có gì đó nổ tung, Harry đau đớn ôm đầu mình, gian nan thở hổn hển.

“Harry, Harry!” Snape nhìn tình huống Harry không ổn, vội vàng ôm cậu vào ngực.

Người phía sau đuổi theo.

Snape nhìn nhìn Harry, lại nhìn nhìn người đuổi theo không bỏ, cuối cùng vẫn dâng lên sát ý.

“Avada Kedavra…”

Tia sáng xanh chợt lóe qua, giọng nói phía sau im bặt mà ngừng.

Harry ở trong ngực Snape, nhìn tia sáng xanh kia hiện lên trước mắt.

Trong đầu cũng có một tia sáng xanh như vậy hiện lên, có điều không phải là lao đi, mà là lao về mình.

“Giết thằng thừa đó đi!”

“Mẹ con sắp đến, mẹ con muốn gặp con.”

“Vậy ra hắn là một phù thủy thiệt sao? Cái kẻ đã giết ta…”

“Harry, đem xác anh về nha? Đem xác anh về cho ba mẹ anh…”

“Harry Potter…”

“A!!!”

Ký ức không trọn vẹn đột nhiên chồng chất trong đầu, từng gương mặt bị quên đi, từng đoạn ký ức bị quên đi, chen chúc phóng ra tận sâu trong.

Harry chỉ cảm thấy, đầu mình như bị ai dùng một cây búa rất to đập mạnh vào, đau đớn dồn dập.

Cuối cùng không thừa nhận nổi nỗi đau này, Harry trong lòng Snape, ngất đi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.