Đọc truyện Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 46: Oan khuất được rửa sạch
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại Harry phát hiện mình được Snape ôm vào lòng, cậu tỉnh có hơi sớm, Snape còn đang ngủ say.
Nhưng khi Harry dùng đầu mình cọ cọ cằm Snape, Snape bị cảm giác khác thường kia làm tỉnh.
“Sao vậy?” Vừa mới tỉnh ngủ, giọng Snape có chút khàn khàn, “Không ngủ thêm một lát sao?”
Harry lắc lắc đầu, so với Snape nửa mê nửa tỉnh, mắt Harry có vẻ rất trong.
“Muốn đi xem một chút?” Nhìn mắt Harry, Snape hiểu ra.
Tuy ngày hôm qua đi theo anh làm Harry cảm thấy rất nhàm chán, nhưng nghỉ ngơi một tối xong, tên nhóc này cũng không cảm thấy mệt. Có lẽ vì quá khứ dậy rất sớm mà thói quen này vẫn được Harry duy trì tới giờ.
Ngủ dậy, Harry không hề thấy mệt.
Nghe Snape hỏi, Harry gật đầu thật mạnh.
“Mang theo đũa phép đi, đừng đi quá xa, không được ăn lung tung.” Snape đồng ý, nhưng anh cần Harry cam đoan, phải biết trong rừng rậm có rất nhiều quả dại, Harry không hiểu gì, nếu thấy quả ấy đẹp, không thèm quan tâm mà hái xuống rồi cắn.
Nếu không có độc thì không sao, sợ nhất trong mấy thực vật đó có độc.
Harry gật mạnh đầu, đứng lên thay quần áo.
Snape nhìn cậu không băn khoăn thay quần áo trước mặt mình, nhìn lưng Harry thoáng cứng ngắc một chút rồi dời tầm mắt.
Chờ Harry thay xong quần áo, Snape đưa đũa phép cho cậu – nơi này cũng không phải là thế giới Bộ Pháp thuật thống trị, phù thủy vị thành niên không thể dùng pháp thuật gì đó chính là một trò cười ở thời đại này.
Harry cầm lấy đũa phép rồi kích động chạy ra ngoài.
Vốn còn định ngủ thêm Snape bị Harry nháo như vậy, chính mình cũng không ngủ được.
Nằm một mình, có chút ngẩn người nhìn đỉnh trại, trong ngực không có thân thể mềm mại đột nhiên khiến Snape cảm thấy không quen, vừa nghĩ tới Harry, anh lại cảm thấy không thể yên tâm.
Dựa theo chỉ số thông minh và tư duy hiện tại của Harry, cậu ấy sẽ nghe “cảnh cáo” của mình sao? Có thể trong chốc lát chơi quá vui liền quên sạch rồi?
Vì thế Snape cũng lo lắng, nghĩ nghĩ, không ngủ được liền đứng lên thay quần áo.
Vừa ra trại, anh phát hiện Harry không đi xa, ngồi ở cách đó không xa nhìn mặt hồ kia, đáy mắt là ngạc nhiên vô cùng.
Harry đến đúng là sáng sớm, mà rừng cây rậm rạp che khuất mặt trời lên núi, chỉ có mấy ánh sáng vàng xuyên qua tán lá chiếu nghiêng vào, chiếu rọi mặt nước làm mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn mang theo màu sắc xinh đẹp, Harry nhìn cảnh tượng này, đáy mắt tràn đầy ngạc nhiên.
“Đang nhìn gì thế?” Snape kéo cậu lại, “Mới sáng sớm ngồi đất làm gì?” Sáng sớm nhiệt độ không khí nơi này rất thấp, Snape lo Harry bị cảm.
“Thật đẹp.” Harry chỉ vào mặt hồ gợn sóng, “Sev không thấy đẹp sao?”
Snape nhìn mặt hồ một cái, không để ý “Ừ” một tiếng, sau đó mang Harry vào trong lều, “Hôm nay chúng ta phải đi nơi khác, nếu thừa thời gian, em nên đi ăn sáng chứ không phải nhìn cái gọi là phong cảnh này.”
Harry le lưỡi, nghe lời đi ăn sáng.
Đơn giản ăn xong, họ thu dọn đồ đi nơi khác.
Tuy nói mang theo Harry đi giải sầu nhưng thật ra trong rừng không có nhiều thứ cho Harry thưởng thức, bên trong tán xanh này tuy thỉnh thoảng sẽ thấy đóa hoa hay quả xinh đẹp nhưng phần lớn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, hoặc là có độc.
Harry đang đùa với một ít hoa dại không độc cũng cảm thấy chán, rồi chăm chú đi theo Snape học tập những thực vật quý hiếm này.
Đối với Snape mà nói, có thể trong mấy ngày gặp nhiều thực vật ở thời đại anh hoặc bị diệt sạch hoặc hiếm thấy đã đáng quý rồi, tâm trạng mấy ngày nay của anh vẫn tốt, nhưng anh cũng nhận ra Harry nhàm chán. Ở trong rừng quả thật không có chỗ để chơi, may mắn năm ngày sau họ đi tới bìa rừng, phát hiện cách đó không xa có một làng nhỏ. Snape cất giấu thân phận phù thủy giao tiếp với dân bản xứ mới phát hiện đây là một làng phù thủy, anh mới thả lỏng dẫn Harry tạm thời ở đó.
Khi Salazar nhận được thư mới của Harry, anh đang thương lượng với nhóm bạn tốt về hành động gần đây giữa các gia tộc.
“Harry gửi thư?” Cũng chỉ có Harry gửi thư, Herpo mới có thể xuất hiện trong này.
“Ừ.” Salazar lịch sự mở thư, lập tức không biết làm thế nào mà cười cười.
“Sao thế?” Rowena nhìn vẻ mặt sung sướng hơn ngày thường của Salazar, hỏi.
“Họ tìm được một ngôi làng nhỏ, tạm thời ở đó, mấy ngày hôm trước Harry còn kêu chán, hiện tại rất vui.”
“Làng nhỏ?” Rowena chớp chớp mắt, “Nơi các cậu đi sẽ có làng sao?”
“Có thể vài năm này có phù thủy tập trung bên kia, dù sao mấy năm nay vì quan hệ với Muggle chuyển biến xấu, rất nhiều phù thủy đều tình nguyện rời giới Muggle độc lập sinh sống.”
“Nói tới bên Muggle, các cậu không thấy hành động của họ gần đây càng lúc càng lớn sao?” Helga cau mày nói, “Một năm trước Godric liên hệ các gia tộc lớn đúng là họ đã thu lại không ít, nhưng gần đây họ lại nhen nhúm lên.”
“Người chúng ta sắp xếp trong đó cung cấp tin tức, rất có thể gần đây họ sẽ mở ra một lần tấn công quy mô lớn, mà trung tâm tấn công rất có thể là Hogwarts.” Godric đã không còn cười lấy ra một tấm da dê, “Như họ cũng nhìn ra, mấy năm nay Hogwarts bồi dưỡng không ít phù thủy nhỏ thành tài, nếu không có Hogwarts thì cùng lắm mấy gia tộc lớn đó đào tạo đời sau cho mình, nhưng những phù thủy nhỏ từ Muggle, những gia đình phù thủy bình thường cũng rất ít tìm được thầy giáo giỏi cho con mình.”
Không có Hogwarts, nhóm phù thủy thật sự sẽ rất nguy hiểm.
“Nghe nói gần đây Muggle bên kia dùng thủ đoạn tàn nhẫn, nếu phát hiện đứa trẻ nhà ai xuất hiện pháp lực bạo động sẽ tuyên bố những đứa trẻ đó là ác ma chuyển thế, sau đó thiêu chết hoặc Giáo Hội mang đi, cha mẹ những đứa trẻ đó căn bản không thể phản kháng.”
Nói lên tình trạng gần đây Muggle giết hại phù thủy, sắc mặt Godric thậm chí còn lạnh hơn cả Salazar.
“Lại nói tiếp, lần tấn công này có lẽ cũng là cơ hội của chúng ta.” Salazar khẽ nói.
“Sarah?” Godric nhìn người yêu mình, không hiểu.
“Chuyện năm trước hẳn làm họ biết muốn tấn công Hogwarts khó khăn thế nào, vậy lúc này chắc chắn họ sẽ đem rất nhiều người điều về đây. Nói vậy, chúng ta một lưới bắt hết bọn họ cũng không phải là không thể.”
Không phải nói người chủ động mới là thợ săn, trong trận chiến tương lai, còn chưa chắc ai là chúa tể đâu.
“A, đúng vậy.” Rowena che miệng mà cười, “Trước đó, chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng mà đúng không?”
“Những người đó nên biết tầm quan trọng của Hogwarts đối với con mình, cho nên họ phải rút ra người đến chống cự cho chúng ta. Hơn nữa mình cho rằng, đó cũng là một cơ hội cho bọn nhỏ thực tiễn.” Salazar thản nhiên nói, “Không bằng, cuộc chiến lần này, liền làm đề thi cho năm bảy tốt nghiệp?”
“Mình đồng ý.” Đối với ý kiến của Salazar, Godric là người đầu tiên giơ tay, “Không cần tham dự, nhưng cần chúng khi đối mặt với Muggle hại mình biết nên làm gì.”
Năm nay trong năm thứ bảy, rất nhiều người sinh ra từ gia đình Muggle, sau tốt nghiệp hẳn sẽ về giới Muggle, chẳng may bị người khác phát hiện là phù thủy, vậy họ cần phải hiểu được làm thế nào mới có thể tránh Giáo Hội hãm hại.
“Chuyện này giao cho cậu.” Salazar nói với Godric, “Mà mình, mình nghĩ mình nên viết thư hồi âm cho Harry, bảo thằng bé không cần trở về, có lẽ họ có thể chơi lâu hơn.”
Tốt nhất là sau khi họ giải quyết xong chuyện này hẵng trở về.
***
Ngàn năm sau.
Một sáng sớm thực bình thường, giới pháp thuật lại vì một bài báo mà sóng to gió lớn.
“A, sao có thể!”
“Hắn ta lại còn sống!”
“Trời ạ!”
Đây gần như là ý nghĩ của mỗi người khi thấy “Nhật báo Tiên tri” sáng sớm cùng ngày.
Trên “Nhật báo Tiên tri”, ảnh Peter Pettigrew rõ ràng trở thành đầu đề ngày đó.
Tin Peter Pettigrew còn sống nhấc lên sóng to gió lớn ở giới pháp thuật nước Anh.
Ai cũng biết người này là ai, mà còn biết hắn nhận được huân chương Merlin hạng nhì là vì cái gì, nhưng hiện tại, “Nhật báo Tiên tri” lại nói cho họ biết người này còn sống.
Phải nhìn đến cùng ngày đưa tin, một đám Thư Sấm bay tới Bộ Pháp thuật.
Bọn họ vì năm đó vì bất bình cho Black đáng thương chưa thẩm tra đã bị ném vào Azkaban, đứa nhỏ đáng thương, vừa mới tốt nghiệp lại vì Bộ Pháp thuật, tiêu tốn cuộc đời thanh xuân tốt đẹp trong cái nơi khủng bố kia.
Tròn 12 năm tăm tối.
“Albus, có lẽ cụ nguyện ý nói cho chúng tôi biết đây là chuyện gì chứ?” Cùng ngày khi Hội Phượng Hoàng gặp mặt, Arthur Weasley nhịn không được đặt câu hỏi.
“A, Arthur.” Dumbledore mỉm cười nói, “Thực rõ ràng Pettigrew cho rằng, không có phù thủy nào sẽ chạy tới khu ổ chuột Muggle nên khi hắn “chơi đùa” ở đó cũng không dùng hình thái hóa thú.”
“Mà bất hạnh thay, tôi lại thấy hắn.” Moody thô lỗ uống trà trong chén, “Tôi xách tên phản bội kia tới Bộ Pháp thuật, nhìn hắn uống Chân Dược.”
Cho nên, lại tình cờ, nỗi oan của Sirius cứ thế được rửa sạch.
“A, Merlin phù hộ!” Molly thở dài một tiếng, “Nói vậy, Sirius sẽ không cần phải ngồi trong này nữa.”
Từ khi Sirius biết Harry mất tích, gần như đã điên rồi.
“A đúng vậy đúng vậy, chúng ta nên may mắn vì anh ấy, có lẽ chờ anh ấy trở về từ Bộ Pháp thuật, chúng ta có thể chúc mừng anh ấy một chút.”
“Cụ nói đúng, Albus.”
Dù thế nào, ít nhất từ hôm nay trở đi, Sirius không cần lẩn trốn nữa.