Đọc truyện Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 32: Gryffindor ‘gièm pha’
Severus sững sờ tại chỗ.
Ai có thể nói cho anh biết đây là chuyện gì không?
Madtyna bổ nhào lên người Godric, Godric vươn tay bế cô nhóc lên, “Cô công chúa nhỏ của cha.” Anh cười nói, “Rowena nói với cha con gặp ít rắc rối.”
“Cha à…” Madtyna ôm cổ Godric, “Trưởng lão bọn họ tìm được chúng con, còn dùng pháp thuật hắc ám với chúng con nữa.”
“Những lão già này, cha sẽ xử lý họ được không.” Godric sờ sờ đầu của cô nhóc, “Để cha xem vết thương của con nào?”
Madtyna gật gật đầu, buông Godric ra ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Tộc trưởng.” Bernus muốn nói lại thôi nhìn anh.
“Tyna đã gọi tôi là cha năm năm, nếu em không muốn thay đổi xưng hô thì không cần miễn cưỡng.” Thái độ Godric đối với Bernus dường như không tốt bằng Madtyna, ít ra Snape nghe được sự lạnh nhạt trong giọng nói của anh.
Bernus gật gật đầu, cuối cùng không nói gì.
Godric kiểm tra vết thương của Madtyna, trên đó dày đặc nguyên tố pháp thuật hắc ám, xem ra người nào đó biết là nếu để hai người Tina chạy thoát thì sẽ rắc rối nên họ mới có thể ra tay độc ác như vậy. Nhưng hai người Tina vẫn trốn được, người nào đó hẳn cũng sợ hãi anh sẽ biết chuyện này rồi.
“Có chút khó giải quyết nhưng không phải vấn đề lớn lắm,” Godric cầm lấy đũa phép niệm chú ngữ, luồng sáng trắng thánh khiết bao phủ lên Madtyna, “Đây là bạch pháp thuật mà chỉ có bộ tộc Gryffindor mới có thể sử dụng, vì nghe nói pháp thuật này rất gần với tuần hoàn pháp lực của bộ tộc họ. Đây chính là lý do vì sao mà chúng tôi nhất định phải tìm Godric trở về, chỉ có cậu ấy mới có thể cứu người.” Rowena đi tới cạnh Snape, giải thích cho anh.
“Nhưng…” Snape co rút khóe miệng, “Madtyna…”
“Madtyna họ Veitre, là con gái của Capse Veitre, tộc trưởng của một gia tộc trung lập, nhưng trước khi cô nhóc sáu tuổi, cô nhóc họ Gryffindor.” Rowena nói, đối mặt với tầm mắt kinh ngạc của Snape, cô cười nói, “Bernus đã từng là vợ của Godric, thầy biết đấy, vì duy trì cái gọi là huyết thống, đám hỏi trong tộc không phải chuyện lạ, nên dù Bernus họ Gryffindor nhưng cô ấy vẫn gả cho tộc trưởng Godric, vì gia tộc truyền thừa.”
“Nhưng…”
“Nhưng Godric chưa từng… ừm… sau khi cậu ấy kết hôn không lâu liền quen Salazar, sau đó hai người chạy đi mạo hiểm, lúc Bernus thay Godric tiếp đãi khách quý quen biết Capes. Khi cô ấy mang thai đứa nhỏ cũng bị dọa gần chết nhưng lại không nỡ phá, lúc chuyện này bị tâm phúc của Godric báo cho Godric, cô ấy còn đang phân vân.”
“Nhưng đứa bé đã được sinh ra.” Snape nhìn Madtyna vì được chữa trị mà sắc mặt có hơi hồng hào.
“Đúng vậy, Godric đồng ý để Bernus sinh đứa bé này ra, mà còn yêu thương Tina như con gái ruột, thậm chí cậu ấy sẽ nở nụ cười trước mặt Tina, đây là nụ cười mà sau khi cha mất cậu chưa từng lộ ra trong tộc. Có thể nghĩ không người nào dám động vào Tina, bởi vì tất cả mọi người đều nhận ra Godric cưng chiều cô nhóc. Khi Tina sáu tuổi, Godric tự tay bày ra ‘cái chết’ của hai mẹ con họ, từ đó về sau hai người thoát khỏi thân phận Gryffindor, đến gia tộc Veitre.”
“Nhưng người gia tộc Gryffindor cảm thấy hai người họ chưa chết?”
“Đúng vậy,” Rowena gật gật đầu, “Họ chỉ nhìn thấy tro cốt mà không phải người nên họ không tin hai mẹ con Bernus đã chế. Mấy năm nay họ cũng nhận được ít tin đồn, nếu họ thật sự nắm được Bernus thì cô ấy giả chết là một tội, có con của người gia tộc khác là một tội. Đây là gia tộc Gryffindor gièm pha, mà lời gièm pha này lại sinh ra dưới sự dung túng của tộc trưởng Godric, nên thầy hẳn là biết rõ, nếu chuyện này thật sự bị lộ thì cũng chính là lúc họ ép Godric.”
Snape hít sâu một hơi, nhìn Godric đang giúp vợ cũ chữa trị, trong nhất thời không biết nên nói gì.
Bên kia, khi Godric và Salazar buông tay, Harry liền đi tới cạnh Salazar.
“Ba ba ba ba.” Harry tiến vào trong lòng Salazar, “Harry rất nhớ ba ba.”
Salazar mỉm cười thản nhiên, sờ sờ đầu Harry, “Ngoan, ba ba cũng rất nhớ con.”
“Gần đây ba ba đi đâu vậy?” Harry nghi hoặc hỏi.
“Đi làm một số chuyện, dạo này Harry có vui không?”
“Dạ…” Harry gật mạnh đầu, sau đó có hơi buồn rầu xoa trán mình, “Ngày hôm qua không vui.”
“Làm sao vậy?” Salazar thân thiết hỏi.
“Ác mộng.” Harry nói, “Harry gặp ác mộng.”
“A?” Salazar nhìn Harry buồn bực xoa trán, kéo cậu vào ngực mình, lúc này Snape cũng vì nghe được đối thoại của họ mà thân thiết nhìn tới, sao anh lại không biết Harry gặp ác mộng nhỉ?
“Có một người rất xấu,” Harry nói, “Không có mũi, sắc mặt còn rất rất trắng, hơn nữa trên tay lại không có thịt,” Harry cố gắng nhớ lại cảnh trong mơ, không chú ý thấy Snape đã cứng người. “Ông ta dùng đũa phép chỉ vào con, sau đó ếm thần chú lên con, hơn nữa làm thế nào con cũng không né được, bị thần chú bắn trúng cảm thấy rất là đau.”
Là khi Harry năm thứ tư.
Snape rất chắc chắn Harry mơ thấy là cảnh tượng năm nào, thời điểm duy nhất cậu gặp Chúa tể Hắc ám như vậy lại còn quyết đấu với đối phương cũng chính là lúc Chúa tể Hắc ám vừa mới sống lại, chẳng lẽ đây là… dấu hiệu ký ức Harry khôi phục sao?
“Đừng lo Harry à, hiện tại năng lực của con không thể không đối phó được với một tên xấu xí, con biết không, huấn luyện trước đó đã giúp con trở thành một phù thủy rất là mạnh.” Salazar an ủi nói với Harry, “Đây chẳng qua là ác mộng thôi, quên nó đi.”
Harry cái hiểu cái không gật đầu.
“Uống ít độc dược sẽ không sao nữa.”
Bên kia, Godric hoàn thành nhiệm vụ của anh, Salazar kéo anh tới bên cạnh, để anh ngồi xuống.
“Mình không sao Sarah, chỉ hơi khát thôi.” Godric thả lỏng dựa vào vai Salazar, “Rowena à, cứ dựa theo trước đó cho hai người uống độc dược, trong khoảng thời gian này họ ở đây, nhưng sau khai giảng phải sắp xếp một nơi khác, nơi này nhiều học sinh sẽ xảy ra ít sự cố, chúng ta vẫn phòng chống thì hơn.”
“Ừ.” Rowena gật gật đầu.
“Hai người cứ nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.” Godric chỉ chỉ Madtyna, cô bé đã ngủ say, “Hai người cần một ít thời gian để khôi phục thể lực.”
Bernus gật gật đầu, cầm lấy nước thuốc vô mộng Rowena đưa qua, uống hết một hơi.
Sau đó mấy người rời khỏi nơi này.
Vừa đi ra, Godric đã bị Rowena kéo cổ hung tợn nhìn chằm chằm, “Nói, tên nhóc, hai người đã làm gì?”
Không nói một lời đã rời đi, mà quà tặng gửi về lại dọa người như vậy, mấy ngày này Rowena và Helga lo lắng khi thấy hai người bình an rốt cuộc bùng nổ.
“Hì, nữ vương bệ hạ à, đừng như vậy.” Godric giơ hai tay lên làm bộ dáng đầu hàng, “Chúng mình chỉ đi mạo hiểm mà thôi.”
“Mạo hiểm?” Rowena trừng cậu.
“Đúng vậy, mạo hiểm.” Godric cười hì hì nói, “Chúng mình lại đi những con đường mà trước đó đã đi.”
Godric hỏi Salazar, có dám đi mạo hiểm một lần nữa với anh không? Salazar đồng ý.
Vì thế họ lại giống như hai thiếu niên ngây ngô không sợ trời không sợ đất mười năm trước, chạy tới rừng cây đầm lầy nguy hiểm. Hai đũa phép, hai túi không gian chứa đồ ăn và quần áo tắm rửa, và cả tấm lưng của đối phương, đây là mọi thứ mà hai anh có, giống hệt như hơn mười năm trước. Bọn họ lại đi mạo hiểm, một lần nữa thể nghiệm hành trình kích thích kia. Sẽ mỏi mệt, sẽ đau thương, sẽ cãi nhau…
Bọn họ trải nghiệm cuộc sống tương tự nhiều năm trước nhưng lại phát hiện họ không tìm được cảm giác lúc trước nữa. Đây không phải là sự bất đắc dĩ với người bạn lỗ mãng, đó là cảm giác thất bại khi thấy người trong lòng lại bị thương ngay trước mặt mình, chỉ có vào thời khắc nguy hiểm mới có thể nhận ra tình cảm, đó là tình cảm mà quá khứ họ không hề chú ý tới.
Bọn họ lại một lần nữa đi qua những con đường đã đi, lại phát hiện không bao giờ là tình bạn đơn thuần trước kia. Nếu không phải tình bạn thì tình cảm trước đó của hai người là gì?
Bọn họ mang theo sự khó hiểu mà đi, cho tới một ngày, họ lại bị thương bởi sinh vật huyền bí, khi băng bó cho nhau, môi hai người không tự chủ chạm vào nhau, triền miên, bọn họ mới hiểu được.
Đó là yêu.
Đó là tình cảm xa vời họ đã từng không hy vọng nhất, nhưng lại không biết từ khi nào giữa hai người họ lại nảy sinh phát triển, sau khi tình cảm ẩn núp kia bùng nổ thì bọn họ biết không thể nào quay lại được nữa.
“Cho nên, hai người định xác định quan hệ sao?” Rowena nhìn hai người, tuy rất bất đắc dĩ với phương pháp ngu ngốc của Godric nhưng nếu có hiệu quả thì cô cũng không nói gì nữa.
“Ừ.” Godric dắt tay Salazar, khẽ nói.
Mà Snape, sớm đã cứng ngắc trong lời kể lại của Godric.
Trên lịch sử, có quyển sách nào ghi lại quan hệ của họ sao?
Slytherin không phải là sau khi cãi nhau to với Gryffindor rồi rời khỏi Hogrwarts từ đầu đến cuối có liên quan tới lịch sử bốn nhà sáng lập sao?
Hiện tại là chuyện gì đang xảy ra?
Chẳng lẽ, lịch sử thật sự đang thay đổi?
***
Ngàn năm sau:
“Hermione, cậu đang tìm gì vậy?” Ron có chút nhàm chán ghé lên bàn học nhìn Hermione đang lật một quyển sách dày, “Không phải cậu đã thuộc lòng ‘Hogwarts – một lịch sử’ rồi sao?”
“Mình chú ý tới một chuyện rất kỳ quái.” Hermione mở một quyển sách rất cũ, “Bên trong ‘Hogwarts – một lịch sử’ có nói, Salazar Slytherin và Godric Gryffindor là thủ lĩnh hắc bạch phù thủy, nhưng một quyển sách khác, giới thiệu có liên quan tới trong gia tộc một phù thủy thời đại kia nói, gia tộc Slytherin và gia tộc Godric gần như là đồng thời biến mất. Mà càng kỳ lạ hơn chính là, thời gian dường như ngay lúc Slytherin rời khỏi Hogwarts, cậu nói xem, đây là một lịch sử rất hấp dẫn, mình phải tới bên Ravenclaw xem họ có tìm được gì không…”
Hermione nói xong ôm sách vở đi ra.
“Này… Còn một tiếng nữa là tới giờ giới nghiêm đó.” Ron hô to với bóng dáng cô nhưng Hermione đã không thấy đâu nữa.
“Thật sự là…” Ron lắc đầu, “So với việc nghiên cứu người sáng lập vì sao rời khỏi Hogwarts ngàn năm trước thì thà cậu đi lo lắng Harry lúc nào mới trở về còn hơn.” Cậu lải nhải.