Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Chương 46: Giao dịch ngày thứ bảy (2)
Chương 46: Giao dịch ngày thứ bảy (2) – Tôi muốn bơi!
Ba người đàn ông đi vào phòng tắm chuyên dụng, Lâm Y chỉ đành đứng ngoài cửa đợi, nghe bên trong tiếng nước rào rạt, lòng của cô cũng thắc thỏm không yên. Không được! Mình nhất định phải vào phòng thay đồ của họ mới được.
Do dự rất lâu, sau cùng thấy chung quanh không có người cô mới len lén đẩy cửa, lúc này trong phòng thay đồ không có một bóng người, ba người đàn ông còn đang ở trong phòng tắm. Lâm Y chậm rãi ngồi xuống băng ghế trong phòng thay đồ …
Người đầu tiên bước ra là Lữ Thần, trên người hắn chỉ có một chiếc khăn tắm quây quanh eo, nhìn thấy Lâm Y đang ngồi ở phòng thay đồ hắn quả thật bị dọa nhảy dựng. Thế nào Lữ Thần cũng không ngờ được Lâm Y sẽ xông vào đây.
Mặt Lâm Y cũng đỏ rực, cô có chút ấp a ấp úng, lắp bắp giải thích: Tôi … tôi đang … đang đợi Lãnh tổng ra … thật ngại quá, tôi ra ngoài trước. Lúc anh ta ra tôi … tôi lại vào … Nói rồi cô vội vã chạy ra ngoài.
Hắn ra, cô lại vào??? Chuyện này … Lữ Thần càng nghe càng mờ mịt, vì sao lúc Lãnh Nghị ra thì cô lại phải vào chứ? Cô gái này sao bỗng dưng trở nên si tình đến vậy?
Lâm Y đứng bên ngoài càng lúc càng thắc tha thắc thỏm đợi thêm một lúc nữa, rốt cuộc chờ không nổi đưa tay gõ cửa, từ bên trong truyền ra một câu đơn giản: Vào đi!, nghe vậy Lâm Y vội vàng đẩy cửa bước vào thì thấy ba người đàn ông hầu như đã mặc xong quần áo. Lãnh Nghị đã mặc xong sơ mi, đang cài nút áo.
Lâm Y nóng ruột vô cùng, cô mặc kệ tất cả tông cửa xông vào chạy thẳng đến trước mặt Lãnh Nghị, sốt ruột nói: Lãnh tổng, tôi giúp anh cài nút! Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, khóe môi câu lên một nụ cười nhưng cũng không phản đối, ngừng tay để Lâm Y giúp hắn cài nút.
Lữ Thần cùng Trịnh Thiếu Bạch kinh ngạc trố mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt, không biết bọn họ đang định làm gì…
Tay Lâm Y chạm vào áo sơ mi của Lãnh Nghị nhưng không phải đang giúp hắn cài nút áo mà là giúp hắn cởi nút áo. Lãnh Nghị hơi nheo mắt nhìn Lâm Y như dò xét.
Lâm Y nhanh nhẹn cởi hết nút áo: Anh cởi ra đi, tôi lại giúp anh mặc vào… Cô vừa nói vừa nhón người định giúp hắn cởi áo ra, bàn tay nhỏ nhắn đã không chờ được với về phía bả vai hắn …
Lữ Thần với Trịnh Thiếu Bạch quả thực nhìn đến ngây người. Cô gái này! Háo sắc cũng không thể háo sắc đến mức này chứ? Khụ khụ … Hai người không biết nên làm gì, dứt khoát đứng ở bên cạnh xem kịch vui …
Đôi tay nhỏ nhắn vừa chạm đến bả vai hắn thì đã bị bàn tay to của Lãnh Nghị bắt lại, đôi mắt đen thâm thúy của hắn nhìn chằm chằm cô gái: Lâm Y, em làm gì vậy?
Tôi … tôi … muốn xem thử … Lâm Y lại bắt đầu nói năng lộn xộn, mắt thấy sự thật sắp được bày ra trước mắt, cô làm sao có thể buông tay được, bất chấp tất cả cũng muốn nhìn xem liệu nơi đó có vết cắn hay không.
Bên cạnh chợt truyền đến tiếng cười trộm “khịt khịt” của hai người cười.
Lãnh Nghị đẩy tay Lâm Y ra, giọng thật bình thản: Lâm Y, đừng đùa nữa … Nói rồi tự mình cài lại nút áo, khoác áo vest lên, lúc này mới để ý đến Lâm Y nãy giờ vẫn đứng yên đứng bên cạnh, mắt đang nhìn hắn chằm chằm đầy hoài nghi.
Hắn càng không cho cô thấy cô càng tin tưởng nhất định là có gì mờ ám!
Ánh mắt Lãnh Nghị chợt trở nên nhu hòa hơn nhiều, nhẹ giọng nói: Đi thôi … đi ăn cơm! Lúc này Lâm Y mới có chút phản ứng, cô rũ hàng mi dài, có chút rầu rĩ nhưng chân vẫn không tự chủ bước theo Lãnh Nghị ra ngoài.
Bữa cơm này chỉ có tiếng cười nói của ba người đàn ông, Lâm Y ngược lại chẳng nói một lời, chỉ cắm cúi dùng đũa nghịch thức ăn trong chén. Thực tình cô lúc này không nuốt nổi gì cả, chỉ làm bộ như đang thèm ăn lắm vậy thôi.
Một gắp thức ăn nhẹ nhàng bỏ vào trong chén cô, Lâm Y ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị đang ngồi bên cạnh, người kia mặt vẫn không chút biểu tình, chỉ nhẹ giọng nói: Ăn chút gì đi, lát nữa dẫn em đi bơi!
Hàng mi dài khẽ run rẩy, tim cũng đập thật nhanh. Lâm Y gượng gạo nở một nụ cười, gật đầu không nói tiếng nào lại cúi đầu cắm cúi ăn…
Ắn xong đến chỗ của tôi … bơi! Đang ăn thì Lâm Y nghe tiếng Lãnh Nghị nói chuyện với hai người kia …
Căn biệt thự của Lâm Y tọa lạc ở một khu quyền quý ở ngoại thành. Bởi đây là khu quyền quý nên mỗi một căn biệt thự đều thuộc loại “hàng hiếm”, kẻ có tiền chưa chắc đã mua được, nơi đó tấc đất tấc vàng, mỗi một căn biệt thự đều có giá trên trời!
Xe vừa chạy vào cửa khu đã nghe được tiếng chim kêu ríu rít không biết từ đâu truyền đến, hai bên đường rợp bóng cây, xanh rợp ngút ngàn tầm mắt, nhìn xuyên qua mảnh rừng nhỏ mơ hồ có thể thấy có một hồ nước, thuyền nhỏ đang chèo, lá sen xanh mướt …
Rất nhanh một căn biệt thự ưu nhã được xây theo phong cách châu Âu xuất hiện trước mắt, cánh cổng sắt cao chậm rãi mở ra, bên trọng cũng rợp bóng cây như bên ngoài, thảm cỏ xanh mước, cách đó không xa còn có một hòn giả sơn đang phun nước. Tòa biệt thự này được xây theo phong cách châu Âu, ưu nhã mà không mất đi khí phái riêng của nó …
Hồ bơi ở phía sau tòa nhà chính, đó là một khu vực được quây xung quanh bằng thủy tinh, bốn phía trong suốt, bố trí cực kỳ xa hoa …
Đi thay áo tắm đi! Phòng thay đồ ở bên kia! Giọng Lãnh Nghị vang lên bên tai Lâm Y, khóe môi hắn hơi câu lên, nhìn cô gái nãy giờ vẫn luôn thắc tha thắc thỏm kia.
Hả … ồ … Lâm Y lúc này mới hoàn hồn, cô quả thật có mang theo áo tắm nhưng là một chiếc áo tắm liền thân loại bảo thủ kín đáo nhất, nhưng cô vốn không hề có ý đi bơi, chẳng qua cô chỉ muốn xem Lãnh Nghị bơi mà thôi; Hơn nữa loại áo tắm đó nếu mặc ra ngoài, ba người kia nhất định sẽ cười rụng răng luôn!
Nghĩ đến đây cô nuốt nước bọt, thì thào: Tôi … tôi quên mang theo đồ bơi … hay là mọi người cứ bơi đi, tôi ngồi xem là được rồi! Cô không dám nhìn Lãnh Nghị, là cô cứ giằng co đòi đi bơi, giờ lại nói mình không muốn bơi, đúng là nói sao cũng không xuôi tai!
Lãnh Nghị nhíu mày nhìn Lâm Y: Em không có mang áo tắm theo sao?
Phải đó … quên mất … Lại nói dối! Lâm Y đỏ mặt.
Lãnh Nghị vẫn nhìn cô chằm chằm: Vậy tôi kêu người đưa tới!
Không cần không cần đâu … khụ khụ … bụng tôi có chút không thoải mái, mọi người cứ bơi đi, mặc kệ tôi … Lâm Y vội ngăn lại.
Vậy thì thôi, chúng tôi cũng không bơi … Lãnh Nghị lại chau mày.
Không không không … vậy … bảo người mang tới đi! Sao được chứ! Hắn không bơi chẳng phải tất cả cố gắng của cô tối nay đều thành công dã tràng sao? Lâm Y không suy nghĩ nhiều nữa, thôi cứ bảo hắn cho người mang đến vậy. Áo tắm mà hắn đưa đến cho dù không đẹp bọn họ chắc cũng không dám cười nhạo!
Lãnh Nghị cười cười, lấy điện thoại ra gọi …
Lâm Y bất an nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ rồi, Lý tỷ vẫn chưa gọi đến, chuyện này nghĩa là sao …
Nửa tiếng sau áo tắm được đưa đến, là một bộ bikini màu xanh. Rất đẹp! Nhưng cũng rất bại lộ! Lâm Y chưa từng mặc qua chiếc áo tắm nào lộ liễu như vậy. Lâm Y đỏ mặt, bất an lén lút nhìn Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị thì chẳng có chút biểu cảm nào: Nhanh đi thay đi, khăn tắm gì đó bên trong đều là mới, em cứ tự nhiên dùng … Thấy Lâm Y vẫn đứng yên bất động, Lãnh Nghị cười thầm trong lòng, tren mặt vẫn không chút biểu cảm, chỉ nói thêmm câu: Anh chờ em bơi cùng, nhanh lên, anh chờ ở bên ngoài!
Bộ bikini màu xanh kia mặc trên người Lâm Y khiến cho thân hình hoàn mỹ của cô càng thêm nổi bật. Màu xanh khiến cho làn da của cô giá vốn trắng càng thêm bắt mắt nhưng … Lâm Y lại bọc cả người lại bằng một chiếc khăn tắm…
Lâm Y vừa bước ra thì nhìn thấy ba người đàn ông đã ngâm mình trong hồ bơi, cô vội vàng hướng mắt về phía bả vai Lãnh Nghị, tim đập dồn dập. Xa quá nhìn không rõ! Cô nhấc bước đến gần hồ bơi …