Lưu Luyến Không Quên

Chương 350: Dằn vặt (2)


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Chương 350: Dằn vặt (2)


Ngoại truyện chương 53: Dằn vặt (2)
Tối hôm đó, sau khi Lãnh Nghị ở thư phòng xử lý xong công việc trở về phòng ngủ thì thấy phòng ngủ đã tắt đèn, trong phòng chìm trong một màn tối mờ mờ nhưng mắt của Lãnh Nghị vốn đã quen với bóng tối, dù chỉ còn chút ánh sáng nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ bóng nhỏ nằm trên giường, quen thuộc là thế!
Cảnh tượng trước mắt khiến khóe môi Lãnh Nghị không tự chủ được nhẹ câu lên một chút ý cười, vội bước vào phòng tắm, tắm nhanh rồi quay trở lại giường, vén chăn chui vào nằm sát bên người cô gái, cánh tay rất tự nhiên duỗi ra, ôm cô gái vào lòng…
Nào ngờ đâu thân thể của cô gái bởi vì cái ôm đó mà phút chốc trở nên cứng đờ, cô khẽ nhúc nhích, trong giọng nói mang theo chút hoảng loạn, Đừng…, cô gái vừa nghĩ tới đôi tay kia của Lãnh Nghị đã từng ôm ấp một người khác thì trong tiềm thức lập tức kháng cự sự tiếp xúc thân mật với hắn…
Y Y…, giọng Lãnh Nghị thật nhỏ nhẹ, mặc kệ sự giãy giụa của cô gái, cánh tay hắn chỉ khẽ dùng sức, thân thể mảnh khảnh của cô gái đã bị hắn giữ chặt trong vòng tay, đầu Lãnh Nghị hơi cúi xuống nhẹ hôn lên những sợi tóc thơm ngát của cô gái, Bàn với em chuyện này, anh định cho Hạo Hạo đổi nhà trẻ khác…

Chuyện đổi nhà trẻ cho Hạo Hạo này thực ra sau khi xảy ra chuyện kia ở hội sở Lãnh Nghị đã nghĩ đến rồi chỉ là bởi vì sau hôm đó hắn lại ra nước ngoài công tác mãi cho đến hôm nay mới trở về nên chưa thực hiện được, giờ đã về nước, chuyện đầu tiên mà hắn muốn xử lý chính là chuyện này.
Động tác giãy giụa của cô gái bỗng chốc ngừng hẳn lại, đôi mắt đen nhánh của cô lóe sáng trong bóng đêm, lát sau mới thấp giọng hỏi: Tại sao lại muốn chuyển trường cho Hạo Hạo? Lãnh Nghị, là anh đang sợ bí mật kia sẽ bị bại lộ sao?
Môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, rốt cuộc cũng tìm được chuyện khiến cô cảm thấy có hứng thú rồi, rốt cuộc cô cũng chịu nói chuyện với hắn rồi, Ừ, anh nghe nói ở thành phố H vừa mới mở một nhà trẻ từ nước ngoài đầu tư, cho Hạo Hạo học bên đó có lợi cho việc phát triển ngoại ngữ của con, ừm, Hạo Hạo rồi cũng sẽ có ngày ra nước ngoài chứ!
Thật vậy sao? Thật chỉ có nguyên nhân này thôi sao? Lâm Y khẽ cắn môi, không nói một lời; Lãnh Nghị nhìn cô gái nằm im lặng trong lòng mình, cười nhẹ một tiếng, Sao vậy? Em … không muốn chuyển trường cho con sao?
Tùy anh… Giọng Lâm Y trống rỗng, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, không chuyển trường không được, cô thật sự không muốn con trai mình tiếp tục học ở nhà trẻ đó nữa, mà chuyển trường cũng không tốt bởi vì có phải như vậy chứng tỏ Lãnh Nghị đang muốn giấu giếm gì đó không?
Ừm, vậy để sáng mai anh dẫn Hạo Hạo đến trường học mới ghi danh, chiều mai lúc Hạo Hạo tan học, chúng ta cùng đi đón con về, ừm, ngày đầu tiên thay đổi hoàn cảnh mới, chắc chắn là con cần sự ủng hộ của chúng ta lắm… Lãnh Nghị ôn nhu vỗ nhẹ sống lưng của cô gái.

Lâm Y không nói thêm gì nữa, bàn tay đang vỗ nhẹ lưng vợ của Lãnh Nghị chợt ngừng lại, hắn hơi ngước lên bật chiếc đèn nhỏ nơi đầu giường, một luồng ánh sáng nhu hòa lập tức chiếu rọi khắp căn phòng, Lãnh Nghị lại cúi đầu xuống tỉ mỉ quan sát gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của vợ.
Dưới ánh đèn gương mặt ấy xinh đẹp là thế, quen thuộc là thế, mấy ngày nay hắn với cô giận dỗi nhau nhưng thẳm sâu trong lòng hắn biết mình nhớ cô đến mức nào, cho dù người khác xinh đẹp quyến rũ đến đâu cũng không thể thay thế được cô trong lòng hắn… thực ra, bấy nhiêu năm qua, hắn vẫn luôn khao khát cô, thế nào cũng không thấy đủ…
Y Y, nỗi nhớ nhung và khao khát đè nén mấy ngày qua bỗng chợt như núi lửa bùng nổ, đáy mắt Lãnh Nghị chợt bừng lên một ngọn lửa khát vọng cùng nhu tình như nước, hắn chậm rãi cúi xuống dán môi lên đôi môi anh đào của cô gái.
Đừng! Tiếng kêu thất thanh mang theo chút hoảng loạn của cô gái chợt vang lên trong gian phòng ngủ xa hoa, cùng với tiếng kêu, đầu cô gái cũng né sang một hướng khác tránh đi đôi môi của Lãnh Nghị, bàn tay nhỏ nhắn hoảng hốt nâng lên che kín môi mình, thân thể cũng bắt đầu giãy dụa, trong đôi mắt đen láy tràn ngập nỗi sợ hãi và buồn bã.
Y Y…, Lãnh Nghị kinh ngạc nhìn phản ứng của cô gái, nhu tình trong đáy mắt chợt bị thay bằng sự buồn rầu vô hạn, tại sao chứ? Tại sao nụ hôn của anh lại khiến em khiếp sợ đến thế? Chẳng lẽ em thật sự không còn yêu anh nữa sao?

Em… em muốn ói… Cô gái bụm miệng mình, giọng ngắt quãng mang theo chút nghẹn ngào, cô không có cách nào khắc phục chướng ngại tâm lý của mình, chỉ cần vừa nghĩ đến Lãnh Nghị đã từng hôn người khác là cô đã muốn ói, căn bản là không có cách nào tiếp nhận chuyện Lãnh Nghị đã từng có những cử chỉ thân mật như vậy với một cô gái khác ngoài mình…
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn đương nhiên là vội nới lỏng cánh tay đang ôm lấy thân thể cô gái ra, cô gái vội trượt khỏi vòng tay của người đàn ông rồi lại vội vã xuống giường, đi như chạy về phía toillet, lát sau từ trong toillet đã truyền đến những tràng tiếng nôn khan thống khổ của cô.
Lãnh Nghị ngẩn người trên giường giây lát rồi mới như bừng tỉnh lại vội bước xuống giường đi về phía toillet, hắn nhìn thấy cô gái đang ngồi phịch trên sàn, hai tay chống lên bồn cầu, đôi vai mảnh khảnh nhẹ run lên, loáng thoáng có thể thấy được trên gương mặt nhỏ nhắn kia là dấu nước mắt, tái nhợt mà tiều tụy…
Lòng Lãnh Nghị không khỏi đau nói, hắn với tay cầm lấy một chiếc cốc, đổ đầy nước ấm, lại lấy sẵn bàn chải và kem đánh răng để ở bên cạnh sau đó mới đi đến bên cạnh, đỡ cô gái lúc này đã mềm như bún ngồi thẳng dậy.
Lúc này cô gái như đã bị rút hết sức lực, không còn kháng cự sự ôm ấp của Lãnh Nghị, cứ thế Lãnh Nghị ôm Lâm Y cùng ngồi trên sàn, trong phòng tắm im lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở dốc của cô gái.
Ngồi một lúc lâu sau Lãnh Nghị mới ôm Lâm Y đứng dậy, bế cô đến gần bồn rửa mặt, Lâm Y chậm rãi rửa mặt, súc miệng rồi Lãnh Nghị định bế cô trở về giường thì lại bị Lâm Y đẩy ra, cô không nhìn người đàn ông, đầu cúi thấp, giọng nhàn nhạt mang theo nỗi buồn rầu vô hạn: Em…đến phòng kế bên ngủ…
Bàn tay Lãnh Nghị khẽ run lên, đầu óc trong một khoảnh khắc đó trống rỗng, thật không dễ dàng gì mới hoàn hồn lại. Ý của Y Y là… là muốn tách ra ngủ riêng sao? Trước đây bởi vì mang thai, bị Tương Mân cấm cản nên hai người mới bất đắc dĩ phải phân ra ngủ riêng nhưng vẫn lén lút trở về phòng ngủ chung vậy mà bây giờ… Bây giờ không có bất kỳ ai bức bách hai vợ chồng phải ngủ riêng, thế mà Y Y lại chủ động muốn tách ra sao? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Y Y, hai vợ chồng chúng ta tại sao lại ra nông nỗi này? Hắn loáng thoáng cảm thấy có gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra nhưng rốt cuộc là chuyện thế nào? Lãnh Nghị nghĩ đến đầu muốn nứt ra nhưng nhất thời không thể nào nghĩ ra được, cũng không đoán được!

Lúc Lãnh Nghị bừng tỉnh lại bước ra khỏi phòng tắm thì Lâm Y đã ôm chăn gối đi sang phòng khác, cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng cô, căn phòng ngủ rộng rãi xa hoa giờ chỉ còn một mình Lãnh Nghị ngây ngẩn đứng đó, môi mím chặt lại, đôi mắt thâm thúy dần trở nên đầy quẫn bách như một con thú đang bị vây khốn, ánh mắt mờ mịt nhìn xa xăm về một nơi vô định, trong không gian lưu chuyển một loại khí tức nặng nề mà đầy bất lực, thật lâu sau, dường như đã hạ quyết tâm, Lãnh Nghị cất bước đi thẳng về phía cửa…
Trong gian phòng cạnh bên, Lâm Y vừa mới bày biện xong chăn gối đang định ngả lưng xuống thì đã thấy Lãnh Nghị nhẹ nhàng đẩy cửa vào, hắn chậm rãi đi thẳng đến trước mặt cô gái mới dừng lại, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn cô thật lâu không nói một lời.
Cô gái dường như cũng cảm nhận được sự trầm trọng trong từng cử động của người đàn ông, cô nuốt nuốt nước bọt, cố gắng giữ giọng nói thản nhiên: Anh về phòng ngủ đi, em cũng muốn nghỉ ngơi sớm…
Lời còn chưa dứt thì cô gái đã cảm thấy thân thể mình bị siết chặt sau đó cả người lần nữa rơi vào một vòng tay mạnh mẽ, lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông dán sát sống lưng của cô gái, gần như bị bao vây trong hơi thở ấm áp của hắn, cô gái bất đắc dĩ khép mắt lại.
Rồi cô nghe giọng trầm thấp mà khàn khàn của người đàn ông khẽ khàng vang lên bên tai, Y Y, ngày mai…anh cùng em đến bệnh viện, đứa con này anh không cần!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.