Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Chương 333: Chiều vợ hết mực (2)
Ngoại truyện chương 36: Chiều vợ hết mực (2)
Em lại không suy dinh dưỡng, làm như vậy chỉ khiến cho dinh dưỡng quá mức mà thôi… Cô gái bĩu môi, giọng không phục.
Ân, yên tâm, anh đã nhờ chuyên gia dinh dưỡng giúp em điều phối bữa ăn, sẽ không để em dinh dưỡng mất cân đối đâu! Giọng người đàn ông thật nhu hòa, vừa dỗ dành vừa đẩy cửa nhà vệ sinh dìu cô vào, mở đèn, bật nước nóng rồi kéo tay cô gái đến gần vòi nước, tỉ mỉ giúp cô rửa tay.
Em còn chưa quyết định là có sinh hay không… Cô gái làu bàu, giọng nói pha thêm chút giãy dụa.
Nhưng em cũng chưa nói là không sinh mà… Người đàn ông quả đoán ngắt đi câu làu bàu của cô gái.
Hai người ở trong toillet rửa tay xong vừa bước ra thì đôi mắt Lâm Y như đông cứng lại, cô nhìn thấy đứng ngoài cửa văn phòng của mình là mấy người mặc trang phục đầu bếp trắng tinh, trên tay mỗi người đều có một chiếc mâm bạc được đậy cẩn thận nối nhau tiến vào…
Lãnh Nghị cúi đầu nhìn Lâm Y đang đứng ngây người ra đó, môi lại hẹ câu lên, lần nữa khoác vai cô kéo cô đến bên bàn, lại ấn vai cô ngồi xuống sau đó hắn cũng vòng qua bàn ngồi xuống chiếc ghế còn lại.
Lúc này mấy người mặc đồng phục đã thuần thục bày những đĩa thức ăn tinh xảo trên mâm bạc xuống bàn, đĩa nào đĩa nấy đều bốc khói nghi ngút, tỏa hương thơm ngào ngạt rồi lại nối nhau lui xuống, yên lặng đứng ở phía sau chờ hai người dùng bữa…
Lâm Y vốn chưa cảm thấy đói nhưng nhìn những dĩa thức ăn nóng hổi thơm lừng bày ở trước mặt thì trong phút chốc lại thấy bụng đói như cào, bất giác nuốt nuốt nước bọt, lén nhìn sang Lãnh Nghị, vừa hay bắt gặp hắn cũng đang nhìn về phía mình, trong mắt thoáng qua một ý cười, trong giọng nói cũng đầy trêu tức và đắc ý nhưng lại tận lực giả vờ như rất chu đáo và ân cần: Đói chưa?
Chưa đói! Lâm Y mím môi, cứng rắn dằn xuống cơn đói bụng.
Đừng giả vờ nữa, bụng em đang đánh trống kìa, anh nghe rõ rành rành! Lãnh Nghị nhịn cười trêu tiếp.
Nói bậy! Lâm Y giận dỗi nói.
Được được được, coi như anh nói bậy! Lãnh Nghị vừa cười vừa cầm lấy chiếc chén nhỏ trước mặt cô lên giúp cô múc một chén canh, Uống trước chút canh lót dạ đi…
Thế là trong văn phòng tổng tài tràn ngập một khung cảnh ấm áp hài hòa, bên ngoài văn phòng, Hà Khả và Trương Tiểu Mạn cùng Phương Hân tay cầm hộp cơm quả thực nuốt không trôi bởi vì trong văn phòng không ngừng truyền ra mùi hương thức ăn thơm lừng khiến cho ba người đều cảm thấy hộp cơm trên tay mình giống như rơm khô vậy.
Mắt ba người trừng thật to nhìn những chiếc mâm bạc tinh xảo trên tay những đầu bếp, mũi thì bị hành hạ bởi mùi thơm ngào ngạt của thức ăn, giờ Phương Hân mới hiểu thì ra chiếc thùng to mà người đàn ông kia ôm là đựng bộ đồ ăn!
Ba người ba đôi mắt nhìn nhau, thế nào cũng không ngờ vị Lãnh tổng cao ngạo xa cách kia lại đến đây đưa cơm! Rồi động tác tiếp theo của họ, không hẹn mà trùng khớp, đó chính là chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên, nơi cổng chính của tòa nhà là một chiếc xe thùng màu trắng, rõ ràng là những món ăn kia là do các đầu bếp chế biến ngay trong chiếc xe thùng ấy…
Chậc chậc… Trương Tiểu Mạn nuốt nuốt nước bọt, lầu bầu, …nếu như đã mất công nấu thì nấu nhiều một chút có sao đâu, chia cho bọn chúng tôi ăn cũng được vậy…
Hừm, cô nhanh chóng tìm một ông chồng, để chồng cô nấu cho cô ăn không phải được rồi sao? Phương Hân ở bên cạnh cười trêu.
Tìm không được nha! Trương Tiểu Mạn làm ra vẻ đáng thương, thở dài một tiếng, Nào có tốt số được như Lâm Y đâu!
Bên cạnh cô không phải có một người đó sao? Không phải là cô không phát hiện ra đấy chứ? Phương Hân bĩu môi, liếc một cách đầy thâm ý về phía Hà Khả đang đứng cạnh Trương Tiểu Mạn, cười trêu.
Anh ta? Tiểu Mạn cũng liếc sang Hà Khả, vừa khéo nhìn thấy anh ta cũng đang nhìn mình sau lớp kính thủy tinh, đáy mắt mang theo chút ý cười thì nuốt nuốt nước bọt, le lưỡi một cách tinh nghịch rồi quay đầu lại, nhún vai, giọng xem thường, Anh ta có thể đưa đến bữa trưa ngon lành như vậy cho tôi ăn sao?
Khụ khụ, Hà Khả ho khan mấy tiếng, Có lẽ là anh không có xe thùng, nhưng anh cũng có thể thuê một chiếc xe ba bánh đậu ở trước cổng công ty, mời một bà dì đến nấu vài món cho em…
Hahaha… Phương Hân không nhịn nổi bật cười ha hả.
Tiểu Mạn cũng mỉm cười, cô ngoái lại nhìn Hà Khả, rõ ràng nhìn thấy đôi mắt mang đầy ý cười của anh ta đang nhìn mình đăm đăm thì sóng mắt thoáng xao động, nụ cười trên môi cũng cứng lại, cô vội vàng thu hôi tầm mắt, ngượng ngùng quay đầu sang hướng khác…
Trong văn phòng, Lãnh Nghị lại gắp thêm thức ăn cho Lâm Y, Món này thế nào? Có ngon không?
Ừm, ngon lắm! Cô gái ngước lên nhìn người đàn ông nhoẻn miệng cười, thành thực trả lời.
Vậy em ăn nhiều một chút! Người đàn ông lại gắp thêm thức ăn vào bát của cô gái, Sau này mấy người đầu bếp này là riêng dành cho em, mỗi ngày họ sẽ nấu bữa trưa mang đến đây!
Gì??… Động tác trên tay cô gái chợt khựng lại nhìn về phía người đàn ông, Cái này…chắc không cần đâu! Như vậy không tốt lắm! Một mình cô ăn bữa ăn trang trọng thế này trong khi những người khác ăn cơm hợp, chuyện này, Lâm Y cô cảm thấy thế nào cũng khó mà nói cho suôn được.
Cứ quyết định vậy đi! Người đàn ông lộ ra một nụ cười bá đạo, giọng thật kiên định; hàng mi dài của cô gái nhẹ chớp lên, chậm rãi nuốt một miếng cá, bỏ đi, không thèm chấp anh, mặc kệ anh, cùng lắm thì đến lúc đó mời mọi người cùng nhau ăn là được…
Sự dịu ngoan của Lâm Y khiến Lãnh Nghị rất hài lòng, hắn mỉm cười, lại gắp thức ăn vào đầy chén cho cô, thấy vậy Lâm Y vội ngăn lại, Không cần đâu, em no rồi! Ăn nhiều quá cũng không tốt!
Yên tâm đi, chuyên gia dinh dưỡng có nói, phụ nữ có thai nên ăn nhiều một chút, cơ thể cần như vậy, không sợ dinh dưỡng quá mức đâu! Lãnh Nghị ung dung nói, lại tiếp tục gắp thức ăn vào chén cho cô, Ăn nhanh đi kẻo nguội!
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô hơi ngước lên len lén nhìn gương mặt tuấn dật trước mặt, lại nhìn xuống chén thức ăn đầy ắp, giọng thật bất đắc dĩ, Em ăn không nổi nữa, thật sự!
Lãnh Nghị liếc về phía cô gái, lại mỉm cười, giọng như đang giáo huấn trẻ nhỏ, Giờ em không phải là một người mà là hai người! Em phải suy nghĩ cho công chúa nhỏ trong bụng một chút chứ! Không biết vì sao Lãnh Nghị cứ luôn có cảm giác cái thai lần này là con gái, là con gái cưng của hắn… khụ khụ, không phải cũng bắt buộc phải là con gái, Lãnh Nghị bá đạo nghĩ.
Nghị… Lâm Y rốt cuộc cười không nổi nữa, cô buông đũa, Anh đừng bắt buộc em có được không? Ý Lâm Y thật rõ ràng: Anh đừng ép em sinh con!
Thấy vẻ mặt không vui của cô gái, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, rốt cuộc cũng chịu nhường một bước, trên mặt lộ ra vẻ sủng nịch: Được được được, không ép em, em nói sao thì nghe vậy đi, muốn ăn bao nhiêu thì ăn… Ý Lãnh Nghị là: Anh không ép em ăn cơm nữa!
Một giờ chiều, trong phòng họp nhỏ, Hà Khả và Trương Tiểu Mạn đã theo lời dặn của Lâm Y, mang theo bản thiết kế chờ sẵn ở đó. Trương Tiểu Mạn không ngừng nhìn về phía phòng tổng giám đốc nhưng cánh cửa kia vẫn đóng chặt, Lãnh Nghị còn chưa ra, Lâm Y cũng chưa ra.
Xem ra chúng ta nên đi lo việc của mình trước đi! Trương Tiểu Mạn nhẹ lắc đầu nhìn Hà Khả cười nói, Lãnh tổng còn chưa đi, Lâm Y sẽ không ra đâu, em đoán là Lãnh tổng đang muốn Lâm Y nghỉ trưa nhưng Lâm Y không chịu nhưng với cá tính của Lãnh tổng, xem ra không chịu cũng không được…
Em nói xem Lãnh tổng hôm nay làm sao vậy? Vừa đưa cơm trưa, lại còn bỏ công việc chạy sang đây giám sát bà xã nghỉ trưa? Hà Khả mặt tràn đầy nghi hoặc, LS quốc tế nhàn rỗi lắm sao?
Ờ… không biết nữa… Sóng mắt Trương Tiểu Mạn thoáng xao động, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ, Nhưng anh ta trước giờ là vậy mà, thường làm những việc ngoài dự đoán của mọi người… Haizz, người đàn ông cực phẩm như anh ta, hỏi trên đời này còn mấy người chứ?
Hà Khả chăm chú nhìn vẻ mặt hâm mộ của Trương Tiểu Mạn qua lớp thấu kính, đáy mắt một mảnh thâm toại…
Trong văn phòng tổng giám đốc, Lãnh Nghị đang lật xem báo cáo kinh doanh của hơn một tháng qua, môi nhẹ câu lên một nụ cười, Ừm, Y Y, thành tích rất khá nha… Công ty trên cơ bản là đã đi vào quỹ đạo, không cần em quá mệt nhọc đâu…
Ân! Lâm Y cũng nhoẻn miệng cười nhìn chồng, kiên nhẫn đợi hắn đứng dậy trở về công ty của mình sau đó cô còn phải đến phòng họp nhỏ chủ trì cuộc họp, cùng Hà Khả và Trương Tiểu Mạn thảo luận nốt về bản thiết kế còn dở dang…
Lúc này điện thoại trong túi Lãnh Nghị chợt reo lên, nghe tiếng chuông hắn thoáng chau mày, lấy điện thoại ra xem, chỉ liếc mắt qua một cái rồi đón nghe, còn chưa đợi đầu bên kia nói tiếng nào thì đã lạnh lùng thốt: Giờ nghỉ trưa, có chuyện gì lát nữa hẵng nói! Rồi “cạch” một tiếng, quả đoán ngắt điện thoại, tiếp tục xem xấp báo cáo trên tay.
Lâm Y ho nhẹ một tiếng, rất thức thời nói: Nghị, nếu như anh còn có việc thì về trước đi, em một mình ở đây cũng không có gì!
Động tác lật báo cáo của Lãnh Nghị chợt khựng lại, hắn chậm rãi ngước lên nhìn cô gái đang ngồi đối diện với mình, đáy mắt thoáng lộ vẻ khó hiểu, Em muốn anh đi sao?
Lâm Y vội cười cầu hòa: Nào có, em làm sao nỡ để anh đi chứ… Khụ khụ, em sợ anh bận, sợ làm chậm trễ công việc của anh thôi…
Lãnh Nghị chậm rãi buông xấp báo cáo trên tay xuống rồi đứng dậy, đi về phía cô gái, hơi cúi xuống nhìn cô: Giờ là giờ nghỉ trưa, em chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là được… Anh định ở đây với em cho đến hết giờ nghỉ trưa rồi mới đi!
Ồ… Cô gái nhìn ngũ quan tuấn dật phóng đại trước mắt, cười cười… Xem ra buổi trưa nay muốn cùng Hà Khả và Trương Tiểu Mạn tăng ca là “nhiệm vụ bất khả thi” rồi…