Lưu Luyến Không Quên

Chương 298: Cha và con vạn người mê (3)


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Chương 298: Cha và con vạn người mê (3)


Ngoại truyện chương 5: Cha và con vạn người mê (2)
Em không cần đi, anh đi! Lãnh Nghị hơi nheo đôi mắt tinh anh, tận lực giữ cho giọng nói mình bình thản nhất, hắn thật sự rất tò mò, rất muốn đi xem thử, cô bé có thể khiến con trai hắn ngày đầu tiên đi học đã cùng bạn học đánh nhau bộ dạng rốt cuộc là như thế nào!
Hơn nữa, điều này, liệu có phải ý là, sau này con trai sẽ không giống như trước đây suốt ngày bám riết lấy mẹ không tha không? Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn đưa Hạo Hạo đến nhà trẻ, mục đích chính là phân tán sự chú ý của thằng bé…
Trong văn phòng của nhà trẻ, Lãnh Nghị đang ngồi nơi sofa, hiệu trưởng mặt mày hơn hở đích thân giúp hắn rót trà sau đó vội vàng tìm người đi báo với cô giáo Ngô và Hạo Hạo, vị đại tôn thần này bà không đắc tội được, lần này tiền mà Lãnh tiên sinh quyên cho trường học đủ để phát lương cả một năm cho tất cả giáo viên trong nhà trẻ này, hơn nữa, nếu như vị này đồng ý, mua trọn nhà trẻ này thực ra cũng không phải vấn đề gì…
Không lâu lắm, hiệu trưởng đã dẫn cô giáo Ngô và Hạo Hạo đến văn phòng, Ba…, cậu nhóc Lãnh Hạo vừa nhìn thấy ba ngồi nơi sofa, bàn tay nhỏ xíu đang nắm tay cô giáo Ngô vội buông ra, chạy thẳng về phía ba mình, thuần thục trèo lên đầu gối của Lãnh Nghị. Lãnh Nghị cũng không để ý đến thằng bé, để mặc nó trèo lên chân mình ngồi.
Lãnh tiên sinh, đây là cô giáo Ngô, giáo viên chủ nhiệm của lớp Hạo Hạo… Khụ, cô giáo Ngô, đây là ba của Hạo Hạo, Lãnh tiên sinh! Hiệu trưởng mặt vẫn rất hớn hở, giới thiệu hai bên.
Chào ngài, Lãnh tiên sinh! Giọng cô giáo Ngô thoáng có chút thiếu tự nhiên, khoảnh khắc mà cô bước vào cửa đó, ánh mắt trong chớp mắt dại ra, người đàn ông ngồi nơi sofa, tuấn mỹ như một pho tượng thần, lãnh lùng như băng, ánh mắt sắc bén như đao, toàn thân phát ra một loại khí chất xuất chúng và ngạo khí bức người!
Cô vốn chỉ biết Hạo Hạo xuất thân không tầm thường, hơn nữa thân phận vẫn luôn được giữ bí mật, mà thằng bé lại được hiệu trưởng đích thân dẫn đến lớp… hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ của ba thằng bé thế này liền hiểu ra, người đàn ông này, không chỉ lai lịch không nhỏ, hơn nữa… còn rất anh tuấn lãnh khốc!
Lúc này Hạo Hạo đã trườn vào lòng cha, tay bá cổ hắn, ngoan ngoãn ngồi đó; Lãnh Nghị nhìn vẻ mặt có chút bất an của cô giáo Ngô, môi nhẹ câu lên một nụ cười, giọng đầy từ tính mê người, Cô giáo Ngô, thực xin lỗi, Hạo Hạo gây phiền phức cho cô nhiều quá…

Không đâu… Mặt cô giáo Ngô không hiểu sao đỏ lên, cố lấy vẻ tự nhiên cười nói, Trẻ con mà, đều hơi nghịch ngợm… khụ khụ, chỉ là bé Hạo Hạo ngày đầu tiên đến đã đánh nhau cho nên tôi muốn thông báo cho phụ huynh một tiếng để về bảo ban bé lại, như vậy tốt hơn…
Cô làm vậy là đúng thôi, ờ… đánh nhau là không đúng rồi… tôi sẽ về bảo ban thằng bé lại… Lãnh Nghị vẫn nhàn nhạt cười nhìn cô giáo Ngô, … để Hạo Hạo xin lỗi bạn học, xin lỗi cô giáo…
Ba, là Đa Đa đánh con trước! Lãnh Hạo chau mày, Đóa Đóa nói muốn làm bạn gái của con, Đa Đa không chịu cho nên nhào qua đánh con trước, con dùng cách đánh quái vật đánh ngã bạn ấy…
Hừm! Lãnh Nghị hắng giọng, ngắt lời con trai, Đối với bạn học sao có thể dùng cách đánh quái thú đánh được chứ? Nói gì thì nói, con chỉ mới ba tuổi thôi, muốn tìm bạn gái gì chứ?
Đúng đó… Hiệu trưởng và cô giáo Ngô đứng gần đó đều gật đầu, Trẻ con thì không thể có bạn gái được!
Đôi mắt đen tròn như hai viên bi của Lãnh Hạo lóe lên, cậu nhóc hết nhìn ba mình lại nhìn sang hiệu trưởng và cô giáo Ngô, do dự một lúc rồi mới nói, Ba, con muốn nói chuyện riêng với ba!
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn liếc sang hiệu trưởng và cô giáo Ngô, hai người kia cũng đang chăm chú nhìn hai cha con, rồi giọng quả đoán của Lãnh Nghị vang lên, Có chuyện gì thì cứ nói trước mặt cô giáo, không cần nói riêng!
Đúng, đúng, nói ở đây được rồi! Hiệu trưởng và cô giáo Ngô vội vàng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Nói ở đây sao? Đôi mắt đen láy của Lãnh Hạo nhìn ba mình.

Nói ở đây! Lãnh Nghị vừa nói vừa kéo đôi tay Lãnh Hạo đang bá trên cổ mình xuống, nhấc cậu nhóc đặt xuống đất, nhìn thẳng vào mắt con trai.
Lãnh Hạo cũng ngước lên nhìn ba mình, giọng non nớt vang lên, Ba, không phải con tìm bạn gái cho con, con là giúp ba tìm vợ, chúng ta lần trước đã nói rồi…
Hả??!! Ánh mắt kinh ngạc của cả hiệu trưởng lẫn cô giáo Ngô đều dời về phía Lãnh Nghị, người đàn ông tuấn mỹ cao ngạo này chẳng lẽ lại có sở thích quái dị vậy sao? Đáy mắt cô giáo Ngô rõ ràng lộ ra một tia thất vọng.
Mà đôi mắt sắc bén thường ngày của Lãnh Nghị trong lúc này cũng dại ra, ngẩn ngơ nhìn đứa con trai đang đứng trước mặt, xem ra thanh danh cả đời này của hắn bị hủy trong tay đứa con này rồi! Lúc hắn còn chưa hoàn hồn lại thì tiếng Lãnh Hạo đã lại tiếp tục vang lên, Ba, giờ trong lớp con có Mỹ Mỹ, Lệ Lệ và Đóa Đóa, ai cũng muốn làm bạn gái của con, con không biết ba thích bạn nào…
Lãnh Nghị rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, trước ánh mắt quái dị của hiệu trưởng và cô giáo Ngô, mấp máy môi, áo não ngắt lời cont rai, Lãnh Hạo, con đang nói bậy gì đó?
Lãnh Hạo nhìn ba mình bằng ánh mắt vô tội, giọng nói cũng đầy ủy khuất, Ba, lần trước không phải chúng ta nói rõ rồi sao, sau khi con lớn lên, vợ con nhường cho ba thì ba không giành mẹ với con nữa, trả mẹ lại cho con, để mẹ ngủ với con!
Ba đồng ý bao giờ chứ? Mặt Lãnh Nghị đen lại, tranh cãi với một đứa bé ba tuổi, lần đầu tiên hắn phát hiện mình cũng sắp trở thành trẻ con rồi!
Thì ra là như thế! cả hiệu trưởng và cô giáo Ngô đều thầm thở phào một hơi, đáy mắt cô giáo Ngô lại trở lại sáng long lanh như vừa nãy, đôi môi mím chặt cố gắng không cho tiếng cười bật ra, còn may, người đàn ông tuấn mỹ này không phải là biến thái, bằng không đây không phải là quá phí của trời sao?!
Ba không chịu sao? Mày Lãnh Hạo chau chặt lại, còn chưa kịp nói gì thì Lãnh Nghị đã lên tiếng trước, Được rồi, Hạo Hạo hôm nay không cần đến nhà trẻ nữa, theo ba về nhà trước, nghiêm túc kiểm điểm lại xem, khụ khụ…
Vậy… cũng được, cô giáo Ngô vội nói, Hạo Hạo hôm nay về nhà trước, ngày mai lại đến… Lãnh tiên sinh xin chờ một lát, tôi về lớp học lấy đồ đạc của Hạo Hạo đến đây!

Không cần đâu, hai cha con tôi đi cùng với cô lấy cũng được! Lãnh Nghị nói rồi đứng dậy, vươn tay bế con trai vào lòng, đi theo cô giáo Ngô trở lại lớp học.
Oa, ba của Hạo Hạo cao thật đó! Trong lớp học được trang hoàng như trong truyện cổ tích, ba cô bé mắt sáng rỡ, nghển cổ nhìn người đàn ông thật cao trước mặt, kinh ngạc kêu lên, biểu cảm trên những gương mặt hồng hào phúng phính nhỏ xíu kia thật đáng yêu vô cùng khiến người ta nhìn liền ngứa ngáy không thôi, chỉ muốn nhào đến cắn vào đôi má như hai quả táo kia một ngụm…
Những cô nhóc thật đáng yêu! Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nuốt nuốt nước bọt, lát nữa về nhà phải bàn bạc kỹ với Y Y, nhất định phải khuyên cô chịu sinh thêm một đứa con gái nữa, con gái nhất định sẽ thân với mình hơn con trai…
Lãnh tiên sinh… Giọng cô giáo Ngô nhỏ nhẹ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lãnh Nghị, … có thể đến văn phòng của tôi một lát được không, tôi muốn nói chuyện với ngài một chút về Hạo Hạo!
Được! Chỉ đáp lại bằng một từ đơn giản rồi Lãnh Nghị đặt con trai xuống đất, bước theo cô giáo Ngô về văn phòng của mình.
Lãnh tiên sinh, mời ngồi! Cô giáo Ngô chỉ một chiếc ghế trong phòng, thấy Lãnh Nghị ngồi xuống, cô vội đi rửa ly, pha trà…
Một ly trà bốc khói nghi ngút rất nhanh đã được đặt trước mặt Lãnh Nghị, cô giáo Ngô chừng như lúc này mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, chậm rãi ngồi xuống sau bàn làm việc, trên gương mặt trẻ tuổi thanh lên lộ ra một màu đỏ ửng khả nghi, đôi mắt trong suốt vừa bắt gặp ánh mắt lạnh mạc của Lãnh Nghị liền vội vã cụp mắt xuống.
Lãnh Nghị chỉ mỉm cười, bình thản nói, Cô giáo Ngô muốn bàn với tôi chuyện gì của Hạo Hạo?
Lãnh tiên sinh, cô giáo Ngô mím môi, nhẹ giọng nói, …mạo muội hỏi một câu, có phải buổi tối Hạo Hạo đều phải ngủ với mẹ không? Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, nhè nhẹ gật đầu.
Trên mặt cô giáo Ngô thoáng lộ một nụ cười ngượng ngùng, Lãnh tiên sinh… chuyện này, đợi Hạo Hạo và các bạn khác thân hơn một chút, tôi sẽ tìm cách khuyên cháu, đến lúc đó… tôi lại thông báo với ngài!

Lãnh Nghị thoáng nhướng mày, đạm mạc nói, Được, vậy làm phiền cô, có cần chúng tôi phối hợp gì cô cứ nói đừng ngại…
Trên xe, Lãnh Nghị và Lãnh Hạo sánh vai nhau ngồi nơi băng sau, cả hai đều mặc tây trang màu đen, đều là gương mặt tuấn mỹ lãnh liệt như cùng một khuôn đúc ra, chỉ khác là một lớn một nhỏ; Lãnh Nghị chau mày, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài xe, hắn đang nghĩ cách làm sao mới có thể thuyết phục Lâm Y sinh thêm một cô công chúa nữa.
Thật lâu sau Lãnh Nghị mới dứt ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, nghiêng đầu qua liếc nhìn cậu nhóc đang ngồi bên cạnh im lặng nãy giờ, dường như rất tùy ý hỏi, Hạo Hạo, trong ba cô bé đó, con thích nhất ai?
Mắt Lãnh Hạo lóe sáng, lập tức xoay nhìn sang ba mình, hỏi một cách khó hiểu, Không phải ba nói trẻ con không được tìm bạn gái sao?
Khụ khụ, ba đâu có kêu con đi tìm bạn gái, ba chỉ hỏi xem con thích ai thôi mà… Lãnh Nghị ho khan mấy tiếng.
Lãnh Hạo nửa hiểu nửa không gật đầu, giọng non nớt mà nghiêm túc, Con không có cảm giác gì cả…
Hả?…. Lãnh Nghị suýt nữa thì bật cười ra tiếng, hắn vội xoay đầu nhìn ra cửa sổ, cố giấu ý cười, giọng nói non nớt lần nữa lại vang lên bên tai, Vậy ba thích nhất ai?
Khụ khụ, con đều không có cảm giác thì ba làm sao có? Lãnh Nghị nhẹ nhàng câu môi, xoa nhẹ đầu con trai rồi hơi cúi xuống nhìn kỹ con trai, Hạo Hạo, bảo mẹ con sinh thêm em gái được không? Ừm, rất đáng yêu…
Em gái? Đôi mắt to tròn của Lãnh Hạo lại sáng lên, cậu nhóc trầm tư giây lát rồi hỏi lại, Ba, có phải sau khi có em gái thì ba sẽ ngủ với em gái, để mẹ ngủ với con không?
Hả??? Lãnh Nghị kinh ngạc, rốt cuộc không còn gì để nói, triệt để bị con trai đánh bại…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.