Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Chương 290: Đoạn kết (1)
Chương 290: Đoạn kết (1)
Lâm Y dừng bước, an tĩnh nhìn người đàn ông tuấn mỹ phi phàm đang bước về phía mình, trên gương mặt thanh thuần là nụ cười rạng rỡ, đáy mắt dâng trào hạnh phúc và niềm vui.
Lãnh Nghị cũng nhìn người vợ yêu đang đứng trước mặt mình, hắn dừng bước, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, vẻ lãnh liệt biến mất, thay vào đó là vô hạn thâm tình.
Hai người đứng nhìn nhau từ xa, nhưng chỉ một giây, đám phóng viên nhanh mắt đã phát hiện ra Lãnh phu nhân, lập tức có người rảo bước về phía Lâm Y, Lãnh tiên sinh không thể tiếp cận nhưng bên người Lãnh phu nhân chỉ có một cô bé, chắc là không khó tiếp cận để phỏng vấn.
Nhưng … mấy ngày trước không phải nói quan hệ giữa hai người đang căng thẳng sao? Lãnh phu nhân không phải trở về nhà mẹ đẻ rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở đây?
Vệ sĩ bên người Lãnh Nghị lập tức tự giác tách ra một nhóm, nhanh chóng chạy về phía Lâm Y, chặn lại nhóm phóng viên đang có ý đồ tiếp cận cô nhưng vài chiếc micro vẫn kịp đưa về hướng cô.
“Lãnh phu nhân, nghe nói mấy ngày trước quan hệ giữa cô và Lãnh tiên sinh căng thẳng nên trở về nhà mẹ đẻ, xin hỏi có chuyện này không?”
“Lãnh phu nhân, nhận được tin, sở dĩ quan hệ giữa cô với Lãnh tiên sinh có mâu thuẫn là vì Lãnh tiên sinh có một hồng nhan tri kỷ — Hạ tiểu thư, có phải vậy không?”
“Nghe nói Hạ tiểu thư kia lúc nhỏ đã từng cứu Lãnh tiên sinh, phải không?”
“Xin hỏi Lãnh phu nhân, hiện giờ Lãnh tiên sinh đã trở lại nắm quyền LS quốc tế, cô có cảm tưởng gì không?”
…
Hai người trầm tĩnh, thâm tình nhìn nhau, tất cả vấn đề, tất cả tiếng huyên náo xung quanh tại một khoảnh khắc này đều bị ngăn cách bên ngoài… Thật lâu sau, Lãnh Nghị mới cất bước tươi cười đi về phía cô gái đang bị đám phóng viên vây quanh kia; các vệ sĩ lập tức tiến đến mở ra vòng vây của đám ký giả, giúp Lãnh Nghị mở một thông đạo.
Hai người rốt cuộc mặt đối mặt đứng bên nhau, Y Y…, Lãnh Nghị vươn đôi cánh tay dài, thoải mái ôm cô gái vào lòng, đôi tay cô gái cũng vòng qua người người đàn ông, hạnh phúc dán mặt lên ngực người đàn ông, đôi môi người đàn ông nhẹ lướt qua mái tóc cô gái.
Ánh đèn flash lóe lên khắp bốn bên, ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc tươi đẹp này.
Nhưng, ngồi ở trong tiệm mì, Tịch Họa nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt không khỏi tối sầm lại!
Lãnh Nghị chậm rãi buông cô ra nhưng một tay vẫn khoác lên vai cô siết chặt để hai người cùng nhau đối mặt với ống kính của ký giả, trên gương mặt lãnh liệt thoáng lộ một ý cười, giọng nhàn nhạt nhưng cực kỳ hữu lực, Tôi với vợ tôi trước giờ chưa từng có mâu thuẫn!
Vị Lãnh tiên sinh nãy giờ chưa nói một lời rốt cuộc cũng chịu lên tiếng rồi, tất cả mọi người đều rất thức thời an tĩnh lại, không ai phát ra một tiếng động nào, ai nấy đều sợ bỏ lỡ một câu nói hoặc là nghe nhầm một câu; tất cả ống kính cùng micro đều hướng về phía Lãnh Nghị và Lâm Y.
Nam cao lớn tuấn dật, nữ xinh đẹp động lòng người, người đàn ông lại hết sức chở che khoác vai cô gái trả lời ký giả, giọng hữu lực, rõ ràng, Hồng nhan tri kỷ của tôi chính là phu nhân của tôi — Lâm Y! Người lúc nhỏ từng cứu tôi cũng là cô ấy, cô ấy chính là tiểu Họa Nhi của tôi, là người từ nhỏ tôi đã muốn cưới làm vợ! Là giấc mộng của tôi!
Lúc nhỏ là Lâm Y cứu Lãnh Nghị sao? Lâm Y là tiểu Họa Nhi? Tin tức này khiến Tịch Họa nãy giờ vẫn ngồi ngẩn người trước màn hình tivi triệt để chấn động, đôi mắt to tròn tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ…
Thì ra, Lãnh Nghị đã biết Hạ Tịch Họa cô không phải là tiểu Họa Nhi đã cứu hắn lúc nhỏ! Nước mắt không kìm được trong chớp mắt chảy tràn, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt Tịch Họa …
Nghị… Lâm Y ngược lên nhìn gương mặt tú của người đàn ông bên cạnh, đáy mắt ngời sáng như hai vì sao nhưng giọng nói không giấu được nghẹn ngào; cô biết đây là lời tuyên thệ của Lãnh Nghị trước tất cả mọi người, tình yêu của hắn dành cho cô vĩnh viễn sẽ không thay đổi!
Bốn phía vẫn im lặng như tờ, chỉ có tiếng máy ảnh và ánh đèn flash không ngừng lóe sáng…
Cho nên, sau này xin các vị ở giới truyền thông đừng nên suy đoán lung tung… Lãnh Nghị nói xong câu cuối, hơi cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, khóe môi ý cười càng sâu, âu yếm ấn lên vầng trán thanh khiết của cô gái một nụ hôn sau đó khoác vai cô bước về phía xe, các vệ sĩ lập tức bước lên mở đường.
Khi hai người vừa bước đến xe thì phía sau có một ký giả lớn tiếng hỏi với theo, “Lãnh tiên sinh, có thể tiết lộ một chút, ngày dự sinh của phu nhân là lúc nào không?”
Hai người cùng dừng bước, Lãnh Nghị cúi thấp đầu nhìn vùng bụng hơi nhô ra của người vợ yêu, ý cười lan tận đầu mày cuối mắt, hắn khoác vai cô gái, lần nữa xoay người về phía ký giả, các ký giả lại nhanh chóng tràn lên, ánh mắt mọi người đều đăm đăm nhìn về phía hai người…
Chắc là tháng mười một! Lãnh Nghị ngắn gọn trả lời rồi khoác vai Lâm Y dìu cô vào xe, dưới sự yểm trợ của các vệ sĩ, xe nhanh chóng rời đi chỉ lưu lại một đống vấn đề chưa được giải đáp…
Trong xe, Lâm Y ngẩng lên nhìn Lãnh Nghị, Giờ chúng ta đi đâu?
Tòa nhà LS quốc tế! Lãnh Nghị nhìn cô gái mỉm cười, giờ cũng là lúc tính toán sổ sách rồi! Hắn phải làm cho xong công việc thanh lý này, đem tất cả những tay chân của Lãnh Thành đưa vào nội bộ của LS quốc tế thanh lọc lại sau đó lần nưa khỏi động lại bộ máy, điều tiết lại nhân lực, lần nữa triển khai công tác!
Khi xe đến quảng trường nhỏ trước cổng chính LS quốc tế, Lâm Y nhìn thấy nơi đó đã đứng đầy người, thấy xe của Lãnh Nghị dừng lại, ai nấy đều tự giác lùi lại nhường một con đường để xe chạy vào đến cổng mới dừng lại.
Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y xuống xe, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, dẫn đầu đoàn người là phó tổng trước đây, Ngãi Mỹ và những vị lão thần luôn một lòng trung thành cũng vội bước đến nghênh đón, thấy trên mặt ai nấy đều là nụ cười vui sướng, thấy mắt Ngãi Mỹ ngân ngấn nước, gương mặt lãnh liệt, cao ngạo của Lãnh Nghị dần lộ ra một ý cười.
Lãnh thiếu, hoan nghênh ngài trở lại… Phó tổng siết chặt tay Lãnh Nghị, hôm qua ông đã bị Lâm Phong cách chức!
Lãnh tổng… Ngãi Mỹ vừa mở miệng thì giọng đã nghẹn lại, Tôi… biết ngài nhất định không sao… Cô đương nhiên cũng là đối tượng bị Lãnh Thành và Lâm Phong cách chức.
Lâm Y… Một người thật vất vả mới vạch được đám người ra, lớn tiếng gọi đồng thời bổ nhào về phía Lâm Y; Tiểu Mạn!, khóe môi Lâm Y ý cười càng sâu, cô dang rộng đôi tay, đón Trương Tiểu Mạn đang bổ nhào đến bên mình.
Nhưng lập tức, thân hình đang bổ nhào về phía Lâm Y của Trương Tiểu Mạn bị một bàn tay to lạnh lùng ngăn lại, cô ngẩn người một chút, nụ cười trên mặt theo đó cứng lại, cô cứng rắn ngừng bước, Lâm Y cũng thoáng chau mày, cả hai cùng nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia — Lãnh Nghị!
Lãnh Nghị nhàn nhạt cười, Y Y giờ không tiện ôm ấp lắm…
Lâm Y chợt bừng tỉnh, cô không tự chủ được cúi thấp đầu nhìn xuống vùng bụng hơi nhô ra của mình, đôi má thoáng ửng hồng; mắt Trương Tiểu Mạn cũng nhìn theo hướng nhìn của Lâm Y, nụ cười lại trở lại trên môi, đáy mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn mừng rỡ, Lâm Y, bụng bạn lớn vậy rồi sao?!
Lãnh Nghị chủ trì cuộc họp trong phòng họp lớn, Lâm Y thì ngồi một mình trong văn phòng của Lãnh Nghị, cô thoải mái ngồi nơi chiếc ghế tổng tài bằng da thật, chợt tầm mắt lại dừng lại ở mô hình cô bé váy trắng đặt trên bàn làm việc của chồng — hiện giờ chỉ cần là chỗ Lãnh Nghị thường ở cô đều có thể nhìn thấy mô hình này…
Trời ạ, năm đó rốt cuộc Lãnh Nghị đã làm bao nhiêu mô hình chứ? Mấy ngày trước hắn đã đem chúng cất ở chỗ nào? Đôi mày thanh tú thoáng chau lại, ừm, đợi xong cuộc họp này phải hỏi cho rõ ràng mới được…
Tối hôm đó lúc hai người trở lại biệt thự của Lãnh Nghị thì đã là tối muộn nhưng trong nhà lại hết sức nhộn nhịp, khắp nơi đèn sáng như ban ngày. Nghe tiếng động cơ xe, Tương Mân và Lý Uyển cũng vội bước ra cửa, nhìn thấy Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y bước xuống xe, Tương Mân và Lý Uyển vội bước đến, ánh mắt mừng rỡ của hai người chỉ dừng lại trên mặt Lãnh Nghị một giây rồi lập tức dời đến bụng của Lâm Y…
Bà nội… Lâm Y tươi cười gọi.
Mắt Tương Mân dời từ bụng lên đến mặt Lâm Y, trong mắt tràn đầy từ ái, bà nhẹ nhàng ôm cháu dâu vào lòng, Ừ, ngoan!
Mẹ… Buông Tương Mân, Lâm Y quay sang Lý Uyển đang đứng bên cạnh, giọng nhỏ như muỗi kêu, cô nhìn mẹ chồng, trong mắt không giấu được khẩn trương.
Trên mặt Lý Uyển lộ ra một nụ cười hiền hòa, bà chậm rãi đưa tay về phía Lâm Y, do dự một chút rồi Lâm Y bước đến một bước, Lý Uyển nhẹ ôm con dâu vào lòng, Ân, Y Y, quên đi thái độ của mẹ trước đây, con nhé…
Đáy mắt Lâm Y chợt dâng lên niềm vui sướng và cảm động, cô vội gật đầu…
Trên bàn ăn, Tương Mân từ hòa nhìn cháu trai và cháu dâu, Nghị nhi, Y Y, giờ bụng của Y Y cũng không còn nhỏ nữa, cần có người chăm sóc bà nội mới yên tâm nên bà quyết định tạm thời ở lại Trung Quốc, đợi khi Lâm Y sắp sinh thì đưa nó trở về Paris…
“Dạ, hoan nghênh bà nội ở lại! Lãnh Nghị và Lâm Y không hẹn mà cùng nhìn về phía Tương Mân nở nụ cười, rồi Lãnh Nghị điềm tĩnh hỏi, Phải trở về Paris sinh mới được sao bà nội?
Ừ, đương nhiên rồi! Tương Mân mỉm cười, Bên đó điều kiện tốt hơn…
Dạ! Lãnh Nghị và Lâm Y rất nghe lời, gật đầu, Toàn bộ nghe theo bà nội!
Ừ, ngoan… Tương Mân hài lòng cười, tiếp tục nói, Chuyện thứ hai mà bà nội muốn nói là… Lâm Y từ hôm nay bắt đầu chuyển đến phòng kế bên phòng của bà nội… Ân, bà nội đã cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi!
Nụ cười trên mặt Lãnh Nghị và Lâm Y lập tức đông cứng lại, động tác gắp thức ăn cũng dừng lại, Lãnh Nghị chau mày nhìn Tương Mân, Ồ, không, bà nội…
Không cho phép nói “không”! Tương Mân quả quyết ngắt lời Lãnh Nghị, Vừa nãy con nói toàn bộ nghe theo bà nội kia mà!
Nhưng chuyện này không được… Lãnh Nghị cũng vô cùng kiên định.
Ta không nói với con! Tương Mân trừng cháu nội một cái rồi quay sang Lâm Y, mỉm cười, Y Y, con nghe lời bà nội, ngoan há!
Lâm Y nhìn Tương Mân rồi lại nhìn Lãnh Nghị, mấp máy môi nhưng không nói được lời nào.