Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 72: Lưu manh + vô lại + lường gạt (4)
Không có chuyện gì lớn lao sao? Lâm Y không có cách nào giải thích rõ với mẹ, cô chỉ đành mím môi: Dù sao thì con cũng không thích anh ta nữa …
Lâm Dung nhìn con gái, bình thản nói: Nếu như con không còn thích nó nữa,
vậy sao còn khóc chứ? Nước mắt của con đã cho thấy trong lòng con vốn
không bỏ được nó!
Không có … Lâm Y còn cố mạnh miệng nhưng mắt không tự chủ được trở nên trống rỗng …
Lâm Dung chỉ cười, không ép cô nữa.
Lãnh Nghị, qua đây ăn cơm đi! Tiếng Lâm Dung vọng ra từ bếp khiến Lãnh Nghị đang đứng ngẩn người trước tấm ảnh chụp của Lâm Y bừng tỉnh, mắt hắn
chợt lóe lên, vội đáp một tiếng “Dạ” rồi quay người bước về phía phòng
ăn.
Trên bàn ăn, Lâm Y chỉ cắm cúi ăn cơm, Lâm Dung múc một muỗng thức ăn, Lâm Y vốn tưởng rằng mẹ sẽ múc vào chén cho mình, nào ngờ
chiếc muỗng lại đổ vào trong chén của Lãnh Nghị rồi giọng nói ôn hòa của Lâm Dung cất lên: Lãnh Nghị, ăn nhiều một chút, không biết dì làm thức ăn có hợp khẩu vị của cháu hay không?
Lâm Y bĩu môi, lầu bầu: Mẹ, con mới là con gái của mẹ …
Lâm Dung bật cười: Y Y, Lãnh Nghị là khách …
Lãnh Nghị cũng cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch, hắn cầm lấy muỗng xúc một muỗng đầy thức ăn đổ vào chén của Lâm Y; Lâm Y trừng mắt nhìn hắn vừa
lúc bắt gặp mắt hắn đang nhìn mình, cô áo não rũ mi, lấy muỗng xúc hết
thức ăn đổ trở lại trong chén của Lãnh Nghị, Không cần anh múc cho
tôi!
Mắt Lãnh Nghị vẫn sủng nịch nhìn cử chỉ trẻ con của cô, vẻ
mặt của hắn hoàn toàn rơi vào mắt Lâm Dung nhưng hành động của con gái,
theo bà thấy, rõ ràng hơi quá đáng, nhịn không được bà hơi sầm mặt, bất
mãn gọi: Y Y!
Lúc này Lâm Y mới rũ mắt, không lên tiếng nữa.
Lãnh Nghị, cháu đang làm việc ở đâu? Lâm Dung vừa ăn cơm vừa lơ đãng hỏi.
Đi làm? Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng động, hắn quay đầu liếc nhìn Lâm Y, thấy mặt cô vẫn không chút biểu cảm, căn bản là không thèm để ý đến hắn, do
dự một thoáng rồi Lãnh Nghị mới lên tiếng: Cháu …
Nhưng Lâm Y đã ngắt ngang câu nói của hắn, giọng châm chọc: Mẹ, anh ta không có
việc làm … là một tên vô công rỗi nghề, vô lại cộng thêm lưu manh, lừa gạt …
Hả?! Lâm Dung ngạc nhiên, bà nhìn thế nào cũng nhìn
không ra con rể tương lai là một tên lưu manh vô công rỗi nghề, tướng
mạo kia, khí chất kia … Nhưng bà lập tức hiểu ra, là con gái cố tình
chà đạp Lãnh Nghị, nhịn không được bà trừng mắt nhìn Lâm Y, lắc đầu.
Lãnh Nghị cũng ngẩn người sau đó bật cười ra tiếng, vội lên tiếng trấn an Lâm Dung: Dì, con đi làm ở một công ty …
Ừ, có đi làm là tốt rồi … có quyền có tiền ngược lại không tốt … Lâm Dung mỉm cười nhưng trong nụ cười có chút chua chát.
Sóng mắt Lâm Y thoáng động, cô không kìm lòng được lén nhìn Lãnh Nghị, đáy
mắt Lãnh Nghị thoáng qua một tia xao động nhưng biến mất rất nhanh, trên bàn ăn lại yên tĩnh trở lại.
Sự yên tĩnh khác thường trên bàn ăn khiến Lâm Dung không khỏi nhìn về phía hai người, hỏi: Sao vậy, sao
đột nhiên lại yên lặng vậy?
Ồ, không có gì! Lãnh Nghị cùng Lâm Y gần như là đồng thời lên tiếng. Nói dứt lời hai người nhìn nhau, Lâm Y lại trừng Lãnh Nghị một cái, vẻ mặt chán ghét. Lãnh Nghị thì rất tốt
tính chỉ mỉm cười, đành chịu, ai bảo mình đắc tội người ta làm chi!
À … Lâm Dung nhìn hai người trẻ tuổi, không nhịn được bật cười, bà
nhìn Lãnh Nghị, Lãnh Nghị, tối nay cháu chịu khó một chút, ngủ ở phòng
sách vậy, nơi đó vừa khéo có một chiếc giường đơn …
Mẹ! Lâm Y cả kinh lên tiếng ngắt lời Lâm Dung, mắt cô trừng thật lớn, Chiếc
giường nhỏ đó anh ta làm sao ngủ vừa chứ?! Anh ta … anh ta phải ngủ
khách sạn, không thể ngủ ở đây, mẹ không cần phải lo cho anh ta!
Ồ … Lâm Dung lại nhìn Lãnh Nghị, Lãnh Nghị, cháu đã đặt khách sạn rồi sao?
Ừm … Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng động, nhìn Lâm Dung mỉm cười, Cháu còn
chưa đặt khách sạn, đây là lần đầu cháu đến thành phố này, không quen
thuộc lắm …
Vậy cháu ngủ phòng sách có được không? Vẻ mặt Lâm Dung thật ôn hòa.
Đương nhiên là được, cám ơn dì! Khóe môi Lãnh Nghị không tự chủ được lại câu lên một nụ cười, Lâm Y thì nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn trừng trừng.
Cơm tối xong, Lâm Dung dọn dẹp trong phòng bếp, Lãnh Nghị thì ngồi nơi
sofa, tivi đang mở nhưng mắt hắn hoàn toàn không đặt ở tivi mà vẫn luôn
đuổi theo bóng cô gái nãy giờ vẫn coi hắn như vô hình kia. Cô chưa hết
giận cũng không sao, chỉ cần cô ở chỗ hắn có thể nhìn thấy vậy là được
rồi. Dù sao cô cũng là của hắn, trốn cũng không thoát được!
Chừng như đọc được tâm tư của Lãnh Nghị, hàng mi dài của cô khẽ chớp bước
chân đi vào trong phòng, trong khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, Lâm Y
liếc nhìn về phía người đàn ông đang ngồi nơi sofa, bắt gặp hắn cũng
đang nhìn mình, cô nở một nụ cười khiêu khích rồi sập cửa lại.
Chỉ lát sau cửa lại mở ra, thấy Lâm Y, sóng mắt Lãnh Nghị xao động dữ dội,
cô gái kia mặc một chiếc váy ngắn, chân mang một đôi bốt cao khiến cho
đôi chân vốn đã thon dài nhìn càng thêm tinh tế; một chiếc thắt lưng
trang sức lỏng lẻo nơi eo khiến thắt lưng vốn đã mảnh khảnh nhìn càng
thêm nhỏ, như là không đủ một nắm tay, chiếc áo bó sát người cổ chữ V mở rộng, ẩn hiện có thể thấy đường cong đầy đặn, chiếc cổ cao trắng nõn,
đường cong hoàn mỹ, cộng thêm gương mặt thanh thuần như một nàng tiên
không nhiễm khói bụi trần gian …
Cô ăn mặc phong cách khác hẳn thường ngày, cách ăn mặc này khiến cô vừa thời thượng vừa gợi cảm!
Nhưng gương mặt đó lại thanh lệ thoát tục khiến người ta không khỏi thèm muốn điên cuồng chiếm hữu! Thì ra đây chính là vưu vật câu hồn người,
là một loại anh túc làm cho người ta thử rồi không muốn buông tay đây
sao?
Cô muốn quyến rũ ai đây? Lãnh Nghị nhìn cô gái chằm chằm, mím chặt cánh môi đợi xem tiếp theo cô sẽ làm gì.
Lâm Y mỉm cười đi đến bên cạnh Lãnh Nghị ngồi xuống, gần như là dựa sát vào người hắn, điện thoại của Lãnh Nghị reo lên, hắn lấy ra rồi trực tiếp
ngắt máy, mắt lại quay về cô gái đang ngồi bên cạnh.
Lâm Y mỉm
cười, lấy điện thoại trong túi xách ra, mở lên, tìm một cái tên trong
danh bạ rồi ấn phím gọi sau đó đặt điện thoại bên tai … Lãnh Nghị
loáng thoáng có thể nghe được giọng ngạc nhiên mừng rỡ của một thanh
niên: Lâm Y…
Lâm Y cười thật ngọt, ngay cả giọng nói cũng ngọt ngấy: Đông Đông, em về rồi… Tối nay có rảnh không, đi nhảy với em nhé?
Lãnh Nghị hơi mị mắt nhưng vẫn lẳng lặng ngồi đó …
Ân, được, em ở nhà … ân, lát nữa đến đón em nha … Lâm Y ngắt điện
thoại, chậm rãi bỏ vào túi xách sau đó đứng dậy lớn tiếng nói vọng vào
trong bếp: Mẹ, tối nay con đi chơi!
Lâm Dung nghe tiếng con
liền bước ra khỏi bếp nhìn Lâm Y rồi lại nhìn Lãnh Nghị vẫn đang điềm
tĩnh ngồi ở sofa, chừng như hiểu ra điều gì: Y Y, cond di đâu chơi? Dẫn Lãnh Nghị đi cùng với!
Lâm Y quay đầu nhìn Lãnh Nghị cười,
giọng như chuông bạc: Mẹ, con hẹn Đông Đông đi khiêu vũ, Lãnh Nghị
không thích hợp đi cùng … Mẹ còn nhớ Đông Đông không? Bạn học của con, trước đây vẫn hay ôm hoa đứng chờ dưới lầu nhà chúng ta, dáng người cao cao ấy …
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhẹ mím môi nhìn hai mẹ con trước mắt …
Y Y! Lâm Dung chau mày, Trước đây không phải con ghét người ta lắm sao? Con đang làm gì vậy?
Trước đây là trước đây! Lâm Y liếc Lãnh Nghị, hừm một tiếng, Ít ra Đông Đông người đó không có gạt người!
Haizz, Lãnh Nghị, con cũng đi cùng với Y Y đi! Lâm Dung lo âu dặn dò.
Không được đi cùng tôi! Lâm Y ngoảnh đầu trừng mắt nhìn Lãnh Nghị.
Mắt Lãnh Nghị vẫn không rời khỏi Lâm Y, hắn nhẹ câu môi, tính tình thật
tốt: Ân, em không cho anh đi cùng thì anh không đi! Sao tính tình lại
tốt như vậy? Lâm Dung lắc lắc đầu, còn Lâm Y thì cười lạnh một tiếng,
nhấc túi xách rời đi …
Dõi theo bóng Lâm Y cho đến khi cửa sập
lại Lãnh Nghị mới đứng dậy, nhìn Lâm Dung nói: Dì à, con cũng đi ra
ngoài dạo một vòng, làm quen với hoàn cảnh nơi đây … Được Lâm Dung
cho phép, thân hình cao ngất của Lãnh Nghị cũng bước theo ra cửa.
Nơi cửa khu nhà của Lâm Y, một chiếc BMW X4 thắng gấp lại, từ trên xe bước
xuống một thanh niên, trên tay là một bó hoa hồng lớn. Hắn có làn da hơi trắng, thân hình cao gầy, tóc cắt theo kiểu thời thượng, vừa liếc mắt
đã nhìn thấy Lâm Y đang đứng chờ ngoài cửa khu nhà, không kìm lòng được
trên mặt nở rộ một nụ cười mừng rỡ, hắn lớn tiếng gọi cô: Lâm Y …
Theo tiếng kêu mừng rỡ, thân hình cao gầy đó chạy nhanh về phía Lâm Y, bó
hoa trên tay thật đẹp thật chói mắt. Ngay lúc này, một chiếc xe mô tô
bỗng từ đâu chạy sát bên người hắn, đóa hoa hồng xinh đẹp trên tay Đông
Đông trong nháy mắt đã bị cướp lấy, cánh hoa bay lả tả trên mặt đất còn
chiếc xe mô tô thì đã biến mất ngoài xa, chỉ lưu lại một tràng tiếng
cười đầy ác ý …
Đáng chết, đừng để bổn thiếu gia bắt được
chúng mày … Mặt Đông Đông tối sầm, hắn xông về phía chiếc mô tô, lớn
tiếng mắt, Chúng mày đúng là một lũ khốn kiếp …
Lâm Y nhịn
không được bật cười nhưng rất nhanh đã phát hiện điều này không quá
thích hợp nên vội khép miệng, giả vờ nghiêm mặt lại …