Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 7: Đàm phán trên bàn ăn


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 7: Đàm phán trên bàn ăn

Trong phòng bao sang trọng của một khách sạn lớn, chỉ có Lãnh Nghị, Ngãi Mỹ,
Uông Linh cùng hai phó hiệu trưởng khác, Lãnh Nghị trước giờ lạnh lùng
ít nói vì vậy những người còn lại cũng không dám nói nhiều, bầu không
khí trong phòng bao chính vì vậy mà có chút gượng gạo.

Sau khi
buổi biểu diễn văn nghệ kết thúc, Lâm Y vừa thu thập xong những dụng cụ
múa định cùng các sinh viên trong đội múa cùng đi ăn cơm thì thấy Trương chủ nhiệm của phòng hành chính chạy vội đến: Lâm Y, Hiệu trưởng Uông
bảo cô cùng đi dùng cơm …

Lại ăn cơm? Lâm Y nhíu mày, bình
thường khi có một số khách quan trọng đến trường, văn phòng thường sắp
xếp cô và một vài nữ giáo viên trẻ tuổi khác cùng đi tiếp khách nhưng
Lâm Y lại không thích loại xã giao này, có thể từ chối liền từ chối, Cô Trương, tôi với các sinh viên đã hẹn trước rồi, có thể đổi một người
khác đi không?

Haizz, không được. Hiệu trưởng Uông chỉ đích
danh cô phải đi … Mau đi đo, xe của trường đang đợi cô kìa! Còn có cả xe đưa rước? Lần này thật đủ khoa trương!

Ngay lúc Lâm Y còn
đang thất thần, chủ nhiệm Trương đã vội vàng kéo tay cô đi. Lâm Y bị kéo loạng choạng một chút, chỉ đành bước theo chân bà.

Lâm Y, Hiệu
trưởng Uông có dặn, nhiệm vụ chủ yếu của cô hôm nay là tìm hiểu xem sau
khi LS quốc tế tiếp nhận trường của chúng ta thì có kế hoạch gì không
… Ừm, ừm, cô biết đó, tốt nhất là duy trì hiện trạng như bây giờ …
Hiệu trưởng Uông cũng không đối xử tệ với chúng ta mà … Chủ nhiệm
Trương vừa đi vừa dặn dò Lâm Y.


Lâm Y chỉ có thể im lặng lắng
nghe, đương nhiên tương lai của trường cũng có liên quan trực tiếp đến
cô, mẹ vẫn luôn muốn cô lưu lại trường học không phải chính là vì có
cuộc sống ổn định hay sao? Hơn nữa, đúng là cô có thể lưu lại trường
học, Uông Linh là nhân tố quyết định.

Dưới sự dẫn đường của nhân
viên phục vụ, Lâm Y đi đến gian phòng bao sang trọng kia, cô nhẹ gõ cửa
rồi tiến vào, bên trong năm người đang ngồi nghiêm chỉnh, sự xuất hiện
của cô khiến cho ánh mắt năm người không hẹn mà cùng hướng về phía cô.

Lâm Y lúc này tóc dài lõa xõa trên vai, áo lụa màu trắng, gương mặt nhỏ
nhắn tươi mát tinh thuần, mắt to trong suốt sáng ngời, thoạt nhìn hệt
như một vị thiên sứ đi lạc vào nhân gian …

Ánh mắt lạnh lùng
của Lãnh Nghị xẹt qua một chút ý cười khó mà phát hiện nhưng Uông Linh
dù sao cũng là người từng trải, vừa nhìn đã hiểu ý của hắn.

Giống như một học sinh vừa làm chuyện xấu bị giáo viên gọi vào văn phòng, Lâm Y cả người không được tự nhiên, cô miễn cưỡng nặn ra một gương mặt tươi cười, thoáng cúi người chào: Xin chào mọi người …

Lâm Y,
qua đây qua đây. Ngồi xuống đây … Uông Linh nhiệt tình vẫy Lâm Y, chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh mình. Lâm Y vừa ngồi xuống thì Uông Linh đã
giúp cô rót một ly rượu, vội vàng thúc giục: Nào, chúng ta kính Lãnh
tổng một ly rượu trước!

Lâm Y không tự chủ được ngẩng đầu nhìn

về phía người đàn ông được gọi là Lãnh tổng, lại đôi mắt đen thâm thúy
của hắn đang nhìn về phía mình, khí thế kia quá mạnh mẽ khiến tim Lâm Y
chợt nhảy lên, không hiểu vì sao có chút hoảng, cô bất an lẫn lo sợ thu
lại tầm mắt, dời ánh mắt nhìn về chiếc ly của mình trên bàn, chợt nghe
tiếng Uông Linh: Lâm Y, nhanh lên …

Ừm … Lãnh tổng, tôi
kính ngài một ly … Lâm Y trấn định tinh thần lại, nhấc ly rượu lên
nhìn về phía Lãnh Nghị nặn ra một nụ cười khách sáo.

Lãnh Nghị
thoáng nhếch môi, cũng cầm ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch,
Lâm Y cũng theo đó uống hết ly rượu trong tay … Tiếp theo lại tận lực
bồi tiếp Ngãi Mỹ đang ngồi cạnh Lãnh Nghị …

Bụng rỗng lại một
hơi uống cạn hai ly rượu, mặt Lâm Y đã nhuốm hồng, đáy mắt dâng lên một
tầng sương mù, dạ dày cũng bắt đầu khó chịu.

Nhưng chưa ăn được mấy miếng thì Uông Linh lại thúc giục: Lâm Y, lại kính Lãnh tổng một ly nữa …

Lâm Y ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị, trên mặt hắn vẫn không chút biểu cảm như
cũ, lại không hề có ý từ chối nên cô chỉ đành nâng ly nhìn về phía người đàn ông lạnh mạc kia …

Nhìn thấy Lâm Y lại uống cạn một ly,
sóng mắt Lãnh Nghị hơi xao động: Xem ra tửu lượng của Lâm tiểu thư thật khá, có phải là thường uống rượu?


Tửu lượng của cô giáo Lâm là trời sinh … bình thường tôi cũng không mấy lần thấy cô ấy uống rượu!
Hôm nay tiếp đãi Lãnh tổng, thật không giống thường ngày nha! Uông Linh sớm đã nghe ra trong lời của Lãnh Nghị có ý khác, vội giải thích tiếp:
Cô giáo Lâm của chúng tôi được học sinh xưng là “Ngọc nữ giáo sư” nha!

Bàn tay đang cầm ly rượu của Lâm Y khẽ run lên, trong nháy mắt có chút thất thần, tất cả những thay đổi này đều bị Lãnh Nghị nhìn thấy một cách rõ
ràng, khóe môi hắn lần nữa câu lên một ý cười lạnh …

Rượu qua
mấy tuần, Uông Linh mới dè dặt nhìn Lãnh Nghị, rốt cuộc cũng mở lời:
Lãnh tổng, có một câu hỏi không biết có nên hỏi ngài hay không?

Nói! Lãnh Nghị vẫn không chút biểu cảm, đôi môi lạnh lùng bật ra một chữ, quả thực là kiệm lời đến cực điểm.

Các giáo sư của trường đại học H chúng tôi đều quan tâm đến … LS quốc tế
đối với tương lai của trường chúng tôi đã có dự định gì chưa? Uông Linh cẩn trọng từng từ một.

Lãnh Nghị chưa lên tiếng, đáy mắt hắn chỉ có một mảnh lạnh nhạt, Ngãi Mỹ liếc nhìn Lãnh Nghị sau đó mỉm cười:
Hiệu trưởng Uông, LS quốc tế đã tốn một khoản tiền lớn thu mua lại
trường đại học H, đương nhiên là muốn có lợi nhuận. Lợi ích của tập đoàn lúc nào cũng được đặt lên hàng đầu … Tương lai của trường học và của
các vị giáo sư, tập đoàn chúng tôi chỉ có thể tìm một hướng khác …

Sắc mặt Uông Linh thoáng ảm đạm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nét tươi
cười: Thực ra tình hình vận tác của trường chúng tôi rất tốt, tôi có
thể đảm bảo giúp tập đoàn thu được lợi nhuận …

Hiệu trưởng
Uông, một chút lợi nhuận nhỏ từ trường học, đối với chúng tôi mà nói
thực sự là không đáng kể! Ngãi Mỹ lạnh lùng ngắt lời Uông Linh, Rất
nhanh chúng tôi sẽ gửi bản kế hoạch cải tạo đến cho các vị!

Lâm Y âm thầm quay đầu nhìn Uông Linh, sự thất vọng trên mặt bà là quá rõ
ràng, vị hiệu trưởng này bình thường nói một không hai của một trường

đại học lớn như vậy, lại hoàn toàn mất đi sự sắc bén của mình trước mặt
những người này.

Trong lòng Lâm Y có chút khó chịu thay cho bà,
ánh mắt cô lại nhìn về phía Lãnh Nghị nãy giờ vẫn luôn lạnh lùng không
nói cùng thư ký Ngãi Mỹ cũng lạnh lùng giống như hắn, nhịn không được
lên tiếng: Lãnh tổng, lợi nhuận của tập đoàn không phải hoàn toàn là
dùng tiền đến cân nhắc! Còn có một thứ còn quan trọng hơn tiền bạc đó là … danh dự! Đạo lý đơn giản này chắc là các người cũng hiểu chứ!

Ánh mắt những người còn lại trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm
Y, Lãnh Nghị sắc bén nhìn chăm chú cô một lúc lâu sau mới hơi nhếch môi: Vậy Lâm tiểu thư thấy chúng tôi nên làm thế nào?

Lâm Y dũng
cảm nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng sắc bén của hắn: Giữ nguyên hiện
trạng của trường học, nghĩ cách khiến cho trường học kiếm được nhiều hơn … Tuy rằng lợi nhuận từ trường học không thể so sánh với những ngành
nghề khác nhưng cái mà nó kiếm được là danh dự, là cái mà những nghành
nghề khác không có … Cũng không chừng, có thể giúp cho các vị ở những
ngành nghề khác thu được lợi nhuận càng lớn hơn …

Lâm tiểu
thư … Ngãi Mỹ mấp máy môi định nói gì thì Lãnh Nghị đã khoác tay ngắt lời cô, ánh mắt vẫn như cũ ghim trên người Lâm Y. Ngãi Mỹ lập tức ngậm
miệng, ngấm ngầm liếc sang Lãnh Nghị.

Trên bàn ăn thoáng chốc trở nên thật yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều cùng nhìn về phía Lãnh Nghị, chờ hắn lên tiếng.

Một lúc lâu sau Lãnh Nghị mới thu lại tầm mắt, giọng nói trầm thấp mang
theo từ tính mê người: Hiệu trưởng Uông, viết một bản kế hoạch tính
toán tương lai của trường các người, ngày mai cho người mang đến văn
phòng của tôi …

Lãnh Nghị nói xong mấy lời này, cầm lấy khăn
ăn trên bàn, lau tay rồi ném khăn đi đứng dậy: Bữa tối đến đây kết thúc đi! Thấy bóng dáng cao lớn của hắn bắt đầu bước về phía cửa phòng bao, Ngãi Mỹ vội vàng cầm lấy túi xách tất tả chạy theo …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.