Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 62: Tình yêu và danh phận
Vì để Lâm Y không cảm thấy cô đơn, liên tiếp mấy ngày Lãnh Nghị từ chối
hết các cuộc xã giao, mỗi buổi tối đều đến làm bạn với cô, cùng cô đi
ăn, cùng cô đi xem phim, thậm chí cùng cô đi dạo phố mua sắm … Cô gái
nhỏ cứ níu cánh tay của anh, dán sát bên người anh, như một chú chim nhỏ nép vào thân hình cao to của anh, chỉ cần thế thôi trong lòng anh không hiểu sao lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Nơi hội sở tư nhân cao cấp kia, trong gian phòng dành riêng cho Lãnh Nghị càng là nơi hẹn hò của hai người.
Hôm đó sau bữa cơm tối, Lãnh Nghị dẫn Lâm Y trèo lên đến tầng cao nhất của
tòa cao ốc Thế Kỷ, tòa nhà cao nhất thành phố H, Lâm Y chống tay lên lan can, mái tóc dài cùng làn váy bị gió thổi phần phật, tung bay trong gió đêm, cô nhìn cả thành phố dưới chân rạng rỡ dưới muôn ngàn ánh đèn, rực rỡ muôn màu, ngựa xe như nước, những con đường lớn như một dòng sông
dài lóe sáng trong đêm, chảy đến tận chân trời.
Bàn tay Lãnh Nghị nhẹ nhàng khoác lên eo cô, lồng ngực rộng rãi ấm áp dán sau lưng cô,
hơi thở ấm áp của anh nhẹ phất qua mái tóc dài của cô, khóe môi Lâm Y
câu lên một nụ cười rạng rỡ, cô dang rộng đôi tay, học theo động tác
dang tay kinh điển của nàng Rose trong Titanic, tiếng cười giòn giã của
cô vang lên trong đêm …
Y Y, nếu như trong lúc vô tình anh làm tổn thương đến em, liệu em có trách anh không? Đôi mắt đen của Lãnh
Nghị lóe trong bóng tối, anh cúi đầu nhìn sườn mặt thanh tú của cô gái,
dò hỏi…
Sóng mắt Lâm Y nhẹ xao động, cô ngoảnh đầu nhìn Lãnh Nghị: Anh sẽ làm tổn thương em sao?
Lãnh Nghị nhìn đôi mắt sáng rỡ như hai vì sao của cô gái, hai tay bất giác thu chặt, Anh nói là “nếu như” …
Nếu như anh không phải cố ý, đương nhiên em sẽ không trách anh! Cô gái nói một cách nghiêm túc.
Khóe môi Lãnh Nghị lần nữa câu lên một ý cười, bàn tay anh ôm cô càng thêm
dùng sức, áp sát cô vào ngực mình, trong đáy mắt đen thẳm kia tràn đầy
nhu tình: Y Y, anh thích em, thích mỗi ngày được ở bên cạnh em …
Mỗi ngày ở bên nhau? Hàng mi dài dày rợp của Lâm Y khẽ chớp, ra vẻ nghiêm
trang: Vậy thì không được đâu! Khụ… Sau này anh không được xuất hiện ở trường em, nếu như xuất hiện cũng phải làm bộ như không quen biết …
ừm, nói không quen biết thì không được, vậy cứ giả vờ như lạnh lùng xa
cách … ừm, cũng không cần giả vờ, anh vốn đã rất lạnh lùng xa cách rồi … Nói đến câu này, chính Lâm Y cũng nhịn không được bật cười.
Mắt Lãnh Nghị tràn đầy sự sủng nịch, khóe môi mang theo một nụ cười ái muội pha chút trêu chọc: Vậy lúc nào anh mới có thể biểu hiện là anh quen
em, hơn nữa quan hệ giữa hai chúng ta rất không tầm thường?
Cái gì mà quan hệ rất không tầm thường chứ? Quan hệ của chúng ta vốn rất
bình thường mà … Mặt Lâm Y đã có chút đỏ, trong giọng nói có sự nũng
nịu mà chính cô cũng không nhận ra, nhẹ huých khuỷu tay vào ngực anh.
Đôi gò má hồng hồng và giọng nói nũng nịu hờn dỗi của cô gái khiến trái tim người đàn ông đập thình thịch, đáy mắt tràn đầy nhu tình, anh không nói gì, lực độ trên bàn tay đặt nơi thắt lưng cô gái dần tăng lên khiến
thân thể mảnh khảnh của cô gái dán sát vào thân thể cao lớn đĩnh đạc kia như chim nhỏ nép vào cổ thụ.
Tay người đàn ông xuyên qua những
sợi tóc dài óng ả giữ chặt lấy đầu cô rồi chậm rãi cúi đầu, đôi môi với
những đường nét rõ ràng nhẹ nhàng mà đầy đam mê nghiền nát đôi môi anh
đào của cô gái, mặt cô gái càng hồng rực, cô khẽ khàng nhắm mắt, để mặc
cho chiếc lưỡi thoảng mùi hương bạc hà dịu nhẹ khuấy đảo trong miệng
mình …
Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên đầy đam mê, lực độ nơi bàn
tay cũng dần tăng lên, người đàn ông như muốn đem cô gái khảm vào trong
người mình, cô gái có thể cảm nhận được nơi cứng rắn của người đàn ông
đang chống đỡ ở bên dưới, mặt cô càng đỏ hơn, gần như không thể hô hấp,
theo bản năng muốn giãy thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông nhưng
rõ ràng là phí công vô ích. Thân thể cô gái dần mềm nhũn, gần như phải
nhờ đôi tay người đàn ông chống đỡ lấy thân người…
Phía sau lưng họ là màn đêm với muôn ngọn đèn, phồn hoa rực rỡ …
Trên con đường dẫn lên tầng cao nhất, một đám thanh niên nam nữ đang nói nói cười cười đi về phía tầng đỉnh, ngay lúc chân họ vừa đặt lên bậc thang
đầu tiên thì đã bị hai vệ sĩ áo đen bước đến chặn lại …
Bên
cạnh lan can của tầng cao nhất, người đàn ông rốt cuộc cũng rời khỏi đôi môi anh đào của cô gái, cô gái hồng hộc thở mạnh từng hơi, cánh môi
người đàn ông nhẹ nhàng trượt đến dán sát vành tai xinh xắn của cô, cắn
nhẹ: Anh muốn em, bây giờ … Bàn tay với những ngón thon dài rời khỏi mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng trượt vào trong áo thăm dò …
Ở
đây? Mặt cô gái vừa đỏ vừa nóng, cô hoang mang bối rối đẩy người đàn ông ra: Không … không được … Nghị, sẽ có người đến đây …
Vậy về phòng dưới lầu nhé? Người đàn ông nhìn ra suy nghĩ của cô gái, khóe môi anh nhẹ câu lên một nụ cười, cách suy nghĩ này của cô càng khiến
cho ham muốn trong anh bùng phát như lửa cháy lan trên đồng cỏ …
Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng phủ lên nơi đầy đặn mượt mà kia, Đừng …
Nghị … Cô gái bắt lấy bàn tay không an phận của người đàn ông, giọng
nói mang theo chút hoảng sợ và run rẩy, trên trán, trên chóp mũi chớp
mắt toát ra những giọt mồ hôi, cô gái dùng sức giãy dụa nhưng người đàn
ông không chịu buông tay, khi cánh môi hắn lướt qua đôi gò má hồng hồng
của cô vô tình chạm đến những giọt mồ hôi kia, nơi lồng ngực chợt thấy
nặng nề. Anh hơi ngẩn người sau đó nhắm chặt mắt, áp đầu cô vào ngực
mình, nhè nhẹ vỗ về nơi sóng lưng cô, giọng nói như an ủi: Được rồi
được rồi, không được thì không được …
Cô gái áp đầu vào ngực
người đàn ông tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, gió đêm nhẹ thổi qua hai
thân thể nóng rực, dần thổi tán đi hơi nóng, thật lâu thật lâu, đôi mắt
đang nhắm chặt của người đàn ông mới chậm rãi mở ra …
Đôi mắt
đen thâm thúy nhìn xa xăm về phía chân trời tối mịt ngoài kia, anh đang
trầm tư, suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể giúp cô gái trong lòng
thoát khỏi sự giam cầm của đạo đức kia …
Lúc này Lâm Y cũng
phiền não vô cùng, mỗi lần cùng Lãnh Nghị thân thiết đến thời điểm mấu
chốt cô liền tắt lửa, một cảm giác áy náy lại dâng tràn trong lòng …
Lâm Y rầu rĩ quẩy quẩy đầu, hoàn toàn không có cách nào vượt qua chính
mình, cái cửa ải kia, cô không biết lúc nào mới có thể vượt qua …
Đảo mắt lại một tuần nữa đã trôi qua, Lãnh Thành sắp trở về châu Âu, Lãnh
Nghị dẫn Lâm Y đi dùng cơm với ông, giữa bữa cơm, Lãnh Nghị ra ngoài
nhận một cuộc điện thoại, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người là Lãnh
Thành và Lâm Y.
Trong lúc vô ý Lâm Y ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã
thấy ánh mắt dò xét của Lãnh Thành đang nhìn về phía mình, cô thoáng
ngẩn người sau đó nở một nụ cười với ông, Lãnh Thành cũng cười nhìn Lâm Y gật gật đầu nhưng ánh mắt dò xét phía sau chiếc kính gọng vàng vẫn như
cũ không hề thay đổi.
Lát sau giọng nói nhàn nhạt của Lãnh Thành vang lên từ phía đối diện với Lâm Y: Lâm tiểu thư, cô rất thích Lãnh Nghị sao?
Bàn tay đang cầm nĩa thoáng dừng lại một chút, đôi mắt đen láy của Lâm Y
nhìn về phía Lãnh Nghị, có lẽ đây chỉ là sự quan tâm của bậc trưởng bối
dành cho con cháu mà thôi, Lâm Y nghĩ vậy, cô mỉm cười với Lãnh Thành
rồi nhỏ nhẹ “Dạ” một tiếng.
Đôi mắt thâm thúy phía sau chiếc kính gọng vàng thoáng lóe lên, gương mặt anh tuấn nhã nhặn của Lãnh Thành
hơi lộ ra một nụ cười, ông lại thăm dò tiếp: Vậy cháu cảm thấy yêu một
người quan trọng hay là danh phận quan trọng hơn?
Động tác trên
tay lần nữa ngừng lại, Lâm Y lại ngẩng đầu nhìn Lãnh Thành, thoáng có
chút trầm tư sau đó mới trả lời: Chắc là yêu một người quan trọng hơn,
danh phận là thứ yếu … nhưng mà, có lúc cho một người danh phận cũng
là cách để biểu đạt tình yêu của chính mình …
Lãnh Thành nhìn
Lâm Y, ánh mắt ý vị sâu xa, qua một lúc lâu sau giọng nói bình thản của
ông mới lại vang lên: Vậy nếu như cháu không thể làm Lãnh phu nhân, vậy cháu có còn muốn ở bên cạnh Nghị, thậm chí là sinh cho Nghị một đứa con không?