Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 60: Trở về với hiện thực
Lâm Y ngạc nhiên nhìn đoàn người, cô quay đầu nhìn Lãnh Nghị như dò hỏi. Sự nhu hòa trên mặt Lãnh Nghị đã biến mất không chút tăm tích thay vào đó
là sự lạnh lùng và sắc bén thường thấy, hiện ra rất rõ ràng trên gương
mặt tuấn tú, hắn lạnh lùng nhìn đoàn người.
Người đàn ông trung
niên dẫn đầu đoàn người đã nhìn thấy Lãnh Nghị, trên môi ông lộ ra nụ
cười ôn hòa, ông đẩy cửa rào, đi thẳng đến trước mặt Lãnh Nghị mới thân
thiết kêu lên: Nghị …
Chú! Lãnh Nghị chỉ nhẹ câu môi nhìn
người đàn ông trung niên mỉm cười. Người đó là chú của hắn, Lãnh Thành,
ông vẫn luôn ở châu Âu, Lãnh Nghị không biết lần này vì sao ông lại đột
ngột xuất hiện ở nơi rừng sâu núi thẳm này.
Chú? Lâm Y ngẩn người nhìn người đàn ông trung niên kia rồi nhẹ nhẹ định rút tay khỏi bàn tay Lãnh Nghị đang nắm chặt kia nhưng Lãnh Nghị chẳng có chút nhượng bộ
nào, ngược lại càng nắm càng chặt …
Ánh mắt ôn hòa của Lãnh Thành nhìn về phía Lâm Y, ánh mắt mang theo chút dò xét, ông cười nói: Cô là Lâm tiểu thư?
Đúng vậy … chào chú! Lâm Y mỉm cười với ông, lễ phép cúi đầu chào, trong
lòng không ngừng thấp thỏm phập phồng, ông ta sao lại biết mình chứ?
Lãnh Thành mỉm cười gật đầu, ông lại chuyển mắt về phía Lãnh Nghị: Nghị,
nghe nói hai hôm trước con gặp nguy hiểm, bà nội với mẹ con rất lo lắng
nên đặc biệt bảo chú trở về xem sao …
Lãnh Nghị thoáng chau
mày, ánh mắt sắc bén như dao quét qua đám vệ sĩ đang đứng sau lưng Lãnh
Thành, chú hắn, một đám người lập tức cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng
không dám, người cầm đầu nhóm vệ sĩ nhẹ giọng nói: Thiếu gia, là vì lão phu nhân tìm không được ngài nên đánh điện thoại cho tôi … Tôi …
không dám nói dối …
Thiếu gia? Cách xưng hô này khiến tim Lâm Y đập mạnh, cô xoay đầu lén nhìn Lãnh Nghị, thân hình cao to đĩnh đạc,
ngũ quan như điêu khắc, ánh mắt sắc bén, anh tuấn mà lạnh mạc mang theo
một sự uy nghiêm đến bức người …
Lãnh Thành cười cười: Đừng trách bọn họ, lời của bà nội con, bọn họ không dám trái lại …
Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng có chút xao động, đúng vậy, từ sau khi hắn bị bắt
cóc một lần vào lúc nhỏ, bà nội và mẹ hắn vẫn luôn thấp thỏm phập phồng, từ sau lần đó, những vệ sĩ bảo vệ bên người hắn chưa từng rời khỏi …
Cũng chính bởi sự cố đó đã mang đến cho nhà họ Lãnh không biết bao nhiêu khốn hoặc và phiền não …
Nghĩ đến đây, Lãnh Nghị thu hồi ánh
mắt sắc bén, lại nghe tiếng Lãnh Thành lần nữa vang lên: Nghị, lần này
cha con bảo ta thuận tiện cầm đến một ít phương án phát triển công ty
mới, muốn ta và con bàn bạc, nghiên cứu sâu hơn …
Mắt Lãnh
Nghị nhìn về phía Lãnh Thành, một lúc sau mới nói: Chú đợi một lát, con thay quần áo khác! Nói rồi hắn kéo tay Lâm Y đi vào trong nhà, bỏ lại
một đám người ở ngoài cửa.
Y Y, trái cây rừng đợi lần sau anh lại dẫn em đi hái! Lãnh Nghị vừa kéo cô lên cầu thang vừa nói.
Không sau … chúng ta cũng nên trở về rồi … Lâm Y nói như an ủi.
Lát sau Lãnh Nghị đã ăn mặc chỉnh tề Tây trang giày da xuất hiện nơi cửa,
một tay hắn vẫn kéo tay Lâm Y như cũ, tay kia cầm một túi xách, lập tức
có vệ sĩ bước đến đón lấy chiếc túi trong tay hắn, đoàn người nối đuôi
nhau đi về phía cửa rào…
Bước chân Lãnh Nghị rất lớn, Lâm Y bước theo có chút khó khăn, hắn cũng chú ý đến điểm này nên vội thả chậm bước chân …
Phía ngoài khu rừng đã có mấy chiếc xe sang trọng đợi sẵn, chiếc Lamborghini màu đen đậu ở ngoài cùng, thấy đoàn người bước ra, vệ sĩ đã mở cửa chờ
sẵn. Lãnh Nghị ngừng bước, nhường Lâm Y bước vào trước rồi mình cũng vào theo, Lãnh Thành thì ngồi vào một chiếc xe khác …
Vừa ngồi
xuống thì điện thoại của Lâm Y đã vang lên, vừa đó nghe thì đầu bên kia
đã truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Lâm Dung, Y Y, con sao rồi?
Nghe hiệu trưởng Uông nói con đi công tác, sao điện thoại thế nào cũng
không gọi được vậy?
Đi công tác? Lâm Y có chút sửng sốt rồi vội
nói như che dấu: Mẹ à, con đi họp … ở đây là vùng núi, tín hiệu không được tốt lắm … Lâm Y vừa nói vừa lén xoay đầu nhìn Lãnh Nghị đang
ngồi bên cạnh, vừa hay bắt gặp ánh mắt mang ý cười của hắn đang nhìn
mình! Nói dối! Mặt Lâm Y thoáng hồng, cô vội ngoảnh đầu ra cửa xe.
Trở lại thành phố H, Lâm Y vội vàng chạy đến trường, Lãnh Nghị thì cùng với Lãnh Thành đi về tòa cao ốc tổng bộ của LS quốc tế …
Trong căn phòng làm việc rộng rãi của Lãnh Nghị, Lãnh Thành ngồi xuống chiếc ghế
đối diện với Lãnh Nghị, ở giữa là chiếc bàn làm việc rộng thênh thang,
nhìn Lãnh Nghị đang cởi áo vest, ông mỉm cười nhìn cháu: Nghị, con đã
mấy tuần không trở về nhà rồi! … Bà nội với mẹ đều rất nhớ con!
Sóng mắt Lãnh Nghị khẽ xao động, trước đây gần như mỗi tuần hắn đều trở về
một chuyến nhưng giờ đã gần một tháng rồi hắn vẫn chưa trở về. Động tác
cởi áo hơi ngừng lại sau đó hắn chậm rãi treo áo lên giá, giọng nói có
chút trầm lắng: Họ … đều khỏe cả chứ?
Rất khỏe! Lãnh Thành
nhìn Lãnh Nghị bước đến ngồi xuống đối diện với mình, gương mặt ôn hòa
vẫn đang mỉm cười, đáy mắt cực kỳ thâm thúy, ông hỏi dò: Lâm tiểu thư
thoạt nhìn rất được … nếu như thật sự thích cô ấy, vậy phải biết quý
trọng … chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi …
Cái đêm tối
mịt mùng đó, tiếng thắng xe chói tai đó chợt vang lên bên tai anh …
Tất cả đều là lỗi của anh! Nó đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn không phai
trong lòng anh! Trong mắt Lãnh Nghị bất chợt dâng lên sự ảm đạm u ám rồi rất nhanh được thay bằng sự sắc bén, ánh mắt quét về phía Lãnh Thành,
đôi môi mỏng mím chặt, không lên tiếng, đó là điều cấm kỵ của anh, anh
không muốn nhắc đến nhiều …
Thật lâu thật lâu Lãnh Nghị mới nhếch môi cười, giọng thật lạnh nhạt: Phương án phát triển mới mà chú mang đến đâu?
Mắt Lãnh Thành lóe lên sau lớp kiếng mắt, đầy dò xét và ý vị, nghe Lãnh
Nghị hỏi vậy, ánh mắt chợt thay bằng sự nhu hòa, khóe môi cũng câu lên
nụ cười, ông vội lấy một túi công văn bên cạnh ra: Ừ, ở đây …