Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 57: Rơi vào bể tình (6)


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 57: Rơi vào bể tình (6)

Lãnh Nghị rốt cuộc cũng hết cách, hắn chỉ đành ôm chăn bước về phía ghế nằm, trong lòng bắt đầu có chút hối hận. Haizz, sớm biết như thế, không cần
đặt ghế nằm ngoài ban công làm gì, chỉ cần một gian phòng, một chiếc
giường là đủ …

Hắn vừa nghĩ vừa nằm xuống giường, đắp chăn lên
người, lúc này phía sau hắn đã tắt hết đèn, bốn phía xung quanh cũng đen kịt, Lãnh Nghị biết Lâm Y đã tắt hết đèn trong phòng, hắn ngoái đầu lại nhìn, có ánh trăng mờ mờ rọi lên khung cửa sổ thủy tinh phát ra chút
ánh sáng yếu ớt, nương theo ánh sáng có thể nhìn thấy màn cửa ẩn hiện,
những thứ khác hoàn toàn không nhìn thấy …

Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, hắn nằm ngay ngắn trên ghế, mơ màng nhìn bầu trời đêm …

Trong phòng Lâm Y trở mình liên tục, mãi vẫn không ngủ được, không biết chiếc chăn mỏng kia liệu có đúng hay không? Không biết liệu thật sự có sâu bọ côn trùng không? Chúng có căn hắn không? Không biết liệu anh ta có thật sự bị chứng mộng du hay không? Nếu như thật sự nhảy ra khỏi lan can
biết làm thế nào?

Ai ya, thật phiền chết đi! Còn không bằng chính mình ngủ ngoài ban công cho rồi …

Rốt cuộc Lâm Y lặng lẽ đứng dậy, cô vén rèm cửa sổ rón rén nhìn ra, mơ hồ
vẫn có thể thấy được bóng người thon dài đang nằm trên ghế, phía trên
đắp một chiếc chăn mỏng …

Haizz, thôi đi thôi đi, đợi đến khuya lại hỏi anh ta xem có lạnh hay không, nếu thật sự lạnh thì đổi chăn với anh ta vậy. Ừm, cẩn thận theo dõi động tĩnh, xem liệu anh ta có bị mộng du hay không …

Quyết định xong Lâm Y quay trở lại giường, kéo
chăn trùm kín đầu. Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu … Haizzz, mấy
con rồi nhỉ, quên mất rồi … Cứ như vậy thần trí Lâm Y dần dần mơ mơ
màng màng ..,


Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là bởi vì lòng
dạ không yên, Lâm Y ngủ rất cạn, bất chợt từ phía ban công truyền đến
tiếng gì như có đồ vật nào đang rơi xuống, Lâm Y hốt hoảng mở to mắt,
nhảy vội xuống giường, liệu có phải Lãnh Nghị mộng du đụng vào đồ vật gì không?

Cô chạy vội đến bên cửa sổ, “soạt” một tiếng kéo mạnh rèm cửa, quả nhiên thân hình cao lớn của Lãnh Nghị đang chậm rãi đi trên
ban công, hình như là mấy chiếc ghế nhỏ bên cạnh đã bị hắn đụng ngã.

Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Lâm Y kinh ngạc trừng to mắt nhìn người
đàn ông ngoài ban công, nhất thời không phân biệt được là giả hay thật,
đang suy nghĩ xem liệu có nên ra ngoài đánh thức hắn dậy hay không thì
chợt thấy Lãnh Nghị đang đi về phía lan can …

Lần này thì cơn
sợ không giống bình thường. Haizz! Mặc kệ hắn có mộng du thật hay không, Lâm Y không suy nghĩ nhiều nữa chạy đến kéo cửa, vừa chạy về phía hắn
vừa kêu: Lãnh Nghị, đứng lại!

Nhưng Lãnh Nghị kia dường như
không hề nghe thấy, một tay hắn đã chống lên lan can, Lâm Y chợt nhớ cô
đã từng nghe người khác nói qua, người bị bệnh mộng du lúc phát bệnh
không nghe người khác nói …

Nhớ đến đây cô mặc kệ tất cả xông
ra, ôm lấy thắt lưng Lãnh Nghị, kêu rống lên: Haizz, anh rốt cuộc là
thật hay là giả chứ? Nhưng người đàn ông dường như vẫn không có chút
phản ứng nào …

Thôi đành vậy, xem như tôi chịu thua anh. Anh ngủ trong phòng, tôi ngủ bên ngoài, vậy chắc được rồi chứ?

Lâm Y kéo Lãnh Nghị đi vào trong phòng, thật không dễ dàng mới ấn được thân thể cao lớn kia xuống giường rồi kéo chăn đắp cho hắn, trong bóng tối,
Lâm Y không thấy được khóe môi người kia nhẹ nhàng câu lên.

Lâm Y ngẩn người ngồi bên cạnh giường một lúc, thấy hắn ngủ hình như không an ổn mấy, cô thở dài một tiếng, suy nghĩ một lúc rốt cuộc đứng dậy, nhẹ
nhàng đóng cửa lại. Đi ra đến ban công mới phát hiện thì ra bên ngoài
rất tối, tim cô chợt đập mạnh, không tự chủ được vòng tay ôm ngực, dè
dặt đi về phía ghế nằm, nhẹ nhàng nằm xuống.

Bốn phía cây cối rậm rạp, trời thì tối mịt, tuy rằng có trăng và sao nhưng giữa núi sâu rừng thẳm như thế này, một cảm giác sợ hãi bất chợt dâng lên …

Lâm Y xoa nhẹ cánh tay đang nổi da gà, cố ép buộc mình nhắm mắt lại, tưởng tượng chính mình đang nằm trong gian phòng ấm áp kia.

Nằm không dám nhúc nhích một lúc, bất chợt cô có cảm giác nơi cổ hình như
có thứ gì đó đang bò lên, theo bản năng cô đưa tay bắt nó, Aaa …
sâu! Lâm Y nhảy bật khỏi ghế, kinh hoảng kêu thét lên, vội ném đi vật
thể lạ trên tay.


Lần này Lâm Y không cần suy nghĩ nữa, xông thẳng vào phòng, tim vẫn “thình thịch, thình thịch” đập không ngừng … Quay
đầu lại nhìn về phía giường, thấy người đàn ông kia đang ngủ rất say, hô hấp của Lâm Y dần ổn định trở lại …

Lâm Y chau mày, bĩu môi,
đúng rồi, khiêng giường vào trong này ngủ không phải là được rồi sao?
Nghĩ vậy cô vội chạy ra ban công nhưng chiếc ghế kia quá nặng, cô căn
bản là không nhấc nổi nó.

Thoáng suy nghĩ một hai giây rồi Lâm Y
chạy vội vào phòng, “tách” một tiếng bật đèn lên sau đó tốc chiếc chăn
đang đắp trên người người đàn ông, sốt ruột đẩy hắn: Thức dậy nhanh lên …

Ừmm … Rốt cuộc người đàn ông cũng thức dậy, hắn mở đôi mắt nhập nhèm nhìn cô gái đang ảo não trước mặt, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra một chút mê man: Sao vậy?

Thức dậy, mau khiêng ghế nằm vào đây! Lâm Y ra lệnh.

Ồ, được! Người đàn ông mơ mơ hồ hồ đứng dậy, cùng cô gái bước ra ngoài ban công …

Rốt cuộc cũng dời được ghế vào phòng, Lâm Y đóng cửa lại, nhìn người đàn
ông cao lớn nãy giờ vẫn đứng đó, sóng mắt khẽ xao động, xoay người khóa
chặt cửa, cô sợ lát nữa hắn lại mộng du, chạy ra ngoài không phải nguy
hiểm lắm sao?

Xong xuôi cô nhìn người đàn ông: Đi ngủ đi, anh đi tắt đèn! Nói rồi cô đi về phía ghế nằm, lẳng lặng nằm xuống.

Lãnh Nghị dường như đã hiểu ra ý của cô, hắn cười thầm, trìu mến cọ tay lên
sóng mũi cô, Em lên giường ngủ đi, nằm ở ghế rất khó ngủ!

Không cần đâu, anh ngủ giường đi! Lâm Y cũng không muốn nói nhiều, cô nhắm
mắt lại ra vẻ lập tức muốn ngủ, cũng nhùng nhằng cả đêm rồi, cô chỉ muốn nhanh chút chìm vào giấc ngủ.

Ý anh là, hai chúng ta … đều ngủ trên giường … Khóe môi Lãnh Nghị tràn đầy ý cười.


Lâm Y sửng sốt trừng to mắt, đôi mắt đen láy đảo một vòng rồi kiên quyết nói: Không!

Anh sẽ không xằng bậy … Người đàn ông thề son sắt.

Không! Lâm Y rầu rĩ nói, Anh còn nói nữa thì ra ngoài ban công ngủ!

Được được, vậy anh ngủ ghế, em ngủ giường! Lãnh Nghị rõ ràng rất bất đắc
dĩ, hắn đi đến bên cạnh ghế, cánh tay duỗi ra, trước khi Lâm Y kịp phản
ứng lại đã ôm bổng cô lên.

Lâm Y hoảng sợ giãy giụa, Tôi tự đi
được … Mắt cô chạm vào ánh mắt thâm thúy của hắn, đôi mắt đó sớm đã
mất đi vẻ lạnh nhạt lạnh lùng thường ngày, trong đáy mắt chỉ một mảnh
nhu tình.

Lâm Y ngẩn người, giọng nói từ tính mê người mang theo chút trêu tức lại vang lên bên tai: Sao hở, lại bắt đầu háo sắc rồi?

Lâm Y lúc này mới bừng tỉnh, cô dãy thoát khỏi đôi tay của Lãnh Nghị, tự
trèo lên giường: Tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn ngủ. Anh
muốn ngủ thì ngủ ở ghế nằm đi! Cô vừa nói vừa kéo chăn lên che kín đầu, ra vẻ quyết tâm không để ý đến người đàn ông kia nữa.

Khóe môi
người đàn ông nhẹ câu lên, hắn đưa tay tắt đèn rồi ngoan ngoãn nằm xuống ghế, duỗi người, ừm, bất kể thế nào, từ ban công dời đến trong phòng,
cách cô gái kia gần hơn một chút cũng xem như là tiến bộ lớn rồi …

Lãnh Nghị yên lòng nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.