Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 47: Giao dịch ngày thứ bảy (3) - anh không phải lãnh nghị sao?


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 47: Giao dịch ngày thứ bảy (3) – anh không phải lãnh nghị sao?

Đứng bên cạnh hồ bơi nước trong vắt một màu xanh lam, Lâm Y nhìn thấy Lãnh
Nghị đang dùng tư thế bơi thật đẹp đẽ quẫy mình trong nước, bơi từ đầu
này qua đầu kia, bả vai rám nắng kia ẩn hiện trong làn nước, rắn rỏi
chắc chắn hình như không có chút dấu vết nào, càng đừng nói là có vết
cắn!

Tim cô đập càng dồn dập hơn, hơn cả trống trận …

Có phải là mình nhìn không rõ không? Lâm Y thế nào cũng không yên tâm, mắt cô mở thật lớn, chầm chậm bước đến ngồi nơi thành hồ bơi, đôi chân thon thả trắng nõn ngâm trong làn nước, người vẫn quấn chặt trong chiếc khăn tắm, mắt nhìn chằm chằm Lãnh Nghị nãy giờ vẫn mải mê vẫy vùng trong
nước …

Trong hồ bơi Lãnh Nghị chợt ngừng mọi động tác rồi biến
mất trong làn nước, Lâm Y thấy vậy liền nhìn chằm chằm xuống nước tìm
kiếm … bất chợt đôi chân dài đang ngâm trong nước của Lâm Y bị nắm
lấy, cô thất thanh kêu thét người, thân thể lập tức bị kéo vào trong
nước, chiếc khăn trắng nổi phập phềnh trên mặt nước …

Lâm Y
không dám thở, dưới làn nước trong vắt, cô nhìn thấy gương mặt Lãnh Nghị đang ngâm trong nước, khóe môi mang đầy ý cười. Trước khi cô kịp phản
ứng lại, bàn tay to của hắn đã vịn chặt nơi eo cô, ngay cả đôi tay cũng
bị khóa chặt, thân hình mảnh khảnh của cô bị buộc dán sát vào thân thể
rắn rỏi của hắn, cánh môi mang ý cười đó cũng áp xuống môi cô …

Lâm Y không ngừng dãy dụa, khóe mắt thừa dịp quét qua bả vai hắn, vẫn không thấy được vết tích bị cắn mà cô mong muốn …


Người kia không phải là Lãnh Nghị? Lâm Y nhìn gương mặt tuấn mỹ đang phóng
đại trước mắt mà ngây người, sau đó chợt cảm thấy hô hấp thật khó thở,
đầu óc cũng ong ong không ngừng, lúc này thân thể mới được một đôi tay
mạnh mẽ kéo lên khỏi mặt nước, Lâm Y không nghĩ nhiều, xoay người về
phía thành hồ, hai tay bám chắc vào, thở hồng hộc từng ngụm không khí

Lãnh Nghị nhìn cô gái đang thở hồng hộc không ngừng kia, khóe môi âm thầm câu lên một nụ cười, lại xoay người lần nữa chìm dưới màn
nước, bơi về phía Lữ Thần và Trịnh Thiếu Bạch cách đó không xa …

Hơi thở dần bình ổn trở lại, tâm trạng khẩn trương cũng trở nên thoải mái
hơn nhiều, thân thể gần như là hư thoát đến mềm nhũn, Lâm Y đành phải
bám chắc vào thành hồ rồi chầm chậm trèo lên …

Đứng bên thành
hồ, Lâm Y nhìn thấy Lãnh Nghị lúc này đã nhô ra khỏi mặt nước, hắn thật
sự không phải vị thiếu gia kia sao? Cũng đúng thôi, Lãnh Nghị sao có thể là người của xã hội đen được chứ? Thân phận của anh ta lẫy lừng thế kia mà!

Nếu như Lãnh Nghị không phải thiếu gia, vậy thiếu gia lúc
này đang ở đâu? Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Lâm Y vội chạy nhanh
về phía phòng tắm … Cô muốn đến căn biệt thự kia bằng tốc độ nhanh
nhất!

Lúc này trong hồ nước cách đó không xa có hai đôi mắt như
đang đứng tròng, Trời ạ, cô gái này vóc dáng quả thật quá tuyệt, hoàn
mỹ! Trịnh Thiếu Bạch là người đầu tiên lên tiếng cảm thán, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nho nhỏ trong bộ bikini màu xanh kia, cùng đôi
bắp chân trắng nõn như ngó sen, thắt lưng mảnh khảnh, vùng bụng bằng
phẳng …

Nếu không thế, Lãnh thiếu của chúng ta sao lại xem
trọng chứ … Sóng mắt Lữ Thần khẽ xao động nhưng rất nhanh hắn nhận ra được điều gì, vội liếc mắt nhìn Lãnh Nghị bên cạnh, quả nhiên thấy sắc
mặt hắn tối sầm nên vội chữa lại: Trịnh thiếu, anh bớt háo sắc đi thôi, thế nào cũng không đến lượt anh đâu …

À … cái này … Trịnh Thiếu Bạch nuốt nước bọt, vội thu hồi tầm mắt nhìn Lãnh Nghị, Trừ phi Lãnh thiếu không cần nữa …

Nhìn theo cái bóng nhỏ đang càng lúc càng xa, Lãnh Nghị đột nhiên có chút
hối hận để Lâm Y mặc bộ bikini này, để lộ quá nhiều ra ngoài cho hai con sói đói kia, thân hình kia vốn chỉ nên bại lộ cho một mình hắn xem là
được! Haizz, hắn nên để cô mặc loại áo tắm kiểu bảo thủ kia mới phải …

Hơi nhíu mày nhìn theo bóng Lâm Y đã biến mất nơi cửa phòng tắm, lúc này
Lãnh Nghị mới lạnh giọng nói: Chúng ta cũng lên thôi! Ba người cùng
rời khỏi hồ bơi tiến vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, Lãnh Nghị để trần bả vai, trên người chỉ quây bằng một chiếc khăn tắm đang ngồi nơi

băng ghế, bên cạnh hắn là một thùng thuốc, đó là thùng thuốc của Lữ
Thần.

Lúc này Lữ Thần đang lấy từ trong thùng thuốc ra một lọ
thuốc, hắn chậm rãi bôi thuốc trong lọ lên bả vai của Lãnh Nghị, rất
nhanh mép của một miếng da giả đang từ từ bong ra, một lúc sau Lữ Thần
nhẹ nhàng bóc nó ra, dưới miếng da giả đó hai hàng dấu răng lộ ra rõ
rành ràng, quả nhiên máu đã đông lại thành màu đỏ sậm …

Trịnh
Thiếu Bạch lúc này đã tắm xong cũng trần nửa người đứng bên cạnh xem,
cười thật ái muội: Này, Lãnh thiếu … dấu răng này … liệu có phải là của Lâm tiểu thư không đấy? Hắn mười phần chắc đến tám chín, hèn gì cô gái kia hôm nay như phát điên cứ muốn nhìn bả vai của Lãnh Nghị, thì ra là để điều tra …

Ừm, Lãnh thiếu, anh cũng có ngày này sao?

Lúc ba người đàn ông từ phòng tắm bước ra thì Lâm Y sớm đã rời đi …

Lữ Thần và Trịnh Thiếu Bạch không hẹn mà cùng nhìn Lãnh Nghị nhưng mắt hắn vẫn một mảnh thâm toại, không nhìn ra có chút biểu cảm gì …

Khi Lâm Y đến căn biệt thự như cung điện nằm ở sườn núi nơi vùng ngoại ô
kia, quản gia Trần Thế cung kính dẫn cô lên lầu. Lâm Y kinh ngạc liếc
nhìn ông sau đó hỏi: Quản gia, thiếu gia đã trở về rồi sao?

Lâm tiểu thư, thiếu gia tối nay vẫn luôn ở trong phòng sách! Vị quản gia cười mỉm.

Bước chân Lâm Y chợt dừng lại, mắt nhìn ông dò xét: Tôi có thể đến phòng sách gặp anh ta không?

Đương nhiên là được! Vị quản gia vẫn điềm đạm tươi cười, Lâm tiểu thư, xin mời theo tôi!

Ở ngoài cửa thư phòng, giản gia gõ nhẹ mấy tiếng rồi nói vọng vào trong: Thiếu gia, Lâm tiểu thư nói muốn đến đây ngặp ngài!


Bên trong im lặng một lúc lâu mới vang lên một giọng trầm thấp khàn khàn: Để cô ấy vào!

Được! Quản gia lúc này mới đẩy cửa phòng sách, xoay người nhìn Lâm Y mỉm cười: Lâm tiểu thư, xin mời!

Lâm Y bước đến gần cửa, vừa liếc mắt đã thấy bên trong phòng sách có một
chiếc bàn lớn, bên trên có một ngọn đèn bàn ánh sáng mờ mờ, dưới ánh đèn vàng vọt có thể thấy một bóng người đang ngồi nơi ghế, trên mặt là một
chiếc mặt nạ bạc, đôi mắt đen của anh ta vẫn ngời sáng trong đêm …

Lâm Y nhìn hắn đăm đăm, chậm rãi bước vào, mỉm cười: Tối nay anh không ra ngoài sao?

Ừm, có việc gì sao? Trong bóng tối vẫn mơ hồ thấy khóe môi người đàn ông câu lên: Em vẫn luôn mong tôi sao?

Không có! Lâm Y lạnh lùng nói, cô chợt thu hồi tầm mắt xoay người bước nhanh về phía cửa. Đã biết rõ đáp án rồi, cô không có hứng thú tiếp tục ở
trong này dông dài với hắn.

Bước ra ngoài, Lâm Y thở một hơi
thật dài, nhưng nội tâm rõ ràng có một loại cảm giác mất mát len lỏi vào lòng. Cô không thể hình dung cảm giác này là như thế nào, chỉ đờ đẫn
bước những bước vô hồn men theo hành lang tiến về phía phòng ngủ.

Trong phòng sách, nhìn thấy Lâm Y rời đi, người trợ lý đắc lực của thiếu gia, Lưu Dũng gỡ chiếc mặt nạ trên mặt xuống. Thiếu gia của hắn chưa bao giờ phí nhiều tâm tư như thế với một cô gái …

Lâm Y thẫn thờ ngồi
trên sofa trong căn phòng ngủ tối om, giờ cô đã biết người cùng cô làm
giao dịch là thiếu gia, không phải Lãnh Nghị nhưng cô lại không vui vẻ
như mình tưởng mà nội tâm lại khổ sở như mất đi một thứ gì đó …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.