Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 45: Giao dịch ngày thứ bảy (1) – tôi giúp anh tắm!
Tim Lâm Y không khỏi đập mạnh nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, một lúc sau cô mới lạnh nhạt nói: Tôi muốn ngủ!
Được! Người đàn ông hơi câu môi, trượt xuống nằm bên cạnh cô, thuận tay ôm cô gái vào lòng … Đáy mắt cô gái một mảnh trống rỗng, lần đầu tiên cô
phát hiện, “không phải ngọc nữ” thực ra cũng không có gì ghê gớm, không
phải thì không phải thôi …
Ngày hôm sau là thứ bảy, Lâm Y thức
dậy rất muộn, bên giường vẫn như thường ngày, trống rỗng. Cô cũng giống
như thường ngày, mở cửa phòng ngủ định bước ra thì lại thấy quản gia
Trần Thế đã đứng ở cửa chờ. Ông thấy Lâm Y bước ra liền mỉm cười nói:
Lâm tiểu thư, thiếu gia nói hôm nay là thứ bảy, để cô ở đây ăn sáng
xong rồi mới đi! Ngài ấy còn nói, nếu như cô muốn, hôm nay có thể ở lại
đây chờ!
Lâm Y ngẩn người nhưng sau đó lạnh nhạt từ chối: Ồ,
không cần đâu! Tôi còn có việc phải làm! Cám ơn!. Bình thường cô đều ăn sáng ở trường, hôm nay là thứ bảy, cô càng không muốn ở đây ăn sáng.
Huống gì hôm nay cô có hẹn với Lãnh Nghị!
Trở về gian phòng dành
cho giáo viên độc thân trong ký túc xá, Lâm Y không làm được gì. Suốt cả ngày lòng cô thắc thỏm không yên nhưng mãi cho đến năm giờ chiều vẫn
chưa có động tĩnh gì từ Lãnh Nghị. Chẳng lẽ hắn đã quên hôm nay có hẹn
sao? Lâm Y chau mày nghĩ, tay không ngừng nghịch chiếc điện thoại.
Cuối cùng nhịn không được Lâm Y đành gọi điện qua, đầu bên kia rất nhanh đã
truyền lại giọng nói vốn đã trầm lại tận lực đè nén: Anh đang họp! Em
qua đây trước đợi anh!
Người ta đúng là rất bận rộn! Lâm Y vì sự gấp rút của mình mà xấu hổ vô cùng. Cô đỏ mặt, nhỏ giọng Ồ! một tiếng rồi ngắt điện thoại. Do dự một lát cô cầm túi xách xuống lầu.
Lamborghini trắng vậy mà đã chờ sẵn dưới lầu. Lâm Y cũng không suy nghĩ nhiều, vội
vàng lên xe. Xe rất nhanh đã nổ máy chạy về phía tòa nhà LS quốc tế.
Trong phòng họp lớn của tòa nhà tổng bộ của LS quốc tế, một hội nghị quan
trọng về thu mua đang tiến hành, người phụ trách của mỗi bộ phận đều
đang rất nghiêm túc phát biểu.
Lãnh Nghị nhíu mày, nâng tay xem
đồng hồ, khi một người phụ trách bộ phận vừa phát biểu xong, hắn rốt
cuộc lên tiếng: Hội nghị đến đây thôi, ngày mai tiếp tục! Giọng nói
lạnh lùng nhưng đầy uy nghiêm.
Lãnh tổng, phương án này … hôm
nay vẫn chưa bàn bạc xong, đợi đến mai sợ rằng sẽ khiến cho công ty bị
tổn thất … Ngãi Mỹ giật mình nhìn Lãnh Nghị, dè dặt lên tiếng nhắc
nhở.
Biết rồi, ngày mai nói tiếp! Giọng Lãnh Nghị vẫn lạnh như băng khiến Ngãi Mỹ không dám lên tiếng nữa.
Lamborghini dừng trước tòa cao ốc LS quốc tế không bao lâu thì Lâm Y đã nhận được điện thoại của Lãnh Nghị: Em đang ở đâu?
Tôi đang ở dưới lầu công ty anh!
Được, giờ anh xuống!
Chỉ chốc lát bóng dáng cao lớn của Lãnh Nghị đã xuất hiện ở cửa lớn tòa cao ốc, sau lưng hắn vẫn là một đám vệ sĩ áo đen như cũ, Ngãi Mỹ thì cầm
một chiếc túi lớn cũng vội vàng bước sau lưng Lãnh Nghị, trong chiếc túi đó là quần áo của Lãnh Nghị, hắn thì vẫn như cũ khí phái bức người,
tuấn mỹ nhưng lạnh lùng.
Ngãi Mỹ vừa nhìn đã thấy Lâm Y cách đó không xa, trong lòng lập tức hiểu rõ …
Lâm Y từ xa đã nhìn thấy đoàn người, do dự chốc lát liệu có nên qua hay
không, cứ vậy mà đi qua liệu có quá lộ liễu hay không …
Ngay lúc còn do dự chưa quyết thì đã nghe tiếng Ngãi Mỹ từ xa chào hỏi: Lâm tiểu thư, cô qua đây một lát!
Ờ! Lâm Y vội bước đến, Ngãi Mỹ đúng là thật hiểu lòng người, rốt cuộc Lâm Y đã hiểu nguyên nhân vì sao Lãnh Nghị lưu lại cô ấy bên người.
Thấy Lâm Y đến gần, Ngãi Mỹ dúi chiếc túi vào tay cô: Lâm tiểu thư, Lãnh
tổng phải đi rèn luyện, vừa khéo tôi có chút chuyện, trước đây cô đã
từng đi theo ngài ấy, những chuyện này cô rành hơn tôi. Lần này cô thay
tôi đi một chuyến nhé!
Lãnh Nghị vẫn không có chút biểu cảm, hắn chỉ lạnh nhạt nói: Đi thôi!. Dứt lời đã dẫn đầu bước đến chiếc
Rolls-Royce màu đen đã chờ sẵn, Lâm Y cũng vội vàng bước vào xe.
Trong xe, Lâm Y liếc mắt nhìn Lãnh Nghị, muốn hỏi hôm nay hắn định đi đâu
nhưng vừa thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, lòng không hiểu sao có chút
giận dỗi. Thực ra so với vị thiếu gia kia Lãnh Nghị lạnh lùng hơn nhiều. Có lúc cô thật sự cảm thấy ở cùng thiếu gia thoải mái hơn nhiều …
Lâm Y thu hồi tầm mắt, cố không suy nghĩ nhiều nữa nhưng sự thất vọng dù
nhỏ nhặt trong lòng đã lộ rõ trên mặt, mà điểm ấy không thể thoát khỏi
đôi mắt sắc bén của Lãnh Nghị nhưng trên mặt hắn lại không hề có chút
phản ứng nào, chỉ lạnh nhạt nói: Em muốn nói gì cứ nói đi!
Lâm Y suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: Hôm nay anh định làm loại vận động gì?
Đấu kiếm đi! Giọng Lãnh Nghị vẫn lạnh như băng.
Đấu kiếm? Lâm Y hơi nhíu mày. Chuyện này không hay rồi đây! Mặc bộ quần áo
đấu kiếm thì làm sao nhìn thấy liệu trên vai hắn có dấu tích gì không?
Cô nuốt nuốt nước bọt, liếc hắn lần nữa: Có thể đi bơi không … hôm
nay tôi cũng muốn bơi …
Mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, khóe
môi nhẹ câu lên, giọng điệu không cho phép người ta từ chối: Đấu kiếm
trước đi, xong rồi nếu còn thời gian thì lại đi bơi!
Vậy … cũng được! Lâm Y không có cách phản bác, chỉ đành gật đầu.
Vừa đến hội quán đấu kiếm đã thấy Lữ Thần và Trịnh Thiếu Bạch đợi ở đó, ánh mắt bọn họ như đồng thời xoáy về phía Lâm Y đang đứng bên cạnh Lãnh
Nghị, mắt Lữ Thần bỗng lóe lên, khóe môi cũng câu lên một nụ cười bí ẩn, nhìn Lâm Y ra vẻ chào hỏi.
Trịnh Thiếu Bạch thì lên tiếng chào: Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp!
Ừm … chào mọi người! Lâm Y cười nhìn hai người đàn ông, cũng lên tiếng
chào, không hiểu sao bất chợt đỏ mặt, giống như vừa làm chuyện xấu bị
người ta bắt gặp vậy.
Trên sàn đấu kiếm, Lãnh Nghị chơi đến hăng
say, Lâm Y đứng bên cạnh thì không ngừng nhìn đồng hồ, lòng thầm lo
lắng. Thế nào mà giờ này còn chưa xong chứ? Haizz, giờ mà còn chưa đấu
xong thì không còn thời gian nữa!
Rốt cuộc cũng đợi đến lúc Lãnh
Nghị ngừng thanh kiếm trong tay, cởi mũ bảo hộ, Lâm Y liền đi đến đón,
cũng mặc kệ ánh mắt tìm tòi của hai người đàn ông kia nói Chúng ta đi
bơi chứ?
Lãnh Nghị liếc mắt nhìn Lâm Y, nhàn nhạt nói: Ăn cơm trước, ăn xong rồi nói sau …
Ăn cơm rồi đi bơi thế nào được? Lâm Y thất vọng lên tiếng, mày cũng theo đó chau lại.
Có lẽ sự thất vọng của cô gái làm Lãnh Nghị động lòng, môi hắn nhẹ câu lên: Ăn cơm xong, trễ chút đi bơi cũng được!
Như vậy … cũng được … Đôi mày thanh tú hơi giãn ra một chút, Lãnh Nghị liếc cô một cái, tự cầm lấy túi quần áo của mình, bước những bước dài
ra khỏi hội quán, Lữ Thần và Trịnh Thiếu Bạch ai nấy tự cầm lấy túi của
mình bước theo.
Này, anh đi đâu vậy? Lâm Y bước thấp bước cao đuổi theo.
Đi tắm! Lãnh Nghị chỉ ném lại hai chữ.
Tắm? Mắt Lâm Y chợt sáng lên, vội kêu: Tôi cùng anh tắm … ừm… không
phải … tôi giúp anh tắm … haizz … cũng không phải … Cô khẩn
trương đến nói năng lộn xộn.
Lữ Thần và Trịnh Thiếu Bạch bốn mắt
nhìn nhau sau đó nhịn không được bật cười thành tiếng. Lãnh Nghị rốt
cuộc cũng không nhịn được cười, hắn dừng chân, xoay người nhìn cô gái
nhỏ sau lưng đang bởi vì nói lỡ lời mà mặt đang đỏ bừng, đáng yêu vô
cùng.
Trịnh Thiếu Bạch cười nói: Lâm tiểu thư, cô muốn giúp Lãnh thiếu tắm sao? … Anh ta nhất định rất vui lòng …
Không phải, tôi giúp anh ta cầm quần áo … Mặt Lâm Y vẫn đỏ bừng, bởi vì sự luống cuống của mình mà ảo não vô cùng, chỉ cúi đầu thấp giọng giải
thích.
Được thôi! Lãnh Nghị cố nén cười đẩy cái túi trong tay cho Lâm Y, Vậy giúp tôi cầm túi đi!
Được … Lâm Y vội đón lấy chiếc túi lớn, trong lòng thầm tính toán làm thế nào để hắn để lộ bả vai ra …