Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 43: Giao dịch ngày thứ sáu (1) - hoài nghi


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 43: Giao dịch ngày thứ sáu (1) – hoài nghi

Người đàn ông chợt khựng lại, nhìn cô gái dưới thân. Ngón tay thon dài của cô gái run run chỉ vào chiếc mặt nạ trên mặt người đàn ông, cô muốn tháo
nó xuống, cô muốn xem gương mặt thật đằng sau nó liệu có phải là Lãnh
Nghị hay không!

Ngay lúc ngón tay cô vừa chạm vào chiếc mặt nạ
bạc thì đã bị bàn tay to của người đàn ông nắm lấy, giọng lạnh như băng
của hắn cất lên: Em đang gọi tên ai?

Tim cô gái run lên, rượu
chừng như đã bốc hơi hết, đầu đang choáng váng cũng đỡ hơn rất nhiều. Cô trợn đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm người đàn ông, bàn tay đang vươn
về phía chiếc mặt nạ bị người đàn ông nắm chặt đặt trở xuống chiếc
giường ngọc trở lại, thân thể người đàn ông lại áp xuống, lần này dùng
sức hơn rất nhiều …

Cô gái nhìn không rõ gương mặt người đàn
ông nhưng một gương mặt tuấn tú gần như hoàn mỹ khác chợt hiện ra trong
đầu, cô trân người thừa nhận sức nặng trên người, đôi mắt trong veo chợt trở nên trống rỗng …

Theo một tiếng gầm nhẹ, người đàn ông
trượt khỏi thân thể hoàn mỹ kia, nhảy thẳng vào bể suối nước nóng. Lâm Y chậm rãi ngồi dậy, đầu vẫn nặng cực kỳ, cô lắc nhẹ đầu, nhìn bóng người đàn ông đang chìm trong bể nước, những giọt nước đọng nơi vùng lưng rắn chắc sáng lên dưới ánh đèn …

Trong đầu Lâm Y dần hiện lên một bóng lưng rắn rỏi khác, cô nhất thời ngây người ngồi ngẩn ra trên giường …

Người đàn ông quây người bằng một chiếc khăn trắng, mắt thoáng liếc qua cô
gái đang ngây người nhìn mình, giọng thật lạnh: Nhanh tắm rửa đi ngủ
đi!. Nói dứt lời bóng dáng cao lớn của hắn cũng rời khỏi phòng tắm.

Khi Lâm Y tắm xong mặc lại áo ngủ, người đàn ông kia đang đứng nơi cửa sổ,
không biết đang suy nghĩ gì, nghe sau lưng có tiếng động, hắn liền xoay

người lại, đi về phía cô, tay vịn chặt lấy eo cô, đáy mắt sắc bén vô hạn liên tục nhìn về phía cô như muốn từ biểu tình của cô tìm tòi điều gì
đó, giọng lạnh như băng: Lần sau khi ở bên cạnh tôi không được nhắc đến tên người khác!

Lâm Y yên lặng nhìn hắn, không nói một lời…

Đôi mắt người đàn ông lóe lên trong đêm, hắn nhấc cô lên ném lên giường,
mình thì bước ra khỏi phòng … Một đêm này hắn không trở về! Để cho cô
biết được chân tướng … bây giờ còn chưa phải lúc!

Lâm Y nằm
trên chiếc giường êm ái rộng thênh thang nhưng lại không cách nào ngủ
được. Nếu như người kia thật sự là Lãnh Nghị … cô có thể tha thứ cho
hắn không?

Ngày hôm sau đến trường Lâm Y vẫn không có cách nào
tập trung tinh thần, đầu óc cô cứ quẩn quanh với những suy nghĩ về Lãnh
Nghị và người được gọi là thiếu gia kia. Cuối cùng không kìm được cô
nhấc điện thoại gọi cho chú Ngô, rất nhanh Lamborghini trắng đã dừng
trước cổng trường, chở Lâm Y đến tòa nhà tổng khu Trung Quốc của LS quốc tế.

Đợi ở văn phòng của Ngãi Mỹ thật lâu mới thấy cô đẩy cửa
vào. Ngãi Mỹ ngượng ngùng cười với Lâm Y: Lâm tiểu thư tìm tôi có việc
sao? Thật ngại quá để cô đợi lâu …

Lâm Y cũng mỉm cười với cô: Tôi có việc muốn tìm Lãnh tổng …

Được, tôi giúp cô báo với ngài ấy một tiếng! Ngãi Mỹ vừa nói vừa đánh điện thoại bàn.

Đợi chút Ngãi Mỹ … Lâm Y vội ngăn cô lại.


Nghe vậy Ngãi Mỹ ngừng động tác trên tay, ngạc nhiên nhìn cô: Lâm tiểu thư, còn chuyện gì sao?

Lãnh tổng … anh ta có phải bận lắm không? Liệu tôi có quấy rầy anh ta làm việc không? Lâm Y nhìn Ngãi Mỹ, nhỏ giọng hỏi.

Đích thực Lãnh tổng rất bận nhưng vừa khéo đang ở trong văn phòng, gặp cô
một lúc chắc cũng không trở ngại gì! Ngãi Mỹ mỉm cười.

Hiện giờ … công ty xã giao có nhiều không? Lâm Y dè dặt nhìn Ngãi Mỹ, tận lực khiến giọng nói mình thật bình thường, Ngày hôm trước có phải Lãnh
tổng đi công tác không?

Xã giao thì lúc nào cũng nhiều nhưng
… ngài ấy cũng không cần đích thân đi. Sao Lâm tiểu thư đột nhiên lại
có hứng thú với chuyện này vậy? Ngãi Mỹ là người cực kỳ thông minh, cô
nhìn Lâm Y bằng ánh mắt hoài nghi. Cô nhớ rõ Lãnh tổng hai hôm trước
đúng là có đi công tác nhưng … cô gái này điều tra hành tung của Lãnh
tổng làm gì? Nhưng cô cũng không dám tiết lộ hành tung của Lãnh tổng cho người ngoài!

Ồ … không phải là có hứng thú, nghe bạn tôi nói
hai hôm trước Lãnh tổng đi công tác, tiện miệng hỏi thôi … Lâm Y tìm
cách lấp liếm.

Cô tự đi hỏi ngài ấy thì tốt hơn! Ngãi Mỹ cười
một cách ái muội, nhấc điện thoại bàn: Lãnh tổng, Lâm Y tiểu thư muốn
gặp ngài!

Nhận được điện thoại của Ngãi Mỹ, sóng mắt Lãnh Nghị
hơi xao động. Hắn chậm rãi buông văn kiện trên tay xuống, môi nhẹ câu

lên, Để cô ấy vào!

Lâm Y đẩy nhẹ cửa bước vào, đôi mắt đen láy
của cô nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của hắn, lần này Lâm Y không né
tránh, cô chậm rãi bước đến ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của
hắn, mắt vẫn nhìn vào Lãnh Nghị.

Có việc? Lãnh Nghị rốt cuộc nhếch môi hỏi.

Lâm Y mấp máy cánh môi, thật không dễ dàng mới nói được tròn câu: Mấy ngày rồi không gặp anh … bận lắm sao?

Khóe môi Lãnh Nghị độ cong càng sâu: Không phải em vẫn luôn không muốn gặp anh sao?

Hàng mi dài dày rợp của Lâm Y nhẹ chớp, cô cúi đầu, từng cảnh tối qua lại
thoáng hiện trong đầu. Không biết vì sao đột nhiên cô cảm thấy người
được gọi là thiếu gia mang mặt nạ kia rất giống Lãnh Nghị! Khuôn mặt
kia, giọng nói kia …

Mũi chợt có chút chua xót, cô đột nhiên rất muốn khóc. Nếu như thiếu gia kia thật sự là Lãnh Nghị, cô làm sao đối mặt đây?

Lâm Y, em đang nghĩ gì vậy? Lãnh Nghị chậm rãi tựa lưng vào ghế, đôi tay
khoanh trước ngực nhìn cô gái vành mắt đã phiếm hồng, giọng nói chợt nhu hòa hơn rất nhiều.

Anh … hôm trước đi công tác sao? Lâm Y cố nén cảm xúc nhìn Lãnh Nghị.

Phải đó, đi về trong ngày … Giọng Lãnh Nghị vẫn bình đạm thản nhiên nhưng tim Lâm Y thì đập dồn, cô trừng mắt ngây ngốc nhìn người đàn ông trước
mặt, muốn tìm chút manh mối từ gương mặt bình thản của hắn nhưng hoàn
toàn chẳng được gì cả.

Là hắn sao? Nếu như thực sự là hắn, sao hắn lại có thể trả lời thản nhiên như vậy?

Thấy Lâm Y ngẩn người nhìn hắn, Lãnh Nghị hơi nheo mắt, giọng vẫn bình thản
như cũ: Thế nào? Anh đi công tác có vấn đề gì sao?


Anh …
Lâm Y nhất thời không biết nói gì, hỏi thẳng hắn, anh là thiếu gia sao?
Không được! Nếu như không phải hắn, vậy chẳng phải tự tìm phiền phức cho mình sao? Đầu óc không ngừng xoay chuyển, cuối cùng câu hỏi lại biến
thành: Không có gì!

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười có
chút trêu tức: Hôm nay em tới đây chính là vì muốn hỏi anh hôm trước có đi công tác không hay sao? Là em quan tâm anh? Hay là muốn tra xét
anh?

Tôi … khụ khụ, tôi với một bạn học đánh cược thôi …
cược xem hôm trước anh có đi công tác hay không … Lâm Y nói dối
quanh, Cô ấy đang đi làm ở LS quốc tế …

Ồ … Lãnh Nghị vẫn ung dung hỏi, Vậy cô thua hay thắng?

Tôi … thua rồi … Lâm Y có chút rầu rĩ.

Đúng lúc này Ngãi Mỹ gọi điện vào nhắc nhở: Lãnh tổng, bốn giờ anh có một cuộc họp!

Ừ! Lãnh Nghị đặt điện thoại xuống đứng dậy lấy áo khoác. Lâm Y cũng đứng
dậy. Khoác áo lên, Lãnh Nghị dọn dẹp văn kiện trên bàn, giọng vẫn lạnh
mạc: Hôm nay sau khi tan tầm tôi muốn đi đánh một trận quyền anh, cô có muốn đi theo không?

Đánh quyền anh? Đầu Lãnh Nghị lập tức hiện
ra hình ảnh Lãnh Nghị để trần hai cánh tay, mồ hôi ướt đẫm huy quyền.
Sóng mắt cô chợt động, chỉ suy nghĩ một giây sau đó nói: Hôm nay không
đi đâu, ngày mai đi. Ngài mai tôi theo anh đi rèn luyện, được không?

Được! Mặt Lãnh Nghị vẫn không chút biểu cảm, Nếu như em rảnh rỗi có thể đợi ở đây, bên kia có một giá sách, có thể lấy xem … đương nhiên cũng có
thể chơi di động của em …

Không cần đâu … Lâm Y nhìn Lãnh Nghị, nhỏ giọng nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.