Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 38: Giao dịch ngày thứ tư (2) – tôi muốn trở về
Lâm Y khiếp sợ nhìn Mạc Hưng, vừa giãy giụa vừa tức giận rống lên: Mạc
Hưng, anh dám? Tên cặn bã này, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!
Cô nói thử xem tôi dám hay không? Tôi muốn để cho cô sau này không còn mặt mũi nào gặp người! Mạc Hưng hung hăng quăng cho Lâm Y một tát tai, máu bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng cô, lại mắng: Nữ nhân hạ tiện này! Dám đấu với Mạc Hưng ta … Lần này ta muốn xem thử ai có thể giúp cô nữa!
Lúc này chiếc xe thương vụ chợt thắng lại một tiếng chói tai, tất cả những
người bên trong xe theo quán tính đều đổ ập về trước, Mạc Hưng tức giận
mắng tên lái xe: Lái xe kiểu gì vậy hả?
Mạc thiếu, phía trước
có người chắn đường … Lái xe phân trần. Đám người Mạc Hưng vừa liên
thanh mắng vừa nhớm người về phía trước nhìn xem thì từ cửa sổ xe đã
vang lên một tiếng động lớn, cửa kính xe hai bên đã bị đập vỡ, đập cửa
là mấy người áo đen cao lớn vạm vỡ, họ không nói tiến nào mà bước thẳng
đến mở cửa xe.
Mấy tên đồng bọn của Mạc Hưng nào phải đối thủ của bọn họ, chỉ mấy phút ngắn ngủi đám người Mạc Hưng mặt mũi đều bầm dập
nằm lê lết trong xe kêu rên không ngừng. Những người áo đen đỡ Lâm Y ra
ngoài, bước đến một chiếc xe khác.
Xe chỉ chạy mấy phút rồi dừng
lại ở một đoạn đường hẻo lánh, một người đàn ông lễ phép nói với Lâm Y:
Lâm tiểu thư, xin mời xuống xe! Lý tỷ đang đợi cô!
Lâm Y vừa
liếc mắt đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen khác đang đậu, Lý Tân thân
mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng trước đầu xe, mặt không chút biểu
cảm nhìn Lâm Y đang đến gần, chỉ nói một chữ: Đi! sau đó ngồi vào xe,
Lâm Y ngập ngừng một giây rồi cũng ngồi vào.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Lý Tân, Lâm Y nhỏ giọng nói: Hôm nay anh ta có việc, tôi muốn về ký túc xá …
Không được, thiếu gia đã có lệnh, trong kỳ hạn giao dịch của hai người, bất
kể thiếu gia có ở đó hay không mỗi buổi tối cô đều phải ở bên kia! Lý
Tân lạnh nhạt nói nhưng trong ngữ điệu không cho phép người ta cự tuyệt. Lâm Y thoáng chau mày, không hé môi nữa.
Lý Tân thoáng ngừng
lại, chừng như đang suy tư diều gì, một lúc lâu sau cô mới lại lên
tiếng: Thiếu gia nhà chúng tôi xem trọng cô là vinh hạnh của cô … Nếu như cô có thể giúp thiếu gia sinh một đứa bé, cô muốn gì cũng đều được
cả!
Cái gì? Sinh con? Lâm Y nhìn Lý Tân bằng ánh mắt không thể tin, giọng cực kỳ kiên định: Không thể nào! Muốn cô cùng một người
không kể là quen biết, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy qua sinh con? Cho cô hết tiền bạc trên đời này Lâm Y cô cũng không cần!
Lý Tân không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, căn phòng vẫn như trước tối om, Lâm Y cũng
không mở đèn, mấy ngày nay cô đã quen với bóng tối, nếu như mở đèn ngược lại lại cảm thấy có chút kì quái.
Tắm xong Lâm Y đứng bần thần
trong căn phòng ngủ rộng lớn kia, nhất thời không biết nên làm gì. Cô đờ đẫn bước đến sofa, ngồi xuống, đôi mắt đen láy ngời sáng trong bóng
tối, mấy ngày gần đây quả thực đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô thật sự
rất hoài niệm những ngày tháng bình yên cũ nhưng thời gian đã qua có trở lại bao giờ!
Những chuyện quá khứ từng màn một lần lượt hiện lên trong đầu cô. Lâm Y thở dài một tiếng, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ quên
trên sofa.
Quá nửa đêm, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi đáp
xuống sân bay, sau đó một bóng dáng cao lớn từ bên trong khoang bước ra
… Lúc gần một giờ sáng, bóng dáng cao lớn kia xuất hiện trước căn biệt thự sang trọng như cung điện kia …
Mở cửa phòng ngủ, ánh mắt
người đàn ông quét về chiếc giường rộng rãi kia trước, trống không! Mày
anh ta hơi chau lại, chậm rãi lấy điện thoại trong túi ra, đám thủ hạ
kia của hắn làm việc kiểu gì vậy? Ánh mắt sắc bén vô tình lướt qua sofa, bàn tay đang ấn phím chợt dừng lại.
Trên sofa rõ ràng có một
bóng người nho nhỏ đang nằm! Đôi mày đang chau chặt của người đàn ông
dần dãn ra, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, trong đáy lòng một cảm giác ấm áp cuồn cuộn dâng lên …
Có người vì anh giữ một căn phòng
trống, cảm giác này thật tốt! Xem ra quyết định trở về lúc nửa đêm nửa
hôm thế này quả thực không sai …
Đặt điện thoại trở vào túi,
người đàn ông chậm rãi bước đến sofa cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say
sưa, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, không chút phí sức ôm thân thể nhỏ nhắn
kia đặt lên giường, nhè nhẹ kéo chăn lên đắp cho cô rồi ngồi xuống bên
cạnh, quyến luyến nhìn gương mặt đang chìm trong giấc ngủ kia.
Một lúc sau hắn mới đứng dậy, cởi áo khoác, ném cravat lên sofa, đi đến
trước tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo ngủ rồi đi vào phòng tắm …
Khi người đàn ông bước ra thì thấy trên tay có thêm một chiếc mặt nạ bạc,
hắn đi đến trước giường, đặt chiếc mặt nạ vào trong tủ đầu giường, nhẹ
cởi áo ngủ, lật chăn nằm xuống cạnh cô gái. Hắn vươn cánh tay, nâng đầu
cô gái cho gối vào khuỷu tay mình, một tay thì xoay người cô lại để mặt
cô hướng vào ngực hắn.
Bị làm rộn, cô gái mơ màng tỉnh lại, nhấp
nháy đôi mắt mập mèm cô nhìn quanh căn phòng tối om, chừng như chợt nhớ
ra mình đang ở đâu, cô không phản kháng, chỉ thấp giọng thì thào: Không phải anh nói hôm nay không về sao?
Muốn trở về! Trong bóng
tối khóe môi người đàn ông nhẹ câu lên. Cô gái không lên tiếng nữa, cơn
buồn ngủ ập đến khiến cô mơ màng cứ thế gối đầu lên khuỷu tay người đàn
ông tiếp tục ngủ.
Bàn tay to đang đặt nơi eo cô nhẹ nhàng vuốt
ve, thắt lưng kia sao lại nhỏ như thế chứ, chừng như chỉ bằng một nắm
tay, nơi đầy đặn của cô gái mềm mại ấm áp dán sát vào ngực người đàn
ông, không kìm lòng được, bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng nắm giữ nó, xúc cảm thật tốt …
Bàn tay người đàn ông lưu luyến không
nỡ rời, hắn cúi đầu âu yếm đặt lên trán cô gái một nụ hôn, hơi nhớm
người lật cô gái lại, bàn tay bắt đầu không an phận lướt trên vùng bụng
bằng phẳng kia …
Cảm giác nóng rực khiến cô gái lần nữa mở mắt, bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt những ngón tay đang dò xét của người đàn ông, giọng lười lĩnh nói: Tôi muốn ngủ …
Tay người đàn ông thoáng dừng lại, cánh môi nhẹ dán lên vành tai cô gái, nhẹ giọng nói: Em cứ ngủ, tôi sẽ nhẹ nhàng …
Nửa đêm rồi … Cô gái thoáng nhíu mày.
Dù sao chỉ còn lại nửa đêm, hay là chúng ta làm đến trời sáng … Khóe môi người đàn ông nhẹ câu lên.
Cô gái chợt trừng mắt, thần trí đã hoàn toàn tỉnh táo: Không … một đêm chỉ được một lần!
Khóe môi người đàn ông lại câu lên, lần này rất rõ ràng nhưng giọng nói vẫn
nhỏ nhẹ: Một lần thì một lần … Hắn nhẹ xoay người cô lại, chậm rãi
tiến vào.
Người đàn ông cúi đầu ngấu nghiến mút lấy đôi môi anh
đào, mềm mại, thơm ngọt, chỉ là hàm răng kia vẫn cắn chặt. Người đàn ông nhẹ nâng cằm cô lên, cô gái khẽ hừ một tiếng, lưỡi người đàn ông liền
mạnh mẽ tiến vào, phóng túng quấy đảo …
Anh nhẹ chút, tôi đau …
Biết rồi, em thả lỏng một chút … Theo thân thể dần trầm xuống của người
đàn ông, tiếng ngâm nga của cô gái cũng vang lên, môi người đàn ông thì
thầm bên tai cô gái: Em cứ ngủ …
Hừm! Cô gái vừa bực mình vừa buồn cười! Thế này thì ngủ thế nào được?
Nhưng người đàn ông không giữ lời hứa, hắn không ôn nhu như tối qua mà thêm
phần dùng sức, cô gái cố gắng điều chỉnh tâm thái của mình, cố gắng
thích ứng với sự mạnh mẽ của người đàn ông, quả nhiên cảm giác khó chịu
giảm đi không ít …
Người đàn ông chừng như cảm nhận được chút
thay đổi nơi cô, khóe môi hắn nhẹ câu lên, vừa luật động lại không quên
nhìn cô gái dưới thân, khen ngợi: Có tiến bộ …
Cô gái cắn
chặt môi, cố gắng để chính mình không phát ra tiếng, chỉ coi như không
nghe thấy câu nói vừa rồi, chịu đựng sức nặng trên người, để cảm giác
kịch liệt cuốn lấy mình …