Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 35: Giao dịch ngày thứ ba (2)
Lại đi tắm! Thân thể Lâm Y không tự chủ được bắt đầu cứng đờ. Cô mấp máy
môi, cố tìm lý do để trì hoãn: Tôi … không có mang quần áo!
Khóe môi người đàn ông lần này nhếch lên thật rõ ràng, hắn chậm rãi đứng
lên, ôm cả cô gái trong lòng cùng đứng lên, cô gái giãy dụa hồi lâu,
kinh hãi thốt: Anh làm gì vậy? Tôi tự biết tắm! Cô tưởng hắn muốn ép
cô vào phòng tắm!
Người đàn ông mặc kệ cô, vẫn ôm cô thật chặt đi đến một bức tường, mở hai cánh cửa trên bức tường gần nhất, bên trong
tối nhờ nhờ chừng như không có gì hết, chỉ sau khi tay người đàn ông
vươn tới, chuẩn xác ấn vào một cái nút thì một luồng sáng nhu hòa mới
phá tan màn bóng tối như mực, soi rõ quang cảnh bên trong.
Thì ra đây là một gian phòng khác, được thiết kết với rất nhiều ngăn tủ. Đi
vào bên trong, Lâm Y nhìn thấy trong đó treo đầy quần áo dành cho nữ, đủ các kiểu các loại, đều là hàng hiệu cao cấp, nơi một góc tường khác còn có một tủ giày bày đầy các loại giày dành cho nữ, dĩ nhiên cũng là hàng hiệu.
Oa! Lâm Y mở to đôi mắt, không thể tin được nhìn mọi thứ trong phòng, lắp bắp nói: Anh … nơi đây … có bao nhiêu cơ quan?
Rất nhiều! Người đàn ông nhìn cô gái đang ngây ngốc trước mặt, rất hài
lòng cười: Số quần áo này có đủ cho em mặc mười ngày không?
Đủ cho tôi mặc mười năm! Lâm Y thành thực trả lời.
Tầm mắt người đàn ông lướt nhanh về phía tủ quần áo, ngón tay đặt lên một
chiếc váy màu trắng, đó là một chiếc áo ngủ mỏng tang như cánh ve, cầm
lấy rồi đưa cho cô: Đi tắm đi!
Cô gái liếc nhìn chiếc áo, nuốt
nước bọt, không đợi cô phản đối người đàn ông đã vòng tay qua eo cô kéo
đi ra ngoài. Haizz, thôi đành vậy, dù sao gian phòng này cũng tối om, dù chiếc áo này là trong suốt cũng không nhìn thấy!
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Y dễ chịu đôi chút. Cô cầm chiếc áo ngủ đi về phía phòng tắm …
Yên lặng ngâm mình trong bồn tắm bất chợt nghĩ đến gian phòng đầy quần áo
kia, Lâm Y chợt thấy rầu rĩ vô cùng. Nhiều quần áo phụ nữ như vậy, mình
là người thứ mấy vào lấy rồi?
Tuy hai ngày nay biểu hiện của
người đàn ông kia không tệ nhưng cảm giác bị sỉ nhục vẫn không tự chủ
được dâng lên trong đầu, vừa nghĩ đến dưới thân hắn đã từng có bao nhiêu người khác, lòng Lâm Y bắt đầu khó chịu, nhất thời cô không thể trút bỏ ý tưởng hủy bỏ giao dịch kia ra khỏi đầu …
Rốt cuộc cũng đứng dậy, lau khô thân thể, mặc áo ngủ vào, dùng máy sấy thổi khô tóc rồi Lâm Y chậm rì rì bước ra khỏi phòng tắm.
Người đàn ông vẫn ngồi yên lặng nơi sofa, có khác chăng là lúc này trên tay
có thêm một ly rượu. Lâm Y chỉ liếc hắn một cái, chậm rãi đi đến bên
giường, như có tâm sự cứ dõi mắt nhìn về phía chân trời xa xăm ngoài cửa sổ.
Người đàn ông ngoái đầu lại nhìn cô gái nãy giờ vẫn lẳng
lặng ngồi bên giường, chậm rãi đặt chiếc ly trên tay xuống, đứng dậy
bước đến ngồi bên cạnh cô, thoáng cúi đầu nhìn cho rõ biểu tình trên mặt cô nhưng Lâm Y chỉ xem như không nhìn thấy hắn.
Cánh tay người đàn ông vươn ra, đáp xuống bả vai cô gái, hơi thở ái muội phất qua mặt cô, Đang nghĩ gì vậy?
Chúng ta chỉ đang thực hiện giao dịch, không cần thiết phải cho anh biết tôi
đang nghĩ gì! Giọng cô gái lạnh như băng, như muốn cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Đúng mà, cô chỉ là muốn đến đây làm giao dịch, không cần phải nói quá nhiều với hắn. Đợi giao dịch hoàn thành, tất cả cũng sẽ kết
thúc!
Người đàn ông hơi nhíu mày. Sự thay đổi thái độ quá đột
ngột của cô gái khiến hắn chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó nhưng là, vấn
đề nằm ở đâu chứ? Hắn thật sự không biết!
Đưa tay nâng cằm cô gái lên, hắn buộc cô gái nhìn thẳng vào mình, ánh mắt sắc bén như đang dò
xét cô. Cô gái ngoảnh đầu muốn tránh khỏi hắn nhưng vô ích, đôi mắt đen
láy chỉ đành nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng lạnh lùng nói: Buông ra!
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái, khóe môi chậm rãi câu lên một ý cười,
giọng nói thật trầm thấp mê người: Được thôi, tôi không hỏi em đang
nghĩ gì nữa. Vậy chúng ta trực tiếp làm giao dịch, em thấy sao?
Lâm Y nhìn hắn trừng trừng không nói tiếng nào. Người đàn ông mỉm cười đẩy
cô ngã xuống giường, chân cô vẫn còn vắt vẻo nơi thành giường. Thân thể
người đàn ông thuận đà áp xuống, cô gái giãy dụa, hai chân không ngừng
đá loạn.
Ờ, giao dịch em không làm nữa sao? Người đàn ông chế
trụ cô gái khiến cô không thể động đậy mảy may, khóe môi treo nụ cười
nhìn xuống cô gái đầy tức tối dưới thân.
Không làm thì không
làm! Cô gái cắn chặt môi. Tuy rằng đây chỉ là một cuộc giao dịch nhưng
vừa nghĩ đến dưới thân người kia từng có rất nhiều phụ nữ thì Lâm Y cảm
thấy chán ghét không thôi, càng quan trọng hơn là, chuyện những tấm ảnh
đã được giải quyết!
Người đàn ông hơi mị mắt dò xét cô gái dưới
thân, đầu không ngừng chuyển động, tìm tòi xem rốt cuộc nơi nào chọc
giận cô gái này khiến cho tính quật cường của cô lại bắt đầu trỗi dậy
… nhưng hắn quả thật nghĩ không ra có điều gì không đúng!
Giao dịch này cho dù hủy bỏ anh có thể lập tức tìm được người khác thay thế, cũng có mất mát gì đâu! Cô gái lầm bầm nói.
Tìm người khác thay thế? Đôi mày người đàn ông chau càng chặt hơn, hắn
nhìn cô, dần dần như hiểu ra điều gì, môi hắn hơi gợi lên ý cười, giọng
trêu tức nói: Em đang ghen với người phụ nữ khác sao?
Lâm Y kinh ngạc nhìn hắn, người này cũng quá tự kỷ thôi, Ghen? Tôi ghen cái gì chứ? Tôi … tôi chỉ là ngại bẩn!
Ý em nói tôi bẩn? Người đàn ông chau mày.
Anh bẩn! Có nhiều người phụ nữ như vậy còn không bẩn sao? Cô gái đang lúc áo não, nói năng bất chấu hậu quả.
Em thấy tôi chơi đùa với rất nhiều phụ nữ sao? Người đàn ông tức giận nói, ánh mắt hắn không ngừng phát ra tín hiệu nguy hiểm.
Tôi đúng là không thấy nhưng nhìn gian phòng đầy quần áo nữ kia thì không phải là biết rồi sao! Cô gái không chút yếu thế.
Thì ra là như vậy! Người đàn ông rốt cuộc cũng hiểu! Tín hiệu nguy hiểm
trong nháy mắt được giải trừ, ánh mắt người đàn ông liền trở nên nhu
hòa, hắn nhìn cô gái trên mặt đầy vẻ áo não dưới thân với vẻ đầy hứng
thú, hời hợt nói: Tất cả quần áo trong gian phòng đó hôm nay mới vừa
được đưa đến!
Mắt Lâm Y khẽ chớp nhưng giọng nói vẫn cứng rắn như cũ: Ai mà tin nổi! Anh nói sao mà chẳng được!
Người đàn ông không nói nữa, hắn lật người rời khỏi cô gái vươn tay kéo cô
vào lòng, trong sự giãy dụa vô ích của cô, kéo cô đi về hướng gian phòng kia.
Đứng trước hàng hàng những dãy quần áo, hắn đặt cô xuống,
lạnh lùng nói: Em nhìn cho kỹ đi, mỗi một bộ trang phục ở đây có phải
đều còn nhãn mác hay không? Kích cỡ của mỗi một bộ có phải đều giống
nhau hay không?
Lâm Y trố mắt nhìn tủ quần áo kia, còn thực sự
cầm lên xem xét, xem hết một hàng, quả thật đều cùng một size, đó cũng
là size quần áo của cô. Nuốt nước bọt, cô không nhìn tiếp nữa, miệng lầu bầu: Anh làm sao biết tôi mặc quần áo size gì chứ?
Người đàn
ông thấp đầu nhìn xuống cô gái đang không dám nhìn mình kia, khóe môi
hơi câu lên: Có thứ gì của em mà tôi không biết chứ? Số đo ba vòng của
em, thậm chí chân em dài bao nhiêu, tôi đều biết hết …
Lâm Y
vốn không biết, khi cô bị coi như là lễ vật mang đến cho hắn, lúc cô mê
man nằm trên chiếc giường bạch ngọc kia, Lý Tân đã toàn bộ đo qua một
lần …
Lâm Y hơi đỏ mặt nhưng vẫn mạnh miệng nói: Cũng có thể
những cô gái mà anh đã từng chơi đùa có cùng một số đo thì sao? Nhưng
rất nhanh cô đã nhớ ra, tối hôm qua khi cô đến đây vẫn còn phải dùng áo
ngủ của hắn!
Những cô gái có cùng số đo? Em thật sự nghĩ người cũng như là đồ chơi sao? Người đàn ông kinh ngạc đến không còn gì để nói …