Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 346: Sáng tỏ (1)


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 346: Sáng tỏ (1)

Rồi cô nghe giọng trầm thấp mà khàn khàn của người đàn ông khẽ khàng vang
lên bên tai, Y Y, ngày mai…anh cùng em đến bệnh viện, đứa con này anh không cần!

Thân thể của cô gái chợt run bắn lên, đôi mắt vốn
đang nhắm nghiền chợt mở to, vòng tay người đàn ông đang ôm cô gái càng
thêm siết chặt, chừng như muốn đem cô khảm vào trong chính cơ thể mình,
lại chừng như muốn dùng cách đó để trấn an cô, không để cô run rẩy nữa.

Cô gái chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ nghi hoặc trên gương mặt tái nhợt đăm đắm nhìn người đàn ông, người đàn ông này thèm
muốn có một đứa con gái đến nhường nào cô làm sao không biết được, vậy
mà bây giờ lại muốn bỏ đứa nhỏ đi sao? Hay là bởi vì… đã có người
nguyện ý sinh con gái cho anh rồi?

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt
của cô gái đang hướng về mình, nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong đôi mắt đen
láy đang đăm đắm nhìn mình, Lãnh Nghị cố làm ra vẻ thoải mái, mỉm cười
nói: Anh nghĩ kỹ rồi… đúng là anh rất muốn có con gái nhưng anh càng
muốn nhìn thấy em vui vẻ hơn, càng muốn có được tình yêu của em hơn…
Anh muốn chúng ta trở lại những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc, vợ chồng
con cái yêu thương nhau như trước đây…

Nước mắt không sao kềm
chế được nhẹ lăn trên đôi gò má mịn màng của Lâm Y, cô cố nén không cho
tiếng nức nở bật ra dù đáy lòng không ngừng gào thét: Lãnh Nghị, em cũng muốn chúng ta trở lại cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như trước đây, nếu như có thể quay lại, em sẽ không mải mê với công việc như trước nữa, em
tình nguyện ở nhà làm một người vợ hiền, sinh cho anh một đứa con gái
nữa; nhưng…có thể trở lại được không?


Nước mắt của cô gái khiến lòng Lãnh Nghị lần nữa đau như thắt lại, cũng khiến hắn càng thêm kiên
định với quyết định vừa rồi của mình, hắn cho rằng cô gái bởi vì chuyện
sinh con nên mới suốt ngày rầu rĩ không vui như vậy, đứa con này là hắn
vừa nài vừa ép cô sinh, không phải là cô tự nguyện muốn sinh nó, vậy
chẳng thà không có, chỉ cần cô vui vẻ trở lại là được!

Nhẹ nhàng
xoay người cô gái lại để đầu cô áp sát vào ngực mình, giọng Lãnh Nghị
thật nhu hòa: Xin lỗi em, Y Y, anh biết trước đây tại anh quá ích kỷ,
chỉ lo cho những suy nghĩ của riêng mình mà không để ý đến cảm thụ của
em, anh hứa, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa đâu…
Ngày mai sau khi đưa Hạo Hạo đi học, anh đưa em đến chỗ bác sĩ Triệu…

Tối hôm đó Lãnh Nghị ngủ ở phòng của Lâm Y, ngủ bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm
cô vào lòng nhưng cũng không dám có hành động thân mật gì khác, cũng
không dám động đến cô mảy may chỉ sợ giống như lúc đầu đêm, khiến cho cô ói thêm một trận nữa thì khổ; hắn chỉ lặng lẽ đợi cô ngủ say mới mở mắt ra, tỉ mỉ quan sát gương mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ.

Xin lỗi con, công chúa nhỏ còn chưa ra đời của ba! Ba rất yêu con nhưng vì
mẹ con, ba chỉ có thể làm như thế, mong rằng con sẽ hiểu cho ba!

Sáng hôm sau, sau khi Lãnh Nghị đưa con đến nhà trẻ mới làm thủ tục xong thì quay trở lại biệt thự nhà họ Lãnh, lúc hắn đẩy cửa phòng bước vào, Lâm Y đang an tĩnh ngồi nơi sofa, lơ đễnh nhìn bầu trời sáng lạn ngoài cửa
sổ, không biết đang nghĩ gì…

Trong bệnh viện, bác sĩ Triệu cẩn
thận giúp Lâm Y kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần rồi nhìn hai vợ
chồng, từ tốn lên tiếng hỏi ý kiến hai người: Lãnh tiên sinh, Lãnh phu

nhân, thai nhi phát triển rất tốt, hai người thực sự quyết định bỏ đứa
bé sao?

Đúng vậy! Khóe môi Lãnh Nghị hơi run rẩy nhưng vẫn cố
làm ra vẻ bình thản, Các triệu chứng ốm nghén của Y Y nặng quá, tôi sợ
cơ thể cô ấy chịu không nổi…sau này lúc nào muốn có thì tính sau vậy!

Nhưng các triệu chứng ốm nghén chỉ có vào mấy tháng đầu thôi, qua mấy tháng
là sẽ khỏi, Lãnh tiên sinh, ngài xem… Bác sĩ Triệu dè dặt lên tiếng
khuyên, bà muốn chắc chắn là Lãnh Nghị có quyết định này sau khi đã suy
nghĩ kỹ càng chứ không phải quyết định vội vã nhất thời để tránh sau này ân hận!

Lãnh Nghị xua tay ngăn bác sĩ Triệu đừng nói tiếp, thấy
vậy bác sĩ Triệu chỉ đành nhìn về phía Lâm Y. Nãy giờ Lâm Y vẫn im lặng
ngồi đó nghe Lãnh Nghị và bác sĩ Triệu nói chuyện, trên gương mặt chỉ
một màu trắng nhợt, đôi mắt đen láy một mảnh mờ mịt, thấy ánh mắt của
bác sĩ Triệu nhìn mình, cô mấp máy môi nhưng cổ họng, miệng, môi đều khô khốc, không phát ra nổi bất kỳ âm thanh gì.

Từ sáng hôm nay đến
bây giờ cô vẫn luôn rơi vào trạng thái hoang mang, mờ mịt như vậy, Lãnh
Nghị nói đưa cô đến bệnh viện bỏ cái thai, cô không phản đối, không phản đối là bởi vì cô không biết nguyên nhân thực sự khiến Lãnh Nghị có
quyết định này là gì, liệu có phải là bởi vì bên ngoài hắn đã có một đứa con gái khác rồi không? Lâm Y càng không dám nghĩ đến khả năng này thì
đầu óc càng không nghe lời, cứ nhất mực lái tư duy của cô theo hướng
này…


Rất nhanh bác sĩ Triệu đã thu xếp xong cho cuộc phẫu
thuật, Lãnh Nghị vẻ mặt ngưng trọng, mím môi dắt Lâm Y vào trong phòng
phẫu thuật. Phòng phẫu thuật lạnh tanh bởi điều hòa được điều chỉnh ở
nhiệt độ thấp, bên trong chỉ có một chiếc ghế chuyên dụng trong phụ
khoa, bên trên chiếc ghế trải một tấm drap mỏng màu trắng, bên cạnh là
một chiếc bàn nhỏ, bên trên là một chiếc khay bằng inox, trong khay đựng đầy những dụng cụ y tế đã được tiệt trùng phát ra những luồng ánh sáng
lạnh lẽo.

Những dụng cụ y tế đó sẽ là hung khí giết chết cục cưng trong bụng mình! Đôi mắt nãy giờ vẫn một vẻ mờ mịt của Lâm Y chợt lóe
lên một tia hoảng hốt, ánh mắt cô rơi trên chiếc khay inox lạnh lẽo rồi
lại dời xuống vùng bụng còn bằng phẳng của mình rồi lại dời đến trên
gương mặt ngưng trọng của Lãnh Nghị, trên gương mặt tuấn dật kia lúc này cũng nhuốm một màu tái nhợt hiếm thấy…

Lãnh phu nhân, mời
cô… Vị bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ sản tuổi chừng ngoài năm mươi chỉ
tay vào chiếc ghế chuyên dụng kia, mỉm cười lên tiếng nhắc Lâm Y.

Không… Lâm Y vội lùi về sau một bước, theo bản năng níu lấy vạt áo của Lãnh
Nghị, thân hình nhỏ nhắn nép sau lưng hắn, giọng lắp bắp, nói năng lộn
xông, Em không muốn… Nghị, em không muốn… Em không muốn bỏ con,
đừng bắt em phải bỏ con…

Lúc này Lâm Y đã hoàn toàn nhận rõ
một điều, đứa bé này là con cô, bất kể Lãnh Nghị có muốn đứa bé này hay
không cũng không sao cả, cô nhất định phải có nó, cô nhất định phải giữ
nó; đây quả thực là lần đầu tiên cô cảm nhận được, cô không phải sinh
đứa con này vì Lãnh Nghị muốn mà chỉ đơn giản là vì nó là con cô, là hòn máu của cô!

Vẻ nặng nề trong mắt Lãnh Nghị thoáng chốc giãn ra
nhiều lắm, hắn hơi xoay người lại sít sao ôm lấy thân thể đang run rẩy
của cô gái, giọng an ủi và đầy cảm thông, Y Y, không có ai bắt buộc em

phải bỏ đứa nhỏ cả, có muốn sinh nó ra hay không, quyền quyết định hoàn
toàn là ở em!

Em không muốn bỏ con, Nghị… chúng ta đi thôi,
đi khỏi chỗ này được không? Cô gái vẫn níu chặt vạt áo của Lãnh Nghị,
ngước đầu nhìn chồng bằng ánh mắt cầu xin pha chút hoảng loạn, thì thào
nói.

Ừ, được, anh lập tức đưa em rời khỏi chỗ này! Giọng Lãnh
Nghị lúc này ấm áp và hòa hoãn như một làn gió xuân, đôi tay khẽ dùng
sức đã dễ dàng nâng cô gái lên trên đôi tay mạnh mẽ của mình, cứ thế bế
bổng cô sải bước rời khỏi phòng phẫu thuật, hắn cũng không dùng thang
máy mà cứ thế ôm Lâm Y bước từng bước vững chãi theo lối thang bộ, từng
bậc từng bậc, từng tầng từng tầng, dường như đây là một hành trình bình
lặng và vui vẻ nhất.

Rốt cuộc Lãnh Nghị cũng bế Lâm Y xuống đến
bậc thang cuối cùng, hắn sải bước bước ra khỏi cửa bệnh viện, bên ngoài
ánh nắng mặt trời tỏa sáng ấm áp, những tia nắng rực rỡ chói mắt kia
khiến mắt Lãnh Nghị hơi nheo lại, hắn dừng bước, đầu hơi cúi xuống nhìn
cô gái nãy giờ vẫn an tĩnh tựa vào ngực mình.

Nhìn người vợ yêu,
đôi môi với những đường nét rõ ràng của Lãnh Nghị chậm rãi câu lên một
nụ cười mãn nguyện, hắn hơi xoay người, điều chỉnh góc độ một chút để cô không phải đối mặt trực tiếp với ánh nắng mặt trời chói chang bên ngoài rồi mới cất bước tiếp tục đi về phía chiếc xe đang chờ hai người sẵn
ngoài cửa bệnh viện.

Lãnh tiên sinh! Đột nhiên một giọng nữ gấp gáp vang lên sau lưng hai người, bước chân của Lãnh Nghị đột nhiên dừng lại, đôi mày kiếm khẽ chau lại, lạnh mạc nhìn về phía phát ra tiếng
gọi, đập vào mắt hắn là gương mặt có chút lo lắng và ủy khuất của Ngô
Thâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.