Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 344: Dằn vặt (1)
Y Y… Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị như tỏa ra hào quang, trong đó là
nỗi vui sướng không gì thay thế được, hắn run giọng hỏi, Sao lại như
thế? Em…không có bỏ đứa nhỏ, đúng không?
Lâm Y chậm rãi mở
mắt, ngước lên nhìn vẻ vui sướng trên gương mặt tuấn dật kia, Lãnh Nghị, con của chúng ta vẫn còn kia, nhưng thế thì thế nào? Liệu như vậy có
thể xóa đi tất cả những gì về anh và cô gái kia không? Hơn nữa… còn
con của hai người…
Có phải vậy không Y Y? Giọng bức thiết của Lãnh Nghị không chờ kịp mà lần nữa vang lên bên tai. Hàng mi dài của
Lâm Y khẽ run rẩy, thật lâu sau mới nhẹ nhàng bật ra một tiếng, Phải!
Lãnh Nghị cắn mạnh môi, nơi cổ họng như có thứ gì đó chẹn lại thật khó chịu, trái tim run lên dữ dội, thật lâu cũng chưa nói được một câu nào chỉ có bàn tay to của hắn dùng sức ấn chặt cô gái vào lòng mình, giữ đầu cô
nơi lồng ngực mình, nơi trái tim đang kịch liệt đập kia…
Là lỗi của anh! Anh sơ suất quá Y Y! Em vẫn luôn thiện lương như vậy, làm sao
có thể nhẫn tâm bỏ đi đứa con của chúng ta chứ! Sao lúc đó anh không
nghĩ tới điều này? Anh hồ đồ quá Y Y! Phải làm sao? Phải làm sao thì mới có thể bù đắp được những sai lầm kia đây?
Đôi mắt Lâm Y mở thật
to, trong mắt lộ rõ nét u buồn, đầu bị người đàn ông ấn vào trong ngực,
rõ ràng nghe được tiếng tim đập đều đặn mà hữu lực của hắn… cô không
biết mình nên đối mặt như thế nào với người phụ nữ kia của chồng đây…
Y Y, thật lâu thật lâu, giọng nói tràn đầy áy náy của Lãnh Nghị mới chậm rãi vang lên, Anh phải làm sao mới có thể bù đắp những lỗi lầm của
mình đây?
Lòng đầy rung động, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ rung
lên, bù đắp lỗi lầm sao? Nghị, có rất nhiều lỗi lầm, sai rồi có thể bù
đắp được sao? Em cũng rất muốn giống như trước đây, em cũng muốn bù đắp
nhưng qua rồi liệu có thể quay lại được không? Lâm Y mấp máy môi, cuối
cùng câu nói thốt ra lại là: Em muốn súc miệng…
Đáy mắt Lãnh
Nghị chợt dâng lên một ý cười, hắn nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi buông cô
gái trong lòng ra, rất ân cần đi lấy ly, thử độ ấm của nước rồi mới đổ
đầy một ly, quay lại đưa cho cô.
Trên mặt Lâm Y không lộ ra chút
biểm cảm nào, cô đờ đẫn đón lấy ly nước trong tay Lãnh Nghị, hơi cúi
xuống súc miệng, Lãnh Nghị từ phía sau vòng tay ôm lấy vòng eo vẫn còn
thanh mảnh của cô gái, đôi tay nhẹ nhàng phủ lên vùng bụng còn bằng
phẳng của cô gái, lồng ngực tinh tráng dán lên sống lưng của cô, môi lưu luyến lướt qua mái tóc dài mềm mượt kia.
Hơi thở ấm áp phất qua
cổ cô gái, người đàn ông nghĩ cô gái sẽ giống như ngày thường vậy, theo
phản xạ co rúm người lại, cười không thành tiếng sau đó là không ngừng
năn nỉ xin tha…
Nhưng lần này cô gái thoáng lộ vẻ không kiên
nhẫn lập tức né tránh nụ hôn của người đàn ông, giọng vẫn nhàn nhạt: Em còn việc phải làm, anh về công ty của mình đi!
Thấy cô gái đã
súc miệng xong, Lãnh Nghị ngẩng đầu lên, sóng mắt thoáng xao động, một
lúc sau mới trầm giọng nói, Y Y, đừng tức giận nữa được không? Em muốn
trừng phạt anh thế nào cũng được, anh…
Em thực sự có việc
phải làm! Lời của Lãnh Nghị bị Lâm Y cứng rắn ngăn lại, cô nhẹ nhàng gỡ đôi tay đang vòng qua eo mình của Lãnh Nghị ra sau đó bước thẳng ra
ngoài để lại Lãnh Nghị ngẩn người đứng đó, bụng đầy nghi hoặc, hết nhìn
theo bóng cô lại nhìn bóng mình trong gương.
Trong trí nhớ của
hắn Lâm Y trước giờ đều rất thấu tình đạt lý, sẽ không nhỏ nhặt đến mức
như vậy, chẳng lẽ bởi vì mang thai mà tính tình của cô thay đổi lớn vậy
sao? Lãnh Nghị vừa nghĩ vừa cất bước bước theo chân Lâm Y ra ngoài.
Lúc Lãnh Nghị từ toillet bước ra đã thấy Lâm Y đã cầm tập tài liệu đi về
phía cửa. Y Y!, Lãnh Nghị chỉ đành lần nữa gọi với theo, nghe tiếng
gọi, Lâm Y ngừng bước nhưng vẫn không quay lại nhìn hắn lần nào.
Môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, giọng vẫn thật nhu hòa, Vậy em bận việc của
mình trước đi, anh về công ty, lát nữa đến giờ tan tầm anh đến đón em
rồi hai vợ chồng cùng đi đón Hạo Hạo…
Sóng mắt Lâm Y thoáng
xao động, cô đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, giọng lạnh
như băng, Nếu anh thích thì anh cứ đi đón một mình đi, không cần phải
gọi cả em! Lời còn chưa dứt thì cô đã quả quyết cất bước rời đi.
Lãnh Nghị đăm đắm nhìn theo bóng vợ đã khuất sau cánh cửa bằng ánh mắt buồn
bã, đáng đời thôi, ai bảo mình có lỗi trước, ai bảo mình là đàn ông, chỉ đành ngoan ngoãn nhẫn nhịn thôi…
Nhưng chiều hôm đó khi Lãnh
Nghị tan tầm từ LS quốc tế vội vã chạy đến công ty Tiểu Họa Nhi thì được báo là Lâm Y đã rời khỏi công ty về nhà trước rồi…
Đúng là Lâm Y cố tình làm vậy, cô cố tình rời đi trước là bởi vì không muốn cùng Lãnh Nghị đi đến nhà trẻ đón Hạo Hạo!
Không còn cách nào, Lãnh Nghị chỉ đành một mình đi đón con, vốn hắn còn định
nhân cơ hội này khiến Lâm Y cảm nhận được tình thân, hy vọng có thể làm
nguôi cơn giận trong lòng cô.
Đối với sự lạnh nhạt và xa cách mà Lâm Y dành cho mình, Lãnh Nghị đã suy nghĩ thật lâu cuối cùng ngẫm ra được bốn điều:
Thứ nhất là hôm đó hắn bỏ lại Y Y một mình trong bệnh viện, khiến cho cô đau lòng.
Thứ hai là hôm đó Y Y gọi điện thoại cho hắn nhưng hắn không chịu nghe, khiến cho cô tức giận.
Thứ ba là hôm sau tự mình quyết định chuyện đi nước ngoài công tác mà không báo trước với cô, hơn nữa suốt một tuần liền không có một cuộc điện
thoại gọi về, đương nhiên là cô không vui rồi.
Thứ tư là bởi vì mang thai nên tính tình Y Y thay đổi, vốn dĩ cá tính đã rất quật cường giờ lại càng thêm dứt khoát.
Có lẽ chính bởi vì như vậy nên chỉ có thể chìu theo cô vậy, cô muốn trút
giận thế nào, muốn đối xử lạnh nhạt với hắn thế nào thì mặc kệ cô vậy!
Dù sao nguyên tắc của hắn chính là: làm như không có việc gì, cứ xem như
không thấy sự lạnh nhạt của cô, mặc kệ cô lạnh nhạt thế nào vẫn hòa nhã
đối đãi, tìm cách khiến cho cô vui… chỉ đến ngày nào đó, khi cô nguôi
giận rồi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn thôi…
Nhưng thế nào Lãnh Nghị cũng không nghĩ đến, thực ra tất cả đều bởi vì Ngô Thâm gây nên sự hiểu lầm nơi Lâm Y, hắn với Ngô Thâm vốn chẳng có quan hệ gì, vốn chẳng là gì hết, trước giờ đối với hắn Ngô Thâm chẳng qua chỉ là cô giáo của
Hạo Hạo mà thôi, trước giờ hắn cũng chưa từng có ý tưởng gì không nên,
tình cảm của hắn và Lâm Y sâu nặng như vậy, hắn làm sao còn tâm tư mơ
tưởng đâu đâu nữa chứ?
Giờ cơm tối, Lâm Y vẫn chỉ trầm mặc cắm
cúi ăn cơm, Lãnh Nghị thì không ngừng tìm cách khơi gợi hứng thú chuyện
trò nơi cô nhưng Lâm Y chỉ trả lời bằng những câu “ừm”, “à” cực kỳ ngắn
gọn mà thôi nhưng hoàn toàn tương phản, khi hai đứa bé hỏi cô điều gì cô luôn mỉm cười với chúng, rất kiên nhẫn mà đáp lời…
Ăn cơm tối
xong, Lâm Y dẫn theo hai đứa con trai xuống vườn hoa chơi đùa, Lãnh Nghị thì rất ân cần theo bên cạnh vợ và các con, hắn yên lặng đứng bên cạnh
nhìn theo cô gái cả ngày nay vẫn coi mình là không khí kia, lẳng lặng
đưa tay khoác lên vai cô nhưng bờ vai kia dường như có mắt vậy, nhẹ
nhàng lách qua một bên…
Lãnh Nghị mím môi cố nhịn, hắn vẫn luôn tin rằng đây chỉ là do cô gái vẫn chưa nguôi cơn tức mà thôi, chỉ đến
khi buổi tối xảy ra thêm chuyện nữa thì hắn mới bừng tỉnh nhận ra, thì
ra mọi chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng…