Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 342: Lại hiểu lầm (1)
Tầm mắt đang rơi trên tập tư liệu của Lâm Y trong chớp mắt như đông cứng
lại, cô mấp máy môi thật lâu vẫn không thốt lên được tiếng nào. Phản ứng của Lâm Y hoàn toàn rơi vào mắt Trương Tiểu Mạn, cô không nhịn được bật cười khẽ, nói như nhắc nhở: Đừng so đo chút chuyện nhỏ nhặt nữa…
Người đàn ông cực phẩm như Lãnh tổng, có rất nhiều người lăm le dòm ngó
nha…
Câu nói của bạn khiến lòng Lâm Y chợt run lên, cô cắn
chặt môi nhưng vẫn không lên tiếng, Tiểu Mạn cũng không nói gì thêm,
ngồi nói thêm vài câu với Lâm Y rồi đứng dậy: Mình đi làm việc đây…
ừm, nghe nói máy bay của Lãnh tổng sẽ đáp xuống lúc ba giờ, không biết
có đúng không!
…
Giờ nghỉ trưa, Lâm Y ngồi tựa vào
thành giường, không hề có chút buồn ngủ nào, đôi mắt đen láy nhìn chằm
chằm chiếc đồng hồ treo tường, mãi cho đến khi kim đồng hồ chỉ đến hai
giờ rưỡi, cô rốt cuộc không khống chế được bản thân, vội xuống giường,
mặc thêm áo khoác rồi vội vàng bước ra ngoài.
Cô muốn đi đón Lãnh Nghị, cô muốn thử cứu vãn chuyện của họ bởi vì cô quá mong muốn được trở lại như ngày xưa…
Ba giờ đúng, chiếc máy bay tư nhân của Lãnh Nghị đúng giờ đáp xuống sân
bay, Lãnh Nghị thong thả rời khỏi khoang máy bay, vững vàng men theo cầu thang rời khỏi máy bay.
Cũng cùng lúc này, cách đó không xa một
chiếc máy bay khác cũng đang đáp xuống sân bay, từ một cửa sổ của chiếc
máy bay kia lộ ra gương mặt quen thuộc của một cô gái, chính là Ngô
Thâm! Cô đang nhìn mông lung qua cửa sổ máy bay trong khi chờ máy bay
dừng hẳn lại.
Ánh mắt trong trẻo mang chút u buồn của Ngô Thâm
đột nhiên như cứng lại, cô không nhịn được đưa tay dụi mắt mình sau đó
gần như cả gương mặt dán sát vào khung cửa, mắt nhìn không chớp về phía
đầu lối ra bên kia, nơi đó một người đàn ông đang đứng thẳng tắp, sau
lưng hắn là mấy người bảo tiêu, mà nơi cuối lối thoát, hai chiếc xe sang trọng đã đỗ sẵn ở đó, rõ ràng là đến đón người kia…
Lãnh
Nghị… Cô gái không kìm lòng được bật ra một tiếng nỉ non, mắt cô vẫn
nhìn chằm chằm về phía đó, người kia, cao ngất mà đĩnh đạc, những sợi
tóc ngắn được gió thổi hơi xao động, cô gần như có thể tưởng tượng ra,
gương mặt anh tuấn kia lộ ra khí thế bức người và lạnh mạc đến đâu…
Từ lúc đến chỗ chị họ chơi rồi tình cờ gặp được Lãnh Nghị sau đó bị hắn cự tuyệt, lòng Ngô Thâm trăm mối ngổn ngang, ngày hôm sau cô xin trường
cho nghỉ một tuần ra nước ngoài du lịch một chuyến, hy vọng thế giới bên ngoài có thể giúp mình sớm quên đi người đàn ông không thuộc về mình.
Hôm nay là ngày cô vừa trở về từ chuyến du lịch đó.
Nhưng có ngờ
đâu, máy bay còn chưa đáp xuống thì cô lại nhìn thấy người đàn ông khiến mình ngày nhớ đêm mong kia! Điều này có phải chứng minh duyên phận giữa mình với anh ta còn chưa hết hay không chứ? Khóe môi Ngô Thâm yếu ớt
gợi lên một nụ cười.
Xe của Lãnh Nghị rời khỏi lối ra của sân
bay, ngồi ở khoang sau, ánh mắt sắc bén củ Lãnh Nghị quét qua một vòng
nơi đám đông đến đón máy bay, thoáng trầm tư giây lát rồi bảo với tài
xế, Đến cổng sân bay ngừng lại một chút…
Xe ngừng lại cách
cổng sân bay một quãng ngắn, Lãnh Nghị mở cửa xe bước xuống, cửa chiếc
xe đi phía sau cũng vội mở ra, Tiểu Vương chạy vội đến đứng phía sau
Lãnh Nghị thấp giọng hỏi: Lãnh tổng?
Bên trong có cửa hàng hoa tươi không? Mắt Lãnh Nghị vẫn nhìn mông lung, giọng trầm thấp.
Chắc là có… Lãnh tổng, ngài đợi một chút, tôi đi… Tiểu Vương vội gật
đầu, anh ta nhớ bên trong có một cửa hàng hoa tươi chuyên bán cho những
người đến đón máy bay…
Không cần đâu, tôi tự đi! Lời còn chưa dứt thì Lãnh Nghị đã sải bước rời đi, bước nhanh về phía đại sảnh sân
bay, hắn muốn đích thân mua cho Y Y một bó hoa! Tiểu Vương và những vệ
sĩ khác vội vã nối gót theo sau.
Bên trong đại sảnh sân bay quả
nhiên có một cửa hàng hoa tương đối lớn, Lãnh Nghị đích thân chọn cho
Lâm Y một bó hoa hồng… Một người đàn ông tuấn mỹ, cao ngạo, lạnh nhạt
tay nâng một bó hồng đỏ rực đi xuyên qua đại sảnh sân bay khiến không
biết bao nhiêu người phải ghé mắt nhìn lại…
Bước chân vội vã
của Ngô Thâm hướng về phía đại sảnh chợt khựng lại, ánh mắt cô, cũng như ánh mắt của tất cả mọi người, trong chớp mắt ngưng tụ lại trên thân
người đàn ông cao lớn tuấn dật tay nâng bó hoa kia, cảm xúc nơi đáy mắt
vô cùng phức tạp, không nói được là vui mừng hay chua xót, bước chân
cũng không tự chủ được hướng về phía người đàn ông kia mà bước…
Mà lúc này, đôi mắt thâm thúy của Lãnh Nghị thoáng có chút xao động, hắn
nhìn thấy Ngô Thâm đang đứng cách đó không xa, cô thoạt nhìn có vẻ gầy
gò đi nhiều, hoàn toàn mất đi vẻ linh động, đầy sức sống ngày nào, lúc
này, đôi mắt trong trẻo mang theo chút u buồn đang nhìn hắn chằm chằm,
bước chân cũng đang chậm rãi bước về phía hắn…
Một màn kia
trong hội sở một tuần trước bỗng dưng hiện ra trong đầu Lãnh Nghị, hắn
mím môi, thu hồi tầm bắt, bước chân vẫn sải nhanh về phía trước, rõ ràng là định cứ thế bước qua Ngô Thâm…
Lãnh tiên sinh… Bước
chân đang sải nhanh của Lãnh Nghị rốt cuộc bởi vì tiếng kêu của Ngô Thâm mà khựng lại, Ngô Thâm chậm rãi bước đến bên cạnh Lãnh Nghị, hết nhìn
gương mặt tuấn mỹ kia lại nhìn sang bó hoa hồng rực rỡ trên tay hắn.
Ánh mắt của Tiểu Vương và cac vệ sĩ khác không hẹn mà cùng quét về phía Ngô Thâm rồi lại nhìn sang Lãnh Nghị, trong lòng ai nấy đều thầm suy đoán
xem quan hệ giữa cô gái này và sếp của họ đến cùng là thế nào…
Rốt cuộc Lãnh Nghị cũng chậm rãi xoay lại nhìn gương mặt có chút tiều tụy
kia, môi nhẹ câu lên một nụ cười, giọng thản nhiên: Chào cô!, rồi cũng không nói thêm gì nữa mà nhấc chân định bước tiếp…
Lòng Ngô
Thâm run lên đau đớn, hốc mũi có chút ê ẩm, chua xót, cô không kìm lòng
được xoay người đuổi theo Lãnh Nghị, cực lực nở một nụ cười, nhẹ giọng:
Trùng hợp quá vậy, không ngờ ở đây cũng gặp được anh…
Theo
phép lịch sự, Lãnh Nghị lần nữa mỉm cười với Ngô Thâm nhưng không nói gì thêm, bước chân vẫn sải về phía trước, thẳng hướng cổng chính của sân
bay.
Lãnh tiên sinh, không đuổi kịp Lãnh Nghị, Ngô Thâm chỉ
đành ngừng bước, gọi với về hướng người đàn ông lạnh mạc kia, trong
giọng nói không giấu được chút nghẹn ngào: Tôi biết anh không thích
tôi…
Đôi chân dài của Lãnh Nghị rốt cuộc cũng dừng lại lần
nữa, đôi mắt thâm thúy hơi híp lại, nhìn mông lung về phía chân trời, từ phía sau hắn, Ngô Thâm vội vàng đuổi theo đến, đứng trước mặt Lãnh
Nghị, đầu hơi ngước lên nhìn thẳng vào hắn, vành mắt ngân ngấn nước
nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí nói, Tôi biết anh không hề thích tôi
nhưng tôi… nhưng tôi thật sự rất yêu anh…
Tầm mắt mông lung
của Lãnh Nghị lúc này mới thu hồi lại, hắn nhìn Ngô Thâm, đáy mắt vẫn
một vẻ bình thản mà sắc bén, Cô giáo Ngô, tôi là người đã có vợ, tôi
rất yêu vợ mình!
Nước mắt Ngô Thâm lúc này đã tràn mi, cô vội
đưa tay lau lệ, hít sâu một hơi, nỗ lực gượng cười sau màn nước mắt,
giọng có chút nghẹn ngào: Tôi biết, tôi biết anh rất yêu vợ mình, tôi
cũng không dám có suy nghĩ quá phận gì, tôi…chỉ là không khống chế
được tình cảm của mình mà thôi…
Vẻ sắc bén trong mắt Lãnh Nghị chợt tan đi không ít, hắn lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, nhìn đôi mắt tràn đầy tình ý của cô, nghe giọng nói yếu ớt của cô vang lên bên tai:
Tôi có quyền yêu một người, anh có quyền không tiếp nhận… nhưng xin
đừng né tránh tôi như thể tôi là một loại bệnh truyền nhiễm, được
không?
Ánh mắt Lãnh Nghị rốt cuộc nhu hòa trở lại, Ngô Thâm
chừng như cũng cảm nhận được ánh mắt nhu hòa của hắn, môi cô gượng gạo
nở một nụ cười, ánh mắt cũng bừng sáng: Tình cờ gặp được anh, tôi chỉ
muốn đến chào hỏi một câu thôi… nói sao thì tôi cũng là cô giáo của
Hạo Hạo…ít ra anh cũng nên lịch sự với tôi một chút, không phải sao?
Khóe môi lãnh ngạo của Lãnh Nghị rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt,
ánh mắt rơi trên chiếc vali Ngô Thâm đang kéo trong tay Ngô Thâm, giọng
bình thản: Cô giáo Ngô, vậy để cảm ơn sự quan tâm và giúp đỡ của cô
dành cho Hạo Hạo, xin hãy để tài xế của tôi đưa cô về nhà!
Vậy
cám ơn ý tốt của anh! Trên mặt Ngô Thâm lộ ra một nụ cười sáng lạn,
người đàn ông mà cô ái mộ không còn né tránh cô như ôn dịch, như vậy
cũng đủ rồi…
Mà lúc này, xe của Lâm Y vừa vội vàng lái về hướng bãi đỗ xe của sân bay, cô không gọi điện thoại cho Lãnh Nghị, cô muốn
dành cho chồng một điều bất ngờ, đồng thời cũng muốn mượn hành động này
thể hiện sự hối lỗi của mình!
Nhưng khi cô vừa đến gần cổng chính sân bay thì từ xa đã nhìn thấy hai chiếc xe màu đen quen thuộc ngừng ở
phía trước, chiếc xe sang trọng như vậy đỗ ở bất cứ nơi nào cũng cực kỳ
bắt mắt, đó là xe của Lãnh Nghị!
Chắc chắn là Nghị đang ở gần đây rồi! Mắt Lâm Y chợt sáng lên, xe cũng bất giác chạy chậm lại, mắt bắt
đầu dáo dác nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của chồng…
Nhưng mắt cô bất chợt trừng lớn khi nhìn thấy ở phía trước cách đó không xa,
Lãnh Nghị đang ôm một bó hoa hồng lớn đang nói gì đó với cô gái đứng đối diện với hắn, môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười mê người…
Lâm Y
đờ đẫn cả người, “sít” một tiếng cho xe ngừng hẳn lại rồi ngơ ngẩn nhìn
đôi nam nữ trước mặt qua cửa kiếng xe, rồi cô nhìn thấy Lãnh Nghị đi
trước dẫn đường cho cô gái kia đi về phía xe của hắn, chính ngay lúc cô
gái kia xoay người lại, Lâm Y nhìn thấy rõ ràng, cô gái kia quả nhiên là Ngô Thâm – cô giáo Ngô – cô giáo của Hạo Hạo!