Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 313: Hai người đàn ông
Lãnh Nghị lúc này mới thu hồi tầm mắt, hời hợt nhìn Lý Mặc, khóe môi Lý Mặc
nhẹ câu lên, càn rỡ chống lại ánh mắt lạnh mạc của Lãnh Nghị, rốt cuộc
Lãnh Nghị lạnh giọng đáp, Phải!
A, người mặc quân phục đầy oai
phong kia thật sự là ba nuôi của mình! Đôi mắt to tròn như hai viên bi
của Lãnh Hạo như tỏa ra hào quang, cậu nhóc nhìn Lý Mặc, lanh lảnh kêu,
Ba nuôi!
Ngoan! Khóe môi Lý Mặc ý cười càng sâu, hắn đứng
dậy, bước nhanh đến bên cạnh Lãnh Hạo bế cậu nhóc lên, đôi mắt ngời sáng sau chiếc kính râm, chỉ tay về phía đám lính đang hào hển huấn luyện
cách đó không xa, Con trai, thích huấn luyện như vậy không? Bái ba nuôi làm sư phụ, ba nuôi dạy con!
Được đó được đó… Hạo Hạo mừng rỡ kêu không ngừng.
Nhưng cậu nhóc còn chưa nói xong thì đã bị giọng bất mãn mà có chút khinh
thường của Lãnh Nghị vang lên ngắt lời, Hạo Hạo, cám ơn ý tốt của ba
nuôi con đi! Hạo Hạo nhà chúng ta không cần bái sư phụ gì hết, khụ khụ,
đấu vật thôi mà, ba nó cũng có thể dạy được mà!
Khụ khụ, ba nó
không được học chính quy như ba nuôi nó! Lý Mặc cũng khinh thường liếc
nhìn Lãnh Nghị, ho khan mấy tiếng rồi nhìn Lãnh Hạo, tay chỉ vào bộ quân phục trên người mình: Đó là chuyên môn của ba nuôi nha! Vẫn nên bái ba nuôi làm sư phụ hay hơn!
Ừm, Lãnh Nghị bật một tiếng cười châm chọc, Còn chưa biết ai chính quy hơn ai!
Lý Mặc tay ôm Lãnh Hạo, ánh mắt nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, Vậy hay là, Lãnh tiên sinh, hôm nay chúng ta đấu thử một trận?
Thực ra mấy năm trước, trong thôn trang nghỉ dưỡng ở vùng núi Lý Mặc đã rất
muốn so tài với Lãnh Nghị, cái gì chứ, không phải chỉ vì Lãnh Nghị anh
biết Lâm Y trước, sau đó nhanh tay cưới cô ấy làm vợ thôi sao? Bằng
không Lý Mặc tôi cũng chưa chắc đã thua trong tay anh! Mấy năm qua, Lý
Mặc vẫn luôn cảm thấy không phục điểm này!
Mắt Lãnh Nghị sắc như
đao quét về phía Lý Mặc, lạnh giọng hừm một tiếng, Được!, hắn sớm cũng đã muốn tiêu diệt uy phong của Lý Mặc này! Cũng chỉ có người này dám
gây khó dễ với hắn!
Ngô Thâm nãy giờ đứng ở bên cạnh quan sát, rõ ràng cũng phát hiện ra giữa hai người đàn ông này hừng hực mùi thuốc
súng, người ta xuất thân từ bộ đội đặc chủng nha, Lãnh Nghị sao có thể
là đối thủ của anh ta chứ? Chỉ nghĩ đến đó là lòng cô không khỏi sốt
ruột, cũng không quản thân phận gì, vội vã tiến tới một bước định ngăn
lại cuộc so tài: Lãnh tiên sinh, chúng ta … đến tham quan thôi, vẫn
không đấu tốt hơn!
Sự quan tâm và lo lắng trong mắt Ngô Thâm rõ
ràng là thế, Lý Mặc thoáng chau mày, ánh mắt sắc bén không ngừng dò xét
từng biểu cảm trên mặt Ngô Thâm, lạnh lùng hỏi, Lãnh tiên sinh, vị này
là ai? Chẳng lẽ Lãnh Nghị ở bên ngoài trăng gió hay sao?
Ánh mắt cường hãn không chút lưu tình của Lý Mặc khiến Ngô Thâm sợ đến nỗi vội
lùi lại một bước đứng nép sau lưng Lãnh Nghị không dám lên tiếng.
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động thâm thúy nhìn Lý Mặc hồi lâu mới bật ra một câu: Cô giáo của Hạo Hạo!
Cô giáo của Hạo Hạo? Lý Mặc lúc này mới thu hồi ánh mắt dò xét, lần nữa
nhìn sang Lãnh Nghị, Lãnh Nghị lạnh mạc mà ngạo nghễ hỏi: Lý Mặc, anh
muốn đấu gì?
Lý Mặc thản nhiên cười cười, hắn nhất định phải đè
bẹp uy phong của người đàn ông cao ngạo này mới được! Chậm rãi quay sang Hạo Hạo đang bế trên tay, hắn ung dung hỏi: Con trai, con nói xem, đấu gì mới tốt đây?
Thi đấu? Mặt Lãnh Hạo không giấu được hào
hứng, hôm nay cậu nhóc nhận được đúng là quá nhiều kinh ngạc lẫn mừng
rỡ! Ba với ba nuôi so tài nhất định là rất phấn khích nha! Đôi mắt to
tròn như hai viên bi của cậu nhóc đảo một vòng, hớn hở nói, Thi bắn
súng… ân, vừa nãy thấy ba bắn súng giỏi thế kia mà…
Được! Lý Mặc nói như đinh đóng cột sau đó lại hỏi tiếp, Còn gì nữa?
Thi đánh nhau! Lãnh Hạo lớn tiếng nói, Lý Mặc và Lãnh Nghị không hẹn mà
cùng nhìn cậu nhóc, đánh nhau? Ồ, không đúng, là đấu quyền, không phải
đánh nhau, Hạo Hạo vội đính chính lại, Ồ, là đấu quyền!
Được! Lần này Lãnh Nghị và Lý Mặc đồng thanh đáp lời.
Trong trường bắn, hai người đàn ông dáng vẻ đều bất phàm, khí thế cao ngạo
bức người cùng đứng sánh vai nhau, một người mặc quân phục, một người
mặc áo khoác ngắn, trên tay hai người đều cầm súng ngắn, cách đó thật xa là một loạt bia đủ hình dạng đang không ngừng chuyển động, hai người
đàn ông sắc mặt đều ngưng trọng, ánh mắt đều sắc bén như đao, quả đoán
bóp cò… “Phanh, phanh, phanh…”
Trọng tài tuyên bố: Kết quả hai bên đều là một trăm điểm… trận này hai bên hòa nhau!
Trên sàn đấu vật, các đội viên của đội đặc chủng xếp bằng ngồi quanh, vệ sĩ
của Lãnh Nghị cùng Ngô Thâm và các bạn nhỏ thì ngồi một góc khác, tất cả ánh mắt đều chăm chú nhìn hai người đàn ông trên sàn đấu, Lãnh Nghị đã
thay một bộ quần áo vận động màu đen, thân hình cao lớn tắm dưới ánh
nắng mặt trời ấm áp nhưng vẫn không xua được vẻ lạnh mạc trên mặt, gương mặt tuấn mỹ hơi chau lại, ánh mắt như đao, khí thế cường đại như một vị vua đang bước trên lãnh địa của mình…
Thân hình cao gầy rắn
rỏi của Lý Mặc cũng tắm dưới ánh mặt trời, chiếc kính râm đã được tháo
xuống, đôi mắt hơi nhướng lên nhìn Lãnh Nghị, vẫn một vẻ càn rỡ phóng
túng như trước giờ …
Vung quyền, ngăn đón, công kích, di chuyển không ngừng… hai người đàn ông không ai nhân nhượng ai tham gia cuộc
đấu… bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng reo hò ủng hộ của các binh lính bộ đội đặc chủng, Lãnh Hạo cùng các bạn học ai nấy đều mở to đôi
mắt không dám chớp một cái, chiếc miệng nhỏ há hốc, sững sờ theo dõi
cuộc đấu, cảnh tượng này dường như chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh
nha!
Lúc này người khẩn trương nhất có lẽ chính là Ngô Thâm, cô
thế nào cũng không ngờ Lãnh Nghị lại có thân thủ tốt như vậy. Nhìn chằm
chằm tư thế dũng mãnh thiện chiến của người đàn ông trên đài, cô vừa lo
vừa sợ, lo là lo lỡ như Lãnh Nghị thất thế bị thương, sợ là vì người đàn ông này suất khí như vậy, sức quyến rũ vô cùng, khiến trái tim cô cứ
đập thình thịch không ngừng, cô sợ mình không tự thoát ra được…
Lúc này trên sàn đấu Lý Mặc lùi lại hai bước, mày rậm chau lại đánh giá
Lãnh Nghị trước mắt, vốn hắn cho rằng anh ta chẳng qua chỉ là thiếu chủ
tổng giám đốc của LS quốc tế, ngày thường có lẽ cũng thích đánh võ chơi
súng tiêu khiển mà thôi, thế nào cũng không thể đấu ngang tay với người
xuất thân từ bộ đội đặc chủng đã trải qua huấn luyện chính quy như mình, vì thế, vốn tưởng rằng chỉ vài chiêu thì có thể đánh cho anh ta bò lê
bò càng, thuận tiện dập tắt uy phong của anh ta! Nhưng Lý Mặc quả thật
không thể ngờ Lãnh Nghị lại có thân thủ tốt như vậy, bản lĩnh này, rõ
ràng là đã trải qua huấn luyện đặc biệt, tuyệt đối không thấp hơn hắn!
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị cũng đang dò xét Lý Mặc, mồ hôi tươm ướt đẫm
gương mặt tuấn tú, vốn hắn cũng không muốn để lộ thân thủ của mình, chỉ
có điều Lý Mặc này quá coi thường hắn! Y Y vốn là vợ của hắn, lúc anh ta quen biết cô thì đây đã là sự thật rồi, anh ta thế nào còn cảm thấy
không phục?!
Vì vậy Lãnh Nghị cũng rất muốn diệt bớt ngạo khí của Lý Mặc, để anh ta biết, Y Y vĩnh viễn cũng là của hắn, Lý Mặc anh nghĩ
cũng không cần nghĩ, cho dù không phục cũng đành chịu thôi!
Nhưng rõ ràng cuộc chiến này nếu muốn phân cao thấp thì còn phải đánh lâu nữa…
Hai người đàn ông vẫn đứng đối mặt nhau, ánh mắt như chim ưng lẳng lặng
quan sát đối phương, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng nhưng tinh
thần vẫn hết sức tập trung chuẩn bị cho một đợt tấn công mới…
Lát sau, điện thoại của Lãnh Nghị trong tay người vệ sĩ Tiểu Vương chợt reo lên, Tiểu Vương cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy hai chữ “Y Y” đang
mấp máy trên màn hình rồi lại nhìn về phía sàn đấu, nơi Lãnh Nghị và Lý
Mặc đang hùng hổ đối mặt nhau lại nhìn sang Hạo Hạo, dứt khoát đưa điện
thoại cho cậu nhóc…
Mẹ… Lãnh Hạo gọi lớn.
Hạo Hạo
ngoan, ba đâu? Đầu bên kia Lâm Y đang ngồi trong phòng họp lớn của công ty, đối diện cô là Lý tổng của công ty XX, ngồi xung quanh là đoàn
người Lý Lan dẫn đến cùng Hà Khả, Phương Hân và Trương Tiểu Mạn; Lâm Y
nghe tiếng Hạo Hạo vang lên trong điện thoại thoáng ngẩn người, thế nào
điện thoại của Lãnh Nghị lại để con trai đón nghe chứ?
Ba với ba nuôi đang so tài! Cậu nhóc Lãnh Hạo y sự thật báo cáo.
Ba nuôi? Ở đâu ra ba nuôi? Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, nhất thời
đầu óc không xoay chuyển kịp, ba nuôi của Hạo Hạo là ai chứ?
Ba nuôi chính là ba nuôi nha! Giọng non nớt của Lãnh Hạo vang lên, Ân, ba tên là Lý Mặc…
Lý Mặc? Đôi mắt đen láy của Lâm Y chợt trừng lớn, là anh ta sao? Anh ta
đến thành phố H từ lúc nào? Nhẹ nuốt nuốt nước bọt, Lâm Y thắc thỏm bất
an hỏi, Hạo Hạo, hai người… đang so tài gì?
Hai người đang
thi bắn súng, thi đánh lộn, ai thắng thì người đó sẽ làm sư phụ của
con! Lúc Lãnh Hạo nói câu này giọng nói đầy tự hào, hừ hừ, có người
tranh nhau làm sư phụ của cậu nhóc, oai phong biết mấy! Mẹ, thì ra ba
với ba nuôi đều rất lợi hại nha, hai người đánh nhau rất đẹp mắt…
Đánh nhau? Lâm Y đang ngồi bật đứng lên khiến ánh mắt của tất cả những
người trong phòng họp đều quét về phía cô, cố trấn định lại cảm xúc, Lâm Y nhìn mọi người vẫy tay ra hiểu sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng
họp, khụ khụ, nhiều năm như vậy rồi thế nào hai người này gặp nhau mùi
thuốc súng vẫn nồng như vậy chứ?
Đúng đó, mẹ, con không nói với mẹ nữa, con phải xem ba đánh nhau! Tiếng Lãnh Hạo tiếp tục vang lên từ đầu bên kia.
Đợi đã Hạo Hạo, bảo ba nghe điện thoại! Lâm Y vội kêu lên, tay đẩy cửa
phòng họp bước ra hành lang, cô phải ngăn hai người lại mới được! Cô
biết thân thủ của hai người, cũng biết tính cách của hai người, nếu lỡ
như không cẩn thận làm bị thương đối phương, ai chịu khổ cô cũng đều
không muốn nhìn thấy!