Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 31: Giao dịch ngày thứ hai (1)
Vậy còn người đàn ông kia đâu? Người kia chạy đi đâu rồi? Lâm Y từ trên
giường nhảy xuống, nhìn quanh bốn phía nhưng dưới ánh sáng mờ mờ, cô
không nhìn rõ gì cả. Cắn môi, Lâm Y thoáng suy nghĩ một lát rồi xuống
giường, bước thẳng vào phòng tắm …
Lâm Y làm vệ sinh cá nhân
sạch sẽ, do dự một lát rồi đẩy cửa phòng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lý
Tân đứng đợi ngoài cửa không biết từ lúc nào. Lâm Y nhìn cô ta, không
hiểu sao mặt chợt đỏ bừng nhưng Lý Tân làm như không thấy, chỉ nhàn nhạt nói: Đi thôi, thiếu gia có lệnh, cô dùng điểm tâm trước sau đó tôi đưa cô về trường!
Tôi không ăn sáng ở đây đâu! Lâm Y rũ mi, vẫn là sớm rời khỏi chỗ này có vẻ tốt hơn!
Tùy cô thôi … Lý Tân không ép cô, Vậy cô đi theo tôi! Lâm Y lặng thinh không một tiếng động đi theo Lý Tân, lần này Lý Tân không bịt mắt cô
bằng tấm vải đen nữa.
Căn biệt thự này rất lớn, hệt như một tòa
thành, lại giống như một cung điện, sau khi đi qua một dãy hành lang
được trang hoàng lộng lẫy, bước xuống thang lầu, lại đi qua không biết
bao nhiêu cánh cửa nhỏ, mới ra được cổng lớn, nhưng rõ ràng đây cũng
không phải cổng chính, đó chỉ là một cửa phụ của căn biệt thự.
Bên ngoài là một bãi cỏ rộng mênh mông, đầu bên kia của bãi cỏ là một
khoảng rừng nhỏ, xem ra đây là một trang viên. Lâm Y chưa kịp quan sát
nhiều thì giọng của Lý Tỷ đã vang lên bên tai: Lên xe!
Không biết từ lúc nào một chiếc xe màu đen đã đỗ lại trước mặt họ, Lâm Y vội thu hồi tầm mắt, mở cửa xe bước vào…
Suốt trên đường đi cả hai đều trầm mặc không nói. Xe chạy rất nhanh đã đến
cổng trường đại học H, Lý Tỷ liếc nhìn Lâm Y, nhàn nhạt nói: Tối nay
bảy giờ tôi sẽ ở dưới lầu ký túc xá đợi cô. Nhớ xuống đúng giờ!
Tim Lâm Y đập thình thịch nhìn Lý Tân nhưng Lý Tân lại không nhìn cô, chỉ lạnh nhạt nói: Xuống xe đi!
Nhìn theo bóng xe dần khuất xa sóng mắt Lâm Y không ngừng xao động, lòng
cũng dần trở nên thắc thỏm không yên, không biết liệu bản thân có nên
tiếp tục cuộc giao dịch có vẻ hoang đường này hay không! Ngẩn người hồi
lâu cô mới thẫn thờ chậm rãi đi vào trường …
Buổi trưa, đang
ngồi trong văn phòng thì điện thoại Lâm Y reo lên, cô cầm điện thoại lên nhìn, là Mạc Hưng! Có chút khẩn trương Lâm Y ấn lên màn hình nhận điện, đầu bên kia truyền đến giọng cười đểu giả của Mạc Hưng: Lâm tiểu thư,
cô suy nghĩ thế nào rồi? … Bằng không tối nay …
Xin cho tôi thêm một chút thời gian! Lâm Y lạnh lùng ngắt chủ đề buồn nôn này.
Được được được … Tôi cho cô thêm một ngày … bằng không chớ trách tôi không khách sáo! Mạc Hưng cười lạnh, ngắt điện thoại.
Độ ấm trong người Lâm Y đã giảm đến mức thấp nhất …
Thật không dễ dàng đợi đến bảy giờ tối, Lâm Y sớm đã đứng ở dưới lầu ký túc
xá đợi. Chiếc xe màu đen kia đến thật đúng giờ, Lý tỷ nhìn Lâm Y vội
vàng bước vào xe, chỉ nhếch môi cười, không nói gì.
Đi vào gian
phòng ngủ tối đen kia, người đàn ông mang mặt nạ đang đường hoàng ngồi
nơi sofa, Lâm Y lần trong bóng đêm chậm rãi đi đến, ngồi xuống chiếc
sofa đối diện hắn, nhìn thẳng vào chiếc mặt nạ đang phát sáng trong bóng tối, nhất thời quên hết sợ hãi, câu nói đầu tiên chính là: Giao dịch
của chúng ta còn giá trị không?
Đôi tròng mắt đen láy của người
đàn ông lòe sáng sau chiếc mặt nạ, khóe môi hắn chậm rãi nhếch lên, ung
dung hỏi: Em rất lo lắng?
Tôi đương nhiên lo lắng! Lâm Y cắn môi, Mạc Hưng … hắn hôm nay lại tìm tôi!
Sóng mắt người đàn ông đối diện hơi xao động, hắn còn chưa lên tiếng thì
tiếng của Lâm Y đã tiếp tục vang lên: Nếu như hắn thật sự đem những tấm ảnh kia phát tán lên Internet, vậy thì … giao dịch của chúng ta không cần làm nữa rồi!
Yên tâm! Sẽ không có chuyện đó đâu! Người đàn ông vẫn thong thả, ung dung như cũ nhưng lời nói rõ ràng là đang an ủi cô gái.
Tôi không yên tâm … Lâm Y chau chặt đôi mày thanh tú, áo não trừng mắt
nhìn người đàn ông đang ngồi trong bóng tối, Chuyện này vốn anh cũng
phải phụ trách, anh cần phải giúp tôi!
Được! Em đi tắm trước
đi! Người đàn ông thu hết vẻ sốt ruột của cô gái vào trong đáy mắt
nhưng vẫn nói bằng giọng bình thản: Em đi tắm trước đi, có lẽ sẽ bình
tĩnh hơn!
Sự nóng nảy trong lòng chợt như bị dội một gáo nước
lạnh, phút chốc tắt ngóm khiến Lâm Y tỉnh táo trở lại, đúng nha, cô vốn
dùng thân thể giao dịch với hắn kia mà! Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Lâm Y vẫn ngồi yên nơi sofa nhìn cái bóng mơ hồ của người đàn ông, không nhúc
nhích.
Mau đi đi thôi, tối hôm qua còn chưa hoàn thành giao
dịch, tối hôm nay hoàn thành thôi! Giọng trêu tức của người đàn ông
vang lên.
Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, đứng dậy chậm rì rì đi về phía phòng tắm …
Ngâm thân trong làn nước suối ấm áp hồi lâu, tâm tình của Lâm Y quả nhiên
bình tĩnh hơn nhiều … Nhưng khi cô rốt cuộc đứng dậy khỏi bồn tắm mới
phát hiện bởi vì vừa nãy quá vội vàng, căn bản là không nhớ mang theo
quần áo để thay, mà người đàn ông kia cũng không đưa cô áo ngủ!
Ngẩn người hồi lâu cuối cùng Lâm Y chỉ còn cách lấy chiếc khăn tắm lớn quây
lấy chính mình sau đó thắc thỏm chậm rì rì bước ra khỏi phòng tắm.
Nương theo ánh sáng của phòng tắm, người đàn ông nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn của cô gái, bờ vai trần đầy khiêu khích, chiếc cổ cao trắng như
tuyết, ở giữa là một chiếc khăn tắm màu trắng, mái tóc dài xõa tung như
hải tảo, quả thực quyến rũ đến mê người. Chỉ có điều, trên gương mặt
tươi mát thanh thuần kia tràn đầy lo lắng bất an.
Qua đây! Giọng người đàn ông vốn đã trầm giờ lại thêm khàn khàn.
Cặp chân dài kia do dự một lát nhưng rồi vẫn chầm chậm đi đến bên cạnh sofa.
Người đàn ông vung tay ôm lấy cô gái, mắt lòe sáng: Thân thể em hôm nay đã chuẩn bị tốt rồi sao?
Cô gái lọt thỏm trong lòng người đàn ông, hai tay dùng sức giữ lấy chiếc
khăn tắm, khẩn trương nhìn chiếc mặt nạ bạc, ấp a ấp úng nói: Hay là
… chúng ta … uống chút rượu trước được không?
Cô nhớ tối hôm qua bởi vì cô uống nhiều, ngủ mất thì không có việc gì!
Ờ, còn muốn mượn rượu trốn giao dịch sao? Bên môi người đàn ông câu lên
một nụ cười châm chọc, Xem ra thân thể em vẫn còn chưa chuẩn bị tốt!
Không phải …
Không phải? Vậy lên giường thôi! Tiếng của người đàn ông rõ ràng dứt khoát,
lời còn chưa dứt thì đã bế bổng cô gái lên, đi về phía chiếc giường lớn, vừa được đặt xuống thì cô gái đã kinh hoảng bật ngồi dậy.
Người
đàn ông hơi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô gái, thuận thế kéo cô ngả
vào khuỷu tay mình, cô gái còn muốn giãy dụa nhưng giọng nói lạnh mạc
pha chút trêu tức lại vang lên: Giao dịch này em còn muốn làm không?
Cô gái lập tức an tĩnh trở lại nhưng người vẫn cứng đờ trong khuỷu tay
người đàn ông, lắp bắp nói: Muốn … muốn làm … Sau đó cô mở to hai
mắt nhìn trừng trừng về một nơi vô định như một chú cừu non chờ người
làm thịt.
Người đàn ông cười thầm, hắn vươn tay ôm lấy cô gái,
lật người một cái, ngẩn gđầu lên, mượn ánh sáng yếu ớt từ phòng tắm
chiếu đến nhìn cô gái dưới thân. Mắt hắn dời từ đôi mắt đen láy của cô
gái xuống hai cánh môi đầy dụ hoặc kia, lại tiếp tục dời xuống, bả vai
với xương quai xanh hoàn mỹ, làn da trắng mịn màng, còn có một nửa no đủ với những đường cong ẩn hiện dưới chiếc khăn tăm thật dễ khiến cho
người ta mơ màng, càng là một loại dụ hoặc trí mạng khác.
Lửa bắt đầu thiêu đốt nơi bụng dưới, người đàn ông rốt cuộc không kìm được, hắn cúi thấp đầu, cắn nhẹ bờ vai mảnh mai kia, bàn tay với những ngón thon
dài cũng bắt đầu không an phận trườn lên một nửa no đủ kia, vạch chiếc
khăn ra, để toàn bộ đường cong đều lộ ra, môi hắn cũng đáp xuống theo
…
Cô gái khẩn trương cắn chặt cánh môi chịu đựng sự trêu chọc của hắn, trên trán mồ hôi bắt đầu tươm thành từng giọt …
Chiếc khăn tắm cuối cùng cũng bị kéo ra khỏi người cô gái ném sang một bên để lộ thân thể với làn da trắng nõn như ngọc, đường cong hoàn mỹ như hút
hồn người tiếp tục kích thích thị giác của người đàn ông, hắn âu yếm hôn cô gái, muốn khơi mào dục vọng trong cô.