Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 293: Đoạn kết (4)
Vô nghĩa, đương nhiên là con của con! Lúc con còn nhỏ cũng giống hệt như
thế! Tương Mân lừ Lãnh Nghị, rồi đưa tay đoạt lấy vật nhỏ từ trong tay
hắn, Nào nào nào, để bà nội bế nào!
Bà nội, bà nội, cẩn thận
một chút! Đừng làm nó rớt xuống! Nhìn Tương Mân ra tay cướp lấy thằng
bé, Lãnh Nghị vội lên tiếng nhắc nhở.
Vô nghĩa, còn cần con nhắc sao? Lời nhắc nhở của Lãnh Nghị chỉ được đổi bằng một cái liếc mắt xem thường của Tương Mân.
Lý Uyển nuốt nuốt nước bọt, đi đến gần mẹ chồng, ghé sát mặt vào đứa bé
nhỏ, tay rục rịch đưa ra, giọng ngọt như mật, Mẹ, tuổi mẹ cũng lớn rồi, không cần mệt vậy đâu… để con bế thằng bé cho!
Ừm, khóc lớn
tiếng như thế, để ông nội xem nào… Đi đến gần ba người từ lúc nào
không biết, Lãnh Tuấn cũng sốt ruột ghé mặt vào.
Lãnh Nghị mặc kệ ba người, hắn sải bước vào phòng sinh, trên người Lâm Y lúc này đã được đắp một chiếc chăn mỏng, gương mặt vốn thanh thuần tươi mát lúc này chỉ còn lại vẻ mệt mỏi, suy yếu, trên trán, trên mặt tươm đầy mồ hôi, mắt
cô đang nhắm nghiền, xem chừng đã kiệt sức.
Y Y… Lãnh Nghị
vội bước đến gần, hai tay chống hai bên sườn cô gái cúi xuống nhìn cô,
trong mắt toàn là đau lòng, hắn dịu dàng giúp cô lau đi những giọt mồ
hôi trên mặt.
Nghe tiếng gọi Lâm Y lúc này suy yếu mở mắt ra,
nhìn cô khóe môi Lãnh Nghị gợi lên một nụ cười, hắn chậm rãi cúi xuống
đặt lên đôi má tái nhợt của cô gái một nụ hôn âu yếm sau đó là đôi cánh
môi cũng đã nhợt nhạt, thì thào, Từ giờ bắt đầu, chúng ta coi như có
thể chính đại quang minh ngủ cùng nhau rồi…
Lời còn chưa dứt
thì bàn tay nhỏ nhắn của cô gái đã vội đẩy mặt hắn ra, giọng nhỏ xíu
mang theo chút hờn dỗi, Không thèm, em muốn con của em…
Lãnh
Nghị thoáng ngẩn người, thế nào mà ai cũng muốn thằng nhóc kia, không
còn ai muốn mình nữa sao? Đang suy nghĩ vẫn vơ thì giọng nói dỗi hờn của Lâm Y lại vang lên, Nghị, em muốn con…
Lãnh Nghị lúc này mới hồi phục tinh thần, hắn nuốt nuốt nước bọt, liên thanh dỗ dành, Được
được được, anh giúp em đi cướp con về! Hắn nói rồi đứng dậy bước ra
ngoài…
Lúc này giọng nói sang sảng của quản gia cũng đã truyền
khắp mỗi ngóc ngách của trang viên biệt thự, Thiếu phu nhân đã sinh một cậu bé mập mạp, nặng 4.3kg…
Tuyết vẫn rào rạt rơi, trong
trang viên vẫn một bầu không khí ấm cúng dễ chịu, trong trang viên người đến người đi như dệt cửi, trên mặt ai nấy đều là nụ cười hớn hở.
Ba tháng sau, trong nhà thờ lớn nhất thành phố Paris, bầu không khí vui vẻ tràn ngập khắp nơi nơi, người thân, bằng hữu, đối tác, cùng các nhân
vật nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới cùng tề tựu về đây. Bảo mẫu ôm
cục cưng đứng ở hàng ghế đầu, Tương Mân và Lý Uyển thì đứng ở hai bên
cục cưng, nơi dãy ghế dành cho thân hữu, lộ ra gương mặt tuấn tú mang
theo ý cười của Lăng Nhất Phàm, còn có Mễ Lệ, Lý Mặc, Lữ Thần, Trịnh
Thiếu Bạch, Hạ Tịch Họa…
Lãnh Nghị mặc một bộ lễ phục màu đen
đứng trước lễ đài, trên gương mặt tuấn dật là nụ cười không thể khống
chế được, đôi mắt đen thẳm vẫn là vẻ lãnh liệt thường thấy, hắn đang
nhìn về phía cửa nhà thờ — hôm nay là ngày hắn và Y Y cử hành hôn lễ ở nước Pháp, hai người họ, bởi vì rất nhiều điều ngoài dự kiến mà vẫn
chưa cử hành hôn lễ ở châu Âu mà kéo dài cho đến hôm nay.
Theo
tiếng nhạc du dương trong nhà thờ, Lâm Y khoác tay cha mình, Từ Nhất
Hạo, chậm rãi tiến vào cửa nhà thờ, trên người cô vẫn là chiếc áo cưới
có giá trên trờ kia, những viên kim cương đính trên tà váy lóe sáng ngời ngời như muôn ngàn vì sao nhỏ, những tầng váy mỏng như cánh ve xếp
chồng lên nhau xòe tung theo những bước chân cô như những cánh hoa nhỏ
vụn đang tung bay…
Là Lâm Y kiên trì muốn mặc chiếc áo cưới
này! Giờ phút này gương mặt thanh thuần của cô nhuốm một vẻ tươi mát
động lòng người, quả thật hệt như một đóa tuyết liên mới nở, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn như tạc của chú rể, trên môi là nụ cười xinh như mộng…
Từ Nhất Hạo mỉm cười đặt bàn tay nhỏ nhắn
của cô dâu vào tay chú rể, đôi mắt tinh anh liếc nhìn hắn, Ba giao con
gái ba cho con, mong là con sẽ luôn đối xử tốt với con bé, suốt đời suốt kiếp…
Ba yên tâm, con nhất định sẽ… Lãnh Nghị cầm bàn tay cô trong tay mình, đáy mắt lòe lòe sáng…
Tay chú rể khoác lên vịn hai bên eo cô dâu, đôi mắt đen thăm chăm chú nhìn
đối phương, chừng như muốn khắc thật sâu hình bóng của đối phương vào
trong mắt mình, trong tim mình…
Y Y… Lãnh Nghị thì thào
gọi, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tất cả mọi người có mặt trong nhà thờ, chậm rãi cúi xuống, âu yếm áp môi lên môi cô dâu…
Sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, Y Y, chúc em hạnh phúc…
Hạ Tịch Họa cắn chặt môi, thật lâu mới nâng tay lên, hòa nhịp cùng tiếng vỗ tay của mọi người, Nghị, chúc anh hạnh phúc…
Oa… oa… Khi bốn cánh môi còn không nỡ rời nhau trong nụ hôn nồng nhiệt
thì chợt một tiếng khóc lanh lảnh vang vọng khắp nhà thờ, đôi tân nhân
đang quyến luyến trong nụ hôn nồng cháy đột nhiên rời nhau ra, tiếng vỗ
tay cũng đột ngột dừng lại, trong nhà thờ giờ chỉ còn tiếng khóc ré đầy
tức giận…
Cục cưng, đừng khóc đừng khóc… Tương Mân vội đỡ
lấy chú bé bụ bẫm từ tay bảo mẫu, lắc lư trên tay dỗ dành, Ngoan, hôm
nay là đám cưới của ba mẹ con nha…
Cục cưng, mẹ ở đây! Cô
dâu bỏ lại chú rể, nhẹ nhàng nhấc làn váy đi về phía phát ra tiếng khóc, chú rể nuốt nuốt nước bọt, trên gương mặt anh tuấn lãnh liệt lộ ra một
tia bất đắc dĩ rồi cũng cất bước đi theo cô dâu… Haizzz, từ khi có cục cưng, Y Y của hắn làm gì cũng không tập trung, gần như là lơ là bỏ mặc
hắn! Haizz!
Lâm Y vừa đưa tay đón lấy cục cưng thì vật nhỏ kia
lập tức ngừng tiếng khóc, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn mẹ mình, đôi tay nhỏ mập mạp không ngừng huơ trên không trung… ừm ừm, hai người đám
cưới thì không để ý đến con sao?!~
Lâm Y âu yếm đặt lên đôi má
phúng phính của thằng bé một nụ hôn rồi quay sang chú rể, Nghị, chúng
ta ôm cục cưng lên làm lễ luôn nha…
Ừm… ờ… được! Lãnh
Nghị nhìn thằng bé chằm chằm rồi hắn kinh ngạc phát hiện ra, thì ra vật
nhỏ đang cười, cuối cùng Lãnh Nghị rút ra được một kết luận, sau này nếu hắn có “tình địch” chắc chắn ứng cử viên đầu tiên là vật nhỏ này!
Đêm lạnh như nước, trên chiếc giường tân hôn rộng thênh thang, thân thể
cường kiện màu mật ong của người đàn ông quấn quýt không rời thân thể
nhuận bạch như tuyết trắng của cô gái, liều chết triều miên, tiếng thở
dốc, tiếng ngâm nga kiều mị khiến người ta mặt đỏ tim đập không ngừng
phiêu đãng trong căn phòng ngủ rộng rãi xa hoa thật lâu cũng chưa dứt…
Ở ngoài phòng cách phòng ngủ không xa bất chợt truyền đến tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con, cô gái vội rời khỏi môi người đàn ông, thân thể nhuận bạch hơi cứng lại, đôi cánh tay mảnh khảnh dùng sức ngăn lại người đàn
ông, sốt ruột nói, Nghị, chờ … chờ chút, cục cưng đang khóc, em đi
xem xem…
Lãnh Nghị cắn môi, trầm giọng nói, Có bảo mẫu…
Nhưng mà… Lời của cô gái còn chưa dứt môi đã bị người đàn ông cứng rắn
chặn lại, thân thể cường tráng như một hòn núi nhỏ áp xuống, lực tấn
công càng lúc càng mạnh… miệng cô gái bị chặn lại chỉ có thể phát ra
được những tiếng “ưm ưm” vô nghĩa, cô rốt cuộc buông tha cho giãy dụa,
cùng người đàn ông tiến vào một cuộc chiến cấp bậc cao hơn nữa…
Một năm sau, nhị thiếu gia của Lãnh gia oai phong cất tiếng khóc chào đời,
Tương Mân và Lý Uyển quá đỗi vui mừng, cười đến không khép miệng lại
được…
Lại một năm sau, khi nhị thiếu gia của nhà họ Lãnh đã
tròn một tuổi; hôm đó ở văn phòng tổng giám đốc của LS quốc tế, Lâm Y
nhẹ đẩy cửa bước vào; đang vùi đầu phe duyệt đống văn kiện, nghe tiếng
động Lãnh Nghị ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô sụ mặt đi đến trước mặt mình
ngồi xuống thì không nhịn được cười nói, Y Y, có chuyện gì làm em phiền vậy?
Haizz… Lâm Y mím môi, nghiêm túc nhìn Lãnh Nghị, Nghị, sau này em không định sinh nữa!
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, khóe môi nhẹ câu lên, trầm giọng nói, Ân, ừm… được!
Em định ra ngoài làm việc! Lâm Y tiếp tục nói, đôi mắt đen láy vẫn nhìn chồng chằm chằm, điềm tĩnh nói.
Lãnh Nghị thoáng ngẩn người, hắn nhìn vợ, tay nhẹ sờ mũi, cười nói, Được,
vậy em định làm công việc gì? Ở đây tùy em thích làm gì cứ chọn!
Em không muốn làm ở chỗ anh! Em sẽ tự đi tìm việc! Lâm Y vẫn bình tĩnh nói.
Vậy em muốn tìm loại công việc gì? Lãnh Nghị cũng thật bình thản.
Ân, giống như trước đây làm ở công ty quảng cáo của Tương Huy vậy, công
việc đó em rất thích, em định tìm loại công việc như vậy! Lâm Y nghiêm
túc trả lời.
Ồ… Lãnh Nghị như bừng tỉnh ra, vội gật đầu.
Một tuần sau, trong thư phòng ở biệt thự Lãnh gia, Lãnh Nghị đang ngồi sau
bàn làm việc, Lâm Y thì ngồi đối diện với hắn; Lãnh Nghị mỉm cười đẩy
một xấp văn kiện đến trước mặt vợ, Cho em!
Lâm Y nghi hoặc đón lấy xem thử, ngoài bìa xấp văn kiện là hàng chữ, “Công ty thiết kế
quảng cáo Tiểu Họa Nhi”, Lâm Y thoáng ngẩn người, cô lật xem bên trong,
giọng Lãnh Nghị lại vang lên bên tai, Không phải em muốn làm việc sao?
Ừm… công ty này cho em chơi, lời thì của em, lỗ thì về anh…
Lâm Y thoáng chau mày, Nghị, em không muốn anh mở công ty cho em, em muốn tự làm…
Ờ, Lãnh Nghị nhẹ day day huyệt thái dương, khóe môi lộ ra một chút bỡn
cợt, Cũng đúng, lỡ như làm thua lỗ rồi thì ngại lắm…
Lâm Y
hung hăng lừ chồng, tức giận nói, Lãnh Nghị, ai nói là em sẽ làm nó
thua lỗ chứ? Thấy Lãnh Nghị vẫn lơ đễnh cười, Lâm Y cắn môi, vạn phần
tức giận, Anh không tin em sao? Được! Vậy em làm cho anh xem!
Ờ… Anh tin em chứ, nhất định là em sẽ làm tốt… Lãnh Nghị lúc này mới
bật cười ha hả, thân hình cao lớn đứng dậy đi đến trước mặt vợ, bế bống
cô lên đặt nằm trên bàn, khóe môi câu lên một ý cười ái muội, Cũng
giống như anh luôn tin tưởng mỗi lần em đều có thể khiến anh thật hài
lòng vậy… Hắn chưa dứt lời thì những ngón tay thon dài đã thuần thục
cởi nút áo của cô gái…
Nghị, nơi đây là thư phòng… Cô gái bị áp trên bàn hoảng loạn kêu lên, không ngừng giãy dụa định ngồi dậy.
Suỵt… Lãnh Nghị đưa tay lên miệng ra dấu cảnh cáo, … em còn động đậy nữa
người ngoài sẽ nghe thấy thật đó… ừm, ngoan… Giọng nói đó nhỏ dần,
thay vào đó là những âm thanh dễ gợi cho người ta mơ màng vang lên…
Hai người hoàn toàn không biết, lúc này trong gian phòng ngủ xa hoa của
mình, Tương Mân và Lý Uyển đang rón rén mở cửa ra, hai người nhẹ nhàng
mở ra một ngăn tủ đầu giường, thấy một hộp áo mưa xếp ngay ngắn ở trong
thì không nhịn được che miệng cười thầm, trên tay Tương Mân là một cây
kim, bà cẩn thận châm kim vào từng chiếc áo mưa một, cuối cùng, trong
hộp áo mưa đó, từng chiếc từng chiếc đều có những lỗ kim nhỏ…
HOÀN CHÍNH VĂN