Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 289: Nhân quả (3)
Vậy hiện giờ chức vị tổng giám đốc của LS quốc tế và quyền thừa kế đều đã
chuyển giao sang chú của ngài Lãnh Thành, không biết đối với chuyện này
ngài nghĩ thế nào? Người dẫn chương trình mỉm cười nhìn Lãnh Nghị, chờ
hắn trả lời.
Lãnh Nghị nhàn nhạt cười, đáy mắt một mảnh thâm
toại, giọng nói điềm nhiên mang theo một chút sắc bén, hắn tin lúc này
Lãnh Thành cũng nhất định đang ngồi trước tivi, Đó là vì chú của tôi
không biết tôi còn sống, nếu như chú ấy biết được tin này, tôi tin chú
ấy biết mình nên làm thế nào!
***
Mười giờ Bắc Kinh ở
Paris là rạng sáng, Lý Tân cũng nhận lệnh hành động cùng lúc với trong
nước, cô dẫn một nhóm đến tập kích căn hộ chung cư của Lãnh Thành, đánh
thức hắn khỏi giấc mộng đẹp đồng thời giải cứu Lãnh Tuấn đang bị giam
lỏng ở đây, Lý Tân đưa Lãnh Thành và Lãnh Tuấn đến phòng khách, mở
tivi…
Vừa mở tivi, đập vào mắt Lãnh Thành đầu tiên là gương mặt tuấn tú của Lãnh Nghị, giọng nói bình thản của hắn cũng vọng đến bên
tai, trên mặt Lãnh Thành lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc và buồn rầu; bên
cạnh ông là Lãnh Tuấn, người bị ông giam lỏng mấy ngày qua ở đây, bình
thản nhìn con trai, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, ông vẫn luôn tin
tưởng đứa con trai này của ông hoàn toàn có năng lực giải quyết chuyện
này.
Lý Tân đứng sau lưng Lãnh Tuấn, vẻ mặt lạnh lùng không chút
biểu cảm, xung quanh căn hộ của Lãnh Thành là nhóm người của Lý Tân, bên ngoài cũng có vài chiếc xe đậu sẵn, rất nhiều nhân viên vũ trang đầy đủ đang đứng canh gác…
Tivi lại truyền đến tiếng của người chủ
trì chương trình, Nhưng Lãnh tiên sinh, ngài có biết là cha ngài đã ký
văn kiện đồng ý nhượng lại vị trí tổng giám đốc cho chú ngài, đồng thời
sửa đổi người thừa kế thành chú của ngài — tất cả những chuyện này đều là giấy trắng mực đen, hơn nữa có luật sư giám sát, hoàn toàn có hiệu
lực pháp luật. Lãnh tiên sinh, ngài cảm thấy chú của ngài sẽ giao trả
lại tất cả sao?
Chắc chắn thế! Lãnh Nghị mỉm cười hòa nhã trả
lời, đáy mắt một mảnh thâm toại, hắn nhìn thẳng vào ống kính như đang
nói chuyện với Lãnh Thành, trong giọng nói tràn đầy sự tự tin của một
người chiến thắng, lại mang theo khí thế bức người, Bởi vì tôi tin, chú của tôi là một người thành thực! Chú ấy sẽ không để tâm gia sản của nhà họ Lãnh!
Ngồi trước tivi mí mắt Lãnh Thành giật mạnh, ông biết, đây là cơ hội cuối cùng Lãnh Nghị dành cho ông! Nể tình chú cháu, hắn
cho ông thêm một cơ hội! Lãnh Thành chậm rãi cúi đầu trầm tư…
Thấy Lãnh Thành cúi đầu trầm tư, Lý Tân biết ông đang do dự, ánh mắt sắc như đao của cô lóe lên, mím môi rồi lạnh giọng nói, Lãnh tiên sinh, nơi
đây tôi có một phần ghi âm, sau khi nghe xong, có lẽ có thể giúp ông
quyết định đúng đắn hơn!
Lãnh Thành chậm rãi ngước lên nhìn Lý
Tân, ông thấy cô vẫy tay với một thuộc hạ, lập tức anh ta đưa lên cho cô một chiếc máy ghi âm. Lý Tân đặt nó lên bàn trà, mở ra, bên trong là
một đoạn đối thoại giữa hai người, chính là đoạn đối thoại giữa Lãnh
Thành và Lãnh Tuấn trong văn phòng của Lãnh Tuấn hôm nào.
Trong
đoạn đối thoại, Lãnh Thành nghe rất rõ ràng mình đã kể cho Lãnh Tuấn
nghe từng hành vi bất lợi mà mình đã làm với Lãnh Nghị, từ lúc nhỏ bắt
cóc Lãnh Nghị cho đến lợi dụng Tịch Họa… Càng nghe mặt Lãnh Thành càng tái nhợt, ông run giọng nói, Thì ra các người luôn giám sát tôi!
Lý Tân cười lạnh một tiếng, Lãnh tiên sinh, cho nên tất cả chuyện này đều chỉ là kế hoạch của chúng tôi, chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi! Nếu như ông còn muốn nghe, ở đây tôi còn rất nhiều đoạn băng ghi âm lại
những bí mật không thể gặp người của ông trên thương trường… Nếu như
chúng tôi giao hết những thứ này cho cảnh sát, đừng nói là cho ông không giữ được chiếc ghế ở LS quốc tế, ngay cả để ông sống cả đời trong nhà
giam cũng không thành vấn đề!
Trên trán Lãnh Thành toát ra một
tầng mồ hôi mỏng, giọng Lý Tân tiếp tục vang lên bên tai ông, Thiếu gia nhà chúng tôi niệm tình chú cháu, cho ông một cơ hội, không vạch trần
tội của ông, muốn kết quả thế nào, ông tự mình chọn đi!
Lãnh
Thành, Lãnh Tuấn nãy giờ vẫn trầm mặc ngồi đó chợt lên tiếng, ông nhìn
Lãnh Thành, giọng nhàn nhạt mang theo một loại uy nghiêm, Chú buông tay đi, tự mình kinh doanh cho tốt công ty của mình. Chú đã kéo không ít
hạng mục và tài vật từ LS quốc tế sang công ty của chú, chúng tôi không
truy cứu, chuyện lần này chúng tôi cũng sẽ không truy cứu — nhưng từ
đây về sau, không cho phép chú xen vào bất cứ việc gì của LS quốc tế;
quan hệ giữa chú với nhà họ Lãnh chúng tôi cũng chấm dứt từ đây…
***
Mười giờ đúng giờ Bắc Kinh, Lưu Dũng và đội trưởng đội cảnh sát thành phố H
dẫn theo một nhóm cảnh sát xông vào tòa nhà LS quốc tế khu vực Trung
Quốc, thẳng lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng 22, bắt đi người vừa ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc chưa đầy 24 giờ, Lâm Phong, hắn đối mặt với rất nhiều tội danh, có vẻ như sẽ sống một thời gian rất dài trong nhà
giam…
Mà lúc này, ở một vùng tập trung toàn những khu nhà cũ kỹ của thành phố H, trên một con đường bẩn thỉu nhỏ hẹp, Tịch Họa đang
chậm rãi lê bước chân, tối hôm qua sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ
Lãnh, Tịch Họa đi đến một khách sạn nhỏ rẻ tiền ở gần đó qua đêm.
Ánh mặt trời ấm áp rọi trên gương mặt tái nhợt của cô nhưng không đủ sưởi
ấm cõi lòng lạnh như băng của cô, đôi mắt to tròn lúc này trống rỗng vô
thần, đáy mắt không giấu được vẻ tuyệt vọng, hai tay cô cắm vào túi áo,
trong túi áo là một lọ thuốc ngủ, cô đã không còn dũng khí để sống tiếp
nữa rồi, nếu như Lãnh Nghị không còn sống trên đời này, vậy không bằng
cô đi theo hắn, ít ra ở thế giới bên kia cũng có thể bầu bạn với hắn…
Đi ngang qua một cửa tiệm nhỏ bên đường, đột nhiên một giọng nói truyền
đến khiến Tịch Họa giật nảy mình, là Lãnh Nghị sao? Đôi mắt đờ đẫn khiếp sợ nhìn về phía vừa phát ra âm thanh; rất nhanh cô đã nhìn thấy gương
mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị trên tivi, gương mặt đó, vẫn lạnh mạc và cao
ngạo như ngày nào!
Còn sống! Lãnh Nghị còn sống! Trên gương mặt
tái nhợt của Tịch Họa lộ ra một chút sức sống; cô không tự chủ được vội
vã chạy đến cửa tiệm, đờ đẫn bước vào, tùy tiện tìm một chiếc bàn trống
ngồi xuống, mắt không rời khỏi màn hình tivi một giây nào, đáy mắt trống rỗng dần hiện lên một điểm sáng.
Cô à, cô ăn mì gì? Ông chủ thấy Tịch Họa vừa bước vào đã đăm đăm nhìn lên tivi liền bước đến hỏi thăm.
Gì cũng được! Tịch Họa ngơ ngẩn đáp, mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt
tuấn mỹ trên màn hình, bàn tay đang nắm lọ thuốc ngủ cũng chậm rãi nới
lỏng ra.
Trong trang viên biệt thự nơi sườn núi ở vùng ngoại ô,
Lâm Y cũng vừa thức dậy, bởi vì rèm cửa quá dày, ánh mặt trời không
xuyên qua được nên trong phòng vẫn tối mờ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận
được bên người lạnh lẽo, Lãnh Nghị trước giờ không ngủ nướng, điều này
cô vẫn biết.
Lâm Y mỉm môi cười, bàn tay nhỏ nhắn sờ soạng khoảng không bên người rồi thoải mái lật người nằm ngửa ra, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, an tĩnh nằm thêm một lúc nữa mới chậm rãi rời dậy.
Vào căn phòng tắm xa hoa làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong Lâm Y mới bước
đến cửa sổ kéo chiếc rèm dày ra, ánh sáng lập tức tràn vào khắp căn
phòng ngủ, mát Lâm Y vô tình quét qua chiếc bàn trà rồi lập tức ghim
chặt ở đó, cô nhìn thấy giữa bàn trà là một mô hình nho nhỏ của một cô
bé mặc váy trắng đang làm động tác xoay tròn, trên gương mặt nhỏ nhắn là nụ cười ngọt ngào trong sáng!
Đôi mắt đen láy của Lâm Y trong
nháy mắt bừng sáng, khóe môi nụ cười càng rạng rỡ, cô chậm rãi cầm mô
hình nhỏ lên, tỉ mỉ nhìn xem… thì ra mình vẫn luôn tự ghen tuông với
chính mình!
Nhẹ nhàng đặt mô hình nhỏ trở lại vị trí cũ, Lâm Y
vừa mới ngẩng đầu lên thì một bức tranh sơn dầu lớn đập vào mắt cô, vẫn
là cô bé mặc váy trắng xoay tròn ấy, vẫn là nụ cười ngọt ngào ấy… cảm
giác hạnh phúc và ngọt ngào trong chớp mắt dâng trào trong lòng rồi lan
ra khắp mỗi tế bào.
Đôi mắt sáng ngời nhìn bức họa kia không
chớp, thật lâu sau cô mới thu hồi tầm mắt, lại chậm rãi nhìn xuống vùng
bụng hơi nhô ra của mình, khóe môi nụ cười lại hiện ra, ngẩn người một
hồi rồi Lâm Y cất bước xuống lầu, cô phải ăn gì đó.
Vừa xuống
thang lầu, Lâm Y đã nhìn thấy Linh Nhi và quản gia đang đứng đợi ở sánh, bước chân Lâm Y thoáng dừng lại, ngạc nhiên hỏi, Bác Trần, sao bác lại ở đây?
Thiếu phu nhân, thiếu gia gọi tôi đến đây! Quản gia
tươi cười khom lưng chào cô, Bữa sáng của cô đã chuẩn bị xong, mời
thiếu phu nhân đến phòng ăn!
Cám ơn! Lâm Y mỉm cười với ông
rồi cất bước đi về phía phòng ăn, quản gia và Linh Nhi theo sát phía
sau; Lâm Y vừa ăn sáng vừa hỏi quản gia, Thiếu gia đâu?
Lúc này chắc là thiếu gia chắc vẫn đang ở đài truyền hình! Quản gia vẫn lễ độ trả lời nhưng giọng nói không giấu được ý cười.
Đài truyền hình? Lâm Y chợt dừng lại động tác trên tay, ánh mắt có chút
kinh ngạc nhìn quản gia, Anh ấy… có thể xuất hiện trên đài truyền
hình sao? Cô chợt nhớ ra ngày hôm qua lúc còn ở thôn trang nghỉ dưỡng,
hình như có nghe Lãnh Nghị nhắc với Lý Tân “ngày mai mười giờ sáng” bắt
đầu hành động.
Phải đó! Quản gia tươi cười đáp, Hôm nay là ngày thiếu gia thu lưới…
Nụ cười trên môi Lâm Y lan ra đến tận đáy mắt, lại nghe tiếng quản gia
tiếp tục vang lên bên tai: Thiếu gia có dặn, đợi thiếu phu nhân ăn xong bữa sáng sẽ đưa cô qua đó…
Tôi cũng qua sao? Giọng có chút ngạc nhiên của Lâm Y vang lên.
Đúng vậy, thiếu phu nhân! Quản gia cười đáp.
Xe chở Lâm Y chậm rãi dừng lại trước cửa đài truyền hình, Linh Nhi xuống
trước rồi đỡ Lâm Y xuống xe, hai người đi vào bên trong nhưng chưa đi
được mấy bước thì đã nhìn thấy Lãnh Nghị, dưới sự yểm hộ của một nhóm vệ sĩ đang bước nhanh ra ngoài, trên gương mặt lãnh liệt vẫn là một vẻ
lạnh mạc, bước chân nhanh nhẹn, khí thế bức người…
Vây quanh Lãnh Nghị là một đám phóng viên, bọn họ đều bị vệ sĩ chặn lại từ xa, chỉ có thể từ xa phỏng vấn hắn…
Lâm Y dừng bước, an tĩnh nhìn người đàn ông tuấn mỹ phi phàm đang bước về
phía mình, trên gương mặt thanh thuần là nụ cười rạng rỡ, đáy mắt dâng
trào hạnh phúc và niềm vui.
Lãnh Nghị cũng nhìn người vợ yêu đang đứng trước mặt mình, hắn dừng bước, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, vẻ lãnh liệt biến mất, thay vào đó là vô hạn
thâm tình.