Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 18: Tránh né
Một đêm này Lâm Y mất ngủ! Cô muốn trốn khỏi người đàn ông lạnh lùng kia,
mặc kệ hắn thật lòng cũng được, gặp dịp thì chơi cũng được, cô đều phải
cách hắn thật xa. Cô và hắn, họ căn bản là người của hai thế giới.
Huống gì hắn chỉ nói “thích” chứ không phải là “yêu”! Có thể thích rất nhiều người nhưng yêu thì chỉ có một!
Làm món đồ chơi của hắn sao? Không, cô sẽ không … yêu? Yêu không nổi …
Loại hào môn thiếu gia như hắn lại có mấy người biết tình yêu là gì?
Sáng ngày hôm sau, tại văn phòng tổng giám đốc của LS quốc tế, Lãnh Nghị
đang ngồi phía sau chiếc bàn làm việc rộng rãi của mình, ngưng thần trầm tư hồi lâu mới ấn một phím nơi điện thoại bàn: Ngãi Mỹ, mời Lâm tiểu
thư qua đây một lát …
Lãnh tổng, Lâm tiểu thư hôm nay xin nghỉ ốm … Giọng Ngãi Mỹ từ loa ngoài truyền lại.
Lãnh Nghị ngẩn người, bàn tay ấn điện thoại khựng lại một chút, ánh mắt sắc
bén của hắn thoáng ảm đạm, một lúc lâu sau hắn mới rời tay khỏi điện
thoại, chậm rãi ngồi lại nơi ghế, mắt khép hời, một cảm giác mất mát
chợt dâng lên trong lòng …
Có lẽ, khi Lâm Y biết được chân tướng sự thật, cả đời cô cũng sẽ không tha thứ cho hắn …
Buổi chiều, Lăng Nhất Phàm đến phòng làm việc của Lãnh Nghị, Lãnh Nghị nhìn người bạn học cũ này tiến vào, không nói tiếng nào.
Lăng Nhất Phàm đặt một phong bì lên bàn làm việc của Lãnh Nghị, hắn quét mắt về phía phong thư, phía ngoài để trống, không có bất cứ chữ nào, mắt
Lãnh Nghị lại chuyển về phía Lăng Nhất Phàm.
Lăng Nhất Phàm thoải mái ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lãnh Nghị, nhìn hắn, miệng mỉm
cười: Lãnh thiếu, đây là thư từ chức của Lâm Y, xin anh phê chuẩn!
Mày Lãnh Nghị hơi nhướng lên, mắt hắn lần nữa chuyển về phía phong thư đặt
trên bàn, khựng lại chốc lát rồi mới cầm lấy phong thư, ngón tay thon
dài lấy từ bên trong ra một trang giấy …
Lá thư từ chức viết
rất đơn giản, không có mấy chữ, chỉ là nói bản thân không thể đảm nhiệm
công việc ở LS quốc tế, vẫn thấy trở về trường học là thích hợp hơn cả,
tin rằng trường học sẽ phái người có năng lực tốt hơn đến tiếp nhận công tác, xin Lãnh tổng phê chuẩn cho phép được từ chức.
Mặt Lãnh
Nghị không chút biểu cảm đem lá thư từ chức bỏ vào lại trong phong bì,
ném ở trên bàn. Ánh mắt sắc bén lần nữa trở lại trên người Lăng Nhất
Phàm, một lúc lâu sau mới câu lên một ý cười lạnh lùng: Lá thư từ chức
này, bảo cô ấy tự đem đến đây!
Cô ấy không muốn đến. Tôi là bạn trai của cô ấy cho nên tôi thay cô ấy mang đến! Lăng Nhất Phàm nói
thật rõ ràng, hắn không kiêu không nịnh nhìn thẳng vào mắt Lãnh Nghị,
nghe hắn cười lạnh một tiếng: Thật vậy sao? … Tôi không phê chuẩn!
Không khí trong phòng nháy mắt có chút cứng ngắc, hai người đàn ông lạnh lùng nhìn nhau, một lúc lâu sau Lăng Nhất Phàm mới lạnh nhạt nói: Cho dù
anh không đồng ý thì cô ấy cũng sẽ không đến đây làm nữa … Cô ấy vốn
không phải là nhân viên ở đây!
Lãnh Nghị cười lạnh nói: Cô ấy
làm cho trường đại học H thì chẳng khác nào là nhân viên của tôi. Tôi có thể khai trừ cô ấy bất cứ lúc nào!
Lăng Nhất Phàm nhìn Lãnh
Nghị chăm chú: Anh khai trừ cô ấy thì tốt quá! Bạn gái của tôi có hay
không có công việc này cũng không sao cả!
Vậy vì sao phải đến đây đưa tôi thư từ chức? Lãnh Nghị nói một cách châm chọc.
Đó là bởi vì Lâm Y muốn làm như vậy … Đáy mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, thực ra hắn biết công việc ở trường đại học H này đối với Lâm Y
mà nói quan trọng đến mức nào, cô hoàn toàn không muốn mất đi công việc
này …
Cho nên cậu biết rất rõ, Lâm Y không hề muốn mất đi công việc ở trường đại học H, đúng không? Cho nên, cô ấy muốn giữ lại công
việc này thì đích thân đến đây tìm tôi! Giọng nói lạnh như băng của
Lãnh Nghị mang theo chút khiêu khích.
Trong phòng bầu không khí
trầm mặc lại bao trùm, một lúc sau giọng lạnh băng của Lãnh Nghị cất lên lần nữa: Lăng thiếu, nếu như cậu có việc gì làm thì đi trước đi, tôi
còn có việc!
Lăng Nhất Phàm nhíu mày nhưng rốt cuộc cũng khuất
phục, cố nhịn cơn tức nhìn người đàn ông lãnh ngạo đối diện: Lãnh
thiếu, buông tha cho Lâm Y đi. Coi như nể tình chúng ta là bạn học cũ,
cho tôi chút mặt mũi đi!
Được thôi, điều kiện là cậu tránh cô ấy xa một chút! Môi mỏng của Lãnh Nghị không chút lưu tình phun ra mấy chữ.
Lăng Nhất Phàm nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: Lãnh Nghị, anh thật sự yêu Lâm Y sao? Liệu anh có yêu cô ấy thật không hay chỉ là nhất thời hưng trí, coi cô ấy như một món đồ chơi?
Đôi mày kiếm của Lãnh Nghị chau lại, sóng mắt không ngừng xao động, hắn có một chút
Lăng Nhất Phàm nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, một lúc lâu sau mói trầm giọng nói: Lãnh Nghị, anh thật sự có tình yêu với Lâm Y sao? Anh có phải thật sự yêu cô thấy thật không? Hay chỉ là nhất thời hưng trí, xem cô ấy như
một món đồ chơi mà thôi?
Đôi mày kiếm của Lãnh Nghị nhíu chặt,
sóng mắt không ngừng xao động, có chút trì đốn chừng như đang suy ngĩ gì đó, lẳng lặng không nói một lời.
Nếu như anh đã không thể xác
định liệu mình có tình yêu hay không, có yêu cô ấy hay không … vậy đối với cô ấy không công bình! Lăng Nhất Phàm nói rồi đứng dậy, nhìn Lãnh
Nghị nãy giờ vẫn trầm mặc không nói một lời, nói tiếp, Nếu như anh đã
không thể cho cô ây tình yêu, vậy thì buông tha thôi …
Nhìn
theo bóng Lăng Nhất Phàm đang rời khỏi văn phòng, trong nháy mắt mắt
Lãnh Nghị như mất đi rồi sự sắc bén thường ngày, một sự ảm đạm dâng lên
trong đáy mắt, một cảm giác nặng nề từng chút từng chút một đè nặng lòng hắn …
***
Sáng sớm hôm sau, tranh thủ đến LS Quốc tế
trước giờ làm việc, Lâm Y đến căn phòng làm việc nhỏ của mình nơi tầng
22, sửa sang mọi thứ lại ngăn nắp, vật dụng cá nhân thì cho vào một hộp
giấy. Cô bưng chiếc hộp giấy nhỏ ấy lẳng lặng rời khỏi văn phòng, nhẹ
nhàng đóng cửa lại.
Vừa ngước mắt liền nhìn đến cánh cửa phòng
kia, đó là văn phòng của Lãnh Nghị, vẫn như cũ đóng chặt, Lâm Y thoáng
dừng bước chân, đôi mắt đen láy như đông cứng lại trong một giây, sau đó dứt khoát cất bước về phía thang máy.
Bước chân Lâm Y vừa bước
ra cửa lớn của tòa cao ốc tổng bộ liền nhìn thấy hai chiếc xe vừa ngừng
trước cửa tổng bộ tiếp đó vài vệ sĩ nghiêm cẩn trong bộ Tây trang màu
đen bước xuống đứng xung quanh chiếc xe Rolls-Royce phía sau, một người
áo đen đến bên cạnh xe, đưa tay mở cửa.
Lãnh Nghị bước xuống xe,
vẫn như cũ Tây trang thủ công khéo léo, vẫn như cũ thân hình cao lớn rắn rỏi, vẫn gương mặt tuấn mỹ lại hết sức lạnh lùng. Lâm Y ngẩn người, lúc này dù muốn tránh cũng không kịp, cô chỉ có thể ngơ ngác đứng một ben,
nhìn đoàn người đang đến càng lúc càng gần mình.
Ánh mắt lạnh mạc của Lãnh Nghị chỉ dừng lại một giây trên người Lâm Y sau đó liếc qua
chiếc hộp giấy trong tay cô, sóng mắt hơi xao động rồi lập tức biến mất
không còn chút tông tích. Hắn vẫn bước về phía trước, bước chân mạnh mẽ
dứt khoát, một đám vệ sĩ theo sát phía sau, bọn họ từng người từng người bước qua Lâm Y, không ai có chút biểu cảm nào dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng quen biết …
Cảm giác lạnh lùng đột ngột này
khiến Lâm Y có chút hít thở không thông, nơi mũi có chút ê ẩm chua xót,
có chút khó chịu, cô đứng lặng một hồi lâu mới cất bước, chậm rãi rời đi …