Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 16: Ép buộc đi hẹn hò
Quãng thời gian này Lãnh Nghị cực kỳ hài lòng nhưng phía Lăng Nhất Phàm thì
lại nóng lòng, hắn được biết Lâm Y hiện giờ thường trực ở LS quốc tế,
hơn nữa ngày ngày còn bận đến không có thời gian ăn cơm … đã rất lâu
hắn hẹn không được cô cùng đi ăn bữa cơm nào!
Không được!!! Phải đi tìm Uông Linh, để cô ấy điều Lâm Y trở về trường …
Nghĩ là làm. Lăng Nhất Phàm thực sự đi tìm Uông Linh, trong phòng làm việc
của bà, Lăng Nhất Phàm nói rõ ý đồ mình đến đây. Uông Linh sắc mặt có
chút khó xử, bà nhìn Lăng Nhất Phàm: Nhất Phàm, không phải cô không
muốn để Lâm Y trở về, thực ra là vì bên đó chỉ đích danh Lâm Y phải đi.
Họ nói Lâm Y vẫn luôn giữ vai trò liên lạc, tương đối quen thuộc …
Lăng Nhất Phàm nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: Giáo sư Uông, chuyện quen thuộc với công việc hay không thì dễ giải quyết thôi … Nếu như phía
trường học có ai tình nguyện thay Lâm Y sang đó … em sẽ trả thêm một
phần lương …
Dưới sự yêu cầu lần nữa của Lăng Nhất Phàm, Uông
Linh chỉ đành nhấc điện thoại lên, đánh cho người phụ trách sự vụ của
trường đại học H … nhưng, kết quả ngoài dự liệu, rằng: Lâm Y tiểu thư đang làm rất tốt, vì sao phải đổi? Bà cho rằng LS quốc tế chúng tôi rất rảnh rỗi sao, có dư thời gian để bồi dưỡng một người lại một người
sao?
Lăng Nhất Phàm mày nhíu chặt lại, hắn quyết định phải tìm thời gian đi tìm Lãnh Nghị bàn bạc một chút.
Mà lúc này trong tòa cao ốc của tổng bộ LS quốc tế khu vực quốc tế, Lâm Y
cũng ngồi thất thần trong phòng làm việc của mình. Từ ngày hôm qua đi
cưỡi ngựa trở về, tia nhìn khác thường kia của Lãnh Nghị vẫn như cũng
không ngừng xuất hiện trước mắt cô, còn có … bộ nội y kia, cô vừa nghĩ đến nó mặt liền đỏ.
Có phải kẻ có tiền đều chơi đùa phụ nữ như
thế không? Lâm Y lo sợ bất an không ngừng nghĩ quẩn quanh. Cô không muốn bị quy tắc ngầm gì đó …
Lúc này Ngãi Mỹ đẩy cửa bước vào, cô
mỉm cười nhìn Lâm Y: Lâm tiểu thư, Lãnh tổng có hẹn bạn ra ngoài, bảo
cô lập tức chuẩn bị một chút lát nữa đi theo ngài ấy!
Ạ? Bây
giờ sao? Lâm Y hơi nhíu mày. Hôm qua cùng Lãnh Nghị cưỡi ngựa, nơi thắt lưng của cô từ tối qua đến hôm nay vẫn còn đau nhức, ngay cả đi một
bước cũng không muốn đi, càng quan trọng hơn là, từ tối qua cô bắt đầu
sợ hãi …
Nghĩ đến đây, Lâm Y dè dặt hỏi: Ngãi tiểu thư, cô có
thể nói với Lãnh tổng một câu, tối hôm qua vận động kịch liệt quá, thắt
lưng của tôi đến giờ vẫn còn đau nhức lắm, có thể không đi được không?
Mắt Ngãi Mỹ khẽ giật giật, sự khác thường cực kỳ nơi đáy mắt thật rõ ràng,
cô nhìn Lâm Y mỉm cười, nụ cười mang theo chút ái muội: Khụ khụ, đã như vậy … tôi đi báo cáo lại với Lãnh tổng một tiếng …
Sự khác
thường của Ngãi Mỹ rốt cuộc Lâm Y cũng nhận ra, mặt chợt đỏ rực, vội lên tiếng thanh minh: Ngãi tiểu thư, chúng tôi hôm qua đi cưỡi ngựa …
rất kịch liệt …
Hiểu rồi … Ngãi Mỹ mỉm cười, thối lui ra cửa.
Mày Lâm Y nhăn lại một đống …
Trong văn phòng của mình Lãnh Nghị đang nghe Ngãi Mỹ báo cáo, trên mặt hắn
không chút biểu cảm. Lần đầu tiên hắn không ép buộc Lâm Y đi cùng hắn
…
Buổi tối hôm đó, trong một hội sở tư nhân cao cấp nhất của
thành phố H, trong gian phòng ẩn mật sang trọng nhất của hội sở, nơi
sofa thật dài bằng dai thật, Lãnh Nghị lười lĩnh ngồi tựa người vào lưng ghế, trên gương mặt tuấn dật vẫn mang vẻ lạnh lùng như thường ngày,
chiếc áo vest đã được cởi ra, chỉ còn lại chiếc sơ mi đen, cổ áo sơ mi
mở ra hai nút để lộ làn da nâu rám nắng khỏe mạnh.
Đây là gian
phòng riêng của Lãnh Nghị, là do chủ hội sở trường kỳ giữ lại cho hắn,
nở đây ngoại trừ những người bạn thân nhất của Lãnh Nghị thì không ai có thể bước vào …
Lúc này bên cạnh hắn còn có hai người khác, Trịnh Thiếu Bạch và Lữ Thần.
Nơi cửa phòng có hai cô gái xinh đẹp yểu điệu đang đứng, tùy thời chờ được
sai bảo, bên cạnh bàn trà còn một cô gái khác đang quỳ gối giúp họ pha
chế rượu. Chủ của hội quán này biết rát rõ, Lãnh thiếu khác với những
người khác khác, trước giờ anh ta không cần bà giới thiệu phụ nữ cho!
Cho dù những người khác có phụ nữ bên cạnh, cũng tuyệt đối không được
dẫn vào gian phòng riêng này của anh ta.
Lại uống thêm một ly
rượu nữa, Lãnh Nghị nhấc tay xem đồng hồ, động tác của hắn không lọt
khỏi mắt của Trịnh Thiếu Bạch, hắn cười nhìn Lữ Thần nói: Lãnh thiếu
xem đồng hồ, xem ra chúng ta phải đi rồi!
Lữ Thần cũng cười nhìn Lãnh Nghị, nửa đùa nửa thật nói: Trễ như vậy rồi còn có hẹn sao?
Lãnh Nghị nhếch môi cười không trả lời, Lữ Thần nhìn vẻ mặt hắn như thế lại
mỉm cười, giọng đùa pha nói: Chuyện tốt chuyện tốt … nếu như Lãnh
thiếu thực sự muốn hẹn hò, đây thực sự là một chuyện tốt …
Thấy Lãnh Nghị chau mày Lữ Thần thức thời ngừng lại, đứng dậy vỗ vai Trịnh Thiếu Bạch: Được rồi, chúng ta đi trước …
Nhìn hai người đàn ông rời đi, ánh mắt lạnh băng của Lãnh Nghị quét về phía
ba cô gái trong phòng, hắn xua tay ý bảo họ cũng rời đi; Rất nhanh chỉ
còn lại hắn một người ngồi nơi sofa, ánh mắt nhìn xa xăm về một nơi vô
định chừng như đang tập trung suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng hắn cầm lấy điện thoại vẫn để nơi bàn trà, ấn một dãy số …
Trong căn phòng đơn dành cho giáo viên của ký túc xá trường đại học H, Lâm Y
đã tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ chuẩn bị lên giường đọc sách một chút
rồi đi ngủ thì điện thoại chợt vang lên, cô cầm lên nhìn, là một dãy số
lạ.
Không nghĩ nhiều Lâm Y nhấn nhút tiếp: Xin chào! Xin hỏi ai đấy?
Môi Lãnh Nghị khẽ nhếc lên, không lên tiếng, trước giờ hắn chưa từng gọi
điện thoại cho cô, đương nhiên Lâm Y sẽ không biết số điện thoại của
hắn; sau đó Lãnh Nghị nghe tiếng Lâm Y vọng đến: Không nói chuyện?
Không nói tôi ngắt đây!
Là tôi! Giọng Lãnh Nghị mất đi sự lạnh lùng trước đây, mà thay vào đó là một chút nhu hòa.
Gì? Tôi làm sao biết “tôi” của anh là ai? Giọng nói nhu hòa kia, Lâm Y căn bản là không có cách nào gắn nó với Lãnh Nghị, cô nhớ giọng nói của
Lãnh Nghị lúc nào cũng là lạnh như băng.
Lãnh Nghị!
Lãnh Nghị? Lâm Y ngây người, cô nuốt nuốt nước bọt, vị tổng giám đốc lãnh
khóc kia vào lúc nào gọi cho cô làm gì? Yên lặng thật lâu Lâm Y mới lên
tiếng: Lãnh tổng … có chuyện gì sao?
Cô lập tức qua đây một lát …
Tôi … tôi đã lên giường … sắp ngủ rồi … Lâm Y ấp úng nói.
Ngồi dậy, ba mươi phút sau xe ở dưới lầu đợi cô! Giọng Lãnh Nghị dứt khoát không cho phép cự tuyệt.
Nhưng mà … Lâm Y còn định nói gì đó.
Không có nhưng mà … bằng không tôi sẽ cho người trói cô mang đến đây! Không tin cô cứ thử xem! Lãnh Nghị lạnh lùng nói xong câu đó liền ngắt điện
thoại.
Lâm Y chau mày, người đàn ông này thật quá bá đạo thôi!
Tôi lại không phải nhân viên của anh! Hừm! Nhưng nghĩ là nghĩ vậy chứ cô vẫn ngoan ngoãn rời giường. Cô thật sự sợ hắn sẽ cho người đến đây trói cô đi. Cô tin hắn có năng lực này, cũng có can đảm làm như vậy.
Ba mươi phút sau, một chiếc xe Aston Martin màu xám bạc đúng hẹn ngừng
dưới lầu ký túc xá dành cho giáo viên của trường đại học H, nhìn thấy
Lâm Y đang đứng nơi cửa, một người áo đen lập tức xuống xe, giúp cô mở
cửa. Đợi Lâm Y lên xe, chiếc xe lập tức lao vút đi …
Trong gian hội sở tư nhân xa hoa kia, bà chủ hội sở đích thân dẫn đường cho Lâm Y
đến căn phòng riêng của Lãnh Nghị. Biết hắn lâu như vậy, trước giờ bà
chưa từng thấy Lãnh Nghị dẫn bất cứ cô gái nào đến đây … Bà âm thầm
đánh giá một lượt cô gái bên cạnh.
Tóc dài đen nhánh xõa tung
trên vai, gương mặt trắng nõn hồng hào, không chút son phấn, thanh thuần tươi mát như một đóa tuyết liên không nhuốm bụi trần, xinh đẹp vô
khuyết như một nàng tiên bị lạc xuống trần, quần jeans đơn giản cộng với một chiếc áo trắng thêu hoa, đơn giản lại mang theo chút màu sắc đồng
thoại.
Ừm, không tệ lắm, Lãnh thiếu dù sao cũng là Lãnh thiếu!
Cách nhìn quả không giống với người thường! Bà chủ hội sở âm thầm tán
thưởng …
Mở cửa phòng, Lâm Y nhìn thấy Lâm Y ngồi nơi chiếc
sofa rộng rãi, hắn mặc một chiếc sơ mi đen, không mang cravat, hai nút
trên mở ra để lộ lồng ngực màu nâu rắn roi, mặc chiếc áo đen này khiến
hắn đặc biệt hấp dẫn, lại thêm lồng ngực ẩn hiện càng thêm dụ hoặc đến
cực điểm.