Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Lam Bạch Sắc – Chương 55
Từ ngày đến New York,
Đồng Đồng chạy nhảy tung tăng không biết mệt. Hôm nay chơi bên ngoài mệt lử, thưởng thức đủ mọi loại đồ ăn đến căng bụng, về tới phòng đã khuya
mà vẫn chưa thấy buồn ngủ.
Trên tủ đầu giường có mấy quyển truyện cổ tích mà Ngô Đồng đặt. Không thể nào chịu nổi sự nhõng
nhẽo của con trai, Lệ Trọng Mưu tựa người vào thành giường, để cuốn
truyện lên đùi, bắt đầu kể chuyện cho thằng bé. Anh tự nhận thấy mình
quả thực có “năng khiếu” kể chuyện, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, dần dần
đưa Đồng Đồng vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ, trời càng lúc càng tối.
Anh lẳng lặng trở về
phòng. Cửa sổ không rèm che, ánh sáng le lói chiếu lên thân hình mong
manh nằm trên giường, sau cơn mây mưa, cô yên lặng nằm đó.
Lệ Trọng Mưu đến gần, sải bước tới bên cạnh, nằm xuống.
Hai thân thể gần sát
trong gang tấc, giờ phút này cô như chìm nghỉm trong bộ quần áo ngủ của
anh, chỉ lộ ra mỗi tay và chân. Lệ Trọng Mưu dùng hai ngón tay nâng cằm
cô lên.
Hai cánh hoa ướt át đầy kiều diễm – Lệ Trọng Mưu cúi đầu hôn lên đó.
Từ cơ thể anh tỏa ra mùi
sữa tắm dịu mát. Anh nhẹ nhàng hôn môi cô, thì thầm câu chuyện cổ tích
mà khi nãy anh kể cho Đồng Đồng …
Khóe miệng Ngô Đồng cong cong, khuôn mặt thoải mái, ngay đến hơi thở cũng phảng phất mùi vị tình yêu.
Lệ Trọng Mưu nhận ra điều không ổn, anh không kìm được nụ hôn mãnh liệt của mình, nhanh nhẹn tiến vào khoang miệng Ngô Đồng. Đến tận khi cô thở gấp mới thôi.
Trừ công việc, anh rất ít khi yêu thích thứ gì, nhưng hóa ra khi yêu một người, cảm giác lại tuyệt vời thế này.
Dù không đành lòng nhưng vẫn phải dậy, rời giường, anh bước ra ban công, từ bỏ ý niệm đang dấy lên trong đầu.
Không có gió, không có sao, màn đêm sâu thẳm và trống trải, kéo dài vô tận.
Lệ Trọng Mưu gọi cho Lâm
Kiến Nhạc, khá lâu sau mới có người nhận máy. Anh không thèm xin lỗi vì
đã quấy rầy giấc ngủ của người khác lấy một câu, giọng anh cũng lạnh như trời đêm lúc này: “Mau tìm ra bệnh viện Hướng Kiên Quyết điều trị. Tôi
muốn nói chuyện với bác sĩ của ông ta.”
******************************
Ngày nào Ngô Đồng cũng vội vã, thường xuyên thức đêm, ngày hôm sau đều phải nhờ đồng hồ báo thức mới dậy được.
Một giấc ngủ dài và an
ổn, đồng hồ báo thức không kêu, Ngô Đồng mơ mơ màng màng tỉnh lại, không biết đã mấy giờ, kéo mở tấm rèm dày cộp, ánh sáng chói chang chiếu vào
mắt cô.
Ngô Đồng vỗ vỗ trán, nhìn bốn phía xung quanh, chợt phát hiện đây không phải phòng mình!
Mà người nằm cạnh cô đã sớm rời đi.
Đưa tay vuốt nhẹ chiếc gối, Ngô Đồng không biết phải đi bước tiếp theo thế nào.
Có ngọt ngào, có cay đắng, đủ mọi vị…
Cũng xảy ra rồi.
Cô lắc đầu, bất giác nở
nụ cười. Quần áo đã bày sẵn trên giá, cúi đầu, thấy trên đầu giường đặt
cốc nước, bên cạnh còn có một hộp thuốc nhỏ màu trắng.
Trong nháy mắt, cô sững sờ, nụ cười đông cứng trên mặt. Ngô Đồng ngây người một lát, cô bóc hộp thuốc.
Viên thuốc màu vàng lặng lẽ nằm trong hộp.
Có phải anh đã chuẩn bị đầy đủ hết hay không?
Ngô Đồng mở miệng, bỏ viên thuốc vào, nuốt xuống.
Đắng quá…
Nỗi chua xót mau chóng lan ra trong lòng, nhưng cô không biết chính bản thân mình còn có thể chán ghét ai nữa.
Nhìn đồng hồ, không ngờ đã hơn 10 giờ. Cô sực tỉnh –
Còn có thể là ai? Ngoại trừ chính cô?
Cứ tưởng mình và những
người phụ nữ khác không giống nhau, chứng kiến tận mắt rồi mà còn không
chịu tin, một viên thuốc tránh thai đã đủ để bóc trần sự thật.
Ngô Đồng rời giường thay
quần áo, hai chân vô lực, mặt tái nhợt, trang điểm mấy lần vẫn không vừa ý, cô nhoài người lên giường, khóc không ra nước mắt.
Cô đến phòng con trai, có lẽ nếu nhìn thấy Đồng Đồng, lí trí của cô sẽ trở lại. Đáng tiếc thằng
bé không có ở đây, không biết đã được quản gia đưa đi chơi ở đâu, chỉ để lại một tờ giấy chỏng chơ.
Ngô Đồng lái xe tới TC, vừa đi vừa nhủ, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa…
Cô bước thật nhanh, cuối
cùng cũng tới, đúng lúc hội nghị bắt đầu. Người trong phòng đẩy cửa ra
thì cô đến, liền đối mặt với nhau. Đối phương cười khách sáo: “Cô Ngô,
đến muộn thế?”
Ngô Đồng miễn cưỡng cười
cười, nối gót theo đường dành cho đoàn đại biểu, nếu cô nhớ không nhầm
thì hôm nay Cố Tư Kì quay về New York.
Không lâu sau khi kết thúc, Cố Tư Kì ngẩng đầu thấy Ngô Đồng liền trách cứ: “Cậu đến muộn quá đấy – ”
Nhưng vừa nhìn sắc mặt
của Ngô Đồng, Cố Tư Kì bỗng im lặng, từ từ chỉ tay vào Ngô Đồng, cười
nham hiểm: “Ầy, vị bạn trai đại luật sư của cậu đúng là chẳng biết tiết
chế gì cả, bỏ hắn ta đi, đừng nhân từ với hắn ta thế chứ.”
Ngô Đồng không biết tại
sao, nghe cô ấy nói thế, cô cố gắng đè nén nỗi buồn trong lòng: “Tối hôm qua mình bận giải quyết công việc nên…”
Cố Tư Kì chậc lưỡi, thừa
dịp xung quanh không có ai, kéo kéo cổ áo Ngô Đồng che đi dấu hôn, vỗ vỗ bả vai Ngô Đồng: “Mình hiểu mà.”
Thấy sắc mặt cô không
tốt, lại không giống vẻ ngượng ngùng thường ngày, Cố Tư Kì thu lại biểu
tình, nghiêm túc: “Bây giờ mình định đến Lệ thị, cùng nhau đi thôi.”
“Mình không đi.”
Cố Tư Kì ngạc nhiên,
không thèm nói nữa, kéo tay Ngô Đồng, “Đến gặp giám đốc tài chính của Lệ thị thôi, đường đường chính chính bàn công việc, không nói nhiều nữa.”
Cứ bị túm vào xe đến Lệ
thị như vậy, Cố Tư Kì biết cô chưa ăn sáng, đưa cho cô túi bánh quy, Ngô Đồng chưa thể ăn được, thuốc tránh thai có tác dụng phụ, không được ăn
uống. Cố Tư Kì nói qua nội dung chính của cuộc họp, Ngô Đồng nghe mà
chẳng hiểu gì.
Cô chống mí mắt đến đại
sảnh Lệ thị, Cố Tư Kì dừng xe, véo má Ngô Đồng, “Mặt cậu bây giờ cứ đần
ra ý, cười một cái xem nào. Đừng có dọa người khác chứ!”
Được Tư Kì lay tỉnh, Ngô
Đồng theo lời cô ấy, treo lên mặt nụ cười công việc chuyên nghiệp. Cố Tư Kì không nói tiếp, hai người cùng bước vào công ty.
Đến đúng giờ, hai người
bàn việc cùng giám đốc hành chính và giám đốc nhân sự, ít ra thì hai vị
giám đốc này nói nhiều hơn Lệ Trọng Mưu. Bàn bạc cùng họ một lúc, đến
thỏa thuận xong số liệu cuối cùng, hai người kia muốn trình lên cho Lệ
Trọng Mưu xét duyệt, bất chợt Ngô Đồng thấy nhụt chí.
Lệ Trọng Mưu…
Chỉ cần nghĩ đến ba chữ này đã đủ đau đầu.
Giờ cơm trưa, họ cùng hai vị quản lí đi ăn, Ngô Đồng không muốn đi chút nào, nhưng lại không nỡ
để Tư Kì tự đi, nên cô đành phải theo. Đúng là, người tính không bằng
trời tính, tại căng tin cô gặp Lâm Kiến Nhạc.
Vị trợ lí này quả thực
quan hệ rất rộng, có mấy vị quản lí nên anh ta liền đến chào hỏi. Vừa
nhìn thấy Ngô Đồng, anh ta hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Ồ, cô Ngô,
trùng hợp nhỉ.”
Lâm Kiến Nhạc nhận ra Ngô Đồng có dáng vẻ muốn nói lại thôi, đầy mâu thuẫn, anh cúi người nói
thầm với cô: “Là thế này, tổng giám đốc và nghị viện chuẩn bị xuống đây
dùng cơm, cô có thể gặp anh ấy đấy.”
Lâm Kiến Nhạc đoán đúng rồi! Đúng là Ngô Đồng không muốn gặp Lệ Trọng Mưu.
Cô gật đầu, coi như cảm ơn Lâm Kiến Nhạc, sau đó nói với ba người kia: “Bỗng nhớ ra tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Cố Tư Kì định ngăn lại, Ngô Đồng đã xoay người đi.
May mắn, không, chẳng may chút nào! Vừa ra đến cửa cô liền chạm mặt Lệ Trọng Mưu.
Nhân viên phục vụ khom
người chào, Ngô Đồng đứng sững một chỗ, Lệ Trọng Mưu đang nói chuyện
cùng mấy vị lãnh đạo cấp cao thì quay đầu bắt gặp cô.
Người qua kẻ lại vô số, tò mò nhìn, Lệ Trọng Mưu lặng lẽ quan sát Ngô Đồng.
Cô đi đôi giày cáo gót
đỏ, chiếc váy xám ôm đôi chân thanh mảnh, bên trên là chiếc áo màu đen
viền màu lá sen, tóc buộc sau gáy, duyên dáng yêu kiều, sành sỏi mà
không mấy đi nét dịu dàng. Cô cứ tưởng mình tránh một góc sẽ trốn được
anh, đáng tiếc chuyện không như cô mong muốn.
Lệ Trọng Mưu xin lỗi lãnh đạo, hướng đến Ngô Đồng.
Lâm Kiến Nhạc dẫn họ đến
phòng ăn, Ngô Đồng cúi đầu, chỉ ước có lỗ nào trên mặt đất cho cô chui
xuống. Chợt thấy trên sàn xuất hiện đôi giày da, Ngô Đồng biết ngay
không ổn, hơi thở nam tính phả lên mặt, tay Ngô Đồng bị người ta nắm
lấy.
“Cùng nhau ăn trưa.”
“Có việc rồi.” Nói xong cô rút tay về, dù mặt anh không đổi sắc nhưng phản xạ rất nhanh, lại nắm lấy tay cô.
“Em muốn chơi trò kéo co với anh trước mặt đông người thế này à, vậy thì em cứ thử đi.”
Anh nói cực kì nghiêm
túc, thanh âm trầm ổn, không hiểu vì sao trong mắt anh ánh lên ý cười.
Tay cô bị anh kéo, mỗi bước đi đều cố tình chậm lại. Bất chợt Lệ Trọng
Mưu dừng bước, nhìn cô: “Em có thể đi chậm, nhưng mà anh không ngại bế
em đâu.”
Lúc nào cũng là chiêu đe dọa này! Ngô Đồng không tin anh dám làm vậy, cô trợn mắt nhìn anh.
Hành động tiếp theo của Lệ Trọng Mưu quả thực giống như định bế cô, Ngô Đồng vội vàng lùi xa. Bất đắc dĩ đi theo anh.
*******************************
Cả đám đàn ông nói chuyện rôm rả về trận bóng chày, Ngô Đồng không hiểu Lệ Trọng Mưu nghĩ cái gì
mà cố tình dẫn cô đến, từ trước đến nay cô chẳng thích thú gì mấy môn
thể dục thể thao cả.
Mãi lâu sau mới được một
cú điện thoại cứu, xung quanh trở nên im ắng, Lệ Trọng Mưu nói còn có
chuyện gấp, cần phải đi ngay. Ngô Đồng bị sự yên tĩnh bao phủ, cô cắt
một miếng thịt bò, tiếng dao nĩa va chạm vang lên lách cách.
Lệ Trọng Mưu hạ bút kí, không ngẩng đầu: “Tối nay gặp nhau đi.”
Ngô Đồng khựng lại.
Cô ép bản thân phải giả như không nghe thấy, nuốt miếng thịt, đột nhiên, dạ dày cô quặn lên, dịch vị như muốn trào ra ngoài.
Lệ Trọng Mưu thấy cô không trả lời, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô.
Ngô Đồng lấy tay bịt miệng giống như muốn ói, Lệ Trọng Mưu sửng sốt: “Ngô Đồng?”
Không ngăn được cơn buồn
nôn, bỏ vội bát đĩa, Ngô Đồng chạy vào toilet. Cô cúi gập người nôn khan trên bồn rửa tay, vừa nhìn lên gương liền thấy bóng hình của Lệ Trọng
Mưu đứng ngay bên cạnh.
Anh chau mày lo lắng: “Em làm sao thế?”
Ngô Đồng mở vòi nước,
thấp đầu, cho nước chảy vào miệng, thoáng giọng trả lời: “Không có việc
gì cả, tác dụng phụ của thuốc tránh thai thôi.”
Phía sau chợt trở nên im
lặng, rồi Ngô Đồng bị người ta kéo mạnh. Vì dùng lực quá lớn, Ngô Đồng
bị xoay chóng hết mặt, trở mình đối diện với Lệ Trọng Mưu.
Mặt anh tối sầm, nhưng đôi mắt sáng quắc: “Ý em là gì?”