Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Lam Bạch Sắc – Chương 50
Ngô Đồng cúi đầu, ngắm nghía bộ váy trơn, tiện đà theo tầm mắt nhìn lên người đàn ông.
Màu sắc của bộ trang phục phản chiếu trong mắt Hướng Tá.
Ngô Đồng sửng sốt một lúc, cô cố nặn ra nụ cười yếu ớt: “Đẹp quá.”
Nhưng cô không nhận lấy nó.
Không biết có phải do lâu ngày mới gặp lại hay không mà tự nhiên Ngô Đồng thấy hơi lo lắng. Hướng Tá có vẻ gì đó là lạ. Anh quay lại cười, đôi mắt cong cong: “Gigi đang ở bên trong thử đồ. Anh đi cùng cô ấy.”
Nói xong, anh cũng phát hiện ra Ngô Đồng thở phào một hơi, giọng cô vui hẳn lên: “Là cô gái lần trước sao?”
Hướng Tá nhếch môi như đang cười. Không lâu sau cô gái tên Gigi từ phòng thử đồ bước ra, nhìn thấy Ngô Đồng, cô ấy thân mật chào hỏi. Cô gái trẻ khuyên Ngô Đồng thử bộ váy kia, bảo con mắt chọn bạn gái của Mark không tốt chút nào, nhưng chọn trang phục thì không chê vào đâu được.
Gigi giải thích cả buổi, Hướng Tá không nói gì, anh chỉ nhìn Ngô Đồng chăm chú.
Ánh mắt lạnh lùng ấy khiến Ngô Đồng không có đủ can đảm đối diện, cô yên lặng cầm bộ váy vào phòng thử.
Màu lam hoàn toàn tương phản với màu da, phía sau để trống lộ ra tấm lưng trắng ngần.
Ngô Đồng cố tình kéo dài thời gian, cứ tưởng bọn họ đi rồi cô mới ra ngoài – không ngờ Hướng Tá vẫn ở lại, nhưng Gigi không biết đã đi đâu.
Hướng Tá quan sát Ngô Đồng, anh hơi bất ngờ. Anh từng thấy cô trong đồ công sở, thấy cô luộm thuộm với quần áo ở nhà, chưa từng thấy một Ngô Đồng gợi cảm đến thế.
Từ từ đến gần cô, anh không tiếc lời khen ngợi: “Bộ váy thực sự rất hợp với em.” Sau đó anh bổ sung: “Nhất định anh ta sẽ thích.”
Ngô Đồng nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, cô lại không biết phải giải thích thế nào, đành trả lời: “Tối nay có tiệc rượu, chỉ mang tính chất công việc thôi. Chăng liên quan gì đến anh ấy.”
“Ngô Đồng.” Hướng Tá khẽ gọi tên cô, Ngô Đồng ngẩng đầu lên. Âm thanh của anh đầy tiếc nuối: “Nếu chỉ mình anh ta mang cho em vui vẻ, hãy tìm anh ta đi.”
“…”
“…”
“Anh đang giúp anh ấy sao? Không phải anh luôn ghét anh ấy à?” Ngô Đồng càng không rõ cô nên tiếp tục câu chuyện này kiểu gì, nhưng tuyệt nhiên nhớ rõ, cô phải luôn mỉm cười.
Nụ cười quá khiên cưỡng.
…
Không, anh không hề giúp anh ta.
Anh hận anh ta biết mấy.
Hận anh ta đem Gigi tới bên anh, hận anh ta biết rằng anh không thể cự tuyệt, đơn giản bởi gia tộc của Gigi có thể giúp anh…
Nếu người em yêu là anh, anh có thể từ bỏ tất thảy.
Nhưng, em yêu anh ta…
Hướng Tá cười khổ, anh lắc đầu, cái gì nên nói và không nên nói, anh đều biết. “Em biết không, khoảnh khắc em bước vào cửa hàng này, anh vẫn luôn quan sát em. Từ người em thoát ra thần thái mà chỉ những người đang yêu mới có.”
Làm sao có khả năng ấy? Ngô Đồng tự nhìn lại mình trong gương. Cô không nhận ra điểm nào khác biệt.
“Anh ta cũng biết chúng ta chỉ diễn kịch, chưa bao giờ là thật. Là tự anh nói cho anh ta, em không cần lo lắng nữa đâu.”
Câu này có được tính là an ủi không vậy?
“Em…”
“Lúc em mời anh đi xem phim 3D, thực ra em đã định nói với anh: chúng ta chấm dứt tại đây, không phải sao?”
Đột nhiên Ngô Đồng cảm thấy tấm lưng trần lộ ra ngoài lạnh toát.
Bất chợt Gigi từ gian phòng thử đồ đi ra, muốn nói gì đó nhưng bị Hướng Tá ngăn lại. Anh hỏi Gigi thêm vài thứ linh tinh rồi đưa cô ấy đi thanh toán.
Để lại mình Ngô Đồng dõi theo hai bóng hình bước vào xe, dần dần biết mất trên con đường tấp nập.
*****************************
“I hear you talking about Eric” (Em nghe thấy anh nói về Eric)
Hướng Tá đạp mạnh phanh.
Chiếc xe chưa dừng hẳn anh đã mở cửa đi xuống, Gigi kéo cửa kính xe, nhìn thân hình cô đơn của anh.
Chỉ một lần, anh đến tìm cô, dặn cô phải giả vờ thân thiết với anh trong tiệc rượu tối nay. Khi biết Lệ Trọng Mưu nhất định đến tham dự, anh đưa cô đến cửa hàng trang phục Lệ Trọng Mưu hay tới nhất –
Gigi cắn răng, nói: “You should tell her the truth.” (Anh nên nói cho cô ấy sự thật.)
“Just leave me alone, please.” (Làm ơn để cho anh được yên.)
*******************************
Ngô Đồng ngồi trong xe, cô đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, vô tình bắt gặp cảnh hai người khắc khẩu.
Tâm tình khác thường của cô ngay đến cả tài xế cũng nhận ra, anh nhìn theo tầm mắt cô: “Cô Ngô, có cần dừng xe không ạ?”
Ngô Đồng vội vã thu mắt: “Không, không cần đâu.”
Hãy làm như lời anh từng nói: Biết rõ không thể, thì đừng bao giờ cho người khác những hy vọng hão huyền – Ngô Đồng nhớ lại thái độ lạnh lùng của anh, cô chợt nhận ra, mình đã tàn nhẫn như thế nào.
Nếu sau này gặp anh, chắc chắn cô chỉ có thể nói hai từ: xin lỗi, và, cảm ơn.
Chiếc xe chở Ngô Đồng lướt qua người Hướng Tá, không hề giảm tốc độ.
Khi cô trở lại Lệ thị, Lệ Trọng Mưu đang dự hội nghị, lúc kết thúc, trời đã chạng vạng. Lệ Trọng Mưu vào văn phòng thì gặp cô: “Không phải em đến khách sạn trước sao?”
Ngô Đồng không ngẩng đầu, cô chăm chú nhìn vào tập tài liệu trong tay.
Chính là văn kiện buổi chiều cô đưa cho anh, trên đó đã có những nhận xét, phê bình và cả chữ kí của anh. Không ngờ anh lại cẩn thận như vậy. Kí xong còn đặt lên bàn công tác của cô.
“Tổng giám đốc Lệ đã xem tài liệu tôi đưa cho anh rồi à?”
Đáp án không nói cũng biết.
Lệ Trọng Mưu không trả lời.
Anh đánh giá một chút, vẫn thấy cô mặc trang phục công sở: “Sao em chưa thay lễ phục?”
“Không chọn được cái nào thích hợp.”
“…”
Cô ghi thêm chú thích vào trang tài liệu, “Lâm Kiến Nhạc bảo tôi lấy thân phận trợ lí đi theo anh, nếu anh không ngại tôi có thể làm thư kí tạm thời của Tổng giám đốc. Có điều, mọi người đều đi cùng bạn gái, mỗi anh đem theo thư kí, chỉ sợ bôi xấu hình ảnh của anh. Cho nên…”
Chưa nói xong anh liền kéo tay cô, đi thẳng ra cửa.
Bước chân của anh quá nhanh, Ngô Đồng đi giày cao gót không theo kịp, cô túm tay Lệ Trọng Mưu: “Đi đâu?”
Anh không quay đầu lại: “Em không chọn được bộ nào, anh sẽ giúp em chọn.”
Thang máy của nhân viên mở ra, mấy chục con mắt dán lên hai người.
“Tổng… tổng giám đốc Lệ.”
“Cô… cô Ngô…”
Lệ Trọng Mưu khẽ gật đầu với họ, anh nhanh chóng kéo Ngô Đồng vào thang máy.
Vừa đúng lúc tan tầm, nhân viên Lệ thị nhiều, người chen chúc trong thang máy khá đông. Ngô Đồng đứng bên Lệ Trọng Mưu, cô cố gỡ tay ra khỏi anh, bàn tay anh càng thêm nắm chặt.
Ngô Đồng cảm nhận nhiệt độ trong thang máy tăng vùn vụt. Đúng ra là lúc ra khỏi thang máy, đối mặt với những người đi trong đại sảnh, nhiệt độ càng tăng theo cấp số nhân.
Có thể nói là tất cả đều hướng về hai người họ, dồn về chiếc xe đang đỗ trên đường.
Lâm Kiến Nhạc ngồi ở vị trí lái, Lệ Trọng Mưu mở cửa. Lâm Kiến Nhạc khó hiểu: “Tổng giám đốc – ”
Lệ Trọng Mưu lạnh lùng: “Xuống xe.”
Lâm Kiến Nhạc chần chừ, Lệ Trọng Mưu bồi thêm một câu: “Cậu tự đến tiệc rượu trước.”
Sau đó anh xoay chìa khóa, lái xe rời đi.
Bỏ mặc Lâm Kiến Nhạc đứng bên đường, mặt ngẩn ngơ chẳng hiểu gì.
Trong nháy mắt, Lệ Trọng Mưu dừng xe trước cửa hàng. Lại tới nơi này, Lệ Trọng Mưu cũng lại chọn bộ váy khi nãy.
Anh đứng ngoài chờ đợi, Ngô Đồng từ tốn thay váy áo, anh mất kiên nhẫn nói anh muốn vào giúp cô cho nhanh.
Bất đắc dĩ phải thay vội thay vàng, Ngô Đồng mặc bộ váy đi ra.
Anh nhìn cô, cười cười, không biết là ưng hay không.
Lệ Trọng Mưu bước từng bước đến trước mặt cô, đột nhiên anh đưa tay mân mê chiếc vòng của cô.
Nó vướng vào tóc, ánh lên những tia sáng li ti. Lệ Trọng Mưu đưa mắt dọc theo chiếc mũi của cô đi xuống, như là thì thầm: “Môi em chưa đủ hồng kìa.”
Chỉ một khắc sau đó, Lệ Trọng Mưu nâng cằm Ngô Đồng lên, hôn cô mạnh mẽ.
Gần đến lúc Ngô Đồng khó thở anh mới dừng lại, môi và lưỡi cô tê dại. Tay anh vuốt nhẹ hai cánh môi của cô.
Chúng đỏ bừng.
Lệ Trọng Mưu rất hài lòng. Anh cười.
“Tại sao không đẩy anh ra?”
“…”
“Ồ, hình như nó vẫn chưa đủ hồng đâu. Thử lại lần nữa.”