Đọc truyện Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc) – Chương 21: Hoan tiếu vãng tích (Nụ cười ký ức)
Dựa vào lưng hắn, Tần Lâu có một loại an toàn mà trước nay chưa hề có. Vươn tay nghịch tóc hắn, Tần Lâu hỏi: “Ngọc, ngươi…khi nào thì biết mình thích nam nhân?”
“Ta không phải là nam nhân nào cũng thích.” Vinh Vương mỉm cười: “Ta cũng từng đi tiểu quan quán, thế nhưng đối với tiểu quan chỗ đó không dậy nổi hứng thú.”
Tần Lâu có chút buồn phiền: “Cũng chỉ thích Thanh Tuyền, đúng không?” Phát hiện thân thể của hắn đột ngột cứng lại, Tần Lâu lại càng phiền não. Vinh Vương không nói lời nào, cõng y, lẳng lặng bước đi. Tới trước cửa nhà, Tần Lâu tụt xuống khỏi lưng hắn, thần tình có chút uể oải, muốn đi mở cửa.
“Tần Lâu, ta cũng yêu ngươi.” Vinh Vương lo lắng nói.
Không đợi đến lúc Tần Lâu phản ứng lại, đại môn đã bị mở. “Chi nha” một tiếng, Tần phụ cười có chút gian xảo: “Hai đứa đã về, chắc đã mệt mỏi rồi ha.”
Tần Lâu có chút dở khóc dở cười: “Đa…”
Tần phụ cười nói: “Nương đã trải chăn cho các ngươi rồi, đi ngủ đi.”
“Ta muốn tắm”
Tần phụ vẫn cười tủm tỉm: “Cũng đã đun sẵn nước rồi. Vinh Ngọc a, ở chỗ này đã quen chưa?”
Vinh Vương ngữ khí rất tôn kính: “Đa, sống ở đây rất thoải mái.”
Tần Lâu nghe được câu gọi “Đa” ngọt xớt của hắn, gương mặt tối sầm.
Nằm trên giường, y nhìn mỹ nhân đang ngồi trong dục dũng, có chút nghi hoặc: “Đa nương làm sao tiếp thu được sự thật này a?”
Vinh Vương chà xát cánh tay, thần sắc nghiêm túc: “Bởi vì, bọn họ hi vọng ngươi có thể hạnh phúc.”
“Thế nhưng cứ thế này thì hương hỏa của Tần gia sẽ…” Tần Lâu vẫn không sao hiểu được, “Hơn thế nữa, đa ta lại cố chấp, bảo thủ vô cùng. Ta hồi bé a, ăn vụng có một tí thôi cồn đánh ta đau gần chết a.”
Vinh Vương nhướn mày: “Ăn vụng?”
Tần Lâu liếc mắt nhìn hắn: “Đừng nói với ta ngươi chưa ăn vụng bao giờ.”
Vinh Vương cười hắc hắc: “Ta đúng là chưa ăn vụng bao giờ. Hơn nữa, nếu bản vương muốn ăn cái gì, người ta còn tranh nhau đưa tới trước mặt a, cần gì ta đi ăn vụng.”
Tần Lâu liếc mắt nhìn hắn, đố kị vô cùng: Người với người, đúng là sinh ra bất bình đẳng a.
Vinh Vương từ trong thùng bước ra, không hề cố kị mà cầm khăn lau đi nước đọng trên người. Tần Lâu mặc dù đã nhìn thấy hắn lõa thể nhiều lần, thế nhưng nhìn rõ ràng sắc nét thế này thì đây mới là lần đầu tiên. Mắt mở trừng trừng, y vội vã đưa tay ôm mũi, sợ máu mũi phun ra.
Vinh Vương nhìn y thế, phá lên cười, đi tới, mắt nhìn Tần Lâu chằm chằm: “Đẹp không?”
“…Đẹp!”
Vinh Vương mỉm cười, chui vào trong chăn, ôm lấy y, “Sao nóng thế này a?” Hắn buồn cười hỏi.
Tần Lâu vẻ mặt đỏ bừng, vùi đầu vào lòng hắn: “Ách…trời nóng.”
“Bên ngoài tuyết đang rơi mà!”
Cắn cắn điểm hồng anh trước ngực, Tần Lâu sẵng giọng: “Không được chọc ta.”
“Ngươi đây là chơi với lửa có ngày chết cháy á.” Hắn nâng cằm Tần Lâu lên, con mắt nóng rực, nhìn y.
“Ta mới không sợ.” Le lưỡi, y chủ động cắn mút bờ môi hắn.
Vị đạo rất…ngon.
Hai người ở chốn quê này, sống cực kì thoải mái, Vinh Vương có lúc sẽ hầu Tần phụ chơi cờ, có lúc lại đi theo Tần mẫu đi mua quần áo. Ánh mắt của hắn cực kì tốt, mua được vải vóc chất lượng tốt lắm, lời nói lại ngon ngọt, tất nhiên là làm cho hai vị lão nhân mặt mày rạng rỡ, cười toe tóe cả ngày. Y lại chả có năng lực phản kháng, chỉ phải nhìn Vinh Vương đang cười tươi như hoa kia mà nghiến răng nghiến lợi.
Tình cảm hai người, càng ngày càng thắm thiết. Chỉ là, thỉnh thoảng Tần Lâu thấy được, Vinh Vương thất thần.
Y biết hắn vẫn còn nhớ Thanh Tuyền, giống như y, thỉnh thoảng vẫn nhớ tới Liễu Mộng Túy. Dấu vết mà hai người bọn họ lưu lại trọng sinh mệnh của y và hắn, e rằng vĩnh viễn cũng không xóa được.
Đêm 30, bốn người làm rất nhiều bánh chẻo, ăn nhanh cơm tất niên, hai người liền đi ra khỏi nhà. Bên ngoài, rất nhiều người đang phóng pháo hoa, từng chùm hỏa cầu bắn lên cao, lóe sáng giữa trời đêm trong nháy mắt, liền lặng yên biến mất giữa màn đêm. Thời gian vui vẻ, rất ít nghĩ đến những chuyện buồn đau, thế nên, khi hai người xem pháo hoa, đặc biệt thỏa mãn.
Ngồi trên chiếc cầu đá trong trấn, trên gương mặt Tần Lâu phảng phất ý cười: “Trước đây, vào lễ mừng năm mới, ta cùng với Mộng Túy cứ quấn lấy đa nương xin tiền, sau đó đi mua pháo hoa. Thế nhưng đều là cho ta bắn, hắn chỉ đứng ở một bên nhìn, thần tình hắn, thường ngày trông như ông cụ non, lúc ấy cũng trở về với tâm tính hài đồng, trong mắt ngập tràn kinh hỉ.”
Tần Lâu chậm rãi nói, Vinh Vương yên lặng ngồi nghe.
“Ta đã biết hắn cũng rất thích phóng pháo hoa, thế nhưng ta ích kỉ, muốn tự mình phóng hết, để hắn ở một bên đứng nhìn là được rồi. Hắn cũng không giận, đợi ta phóng xong, còn dẫn ta đi ăn.” Hồi ức luôn luôn đẹp, cũng chính nó, làm cho Tần Lâu hiểu được, chính mình vì sao không tài nào quên được Liễu Mộng Túy, cho dù là đã yêu Vinh Vương, y cũng không thể nào quên.
Kí ức mà hắn lưu lại cho y thực sự nhiều lắm, nhiều đến độ, mỗi khi y nhớ về quá khứ, mỗi phút mỗi giây, mỗi lát cắt đều có bóng dáng của người kia.
Thấy y chìm vào trong hồi ức không nói lời nào, Vinh Vương cũng không biết, mình đang ước ao cái gì, chỉ nói: “Bây giờ, vẫn muốn phóng pháo hoa sao?”
Tần Lâu lắc đầu, tựa vào vai hắn: “Hiện tại ta đã hiểu, chỉ cần người mình t hích ở bên cạnh, cho dù không làm gì, chỉ cần thấy hắn hài lòng là đã thỏa mãn lắm rồi.”
Vinh Vương mỉm cười, trọng nụ cười ẩn hiện đau thương. Nghĩ đến người đang ở viễn phương kia, trong lòng mọc lên một tia thống khổ.
Tần Lâu biết hắn nghĩ gì, thế nhưng, trên gương mặt, nụ cười xán lạn hơn. Chỉ cần hiện giờ hắn ở bên mình là tốt rồi, chuyện sau này, thuận theo tự nhiên đi.
Qua ngày mùng hai, hai người trở về, trước khi ra khỏi cửa, hai vị lão nhân vô cùng không nỡ. Vinh Vương vốn cũng đã định đón hai người tới đế đô, thế nhưng hai vị nhân gia không muốn. Người cũng đã già, đối với nơi đã sống hơn nửa đời người, có một loại lưu luyến không sao kể rõ được.
Không khí nơi đế đô, đương nhiên là náo nhiệt phồn hoa hơn trấn nhỏ rất nhiều, trên đường, người người tấp nập, Tần Lâu nghiên đầu nhìn Vinh Vương, thế nhưng chưa từng bắt gặp một tia vui mừng trên gương mặt hắn.
Hắn…đang nhớ tới người kia sao?
Tần Lâu luôn luôn không kềm lòng được mà nghĩ thế…
Đợi đến lúc tới trước cửa Vinh Vương phủ, khi bọn họ xuống khỏi mã xa thì mới biết, y không có nghĩ lung tung.