Đọc truyện Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc) – Chương 15: Tuyết lạc thanh ti tiêm (Tuyết rơi trên tóc)
Ăn xong đồ ăn, Tần Lâu thỏa mãn ợ một cái, sau đó nhanh chóng lăng lên giường. Vì lúc nãy vưà ngủ xong, giờ này y tỉnh như sáo, Vinh Vương nằm xuống, Tần Lâu liền tập quán chui vào lòng hắn.
VInh Vương nhìn thấy y làm thế không nhịn được cười, ôm lấy thắt lưng y, mơ hồ còn nghĩ. Cứ như thế này mà sống cả một đời – cũng không có gì không tốt!
Hắn vì mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ, Tần Lâu mắt vẫn mở to.
Nhịp tim đập của hai người hòa thành một nhạc khúc hài hòa, khiến Tần Lâu thấy rất an tâm. Tận lực bắt mình không được nhớ tới Liễu Mộng Túy nữa, Tần Lâu cố đem ánh nhìn của mình hướng tới gương mặt của Vinh Vương.
Dung nhan không chút tì vết, chắc chắn đã khiến vô số người rung động a.
Mỉm cười, sau này cứ thế cũng tốt. Y nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, chuồn chuồn lướt nước, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ say.
Tháng ngày liền cứ như thế bình thản trôi qua. Tần Lâu không thích ra ngoài phủ, bình thường đều chôn chân trong n hà bếp, thưởng thức đồ ăn do đầu bếp mập mới nghiên cứu làm ra, mỗi lần đều ăn đến mặt mày rạng rỡ.
Khi y đi vào trong vườn, gió lạnh thổi tới khiến cho người khẽ run lên, y chợt nhận ra, mùa đông đến thật rồi.
Vinh Vương mua thêm áo choàng lông cho y, nhìn qua cực quý giá. Áo choàng dày rộng khỏa chặt trên người, khiến cho gương mặt y đột nhiên trở nên nhỏ bé. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, nở nụ cười xán lạn.
Sau đó trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm ấy hạ xuống.
Y cởi bao tay ra, nhảy lên bắt lấy bông hoa tuyết đang rơi xuống. Bắt được, mở tay ra, chỉ nhìn thấy một vết nước lạnh như băng.
Phía sau truyền đến một trận cười khẽ, Tần Lâu quay lại, nhìn thấy Vinh Vương đang đứng giữa trời tuyết hạ, cười xán lạn tựa dương quang.
Đột nhiên phát giác, hắn là đang cười nhạo mình, Tần Lâu chạy qua, nhảy lên lưng hắn “Cười cái gì?”
“Sao tự nhiên khờ đến độ đi bắt hoa tuyết làm gì?” VInh Vương vẫn không nhịn được cười, đưa tay đỡ thân thể Tần Lâu, để y không bị ngã.
Tần Lâu bĩu môi: “Này không phải là do ta buồn chán sao?” Ôm lấy cổ hắn, không cho tuyết rơi vào trong cổ đối phương.
Vinh Vương cõng y, chậm rãi bước đi: “Buồn chán sao? Vậy buổi chiều ghé Phúc Vương Phủ với ta đi.”
“Đi làm gì?”
“Hắn nạp phi.” Vinh Vương cười: “Có lẽ sẽ có đồ ăn ngon a.”
“Ta đi.” Mừng rỡ hô lên, tuyết hạ càng dày, từng đợt từng đợt rơi xuống tóc, dính trên y phục. Tần Lâu dựa sát vào lưng hắn, nhưng nghĩ thương cảm cực kì: “Vinh Vương, ngươi thật thông minh a.”
Vinh Vương hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Tần Lâu ngẩng đầu nhìn từng đợt tuyết trắng đang rơi xuống: “Nếu chúng ta không ở cùng một chỗ, sống một mình, vậy mùa đông, sẽ lạnh lắm.”
Trong mắt Vinh Vương thoáng hiện lên tiếu ý, cõng y về phòng.
Bóng lưng hai người họ, rất ấm áp.
Tần Lâu rất ít khi gặp qua khung cảnh xa hoa đông người. Ngày xưa khi làm qua, thì dù có thể lên đại điện, cũng chỉ có thể đứng ở rất xa phía đằng sau. Hơn nữa, sau khi y thượng triều xử lí xong công vụ liền về nhà, thế nên xã giao không có mấy.
Lần này Phúc Vương Phủ đón dâu, làm vô cùng đình đám.
Rất nhiều rất nhiều người, đồ ăn mỹ vị, lễ vật chồng chất như núi, lời chúc mừng khách sáo, vẻ mặt vui mừng, đều khiến y ngẩn người không biết phải làm sao.
Người Phúc Vương lấy đương nhiên là thiên kim con quan lớn, hắn mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, cả mặt đều là ý cười, nhìn vào, trông anh tuấn hơn rất nhiều.
Nhãn thần của Tần Lâu không sao rời mắt được hỉ phục của Phúc Vương.
Người kia, khi thành thân cũng mặc như thế này sao?
Cũng cười cực kì vui vẻ, xán lạn tựa ánh dương thế này sao?
Trái tim đau đớn, sau đó y dời tầm mắt, tự giễu, cúi đầu nở một nụ cười.
Tất nhiên là như thế rồi, người hắn lấy là công chúa a, trong lòng tự nhiên vạn phần vui vẻ.
Nghĩ đến dáng dấp vui vẻ của người kia, Tần Lâu có chút tuyệt vọng. Bàn tay đột nhiên thấy ấm áp, y vội ngẩng đầu nhìn, thấy được Vinh Vương đang mỉm cười nhìn y.
“Chúng ta vào thôi.”
Tần Lâu để mặc hắn kéo đi vào. Bá quan văn võ cả trièu đều biết Vinh Vương có một nam phi, thế nhưng đột nhiên nhìn thấy, vẫn là có chút kinh ngạc, nhãn thần không khỏi có chút dị dạng.
Thế nhưng Vinh Vương vẫn vô cùng ung dung bình tĩnh bước đi, nụ cười tựa như gió xuân ấm áp,
Cố ý chọn một chỗ tương đối khuất mà ngồi xuống, Vinh Vương ôn nhu hỏi: “Tần Lâu, lạnh không?”
Tần Lầu lắc đầu, thấy thức ăn trên bàn, con mắt liền sáng lên.
Suốt buổi tiệc, Tần Lâu đều vùi đầu vào ăn, nữ quyến của các quan gia ngồi đó, nhìn thấy Vinh Vương cẩn thận tỉ mỉ gắp thức ăn cho y, ôn nhu cười với y, nhãn thần quái dị lúc đầu đều biến mất, thay vào đó là ước ao ngưỡng mộ.
Chỉ cần có tình yêu, nam nữ thì có làm sao?
Thời điểm yến hội tàn, trời cũng đã tốt, tuyết vẫn còn đang rơi, trên mặt đất đã có một tầng tuyết đọng thật dày, dẫm lên, sẽ phát sinh âm hương “Chi nha” rất thanh.
Hai người bỏ qua xe ngựa, dự định sẽ đi bộ về phủ. Giương ô, hai người chậm rãi, tiêu sái bước đi.
Vì trời lạnh, trên đường hầu như không có mấy người. Đi một lúc, Vinh Vương nghiêng người nhìn Tần Lâu đang im lặng bước đi, trong lòng có chút yêu thương: “Không vui sao?”
“Ân.” Tần Lâu cũng không giấu diếm, “Ai khi thành thân cũng cao hứng như thế sao?”
Vinh Vương biết, y lại nghĩ tới Liễu Mộng Túy rồi, cho nên thở dài một tiếng, nói: “Ngươi quên hắn đi.”
“Nếu ta quên không được thì làm sao bây giờ? Hắn tại sinh mệnh của ta, chiếm một quãng thời gian thật dài thật dài, dài đến nỗi ta cảm thấy quên đi hắn là một chuyện kì quái vô cùng.” Tần Lâu khẽ ngẩng đầu.
Vinh Vương biết, thế nhưng hắn cũng không có biện pháp nào khiến y thoải mái. Kỳ thực chính bản thân hắn, đâu đã quên được Thanh Tuyền?”
Vinh Vương không phải Liễu Mộng Túy, Tần Lâu cũng không phải Thanh Tuyền…
Nhân sinh sao lại kì quái như thế? Một tháng trước đây, ai có thể ngờ được, hai người họ sẽ ở cùng một chỗ?
“Rất thống khổ a.” Tần Lâu dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn, con mắt sáng ngời.
Vinh Vương mỉm cười, ngón tay quấn lấy bàn tay y, phát hiện, bàn tay y lạnh quá. Vì vậy, càng cố sức nắm lấy.
“Chúng ta cùng nhau thống khổ.” Khóe môi hắn có chút bất đắc dĩ “Ai bảo chúng ta đều bị người ta vứt bỏ a?”
Tần Lâu cười thành tiếng, nắm chặt lấy tay hắn.
Đây là thứ ấm áp duy nhất mà y có thể tìm thấy lúc này.