Đọc truyện Lưu Hương Tử Lệnh – Chương 9: Thần phiến tử
Tiếng động cùng một lúc với bóng người lao vút xuống làm Tam cung chủ và Giang Hàn Thanh sửng sốt.
Vì người mới đến không phải ai xa lạ mà chính là Nhị cung chủ.
Con người dong dỏng cao, với bộ áo thư sinh lưng đeo trường kiếm, đây chính là người mà Giang Hàn Thanh đã gặp trong miếu Thổ Địa, đêm mà hắn bị bại lộ hành tung.
Nhị cung chủ vừa chấm đất thì ba bóng người nữa lại tiếp theo lao đến, Giang Hàn Thanh cũng nhận ra ngay ba người này là Tử Kỳ lệnh chủ Phan Diên Niên, Bạch Kỳ lệnh chủ Lục Tường Vân, và Thanh Kỳ lệnh chủ Đào Ngọc Lan.
Thấy Nhị cung chủ xuất hiện, Phi Cảnh và Huyền Cảnh pháp sư cùng mừng rú kêu lên :
– Nhị cung chủ đã tới!
Tam cung chủ quay lại vòng tay, nhưng giọng nàng hết sức lạnh lùng :
– Nhị sư huynh cũng lại đến đây à?
Nhị cung chủ mỉm cười :
– Vì sự việc quan hệ trọng đại, sư huynh không an tâm ta phải đến đây tiếp viện.
Tia mất lạnh lùng của Nhị cung chủ quét nhanh về phía Giang Hàn Thanh và vòng tay cười lớn :
– Giang nhị công tử quả đã có mặt nơi đây, còn hai vị kia như là Lý công tử và Kim Lăng Quản đó phải không?
Lý Duy Năng tiếp lời :
– Đúng, các hạ đoán đúng.
Nhị cung chủ cười ha hả :
– Hân hạnh, hân hạnh, tại hạ đêm nay quả thật đã chẳng bỏ công.
Thấy con người này vóc dáng nhỏ thó, vẻ mặt nhợt nhạt y như không phải đàn ông, Lý Duy Năng không tin rằng con người như thế mà kiếm pháp lại cao siêu như Giang Hàn Thanh đã nói.
Hắn nhìn thẳng vào mặt Nhị cung chủ đêm nay quyết đấu cùng bọn này?
Nhị cung chủ thản nhiên :
– Cũng có thể nói như thế ấy.
Hắn liếc về phía Quản Thiên Phát và nói luôn :
– Tại hạ có nghe chuyện võ lâm Tứ đại Thế gia liên họp là do kế sách của Quản các hạ thì phải?
Quản Thiên Phát cười :
– Quý môn quật khởi giang hồ, âm mưu thứ nhất là nhắm vào chuyện lủng đoạn, chiếm cứ Tứ đại Thế gia, tự nhiên, khi họ phát hiện được âm mưu thâm độc ấy là họ phải liên hợp nhau để bảo tồn chứ can chi cần đến kế sách của ai?
Nhị cung chủ cười gằn :
– Nghe nói Thanh Phong đạo trưởng và “Độc Tẩu” Chu Tiềm cũng có ở đây, thế sao không thấy?
Giang Hàn Thanh cười :
– Ngũ Phượng môn tai mắt tinh thông lắm, nhưng lần này thì tin tức hoàn toàn sai lạc.
Nhị cung chủ chớp mắt :
– Sao? Giang nhị công tử bảo sao?
Giang Hàn Thanh đáp :
– Thanh Phong đạo trưởng và Chu lão tiền bối đã đi từ tối hôm qua.
Nhị cung chủ cười gằn :
– Khá lắm, áp dụng kế “Kim Thiền Thoát Xác” khá lắm.
Và hắn lại hỏi luôn :
– Như thế thì Lý Quang Trí cũng không có ở đây?
Lý Duy Năng đắc ý :
– Gia phụ đang tĩnh dưỡng chứ làm sao lại đến chốn này?
Giang Hàn Thanh nói :
– Nhị cung chủ đã lầm nữa rồi, đâu phải Kim Thiền Thoát Xác, phải nói là “Điệu Hổ Ly Sơn” mới đúng chứ.
Nhị cung chủ cau mặt :
– Sao gọi là “Điệu Hổ Ly Sơn”
Giang Hàn Thanh ngửa mặt nhìn trời lẩm bẩm :
– Bây giờ sắp hết canh hai và đã gần đến canh ba rồi…
Nhị cung chủ gặn lại :
– Các vị có tiếp ứng nữa à?
Giang Hàn Thanh cười :
– Không phải, tại hạ nghĩ nếu Nhị cung chủ cứ ở lại Thánh Quả tự thì có lẽ giờ này đã gặp được Thanh Phong đạo trưởng và “Độc Tẩu” lão tiền bối rồi.
Nhị cung chủ hơi giật mình :
– Họ đến Thánh Quả tự làm chi?
Giang Hàn Thanh đáp :
– Để “quét dọn” cho sạch cửa chùa.
Nhị cung chủ rúng động, nhưng hắn vẫn trầm giọng :
– Họ dám xâm phạm nơi ấy thì ta sẽ làm cho họ không còn có chỗ chôn thân.
Huyền Cảnh đại sư cũng lớn tiếng :
– Động vào Thánh Quả tự là chúng sẽ không còn một mống trở về.
Lý Duy Năng cười :
– Bây giờ thì họ “Động” rồi, đại pháp sư nói chi lời dữ dằn ấy cho tổn công tu.
Huyền Cảnh giận xanh mặt, nhưng Nhị cung chủ đã chận nói :
– Đại sư không cần phải nóng giận, chúng ta hãy thanh toán cái đám ranh này trước rồi tên đạo sĩ già và cái tên chuyên dùng thuốc độc ấy cũng sẽ không chạy khỏi đâu mà sợ.
Quản Thiên Phát biết cuộc chiến đêm nay chắc không thể nào tránh được, hắn bắt đầu lo vì không biết người tiếp viện mà Đơn Hiểu Thiên nói có đến kịp không, vì lực lượng Ngũ Phượng môn ở đây xem chừng quá mạnh.
Lý Duy Năng chỉ vào mặt Nhị cung chủ quát lớn :
– Các hạ giàn thế mạnh ra hiếp yếu phải không?
Nhị cung chủ cười nhạt :
– Đúng, chuyện mạnh được yếu thua đâu phải là chuyện mới xảy ra trong chốn giang hồ? Các vị biết mình sức yếu thì hãy bó tay chịu trói cho đỡ nhọc đôi tay.
Giang Hàn Thanh nhướng mắt :
– Nhị cung chủ đã vì tại hạ mà đến đây, vậy tại hạ xin lãnh giáo trước rồi mọi việc sẽ tính sau cũng không phải muộn.
Nhị cung chủ cười gằn :
– Giang nhị công tử nói đúng đấy, các hạ đã giả mạo Lưu Cảnh Thăng học được ba chiêu tuyệt kiếm của bản môn, tự nhiên bằng cách nào bản môn cũng phải thu hồi.
Giang Hàn Thanh nói :
– Vâng, tại hạ sẵn sàng.
Lý Duy Năng xốc tới :
– Giang huynh, chuyện đêm nay, đệ cũng có nửa phần, cơ hội may mắn như thế này xin Giang huynh hãy nhường cho đệ.
Huyền Cảnh pháp sư cười sằng sặc :
– Lý Thiếu trang chủ nếu vui lòng. thì bần tăng xin hầu vài hiệp cho vui.
Cả hai bên bắt đầu chuẩn bị, tình thế không còn có thể chần chờ.
Và hơn ai hết Giang Hàn Thanh biết ngay đêm nay tình thế bất lợi nghiêng về phe hắn, thế nhưng bằng vào máu nóng của thanh niên, hắn nhất quyết không bằng lòng chọn con đường nào khác.
Ngay lúc sắt thép sắp sửa chạm vào nhau thì Tam cung chủ vùng lên tiếng :
– Hãy khoan!
Và nàng quay về phía Nhị cung chủ vòng tay :
– Nhị sư huynh.
Nhị cung chủ hỏi :
– Tam sư muội có chuyện chi?
Tam cung chủ hỏi lại:.
– Cuộc chiến đêm nay do Nhị sư huynh hay là do tiểu muội chủ trì?
Thấy câu hỏi có phần gay gắt, Nhị cung chủ mỉm cười :
– Kế hoạch đã được định rõ ràng, tự nhiên trách nhiệm đêm nay do Tam sư muội đảm nhận.
Tam cung chủ lại hỏi :
– Khi Nhị sư huynh đến đây, chắc đã thấy lịnh thu binh của tiểu muội rồi chứ?
Nhị cung chủ gật đầu :
– Có, ngu huynh có thấy.
Tam cung chủ nói :
– Tốt lắm, như thế bây giờ chúng ta có thể trở về.
Nhị cung chủ cau mặt :
– Nhiệm vụ của chúng ta đêm nay…
Không chờ hắn nói hết câu, Tam cung chủ chận ngang :
– Thứ nhất Lý Quang Trí không có tại đây, thứ hai thì không thể chấp hành trong đêm nay, vì thế tiểu muội ra lệnh thu quân.
Trong câu nói của nàng, có nghĩa là nhiệm vụ thứ hai là chuyện bắt Giang Hàn Thanh đêm nay cũng không làm được.
Nhị cung chủ cau mặt :
– Thế nhưng…
Tam cung chủ lại chận ngang :
– Nhiệm vụ đó tiểu muội rất biết, nhưng sư huynh có biết rằng vừa rồi tại đây đã phát sinh ra chuyện gì không?
Nhị cung chủ nói :
– Ngu huynh không được rõ lắm.
Tam cung chủ nói :
– Khi chúng ta đến đây thì trên mình chỉ có một mình con gái của Độc Tẩu Chu Tiềm và trừ tiểu muội ra, luôn cả Ngũ sư muội cũng bị nàng dùng độc chất làm cho ngã hết.
Nhị cung chủ hơi giật mình :
– Có chuyện như thế được sao?
Phi Cảnh pháp sư cười cười :
– Chỉ trừ công lực của Tam cung chủ, chứ bần tăng cũng không sao thoát khỏi.
Tam cung chủ nói :
– Không phải ỷ vào công lực mà là nhờ vào y phục hộ thân thôi.
Và nàng quay qua nói tiếp với Nhị cung chủ :
– Cho dầu tiểu muội có khống chế được Chu Long Chu thì cũng không làm sao thu lấy thuốc giải vì không ai dám đụng đến mình nàng.
Câu nói của Tam cung chủ làm cho Giang Hàn Thanh hiểu ra câu nói của Chu Long Chu khi nãy.
Bây giờ hắn mới tin câu nói của nàng :
“Họ bắt được tôi thì họ sẽ giết” mà khi nãy hắn vẫn nghĩ rằng nàng nói liều.
Nhị cung chủ nói :
– Đúng rồi, trên chốn giang hồ không một ai dám đứng gần Chu Tiềm, chứ đừng nói chuyện đụng vào mình hắn.
Tam cung chủ nói :
– Nhị sư huynh nói như thế là đúng rồi sau đó nhờ có Giang nhị công tử bằng lòng khuyên cô ta trao thuốc giải và chính tiểu muội cũng đã hứa sẽ tạm thời giải kết cuộc chiến đêm nay.
Nhị cung chủ gật gật đầu và quay qua phía Giang Hàn Thanh vòng tay :
– Nhị công tử đã nói giúp cho Chu Long Chu trao thuốc giải độc, chuyện đó tại hạ thật thông cảm chân tình.
Giang Hàn Thanh vòng tay đáp lễ :
– Không dám.
Nhị cung chủ mỉm cười nói tiếp :
– Giang nhị công tử tuy có ân trao thuốc giải, nhưng chuyện giả mạo người để cưỡng đoạt ba chiêu kiếm pháp của bản môn thì bằng vào Kim lệnh của Đại sư huynh chúng tôi, chúng tôi nhất thiết phải thu hồi.
Giang Hàn Thanh cười :
– Không có chi là khó xử cả, tại hạ đã nói rồi khi nãy, bây giờ nếu cần, Nhị cung chủ cứ việc làm theo nhiệm vụ của mình.
Tam cung chủ chận lại :
– Không tôi đã nói rồi, cuộc chiến hôm nay tạm thời giải kết.
Nhị cung chủ cười :
– Tam sư muội nói cũng phải, nhưng chuyện của ngu huynh và Nhị công tử cũng không có gì mâu thuẫn, vì chuyện này là chuyện cũ chứ không dính líu đến đêm nay.
Tam cung chủ trầm giọng :
– Không, tôi là kẻ chủ trì công việc, tôi là Giang Nam Tổng phân đàn Đàn chủ, tôi là đại diện cho Ngũ Phượng môn, một lời nói của tôi không ai có quyền làm ngược lại. Phương chi, chính Nhị sư huynh cũng đã công nhận công việc đêm nay do tiểu muội trách nhiệm, tôi đã hứa rằng cuộc chiến đêm nay giải kết, đôi bên lập tức lui binh, Nhị sư huynh nếu làm thế thì phải chăng muốn hủy thể diện của tiểu muội?
Nhị cung chủ nói :
– Không phải ngu huynh muốn làm mất mặt sư muội, nhưng vì Giang Hàn Thanh là người mà Đại sư huynh ban Kim lệnh tập nã, vì thế ngu huynh không dám chống lại.
Tam cung chủ trầm giọng :
– Được rồi, Nhị sư huynh nói thế thì tùy…
Nàng quay lại bảo Quách Diên Thọ :
– Quách hộ pháp ra lệnh lui thuyền.
Từ nãy tới giờ Nhị cung chủ xuất hiện nên Quách Diên Thọ ngưng lệnh lại, bây giờ thấy tình hình bất ổn, hắn lật đật phất cờ…
Hắn liếc lén Nhị cung chủ và la lên :
– Tam cung chủ ra lệnh tất cả hãy xuống thuyền.
Hai mươi mấy tên đại hán áo đen dạ rân và cúi rạp mình rứt nhanh xuống thuyền.
Tam cung chủ hình như cơn giận vẫn còn đầy tràn, nàng trao thanh kiếm cho Nã Vân và ra lệnh :
– Tất cả những ai đến đây đều phải theo sự điều động của ta, nếu cãi lại thì chém trước và bẩm lại sau.
Dứt lời, nàng nắm tay Yên Phi Quỳnh và quay lại bảo Phi Cảnh, Huyền Cảnh :
– Tất cả hãy xuống thuyền.
Nàng dắt tay Yên Phi Quỳnh lao xuống thuyền thật nhanh để khỏi chào Nhị cung chủ.
Phi Cảnh pháp sư vòng tay nói với Nhị cung chủ :
– Xin Nhị cung chủ tha thứ cho thuộc hạ.
Nhị cung chủ vẫy tay, hai nhà sư tiếp tục nhảy theo Tam cung chủ xuống thuyền.
Bọn Tử Kỳ lệnh chủ, Bạch Kỳ lệnh chủ và Thanh Kỳ lệnh chủ tuy vẫn nằm dưới lệnh của Giang Nam Tổng phân đàn, nhưng họ lại cùng Nhị cung chủ đến đây, nên bây giờ lệnh ban ra làm cho họ tới lui đều gặp khó khăn.
Họ đứng nhìn nhau lưỡng lự…
Nhị cung chủ vẫy tay :
– Các ngươi cứ lui theo Tam cung chủ, đừng để trái lệnh.
Cả ba như thoát được cơn nguy, họ lật đật cúi mình chào Nhị cung chủ rồi phi thân xuống thuyền.
Nã Vân cầm kiếm phóng theo sau.
Giang Hàn Thanh biết ngay rằng Tam cung chủ sợ hắn không phải là đối thủ của Nhị cung chủ, cho nên cương quyết nói về lời hứa giải binh và sau khi thấy không thể nói được, nàng làm bộ giận ra lịnh rút đi để cho Nhị cung chủ trở nên cô thế.
Giang Hàn Thanh cũng tự biết mình không phải là đối thủ của Nhị cung chủ, nếu thêm Phi Cảnh và Huyền Cảnh, hay bọn Tử Kỳ lệnh chủ thì chắc chắn là thảm bại.
Nghĩ đến đó hắn chợt nghe lòng dâng lên một niềm cảm lúc bồi hồi…
Hắn khẽ đưa mắt nhìn theo bóng nàng lao xuống thuyền và hắn chợt nghe giọng Truyền Âm Nhập Mật văng vẳng bên tai: Hãy đề phòng chiêu thứ ba là “Phương Chữ Loan Hồi”.
“Phượng Chữ Loan Hồi” Giang Hàn Thanh lẩm bẩm lập lại.
– “Phải rồi, chiêu đó ta không thể nào chống nổi”.
* * * * *
Chiếc thuyền chở Tam cung chủ đã ra khơi.
Hai chiếc khinh thuyền hộ tống cũng lướt sóng vượt theo.
Chỉ trong thoáng chốc, bãi sông trở lại khung cảnh im lìm.
Bọn ba người của Giang Hàn Thanh cũng đứng im lìm, họ không lên tiếng mà cũng không tỏ một cử chỉ nào gọi là khiêu khích.
Vừa rồi, khi lực lượng của Ngũ Phượng môn còn đông đảo, trừ Quản Thiên Phát ra. Lý Duy Năng và Giang Hàn Thanh đều hầm hầm vì thái độ của Nhị cung chủ, nhưng bây giờ đây họ chợt cảm thấy kém phần hăng hái.
Tự nhiên dù biết đối phương võ công có thể cao hơn mình, nhưng không phải vì thế mà họ sợ, họ chỉ cảm thấy bây giờ còn lại mỗi một mình hắn. không khí như bị giảm sút quá nhiều.
Gió sông vẫn rít từng cơn, sóng vẫn vỗ rì rào vào bực đá.
Nhị cung chủ thở dài nhưng rồi liền theo đó, hắn chiếu tia mắt như dao vào mặt Giang Hàn Thanh :
– Không đánh mà vẫn đẩy lui được địch, Giang Hàn Thanh này, kể ra ngươi cũng có nhiều bản lãnh đó.
Lý Duy Năng tiếp lời :
– Bây giờ ngươi tính sao? Ta đang chờ đây.
Giang Hàn Thanh khẽ kêu :
– Ly huynh…
Lý Duy Năng khoác tay :
– Giang huynh đừng ngại, chúng ta đã nói trước với nhau rồi, trận này xin nhường cho đệ.
Và hắn nhích tới thêm mấy bước :
– Các hạ còn chờ gì nữa chứ?
Cơn tức như được gia tăng thêm, hắn gầm lên :
– Được rồi, ta cũng cần xem môn hạ của Thần Phiến Tử sở học được những gì.
Lý Duy Năng cười gằn :
– Rồi đây ngươi sẽ biết.
Hắn lại nhích tới và hất mặt :
– Hãy tuốt kiếm ra.
Nhị cung chủ cười khẩy :
– Ngươi cứ ra chiêu rồi ta sẽ có kiếm ngay.
Lý Duy Năng nói :
– Hay lắm, lần thứ nhất trong đời ta thấy một kẻ phách lối như ngươi…
Hắn vung tay chĩa thẳng cây quạt tới trước và thét lớn :
– Hãy cẩn thận.
Lý Duy Năng đã có nghe Giang Hàn Thanh nói kiếm pháp của tên Nhị cung chủ này cao lắm và chính vì thế nên trong lòng không phục. Tuy nhiên, có kinh nghiệm để đối phó với kẻ đáng đề phòng, nên khi ra tay là hắn đã cố chiếm thượng phong.
Cây quạt phóng ra, hắn khẽ rung tay, chiêu thế vụt biến ra ba hướng nhắm thẳng vào diện môn của đối phương đâm tới.
Nhị cung chủ vẫn đứng yên, hắn không tuốt kiếm mà cũng không tránh né.
Lý Duy Năng càng nổi nóng trước vẻ cuồng ngạo của kẻ địch hắn tập trung sức vào cánh tay để thi triển sát chiêu.
Mãi cho đến khi cánh quạt bung ra chụp tới gần sát mặt mới thấy ánh kiếm nhoáng lên.
Không ai thấy Nhị cung chủ rút kiếm bằng cách nào, cũng không nhìn kịp chiêu thế của hắn, chỉ thấy ánh nhoáng lên và một tiếng chạm khua lên nho nhỏ là cánh quạt của Lý Duy Năng bị gẫy ngang mũi kiếm và Nhị cung chủ bây giờ mới hất tay lên.
Lý Duy Năng chợt nghe chân mình hỏng lên mặt đất và bị lùi luôn hai ba bước mới đứng lại được.
Nhị cung chủ không truy kích, hắn đứng cầm kiếm ngang trước ngực mỉm cười.
Lý Duy Năng giận xám mặt, hắn bước lên hai bước, hằn học :
– Hay lắm, ngươi hãy đón chiêu thứ hai này…
Chiếc quạt đang xếp thình lình xòe ra và từ cái điểm trở thành cái chém…
Tiếng gió xé lên nghe rợn lạnh…
Đánh từ trên xả xuống, ai cũng có thể tưởng tượng đến thân hình của Nhị cung chủ sẽ được xẻ ra hai mảnh bởi đường quạt quá nhanh.
Nhưng ngay lúc chiếc quạt của Lý Duy Năng vừa xòe ra thì mũi kiếm của Nhị cung chủ cũng vừa bật lên đúng lúc, cánh quạt của Lý Duy Năng chợt bị một bức tường thép từ dưới dội lên, cánh tay hắn tê rần, hai chân gần như hỗng đất hắn loạng choạng dội lui nấy bước.
Nhị cung chủ cười khẩy :
– Thần Phiến Tử danh vang lừng võ lâm, chẳng lẽ chỉ truyền cho ngươi có thế thôi sao?
Lý Duy Năng giận xám mặt, hắn không còn do dự nữa, hắn lao mình tới với tất cả công lực dồn lên cánh tay, chiếc quạt vụt xuống đầu Nhị cung chủ như cái búa.
Nhị cung chủ nhích chân lên một bước, thanh kiếm thay vì hất lên như khi nãy, bây giờ lại dựng đứng lên và đánh tạt một cái thật nhanh…
Những đường quạt như núi đổ của Lý Duy Năng bị hóa giải ngay, hắn loạng choạng thối lui.
Nhị cung chủ giữ kiếm mở miệng cười khinh thị :
– Gia truyền của tiên nhân đấy à?
Bị chạm tự ái quá mạnh, Lý Duy Năng hồng hộc nhảy dựng lên, chiếc quạt trong tay chớp chớp như muôn ngàn cánh bướm,…
Nhị cung chủ một tay xòe kiếm, một tay xòe thẳng và đẩy mạnh ra.
Lý Duy Năng bị dội tưng lên, chiếc quạt vuột khỏi tay bay tuốt.
Hắn lui gần năm bước.
Nhị cung chủ cười lớn.
– Môn hạ Thần Phiến Tử đâu phải là đối thủ của tại hạ, gọi sư môn ra đây cũng chỉ thế thôi.
Thấy Lý Duy Năng thất thủ, Giang Hàn Thanh dợm chân định lao ra thì vụt nghe một giọng rổn rảng nổi lên.
– Có đây, bần đạo có mặt ở đây rồi.
Giang Hàn Thanh rúng động quay nhìn.
Từ trong ven rừng một lão đạo sĩ mặc áo máu tro ngang nhiên thong thả đi ra.
Lão đạo sĩ vóc người nhỏ thó, da mặt y như màu áo xám xịt, dưới cằm có chòm râu ngắn ngủn.
Nhìn vào cánh quạt phe phẩy trong tay và dáng dấp vị lão nhân, Giang Hàn Thanh đoán chắc đó là Thần Phiến Tử…
Quả nhiên, vừa thấy lão đạo sĩ Lý Duy Năng bước tới quỳ thụp xuống :
– Đệ tử bất tài làm nhục sư môn, xin lão nhân dung thứ.
Thần Phiến Tử cười lớn :
– Đứng dậy, chuyện đó không trách ngươi được, ngươi đã gặp môn hạ của Ngư Mụ, trừ Đông Hải song tiên ngay sư phụ cũng chẳng làm được gì bà ta.
Nhị cung chủ hơi đổi sắc, hắn hỏi :
– Ông là Thần Phiến Tử?
Thần Phiến Tử cười :
– Người ta thường nói đánh trò là lòi mặt thầy, tiểu đồ được Nhị cung chủ giáo huấn như thế, tự nhiên bần đạo phải ra mặt để tạ ân.
Ông móc chiếc quạt trao lại cho Lý Duy Năng và nói :
– Cất đi, lần sau khi xuất thủ cần phải tập trung nội lực, đừng để phải văng mất như thế nữa.
Cây quạt đúng là của Lý Duy Năng, như vậy vừa rồi Thần Phiến Tử đã đón bắt được chiếc quạt văng ra từ tay hắn.
Lý Duy Năng mừng rỡ hai tay đón lấy.
Nhị cung chủ hất mặt.
– Đạo sĩ muốn cùng ta động thủ đấy à?
Thần Phiến Tứ đáp :
– Nếu tránh được chuyện đó càng hay.
Nhị cung chủ lạnh lùng :
– Vậy thì ông hãy mang đệ tử đi đi.
Thần Phiến Tử gật đầu :
– Nhị cung chủ nói bần đạo chỉ chờ Nhị cung chủ nói một lời là sẽ đi ngay.
Lý Duy Năng cảm thấy lạ lùng, hắn muốn hỏi nhưng chưa kịp thì Nhị cung chủ hỏi :
– Ông chờ gì nữa?
Thần Phiến Tử vuốt râu cười :
– Khi nãy Nhị cung chủ đã nói với tiểu đồ về cái tên của bần đạo, bây giờ trước mặt bần đạo, chỉ cần Nhị cung chủ làm lễ diện kiến là bần đạo sẽ đi ngay.
Lý Duy Năng bật cười.
Nhị cung chủ nói trầm trầm :
– Ông tưởng tôi sợ ông à? Bộ ông tưởng ba cái tiếng Thần Phiến Tử là bất khả phạm sao chứ?
Thần Phiến Tử cười :
– Làm gì có chuyện đó, đâu có ai phải sợ ai.
Nhị cung chủ cười gằn :
– Hay lắm, bây giờ để chứng tõ lời nói, có lẽ ta nên giải quyết các hạ bằng mũi kiếm.
Thần Phiến Tử cười lớn :
– Nhị cung chủ nói đúng, bần đạo đang đợi chuyện đó đây.
Từ lúc Thần Phiến Tử xuất hiện, Giang Hàn Thanh không nói được tiếng nào, mãi cho đến bây giờ hắn mới nhích n :
– Xin đạo trưởng cho vãn bối có đôi lời.
Thần Phiến Tử cười cười :
– Chẳng hay đây có phải là Kim Lăng Giang nhị công tử không?
Giang Hàn Thanh cung kính :
– Vâng, vãn bối là Giang Hàn Thanh.
Thần Phiến Tử gật đầu :
– Lệnh sư cũng đã đến Hàng Châu. À này, chúng ta hãy lui ra sau mấy bước đã.
Nhị cung chủ nghe Trúc Kiếm tiên sinh đã đến Hàng Châu, mặt hắn hơi biến sắc.
Thần Phiến Tử định nói gì thêm nữa, nhưng nghe Giang Hàn Thanh nói thế, ông ta vội hỏi :
– Chẳng hay công tử có ý chi?
Giáng Hàn Thanh đáp :
– Vị Nhị cung chủ này lưu lại một mình nơi đây là vì muốn cùng vãn bối tranh hơi cao hạ.
Thần Phiên Tử cười ha hả :
– Bần đạo đã nghe rồi, nhưng thật sự thì bây giờ hắn đã ghẹo đến bần đạo rồi chuyện này không thể là chuyện riêng của Giang nhị công tử nữa, hãy để hắn đấy…
Nhị cung chủ cười gằn :
– Giang Hàn Thanh, không sao ngươi cứ đợi đó đi, ta thanh toán lão đạo sĩ này rồi tới phiên ngươi cũng không muộn gì đâu.
Lý Duy Năng giật giật vạt áo Giang Hàn Thanh :
– Giang huynh, gia sư nóng tính lắm, Giang huynh hãy lui lại đi Giang Hàn Thanh không còn cách nào hơn đành cùng Lý Duy Năng lui lại.
Nhị cung chủ cầm thanh kiếm chỉ mũi thẳng vào mặt Thần Phiến Tử :
– Thần Phiến Tử, đừng có khoa trương vô ích, hãy đỡ đây.
Thanh kiếm nhoáng lên nhiều tia sáng và cánh quạt của Thần Phiến Tử cũng bung ra.
Hai người hình như chưa muốn chạm thẳng vào nhau, họ cùng thi chiêu và cùng hầm hừ như lượng sức.
Gió bỗng cuốn lên theo cánh quạt, theo đường kiếm, chung quanh hai người y như một con trốt thật lớn xoay đi.
Những tàng cây cách đó hơn một trượng là bị bứt tung như đám mưa rào.
Quay được hai vòng, Nhị cung chủ vùng thét lên một tiếng, thanh kiếm trong tay hắn dựng đứng lên và lao thắng vào yết hầu Thần Phiến Tử.
Tiếng gió rít lên y như một vẫn thạch xuyên không.
Thần Phiến Tứ nhún mình nhảy vọt lên, cánh quạt trong tay khép lại.
Cảng.
Tiếng thép khua dội vào tai, Nhị cung chủ cảm thấy rúng động.
Thanh kiếm vừa dạt ra thì ngọn quạt đã bay tới yết hầu.
Không dám khinh thường và thật sự thì cũng không làm sao tránh kịp vì Thần Phiến Tử vừa hất ngang mũi kiếm vừa đâm thẳng cây quạt tới, Nhị cung chủ dầu không muốn trực tiếp đối kháng, cũng đành phải tung thanh kiếm lên.
Lại một tiếng dội đinh tai nhiếc óc, Nhị cung chủ đã sử dụng chiêu thế Nhất Tâm Thiều Thiên và hai người vừa gần lại là dạt ra, mỗi người tay nắm cứng binh khí của mình, trụ bộ chứ không tiến tới.
Giang Hàn Thanh rúng động, hắn nhìn vào hai chiêu đó và ước lượng ngay được công lực cửa Thần Phiến Tử, ông ta quả nhiên có phần trội hơn Nhị cung chủ một bậc.
Ngay lúc đó, thân ảnh của Thần Phiến Tử và Nhị cung chủ lại hiện lên.
Hình như cả hai cùng đã ước lượng được sức nhau, họ vừa dạt ra là cùng lao tới.
Cả hai cùng xoắn lại, ban đầu còn thấy rõ, chỉ qua một giây người đứng ngoài không làm sao phân biệt được chiêu thế mà cũng làm sao phân biệt được ai là ai cả.
Chỉ nhìn thấy hai chiếc bóng y như hai chiếc thoi xẹt qua xẹt lại, chỉ còn một tiếng khua động của tà áo và tiếng rít của binh khí vang lên trong gió.
Đúng là một cuộc đấu làm cho người coi phải thấp thỏm từng hồi. Thần Phiến Tử đã lấy mươi năm công phu dẫn vào chiếc quạt, lúc xòe ra lúc xếp lại, chiêu thế biến ảo dị thường.
Mỗi một lần cánh quạt xòe ra, người đứng ngoài cảm thấy như lưỡi búa ào ào cuốn gió, mỗi một lần xáp lại, người ta có cảm tưởng như cây thước sắt vừa đánh vừa đâm loang loáng giữa trời.
Nhị cung chủ bằng vào kiếm pháp độc môn cuốn lên như chiếc mống bạc, giữa chiêu này và chiêu khác không một kẻ hở, y như là khúc đuôi của chiêu thứ nhất là khúc đầu của chiêu thứ hai, những đường chiêu gần như liên hoàn như thế ấy cứ tiếp nối làm cho ánh kiếm không khi nào dứt.
Mỗi người có một sở trường, họ xoáy vào nhau thật lâu không phân thắng bại.
Tiếng cười của Nhị cung chủ vang lên the thé :
– Thần Phiến Tử danh tiếng như cồn, thế mà không có gì lạ nữa sao?
Hình như hắn cố làm cho đối phương nổi nóng, Thần Phiến Tử cười ha hả :
– Không, chỉ có thế thôi, nhưng chưa hề gặp ai là đối thủ.
Lối ăn miếng trả miếng khá hay, Nhị cung chủ cố làm cho đối phương nổi nóng nhưng không ngờ bị trả miếng làm cho mình nóng trước.
Hắn gầm lên một tiếng, thanh kiếm trong tay bất đầu thi triển chiêu “Phi Phượng tam thức”.