Đọc truyện Lưu Hương Tử Lệnh – Chương 6: Thuyền vượt đại giang
Nghe câu nói cô gái Ngũ Phượng môn, nghe cô ta xưng tên, Giang Hàn Thanh chợt nhớ đến Tam cung chủ Tôn Phi Loan.
Nàng đã từng nói với hắn là nàng vốn tên Tiểu Loan, nhưng sau khi nhập môn, sư phụ nàng đã thay vào đó chữ “Phi”.
Khi nãy cô gái tự xưng là Yên Phi Quỳnh, tên nàng cũng có chữ “Phi”…
Hắn cao mặt làm thinh, hắn nghĩ cô gái này có thể là đồng môn tỷ muội với Tam cung chủ…
Thấy Giang Hàn Thanh có vẻ tư lự, Đơn Hiểu Thiên vội hỏi :
– Hình như Giang nhị công tử đã phát hiện được điều chi lạ?
Giang Hàn Thanh nói :
– Tại hạ cảm thấy người con gái này có thể không phải là Chu Điểu Ngũ Sứ.
Đơn Hiểu Thiền sửng sốt :
– Thế nàng là ai?
Giang Hàn Thanh đáp :
– Có thể cô ta cao hơn Chu Điểu Ngũ Sứ cũng nên.
Hương Lan chợt kêu lên :
– Đúng rồi, chính Quách Diên Thọ tưởng lầm tiểu tỳ là Yên Phi Quỳnh, nên hắn gọi tiểu tỳ là “Đàn chủ” như vậy cô ta là một vị Đàn chủ của Ngũ Phượng môn chứ không phải nhỏ đâu.
Giang Hàn Thanh nói :
– Tôi cảm thấy nàng rất có thể là Tứ hoặc Ngũ cung chủ của Ngũ Phượng môn.
Bọn Cung Quan Võ vì không biết việc đã qua nên chỉ nghe chứ không nói.
Đơn Hiểu Thiên trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi lại :
– Nhị công tử có thấy manh mối chi không?
Giang Hàn Thanh đáp :
– Cứ theo tại hạ biết thì trong năm vị Cung chủ của Ngũ Phượng môn, tên đều lót chữ “Phi” mà cô gái này lại tên là Yên Phi Quỳnh.
Đơn Hiểu Thiên cau mặt :
– Nàng là một vị Cung chủ sao tại hạ xem nàng nhỏ tuổi quá.
Giang Hàn Thanh nói :
– Hình như trong năm vị Cung chủ của Ngũ Phượng môn, không có người nào lớn tuổi, nàng rất có thể là Tứ hay Ngũ cung chủ vì đó.
Đơn Hiểu Thiên trầm ngâm một lúc rồi gật gật đầu :
– Ngũ cung chủ… cũng có lý vì nàng rất có thể kiêm nhiệm Đàn chủ Chu Tước đàn.
Như chợt nhớ ra, Đơn Hiểu Thiên hỏi :
– Theo Nhị công tử biết thì năm vị Cung chủ của Ngũ Phượng môn đều không phải đàn ông?
Giang Hàn Thanh lắc đầu :
– Điều đó thì tại hạ không dám đoán chắc lắm.
Ngay lúc đó chợt có tên tỳ nữ bước vào bẩm với Đơn Hiểu Thiên :
– Tiểu tỳ vâng lệnh Vệ thái quân đến thỉnh Đơn đường chủ Đơn Hiểu Thiên hỏi :
– Ngươi có biết chuyện chi không?
Tên tỳ nữ đáp :
– Tiểu tỳ không rõ, vừa rồi tiểu thư về đến nhà là Thái quân bảo đi thỉnh Đơn đường chủ, hình như có chuyện quan trọng.
Đơn Hiểu Thiên cau mặt :
– Vệ phó đường chủ về bao giờ thế? Sao ta không hay cà?
Giang Hàn Thanh bây giờ mới hiểu, cứ theo cách nói của Đơn Hiểu Thiên thì Vệ thái quân có quan hệ nhiều với Lưu Hương cốc chứ không phải chỉ có cảm tình giữa cá nhân, vì chính cháu nội của bà ta hiện đảm nhiệm chức vụ Phó đường chủ.
Tên tiểu tỳ nói tiếp :
– Tiểu tỳ thấy Vệ tiểu thư lần này về coi có vẻ bí mật lắm, có lẽ vì thế nên Đơn đường chủ không hay.
Đơn Hiểu Thiên gật đầu :
– Được rồi ta sẽ đến ngay.
Ông ta quay lại nói với người trong bàn :
– Cung lão đệ, Giang nhị công tử và Lý công tử ngồi nói chuyện, tại hạ vào xem có chuyện chi không.
Giang Hàn Thanh và Lý Duy Năng cùng đứng dậy :
– Xin Đường chủ cứ tự nhiên.
Đơn Hiểu Thiên đi rồi, bọn tỳ nữ dọn tiệc xuống và mang trà lên cho bọn Giang Hàn Thanh, Cung Quan Võ, Lý Duy Năng và Quản Thiên Phát.
Tuy mới quen nhau, nhưng cùng xấp xỉ một lứa tuổi, nên bọn Lý Duy Năng, Cung Quan Võ và Giang Hàn Thanh nói chuyện xem có vẻ tâm đầu ý hợp.
Trong bọn chỉ có Quản Thiên Phát hơi lớn tuổi và kinh nghiệm giang hồ nhiều hơn, nên tuy địa vị khiêm tốn, nhưng bọn Giang Hàn Thanh đều xem như người anh cả.
Họ bàn luận tình thế võ lâm hiện tại, nhất là hành tung của bọn Ngũ Phượng môn, mãi cho đến gần tối mới trở về phòng ăn cơm tối, trong một phòng kín, Đơn Hiểu Thiên mời Thanh Phong đạo trưởng, “Độc Tẩu” Chu Tiềm và bọn Lý Duy Năng, Cung Quan Võ, Giang Hàn Thanh, Quản Thiên Phát xây quanh bàn thương nghị.
Mọi người im lặng nhấp nháp chén trà bốc khói, dáng sắc của họ có vẻ trang trọng lạ thường.
Trong phòng, ngoài mấy người của họ ra, không có tên tỳ nữ nào hầu trà, luôn cả cửa phòng cũng đóng kín im ỉm.
Hình như họ đang bàn một vấn đề trọng đại.
Họ nói chuyện với nhau rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho mọi người nghe thấy, có nhiều lúc họ còn kề sát tai nhau, câu chuyện càng về khuya càng có vẻ nặng nề.
Hoa viên của Nam Bình Vệ phủ khá rộng.
Phía Tây của vòng tường có một nhánh sông ăn xuyên vào hoa viên, nơi cửa tường có chắn song sắt, cánh cửa không phải mở ngang mà lại có cần trục kéo lên xập xuống.
Con sông chạy thẳng vào giữa hoa viên, hai bên tàng cây mát rượi và bây giờ nơi đó có hai chiếc thuyền mui phủ bít bùng.
Sớm ngày hôm đó, hai tên tráng đinh khiêng một chiếc cán, trên đó có người nằm phủ mền kín mít và hai bên có bốn tên tỳ nữ đeo kiếm hộ tống thẳng xuống một trong hai chiếc thuyền.
Họ khiêng chiếc cán thẳng vào mui, theo sau là Giang Hàn Thanh, Lý Duy Năng, Quản Thiên Phát, và sau khi tất cả vào trong thì cửa thuyền được phũ kín ngay.
Kế tiếp Đơn Hiểu Thiên cùng Cung Quan Võ đưa Thanh Phong đạo trưởng và “Độc Tẩu” Chu Tiềm xuống chiếc thuyền thứ hai.
Nhưng Đơn Hiểu Thiên và Cung Quan Võ chỉ đưa tới bờ sông rồi đứng lại chứ không theo xuống.
Hai chiếc thuyền mui kia, ngay cả hai bên bờ cũng không trông thấy người trong thuyền, chính người trong thuyền, nếu không hé cửa thì cũng không thấy bên ngoài được.
Như đã có sắp đặt sẵn, bọn thủy thủ không đợi căn dặn gì cả, khi mọi người vào trong khoang, cửa thuyền đóng lại và họ chèo thuyền đi ngay.
Đơn Hiểu Thiên đứng trên bờ nói với :
– Chúc chư vị thuận buồm xuôi gió, tại hạ không thể tiễn xa.
Hai chiếc thuyền tách bến nhanh quá, không nghe ai đáp lại.
Tấm bửng sát bên chân tường được kéo lên, hai chiếc thuyền rời nhau ra khỏi hoa viên Vệ phủ.
Nhìn theo thuyền khuất ngoài vòng tường, Đơn Hiểu Thiên nói khẽ với Cung Quan Võ :
– Cung lão đệ, mình cũng bắt đầu sửa soạn là vừa.
Chuyến đi của hai chiếc thuyền cũng như việc ở lại của đám Đơn Hiểu Thiên thật là bí mật.
Người ta chỉ thấy he hé một phần là hình như họ đưa Lý Quang Trí về Lưu Hương cốc.
Hình như đây là mật lệnh của Lưu Hương cốc do đứa cháu gái của Vệ thái quân là vị tiểu thư Vệ phó đường chủ mang về cho Đơn Hiểu Thiên.
Và để che mắt bọn Ngũ Phượng môn cho nên họ chia làm hai chuyến thuyền do hai tốp người điều khiển.
* * * * *
Triết Giang vốn là một vùng sông ngòi chi chít, trọn một vùng Giang Nam rộng lớn, sông đã trở thành thông lộ, thuyền bè đã là phương tiện giao thông đứng đầu của dân chúng.
Thượng du của Tiền Đường, quan trọng nhất là con sông Tân An, Hoàn Nam dẫn vào nội cảnh Triết Giang, họp với những con sông Kim, sông Cụ và sông Nghiêm đổ vào lòng Hàng Châu và thoát ra cửa biển.
Hai chiếc thuyền đóng kín cửa tuy có vẻ tù túng, nhưng nhờ khoang rộng và nhất là trà ngon, bánh ngọt đầy đủ cho nên người trong thuyền cũng cảm thấy thoải mái khá nhiều.
Trừ Tiên Nhân Chưởng Lý Quang Trí nằm yên trong phía sau của lòng thuyền còn bọn Quản Thiên Phát, Giang Hàn Thanh và Lý Duy Năng đều ở phía ngoài.
Họ dựa mình trên những chiếc gối cao, họ thu ngắn thì giờ bằng những câu chuyện giang hồ và trao đổi với nhau những kinh nghiệm hữu ích.
Trong thuyền chỉ có Quản Thiên Phát là người nhiều kinh nghiệm và nhất là từng ngồi thuyền đi dọc dãy Hàng Châu, bọn Giang Hàn Thanh và Lý Duy Năng nhờ đó mà có dịp được nghe nhiều kinh nghiệm.
Khi thuyền bắt đầu ngược dòng Phú Xuân thì con sông cũng bắt đầu quanh co uốn khúc, ngồi trong thuyền tuy không nhìn rõ được bên ngoài, nhưng ai cũng cảm thấy được cách đi quanh qua lộn lại và Quản Thiên Phát cho biết là có thể đã vào trung tâm điểm của Phú Xuân rồi.
Đến trưa ngày thứ hai, thuyền cập bến Thanh Gia.
Nơi đây, thượng khách ngược xuôi đều gần như không ai là không ghé lại, hình như đó là một bến phồn thịnh nhất để mua bán và nhất là để bổ sung lương thực cho những chuyến thuyền đi xa.
Tên tài công của chiếc thuyền của bọn Giang Hàn Thanh lên bờ đốc xuất đám thủy thủ lo mua sắm lương thực, bọn Giang Hàn Thanh vẫn đóng cửa ngồi nói chuyện trong khoang.
Chợt nghe trên bờ, ngay trên đòn dài có tiếng hỏi :
– Các anh thủy thủ, trong thuyền các anh có Hàn công tử phải không?
Tên thủy thủ đáp :
– Không, không có, chủ nhân của tôi họ Trương.
Người ấy cười nói :
– Tôi không cần biết chủ anh họ Trương hay họ Lý, tôi chỉ biết trong thuyền có một vị công tử họ Hàn, không tin các anh vào hỏi lại đi.
Bọn Quản Thiên Phát đang ngồi trong khoang, nghe thấy câu chuyện, Lý Duy Năng ngó Giang Hàn Thanh cười :
– Họ kiếm anh đấy.
Giang Hàn Thanh chưa đáp thì nghe tên thủy thủ nói :
– Không, trong thuyền chúng tôi không có ai là họ Hàn cả.
Người ấy nói :
– Tôi nói có là có, anh cứ vào hỏi đi.
Tên thủy thủ đáp :
– Không cần phải hỏi, tôi nói không có là không có.
Người ấy cười :
– Được rồi các anh không chịu hỏi thì để tôi xuống hỏi.
Một tiếng động nhẹ vang lên khe khẽ làm bọn Giang Hàn Thanh biết người ấy đã nhảy xuống thuyền.
Tiếp liền sau là đám thủy thủ la lên :
– Đứng lại, làm cái gì mà nhảy đại xuống thuyền người ta như thế?
– Tôi đã nói rồi, tôi đi kiếm người.
Một tên thủy thủ thét lên :
– Hất hắn xuống sông đi, làm gì ngang ngược thế.
Năm sáu tiếng rập lên, chứng tỏ bọn thủy thủ đang cản người ấy lại.
Tiếng người ấy gắt :
– Các người ỷ đông định đánh người ta phải không?
Tiếng đám thủy thủ :
– Đừng dài dòng gì hết, hất mẹ nó xuống sông đi.
Có tiếng động mạnh, hình như có người lọt xuống sông.
Tiếng một tên thủy thủ thét lớn :
– Tiểu tử, dám xuống thuyền rồi mà còn đánh người à?
Nhiều tiếng huỳnh huỵch tiếp theo và có nhiều tiếng văng xuống nước.
Ngay lúc đó có tiếng binh khí tuốt ra khỏi vỏ, tiếng thủy thủ chưởi thề ỏm tỏi, chứng tỏ họ đã bị người kia đánh ngã xuống sông và họ đang làm dữ.
Giang Hàn Thanh đứng dậy nói :
– Người đó hình như võ công khá lắm, đám thủy thủ không thể cản được đâu, để đệ ra xem sao.
Quản Thiên Phát đưa tay cản lại :
– Nhị công tử hãy để tại hạ ra coi là phải hơn.
Lý Duy Năng gật đầu :
– Phải rồi, hãy để Quản huynh quan sát tình hình trước đã.
Quản Thiên Phát xô cửa bước ra.
Trên mũi thuyền có mấy tên thủy thủ, họ tuốt đao vây quanh một người mặc áo xanh, họ chỉ vây quanh chứ không dám xông vào, hình như họ đã hơi gườm.
Hai ba tên thủy thủ khác bị văng xuống nước, đang lóp ngóp vịn be thuyền bò lên y như con gà chết nước.
Lúc bấy giờ tên tài công họ Sở vừa trở về, ông ta thấy chuyện lôi thôi nên vội hỏi :
– Có chuyện gì xảy ra thế?
Đám thủy thủ như được cứu tinh, cùng đồng loạt kêu lên :
– Kìa, Sở tài công đã về…
Người áo xanh lạnh lùng :
– Anh là tài công mà giữa thanh thiên bạch nhật để cho thủy thủ vây đánh giết người như thế phải không? Bộ anh cho cái đất Phú Dương này không có pháp luật chi cả hay sao?
Sở tài công vòng tay cười :
– Xin lỗi, chuyện đâu còn có đó, vì đám thủy thủ của tôi không biết, xin công tử bỏ qua cho.
Một mặt ông ta khoác tay về đám thủy thủ :
– Hãy lui ra sau.
Mấy tên thủy thủ thu đao lui xuống.
Sở tài công vòng tay :
– Chẳng hay công tử đến đây có chuyện chi mà lại cùng đám thủy thủ sinh ra chuyện đáng tiếc ấy.
Người áo xanh đáp :
– Tôi đến đây tìm người.
Sở tài công hỏi :
– Chẳng hay công tử tìm ai?
Người áo xanh đáp :
– Tôi đi tìm Hàn công tử.
Sở tài công cười :
– Như vậy là công tử đã tìm lầm chỗ rồi, trên thuyền không có ai họ Hàn cả.
Người áo xanh cười nhạt :
– Cứ theo tôi biết thì vị công tử họ Hàn hiện đang có mặt trên thuyền này.
Hắn liếc vào khoang, vừa đúng lúc Quản Thiên Phát bước ra, hắn hất mặt nói luôn :
– Hỏi xem có hay không thì biết.
Quản Thiên Phát vòng tay :
– Bằng hữu tìm Hàn công tứ có chuyện chi?
Người áo xanh cười :
– Nghĩa là trong thuyền này có vị công tử họ Hàn.
Quản Thiên Phát nói :
– Tại hạ chỉ hỏi thế thôi. Nhưng chắc bằng hữu đến đây có chuyện cần.
Người áo xanh đáp :
– Đúng, nếu không có chuyện cần thì tại hạ đâu đã khuấy nhiểu các vị làm chi.
Hắn liếc vào khoang rồi hỏi tiếp :
– Tại hạ không có thì giờ nhiều, nếu có thể xin các hạ mời Hàn công tử ra đây để tại hạ chuyển lời nhắn tin rồi tại hạ đi ngay.
Quản Thiên Phát hỏi :
– Nhưng chẳng hay vị họ Hàn ấy tên chi?
Người áo xanh cười :
– Tên Hàn Thiếu Sơn.
Quản Thiên Phát hỏi :
– Chằng hay bằng hữu danh tính là chi?
Người áo xanh cau mặt :
– Sao lại hỏi làm chi chuyện ấy? Tại hạ cần gặp Hàn công tử kia mà.
Quản Thiên Phát nói :
– Nếu có tin nhắn, xin bằng hữu cứ tại hạ là được rồi.
Người áo xanh chớp mắt :
– Các hạ là quản gia của Giang phủ phải không?
Quản Thiên Phát sửng sốt :
– Tại sao các hạ lại biết?
Người áo xanh cười :
– Các vị cho rằng hành tung của các vị không ai biết, thế nhưng người ta đã biết cả rồi.
Không chờ Quản Thiên Phát hỏi, người áo xanh nói tiếp :
– Tôi đến đây để trao tin, nếu các hạ là quản gia Giang phủ cũng có thể trao được.
Quản Thiên Phát hỏi :
– Như vậy các hạ trao tin miệng chứ không phải trao thơ?
Người áo xanh gật đầu :
– Đúng, chỉ đưa tin miệng.
Quản Thiên Phát cười :
– Nếu bằng hữu không nghi ngờ, tại hạ xin cứ nói.
Người áo xanh thấp giọng :
– Hãy chuyển lời với Hàn công tử là người ta đã theo dõi thuyền đến đây rồi, đêm nay người ta sẽ tấn công, các hạ hãy khuyên Hàn công tử rời khỏi nơi dây, rời khỏi chiếc thuyền này, đừng dinh líu vào Lưu Hương cốc mà mang vạ vào thân.
Quản Thiên Phát hỏi :
– Chẳng hay bằng hữu có biết họ là ai và sẽ tấn công bằng cách nào không?
Người áo xanh đáp :
– Tại hạ chỉ phụng mạng đưa tin như thế ấy, còn ngoài ra thì không biết gì hơn nữa.
Quản Thiên Phát nói :
– Đã phụng mạng thì tự nhiên phải biết mệnh lệnh của ai, xin bằng hữu nói rõ để tôi chuyển lại cho Hàn công tử.
Người áo xanh đáp :
– Tự nhiên là tôi phụng mạng chủ nhân tôi, các hạ cứ chuyển lời là Hàn công tử sẽ biết ngay.
Quản Thiên Phát chợt nhớ ra hắn hỏi :
– Bằng hữu có phải là người của Ngũ Phượng môn chăng?
Người áo xanh hơi biến sắc, hắn nói nhanh :
– Tin tức tôi đã nói hết rồi, các hạ hãy chuyển lại cho Hàn công tử, nhớ dặn đừng có ỷ mình mà mang hại vào thân, tôi không thể ở đây lâu hơn nữa.
Nói xong, hắn nhún chân nhảy phóc lên bờ và bỏ đi thật nhanh.
Nhìn theo người áo xanh, Quản Thiên Phát lóe ngời ánh mắt. Hắn lẩm nhẩm :
– Bằng vào vóc người như thế, bằng vào cách uốn mình nhảy lên như thế, rất có thể hắn là một cô gái.
Sở tài công bước lại hỏi :
– Quản gia, chẳng hay người ấy có quyền chi thế?
Quản Thiên Phát đã nghe Đơn Hiểu Thiên cho biết Sở tài công vốn là người thân tín đắc lực, vì thế hắn hỏi :
– Hắn đến báo tin là bọn Ngũ Phượng môn đã theo dõi và có thể sẽ tấn công ta.
Sở tài công kinh ngạc :
– Làm sao lại có thể như thế được, chúng ta đi rất bí mật, làm sao họ lại biết hành tung của chúng ta?
Quán Thiên Phát cười :
– Thế mà họ đã biết thì mình làm gì họ bây giờ.
Sở tài công nói :
– Đường chủ có căn dặn, trong khi đi đường tất cả mọi việc xin tuân theo sự dạy của Quản gia.
Quản Thiên Phát nói :
– Sở tài công đừng khách sáo, bây giờ xin Sở tài công cứ cho anh em thủy thủ sắp xếp như thường lệ, đừng tỏ ra có gì khác lạ cả, công việc chúng ta sẽ định sau.
Sở tài công cúi mình :
– Vâng, xin tuân lệnh.
Hắn vừa định quay ra, thì Quản Thiên Phát vụt kêu :
– Sở tài công.
Sở tài công quay lại :
– Quản gia có điều chi dạy bảo?
Quản Thiên Phát hỏi :
– Đây là nơi đâu?
Sở tài công đáp :
– Đây là bến Thăng Gia, tới trước nữa là Đồng Lư.
Quản Thiên Phát trầm ngâm :
– Chúng ta dự định đêm nay nghỉ tại đâu?
Sở tài công đáp :
– Dự định nghỉ tại Đồng Lư.
Quản Thiên Phát hỏi :
– Ngoài Đồng Lư ra còn chỗ nào vắng vẻ nữa không?
Sở tài công đáp :
– Phụ cận Đồng Lư có một chỗ nữa gọi là Phú Thứ dọc theo bên bờ trái là xóm dân chài, bờ đối diện là một dãy núi Đại Nhạn Môn, nơi này có phần vắng vẻ.
Trầm ngâm một lúc Quản Thiên Phát nói :
– Như thế chúng ta cứ cho thuyền đậu nghỉ đêm nay ở bờ bên kia, dựa giải Đại Nhạn Môn.
Sở tài công vâng dạ lui ra sau.
Quản Thiên Phát vừa vào trong là Lý Duy Năng vội hỏi :
– Sao? Người ấy có phải tìm Giang huynh không?
Quản Thiên Phát cười :
– Đúng, người đến báo rằng Ngũ Phượng môn đã theo ta và đêm nay họ sẽ tấn công.
Lý Duy Năng cười khẩy :
– Tin tức của họ quả là bén nhậy, bọn mình ở mãi trong thuyền thế mà vẫn không qua mắt được họ, đã thế chúng ta cứ sẵn sàng ứng chiến chứ làm sao bây giờ.
Quản Thiên Phát nói :
– Đệ đã cho Sở tài công đêm nay lựa chỗ vắng vẻ mà đậu thuyền.
Giang Hàn Thanh trầm ngâm :
– Bọn Ngũ Phượng môn có tin tức nhanh như thế mà người này lại còn biết nhanh hơn chúng nữa, Quản huynh có hỏi họ là ai không?
Quản Thiên Phát lắc đầu :
– Có hỏi nhưng người ấy không chịu nói mà cứ bảo vâng lệnh đến báo cho công tử hay và khuyên đừng dính líu vào Lưu Hương cốc, hãy rời khỏi thuyền để tránh vạ lây.
Giang Hàn Thanh hỏi :
– Theo Quản huynh thì người ấy có thể là ai?
Quản Thiên Phát đáp :
– Người ấy vóc dáng nhỏ thó, cách nhún mình nhảy lên lại rất dịu mềm, tại hạ xem không giống… đàn ông.
Lý Duy Năng cười :
– Không phải đàn ông thì nhất định Giang huynh phải biết.
Giang Hàn Thanh đỏ mặt :
– Lý huynh nói đùa, thật tình đệ nghĩ hoài vẫn không biết là ai.
Suy nghĩ hồi lâu, Giang Hàn Thanh lại hỏi Quản Thiên Phát :
– Quản huynh thấy đó có phải là Tử Quyên không?
Quản Thiên Phát lắc đầu :
– Không, nếu là Tử Quyên thì tại hạ nhất định nhìn ra, theo tại hạ thì rất có thể là người của Ngũ Phượng môn.
– Người của Ngũ Phượng môn?
Giang Hàn Thanh rúng động.
Ngũ Phượng môn hay tin thuyền hộ tống Tiên Nhân Chưởng và dự định tấn công, chuyện như thế nhất định phải là vô cùng bí mật, trừ những người tham gia kế hoạch, không một ai khác có thể biết được.
Vả lại người này từ Hàng Châu theo đến đây để đưa tin, nhất định phải lên đường từ tối đêm rồi, nếu là một cô gái thì không thể có ai khác hơn là Nã Vân, Cầm Nguyệt, hai tỳ nữ của Tam cung chủ.
Hành động lần này, Ngũ Phượng môn có thể có hai mục đích, một là khi được tin Tiên Nhân Chưởng Lý trang chủ không chết, chúng dự mưu bắt lại, hai là bắt mình để thu hồi ba chiêu kiếm pháp, chính vì thế mà Tam cung chủ mới đưa tin.
Ngũ Phượng môn, ngoài Tam cung chủ ra, không ai có thể biết được kế hoạch của họ cả.
Giang Hàn Thanh còn đang suy nghĩ, thì Sở tài công từ ngoài xô cửa bước vào.
Thấy dáng cách vội vàng của hắn, Lý Duy Năng cau mặt hỏi :
– Sở tài công đã phát hiện chi chăng?
Sở tài công cúi mình :
– Tiểu nhân có chuyện xin báo cáo cùng tam vị.
Lý Duy Năng hỏi :
– Chuyện chi đã xảy ra chăng?
Sở tài công đáp :
– Từ lúc nhổ neo tại Thanh Gia Khẩu, tiểu nhân thấy có một chiếc thuyền mui kín như thuyền mình theo dõi xa xa nhưng vì trên sông thuyền bè qua lại quá đông nên khó mà phân biệt, chính vì thế mà tiểu nhân không lưu ý lắm.
Quản Thiên Phát hỏi :
– Nhưng vừa rồi lại có hai chiếc khinh thuyền lướt ngang qua mặt thuyền phải không?
Sở tài công kinh ngạc :
– Sao Quản gia lại biết?
Quản Thiên Phát cười :
– Tại hạ không thấy, nhưng gióng theo tiếng sóng, nên tại hạ đoán ít nhất là phải có hai chiếc khinh thuyền đã vượt ngang qua.
Sở tài công gật gật đầu :
– Quản gia đoán thật đúng, ban đầu tiểu nhân cũng thấy hai chiếc nhưng sau đó lại phát hiện thêm hai chiếc nữa cách đó xa xa, theo tiểu nhân nghĩ thì sợ rằng chúng sẽ tấn công ngay trên khúc sông này chớ không chờ đến đêm đâu.
Quản Thiên Phát trầm ngâm :
– Cũng chưa chắc đã ra tay ngay bây giờ, nếu không có một nguyên nhân nào mới xảy ra thì nhất định là chúng sẽ đợi tới tới trời tối nhưng chiếc khinh thuyền đó có thể là chúng cho theo dò la động tịnh thế thôi.
Giang Hàn Thanh cau mặt :
– Nếu chúng quyết định đánh trên sông, trong khi mình không quen hỗn chiến dưới nước. Quả là chuyện khó khăn…
Quản Thiên Phát hỏi Sở tài công :
– Anh em thủy thủ của mình, số có thể quen thủy chiến được nhiều hay ít?
Sỡ tài công đáp :
– Mười hai anh em trên thuyền đều là người mà Đơn đường chủ đã tuyển chọn, trên bộ hay dưới sông gì họ cũng đều là những tay khá.
Quản Thiên Phát hỏi :
– Trên thuyền chúng ta có cung nỏ hay không?
Sở tài công đáp :
– Trên thuyền có bốn dàn cung, ngoài ra anh em đều có cung tay.
Quản Thiên Phát gật đầu :
– Như thế là đủ rồi, bây giờ Sở tài công hãy cho anh em chuẩn bị cung tiễn và lập tức cho thuyền nhắm vào bờ bên phía vắng.
Sở tài công có vẻ nghi ngại, trì hoãn :
– Chúng ta cho thuyền tấp vào bờ bây giờ sao?
Quản Thiên Phát lắc đầu :
– Không, thuyền cứ việc đi tới, nhưng phải cho gần bờ, bởi vì như thế chúng ta có nhiều lợi điểm: thứ nhất, nếu khi phát hiện ra thuyền địch sắp sửa tấn công thì mình dựa vào bờ, tránh được sự bao vây, nếu chúng theo bằng cách này thì nhất định không thể điều động bộ binh, chúng ta dựa bờ nên chỉ phải đối dịch có mỗi một mặt, chúng ta có thể tập trung, tiến lên là đánh, rút lại là thủ, sinh lộ có sẵn bên sau, như thế mới có thể nắm chắc phần không thiệt hại.
Lý Duy Năng gật đầu :
– Hay lắm, chúng ta không quen thủy chiến, hành động như thế sẽ chủ động được nhiều hơn.
Sở tài công cúi mình lui ra rồi, Giang Hàn Thanh nói :
– Lý huynh, Quản huynh, phần chúng ta số người có hạn, nhưng bọn địch thì không phải thế, chúng có nhiều ưu thế hơn chúng ta, theo đệ thì trong khi chúng chưa tới, mình nên phân công đối phó để tránh khỏi bại vong.
Lý Duy Năng hói :
– Giang huynh có ước lượng được chúng đến đây có những ai không?
Giang Hàn Thanh đáp :
– Theo đệ biết thì gần đây Đại cung chủ, Nhị cung chủ và Tam cung chủ đều tập trung và ở Hàng Châu, ngoài ra còn Chấp Pháp đàn chủ Cách Thiệu Ngũ, Chu Tước đàn chủ Yên Phi Quỳnh, trừ Hắc Kỳ lệnh chủ ra, còn lại ba người có lẽ cũng có mặt tại Hàng Châu, thêm vào đó còn có Phương trượng Thánh Quả tự là Phi Cảnh thiền sư và sư đệ của ông ta là Huyền Cảnh pháp sư, những người kể trên trước đây mấy ngày, có số đã đi rồi, nhưng hôm nay lại cũng có thể đã về, nói chung đêm nay những người ấy đều có thể đến đây.
Lý Duy Năng hỏi :
– Đệ có nghe Giang huynh nói thì hình như Đại cung chủ của họ có võ công cao lắm phải không?
Giang Hàn Thanh đáp :
– Đệ chưa thấy được võ công của Đại cung chủ, nhưng Nhị cung chủ thì về phương diện kiếm thuật có thể nói đã đạt mức siêu phàm, như thế Đại cung chủ của họ dĩ nhiên là cao lắm.
Quản Thiên Phát nói :
– Đại cung chủ là người đầu não của Ngũ Phượng môn, dẫu có mặt tại Hàng Châu đêm nay chắc chắn cũng không thể đến đây, theo tại hạ suy đoán thì có thể đêm nay do Nhị cung chủ cầm đầu.
Giang Hàn Thanh nói :
– Nhị cung chủ kiếm thuật tinh thâm, đệ không phải là tay đối thủ của hắn.
Lý Duy Năng nhướng mắt :
– Binh đến thì tướng đánh, cho dầu lành dữ như thế nào thì chúng ta cũng phải đối đầu với họ.
Và hắn hỏi luôn :
– Thế còn hai tên Hộ pháp của họ võ công ra sao?
Giang Hàn Thanh đáp :
– Phi Cảnh và Huyền Cảnh vốn là sư huynh đệ đông môn, họ chuyên luyện về âm công, lúc ở Yên Tử Cơ, đệ bị hắn đánh lén một luồng chỉ lực gọi là “Âm Cực chỉ”, cũng may nội công của đệ luyện thuần dương, nhưng cũng phải hết một đêm một ngày mới phục hồi. Gặp họ mình phải hết sức cẩn thận…