Lưu Hương Tử Lệnh

Chương 41: Những tấm chân tình


Đọc truyện Lưu Hương Tử Lệnh – Chương 41: Những tấm chân tình

Chu Long Chu cúi gầm mặt xuống, hai má nàng đỏ như say rượu.

Thật lâu nàng mới đáp bằng một giọng thật thấp :

– Không. Em không biết chuyện ấy đâu mà.

Tôn Phi Loan vẫn dằng lấy vai nàng và dịu giọng :

– Em gái, đừng có giấu chị, thật ra không phải mới đây mà từ hôm mình gặp nhau lần đầu, lúc ấy vẫn còn là thù địch, nhưng chị vẫn thấy được lòng em, chỉ có một điều là hôm nay chị muốn thương lượng cùng em.

Chu Long Chu vẫn cứ cúi gầm mặt thẹn thùa không nói.

Tôn Phi Loan nói tiếp :

– Ðêm nay nhân cơ hội chị em mình có được giờ phút riêng tư, chị muốn bàn với em về chuyện.

Chu Long Chu ngẩng mặt lên :

– Chị muốn nói.

Tôn Phi Long thấp giọng :

– Chị muốn bàn về chuyện Ðổng Nhược Băng.

Chu Long Chu ngạc nhiên :

– Ðổng Nhược Băng làm sao?

Tôn Phi Loan hỏi lại :

– Chu muội muội không thấy à?

Chu Long Chu càng ngạc nhiên hơn nữa :

– Thấy như thế nào?

Tôn Phi Loan hỏi.

– Chu muội thấy hắn là nam hay nữ?

Chu Long Chu mở tròn đôi mắt :

– Chẳng lẽ hắn cũng là gái nữa hay sao?

Tôn Phi Loan cười :

– Nếu như “hắn” cũng là gái như mình thì Chu muội có…

Chu Long Chu đỏ mặt :

– Thư thư đã, muội muội làm sao?

Tôn Phi Loan cười :

– Như thế thì tốt rồi.

Chu Long Chu hỏi :

– Như thư thư làm thế nào để thấy được hắn là gái giả trai chứ?

Tôn Phi Loan cười :

– Hồi nhỏ tôi đã cải trang, chính vì thế mà bất cứ ai giả trai, dầu có có kỹ thuật dị dung giỏi cách nào cũng không qua mặt được tôi đâu.

Chu Long Chu hỏi :

– Thế còn hắn? Hắn có biết chuyện Ðổng Nhược Băng là gái giả trai không?

Tôn Phi Loan lắc đầu :

– Theo tôi thấy thì chắc hắn chưa biết.

Chu Long Chu hỏi :

– Thế sao chị lại không cho hắn biết?

Tôn Phi Loan nói :

– Chuyện này chỉ có hai chị em mình biết thôi, theo tôi thấy thì tuy “hắn” đã nặng tình, nhưng hiện nay “hắn” lại hết sức tìm cách thoát khỏi mối tình tha thiết ấy.

Chu Long Chu nhướng mắt :

– Tại sao “hắn” lại làm như thế?

Tôn Phi Loan đưa mắt nhìn vào khoảng trống không, nghe nàng chợt bùi ngùi :

– Tại vì “hắn” muốn dành chuyện này cho chị, “hắn” muốn cho chị được toàn vẹn, “hắn” không muốn xen vào, “hắn” sợ chị sẽ vì thế mà đâm ra khó chịu.

Ðoạn nàng bèn thuật chuyện Ðổng Nhược Băng dạy mình “Ngũ Hành thần chưởng” cho Chu Long Chu biết.

Chu Long Chu gật gật đầu :

– Ðúng là một chuyện hy sinh cao cả.

Tôn Phi Loan nói :

– Chính vì lòng chân thành và hy sinh ấy của “hắn” đã làm cho tôi cảm động.

Chu Long Chu hỏi :

– Thế bây giờ thư thư định phải làm sao?

Tôn Phi Loan nói :

– Người ta đã vì mình mà hy sinh thì vô lý mình lại không nghĩ đến người ta hay sao, chỉ có điều cho đến bây giờ chuyện đó cũng còn nằm trong vòng ức đoán, vì thế, trước giờ chứng thực “hắn” là gái như bọn mình thì tôi chưa thể có cách làm dứt khoát.

Chu Long Chu nói :


– Bây giờ thì thư thư định làm sao để cho chuyện ức đoán đó là sự thực.

Tôn Phi Loan kề tai nói nhỏ với Chu Long Chu một lúc khá lâu và Chu Long Chu gật đầu lia lịa :

– Dễ lắm, dễ lắm.

* * * * *

Bọn Giang Hàn Thanh ngủ nhờ một đêm, sáng hôm sau họ từ giã gia chủ lên đường.

Trên đường họ đi qua là giữa hai dãy núi Võ Di sơn và Tiên Hà lãnh, họ đi theo những con đường hẹp ngoằn ngoèo trong núi, nơi đây rừng núi vắng tanh, cả hai ba dậm đường cũng chưa gặp được xóm nhà nào cả.

Bây giờ thì trời sắp tối rồi.

Vùng rừng già núi thẳm tuy chỉ tiếp cận hoàng hôn, nhưng ai cũng cảm thấy là sắp tối đến nơi rồi.

Ðoàn người của Giang Hàn Thanh lại nuốt trọn một ngày đường nữa, tuy cũng không phải là quá gắng sức, nhưng ai nấy đều cảm thấy mỏi mệt.

Nhìn dốc đứng từng chặng từng chặng xa xa, Tôn Phi Loan cau mày :

– Ðêm nay chắc là khó tìm được nơi để nghỉ rồi.

Chu Long Chu nói :

– Năm xưa tôi có theo cha tôi đến nơi này, qua khỏi đây không xa, có một chỗ gọi là Phong Lãnh ải, nó là một địa danh nằm trong đỉnh Tiên Hà lãnh, nơi đó có một cái thung lũng tương đối rộng và đó là một sơn thôn, trong sơn thôn này có một sơn trang khá lớn, Trang chủ họ Trương, năm xưa khi hái thuốc đến đây, hai cha con tôi nghỉ ở nhà họ Trương ấy.

Giang Hàn Thanh nói :

– Ðã là chỗ quen biết của Chu cô nương thì chúng mình nên đến đó ngủ nhờ là hay hơn hết.

Tôn Phi Loan hỏi :

– Chu muội muội, còn bao xa nữa là tới sơn trang của họ Trương?

Chu Long Chu dưa tay chỉ về phía trước :

– Qua khỏi hốc núi đó là tới.

Bọn Giang Hàn Thanh theo chân Chu Long Chu đi thêm một khoảng nữa thì quả nhiên qua một giòng suối nhỏ là bắt vào đầu xóm và vào đến đây là thấy ngay một tòa đại sảnh khá đồ sộ.

Hai cánh cổng đóng khít rim, Chu Long Chu bước tới đưa tay gõ nhẹ hai ba cái.

Qua một phút nghe bên trong có tiếng hỏi :

– Ai đó?

Chu Long Chu đáp :

– Quản gia, tôi đây mà.

Nhiều tiếng lộc cộc bên trong, tiếng sắt nghiến vào nhau kèn kẹt và cánh cửa hé mở.

Một gã đại hán đứng nhìn Chu Long Chu chăm chú :

– Cô nương đến tìm ai?

Chu Long Chu đáp :

– Tôi họ Chu, đến đây vì lỡ đường xin nghỉ nhờ, xin quản gia trình lại dùm với Trương lão gia một tiếng.

Gã đại hán lạnh lùng :

– Chúng tôi ở đây không có ai họ Trương.

Nói xong là hắn sửa soạn khép cửa lại.

Chu Long Chu lật đật nói :

– Nhưng mà chúng tôi quen với lão Trang chủ đây.

Tên đại hán hình như nổi nóng, hắn xẵng giọng :

– Chúng tôi ở đây không tiếp khách.

Ầm.

Hai cánh cửa đóng lại ngay, tự nhiên cửa được đóng lại bằng liếng khua bực dọc.

Ðã nói với mọi người là mình quen biết với Trang chủ, bây giờ sự việc lại diễn ra quá ngỡ ngàng, Chu Long Chu vừa thẹn vừa nổi nóng, nàng dậm chân mắng lớn :

– Ðúng là quân chó chết!

Cơn nóng không giảm đi tiếng mắng, nàng lại bước thẳng đến đấm mạnh vào cửa, cánh cửa sơn màu đỏ bị bàn tay nàng đập vào lộ hẳn một dấu đen thật đậm.

Ðúng là con gái của Ðộc Tẩu là phải khác hơn người.

Giang Hàn Thanh đưa tay ngăn lại :

– Họ đã không bằng lòng tiếp khách thì cô nương cũng không nên giận làm chi, bây giờ thì đã có xóm đông rồi, chúng mình cứ đến nhà khác thương lượng thử xem.

Chu Long Chu vẫn còn đanh mặt :

– Nhưng Nhị công tử có nhận thấy hắn đúng là tên không biết phải quấy gì cả hay không?

Giang Hàn Thanh cười :

– Họ là hạng người vô học, cô nương giận họ làm chi cho mệt.

Chu Long Chu chớp mắt liếc nhanh vào mặt Giang Hàn Thanh và bỗng ửng hồng đôi má, nàng thụt lại đứng nép vào phía sau của Tôn Phi Loan.

Nã Vân cười nói :

– Chu cô nương cũng nóng nhưng còn ít đấy, giá như gặp ngu tỳ thì hắn đừng mong hắn đóng cửa lại được đâu.

Cẩm Nguyệt cũng cười :


– Không để cho họ đóng cửa rồi thì làm gì? Chính Chu cô nương đã đặt chưởng ấn lên khung cửa rồi, nhất định chúng phải một phen khiếp đảm.

Nghe cô nữ tỳ nói đến chuyện ấy, Giang Hàn Thanh mới sực nhớ lại, hắn lật đật quay lại nóị với Chu Long Chu :

– Chu cô nương, tuy họ không chịu tiếp mình, nhưng ở đây toàn là lương dân, cô nương không nên lưu lại độc chưởng như thế ấy.

Chu Long Chu nói :

– Giận mà làm thế chứ không nặng lắm đâu, họ có bị đụng vào cũng không phải chết.

Giang Hàn Thanh nghe nói không đến nỗi chết, hắn hiểu ngay rằng đụng vào cũng phải có chuyện phiền toái, nhưng biết tính tình của Chu Long Chu nên hắn không nói nữa.

Ðổng Nhược Băng nói :

– Thôi chúng mình đến nhà khác thương lượng thử xem sao?

Vừa nói hắn vừa dẫn đầu đi trước.

Bọn Giang Hàn Thanh vừa mới quay mình thì chợt nghe phía sau có tiếng kêu :

– Xin chư vị dừng lại.

Mọi người quay lại, thấy cánh cửa khi nãy mở toát ra, một tên đại hán dẫn theo bốn tên gia nhân từ trong hối hả bước ra.

Hắn bước tới trước mặt bọn Giang Hàn Thanh và vòng tay :

– Xin chư vị thứ cho vừa rồi gia nhân có lời không phải, nên tại hạ vội ra mắt để chư vị rộng lượng bao dung.

Giang Hàn Thanh nhận ra ngay con người này không mang theo ý tốt, hắn ăn vận có dáng là chủ nhân nhưng đôi mắt hắn khá láo liên dò xét, hình như mục đích không đúng như lời hắn nói.

Nhưng dầu gì họ là loại người cũng có chút lễ nghĩa cho nên Giang Hàn Thanh cũng vội vòng tay :

– Không dám, chính chúng tôi đã mạo phạm trang gia.

Tên đại hán chận nói :

– Chư vị có lòng hạ cố, đó là điều vinh dự cho tệ trang, xin thỉnh chư vị dừng lại nơi đây ngơi nghỉ.

Hắn lại quay qua vòng tay trước mặt Tôn Phi Loan và Chu Long Chu cười nói :

– Vừa rồi không biết gia nhân đã mạo phạm vị nào, vậy tại hạ xin thay mặt để mong người tha lỗi.

Chu Long Chu hất mặt lạnh lùng :

– Năm trước tôi đã theo gia phụ đến đây tá túc mấy hôm, và vì thấy Trương lão gia quá tử tế thật tình, nên hôm nay lỡ đường lại định nhờ thêm lần nữa, nhưng vị quản gia khi nãy bảo ở đây đâu có ai là họ Trương nên chúng tôi không có chi phải nói thêm.

Tên đại hán nói :

– Ðáng chết, đáng chết, không hiểu sao hắn lại dám vô lễ như thế ấy.

Và hắn lại vòng tay nói với mọi người :

– Chư vị đã hạ cố đến đây, xin dám thỉnh chư vị vào nhà đùng trà đàm đạo.

Hắn vòng tay đứng nép một bên bằng dáng cách cung kính nghiêm chỉnh, tự nhiên là mọi người cũng phải vòng tay thi lễ và Giang Hàn Thanh vội nói cốt để cho không khí bớt phần khó chịu :

– Huynh đệ có đã có nhã ý, chúng ta phải nên vâng theo.

Tên đại hán cười :

– Chư vị từ xa đến đây tự nhiên là phải nghĩ đôi ngày, nếu không thế thì gia phụ sẽ không làm sao khỏi phần ái náy, vừa nói hắn vừa tay cung kính thỉnh khách vào nhà.

Sau khi phân ngôi chủ khách, Chu Long Chu nhìn quanh, nàng chợt thấy ở đây có khá nhiều thay đổi. Tất cả mọi thứ, tuy vẫn y như trước, nhưng tất cả đều tô điểm đẹp đẽ hơn lên, trong phòng khách lại có khá nhiều bức họa, nhiều đồ vật mới được trang hoàng.

Vừa ngồi vào xong là tráng đinh đã dâng trà.

Tên đại hán vòng tay cười hỏi :

– Tại hạ tên là Trương Kế Viễn, dám xin nhị vị sư huynh cho biết phương danh.

Tất nhiên là hắn hỏi Giang Hàn Thanh và Ðổng Nhược Băng

Con người lạnh lùng ít nói, Ðổng Nhược Băng chỉ đáp ngắn ngủn :

– Tại hạ tên Ðổng Nhược Băng.

Giang Hàn Thanh cười :

– Ðổng đại ca đây là nghĩa huynh của tại hạ, còn tại hạ là Giang Hàn Thanh.

Một mặt, hắn thay hai cô gái để giới thiệu với họ Trương.

Trương Kế Viễn cười :

– Thật là hân hạnh, tại hạ xin có lời chào mừng chư vị.

Chu Long Chu hỏi :

– Chẳng hay lệnh tôn có phải là Trương lão gia?

Trường kế viễn đáp :

– Vâng, chính đó là gia phụ, nhưng vì gần đây trong người cha tôi không được khỏe, thành thử thất lễ tiếp nghinh.

Và hắn quay lại dặn tráng đinh :

– Hãy bảo trù phòng lo tiệc rượu

Giang Hàn Thanh lật đật vòng tay :

– Xin huynh đài không nên khách sáo, chúng tôi chỉ xin nghỉ ngơi là cũng đã cảm thấy ấy náy quá rồi.


Trương Kế Viễn cười lớn và chận nói :

– Sơn cư tuy thô thiển nhưng chư vị đã có lòng hạ cố thì cũng xin cho huynh đệ làm bổn phận gia chủ và cũng là chút ít gọi là kính ý vậy mà.

Họ nói chuyện với nhau một chút là trời đã tối.

Bọn Tráng Ðinh lên đến và sắp bày tiệc rượu.

Chu Long Chu bây giờ mới để ý thêm, nàng thấy đám tráng đinh người nào cũng nhanh nhẹn tráng kiện trong tư thế của người biết võ, chứ không phải những kẻ nông phu của gia trang này hồi nàng đến lần thứ nhất.

Từ những việc thay đổi sắp xếp trong khách thính, đến chuyện thay đổi dáng sắc của tráng đinh đã làm cho nàng thấy nhiều điểm khả nghi.

Tiệc rượu dọn lên cũng khác hẳn lần trước, nó không phải những món ăn sơn thôn nông sản, đạm bạc như xưa, bây giờ tiệc rượu của họ có vẻ thịnh soạn và tự nhiên từ món ăn đến cách dọn tiệc đều có về nặng về khách sáo.

Trương Kế Viễn đứng dậy vòng tay :

– Rất mong chư vị không nề hà chỗ quê mùa thô lậu, rượu nhạt thức sư, kính thỉnh chư vị vui mà ngon miệng cho vậy.

Quả đúng người khiêm cung thỉnh khách vừa rồi, Trương Kế Viễn thật xứng đáng với ngôi vị chủ nhân, hắn làm khá đầy đủ bổn phận trong buổi tiệc. Tự hắn, hắn cũng không làm sao giấu được đây là cách hắn đã học hỏi theo khuôn khổ.

Thấy có nhiều thay đổi khả nghi, cho nên bất cứ thức ăn, hồ rượu nào Chu Long Chu đều âm thầm thủ thuật nhà nghề thử qua, nhưng vẫn không thấy có độc, nàng cười như là cho mình đã quá đa nghi.

Tự nhiên trong bửa tiệc mọi người đều thủ lễ. cho nên đến khi tan tiệc, tất cả cũng đều chỉ lưng lửng chứ không người nào hết mức thật tình.

Thêm mấy tuần trà và nói chuyện bâng quơ, độ nửa giờ đồng hồ sau, Trương Kế Viễn đứng lên vòng tay :

– Chư vi đường xa mỏi mệt, huynh đệ đã cho tráng đinh dọn phòng xong, xin thỉnh chư vị vào ngơi nghỉ.

Bọn Giang Hàn Thanh đứng dậy và hai tên tráng đinh đã sẵn đèn lồng đưa cả bọn vào phòng.

Dãy nhà bên trái có ba gian, gian nào cũng trang hoàng sạch sẽ, mỗi gian có hai chiếc giường lớn thu dọn chỉnh tề.

Một gian tự nhiên là dành cho hai người đàn ông, Giang Hàn Thanh và Ðổng Nhược Băng còn lại hai gian riêng cho bọn người con gái.

Tráng đinh đưa vào phòng và sau khi thắp xong đèn, chúng cúi đầu lễ phép :

– Quí khách nếu như không còn đíều chi dạy bảo thì bọn tiểu đệ xin cáo lui.

Giang Hàn Thanh vội nói :

– Ða tạ quản gia, chúng tôi xin được phép yên nghỉ.

Hai tên tráng đinh cúi đầu một lần nữa và bước lui ra ngoài.

Vào phòng cài then xong, Tôn Phi Loan hỏi nhỏ Chu Long Chu :

– Chu muội, chuyện như thế nào?

Chu Long Chu cười nhẹ :

– Thư thư còn phải hỏi nữa, em đã làm xong từ sớm.

Tôn Phi Loan nhướng mắt :

– Ủa, sao chị lại không thấy nhỉ?

Chu Long Chu cười :

– Ðã làm chuyện lén lút mà để cho chị thấy thì còn gì là lén nữa? Nhất là phải làm sao cho tay ấy đừng biết chứ. Phải nhà nghề chứ bộ.

Tôn Phi Loan hỏi :

– Ðộ bao lâu mới có hiệu quả nhỉ?

Chu Long Chu nói :

– Phân lượng tuy có nhẹ, nhưng bây giờ thì có lẽ cũng đã có công hiệu rồi.

Tôn Phi Loan hói :

– Nhưng nó được bao nhiêu lâu?

Chu Long Chu trầm ngâm :

– Chuyện này thì hơi khó nói, vì còn phải tùy nội lực của từng người, nhưng nói chung với những người luyện võ thì cũng phải đến sáng ngày mai mới tỉnh dậy.

Cứ theo lời của Chu Long Chu thì đúng là trong bữa tiệc, nàng đã có thi hành mê dược.

Và có lẽ gíữa nàng và Tôn Phi Loan đã có sắp sẵn chuyện đã định trước, nên khi hai người bàn tính xong là vội tắt đèn.

* * * * *

Phòng bên cũng đã tắt đèn.

Giang Hàn Thanh hày còn chưa ngủ thì đã nghe Ðổng Nhược Băng thở hơi đều đặn.

Hình như nàng đã ngủ say.

Ngay trong lúc ấy cửa phòng vụt có tiếng động. Tiếng động tuy nhỏ, nhưng vẫn không thoát khỏi thính giác bén nhạy của Giang Hàn Thanh, hắn hỏi :

– Ai đấy?

Tiếng của Chu Long Chu đáp :

– Tôi đây mà Nhị công tử.

Nàng trả lời thật nhỏ, hình như sợ làm kinh động.

Mở cửa ra thấy Chu Long Chu đeo đoản kiếm đứng ngay trước cửa, Giang Hàn Thanh ngạc nhiên :

Chu cô nương có chuyện chi thế?

Tự nhiên, hắn nhìn ra dáng cách khác lạ của nàng, nhất là đem đeo kiếm dạ hành là phải có điều quan trọng.

Chu Long Chu thấp giọng :

– Vừa rồi có hai kẻ hạ hành ẩn nấp ngay nơi phòng chúng tôi. Tôn thư thư đã theo dõi nên tôi đến cho Giang Nhị công hay tin.

Ging Hàn Thanh hỏi :

– Thân pháp của họ ra sao?

Chu Long Chu nói :

– Khinh công của họ khá cao, tự nhiên võ công phải là đáng kể.

Giang Hàn Thanh hỏi :

– Tôn cô nương đuổi theo hướng nào?

Chu Long Chu đáp :


– Không rõ lắm, vì tôi phải gấp đến cho công tử hay tin.

Giang Hàn Thanh gật đầu :

– Ðược rồi, tại hạ sẽ ra xem.

Vừa nói, hắn vừa tung mình phóng ra cửa sổ, hình như lơ ngại, chuyện bất lợi xảy ra cho Tôn Phi Loan.

Chu Long Chu nói nhanh :

– Nhị công tử, tôi cùng đi với.

Nàng nói xong là phóng theo và chính trong lúc hai người lao ra khỏi phòng thì phòng bên có một bóng nhỏ thó nhảy qua.

Bóng đó đúng là bóng của Tôn Phi Loan.

Vừa vào phòng là nàng đảo mắt thật nhanh nhìn vào chỗ nằm của Ðổng Nhược Băng.

Hình như khi nãy Giang Hàn Thanh đã kéo mền phủ lên cho Ðổng Nhược Băng nên bây giờ chiếc mền vẫn còn kéo cao lên tận cổ.

Tôn Phi Loan bước lại gần, hơi thở của Ðổng Nhược Băng vẫn đều đều, hình như nàng vẫn đang ngủ say.

Tôn Phi Loan vừa đưa tay về phía Ðổng Nhược Băng, nhưng chưa tới là nàng đã đỏ mặt trù trừ.

Rõ ràng nàng nhận thấy Ðổng Nhược Băng là gái, nhưng bây giờ nàng lại hơi khó xử vì nếu giả như không phải là gái mà là trai thì chuyện làm của nàng thật quả là đường đột

Nhưng nàng lại nghĩ chuyện nhận xét của mình nhất định không thể lầm lẫn, vì nàng tin chắc Ðổng Nhược Băng là gái giả trai.

Sau khi do dự Tôn Phi Loan cắn răng đặt tay lên ngực Ðổng Nhược Băng và môi nàng điểm nhẹ nụ cười.

Bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữu cả.

Chỉ cần đặt tay lên ngực là biết ngay chính Ðổng Nhược Băng không phải là đàn ông.

Tuy Ðổng Nhược Băng đã dùng chiếc nịt thật chặt, nhưng với một cô gái đang tuổi dậy thì, cho dầu có nịt cứng cách mấy đi nữa, khi đặt tay vào là biết ngay.

Tôn Phi Loan mỉm cười thỏa mãn, nhưng nàng chưa kịp rút tay về thì chợt nghe phòng bên có hai tiếng động thật khẽ nhưng Tôn Phi Loan nhận ra ngay là có biến, nàng lật đật phóng mình trở ra ngoài.

Vừa tới cửa phòng, nàng đã vội kêu :

– Nã Vân, Cầm Nguyệt.

Bốn phía lặng thinh không có tiếng trả lời, Tôn Phi Loan hớt hải phóng vào, nàng thấy Nã Vân và Cầm Nguyệt bị điểm huyệt đứng cứng đơ như tượng gỗ.

Tôn Phi Loan lật đật đưa tay giải huyệt và hỏi dồn :

– Kẻ nào đã vào đây?

Nã Vân Và Cầm Nguyệt lắc đầu :

– Không thấy ai cả, tự nhiên nghe thấy toàn thân vô tri vô giác và cho đến khi cô nương trở lại đây.

Tôn Phi Loan cau mặt :

– Thật là tệ quá, bị người ta điểm huyệt mà lại không hay biết gì cả.

Nã Vân ngơ ngác :

– Tiểu tỳ không nhận ra điều chi cả, nếu có thì nhất định người chế huyệt phải là hạng thủ pháp rất cao.

Tôn Phi Loan chưa nói thì nghe bên phòng của Giang Hàn Thanh có tiếng nói :

– Ðúng, tự nhiên phải là cao chứ thấp làm sao được.

Giọng nói thật thấp và hình như cố sửa, vì thế Tôn Phi Loan nhất thời không thể nhận ra là tiếng nói của ai.

Trong lòng nàng đâm hoảng.

Giang Hàn Thanh đã bị Chu Long Chu dẫn dụ ra ngoài, Ðổng Nhược Băng thì lại bị thuốc ngủ say, vậy thì người lên tiếng đó là ai?

Nàng bỗng rợn người khi nghĩ đến hậu quả cực kỳ nguy hiểm, nàng lật đật lao vút qua và thét lớn :

– Ai dó?

Trong bóng tối vì đèn tắt ngấm, có tiếng cười hăng hắc :

– Ðứng lại, mới đây mà đã quên tiếng của ta rồi à?

Tôn Phi Loan rúng động :

– Nhị sư thư!

Nhị cung chủ Kinh Phi Sương cười khẩy :

– Sư phụ mà ngươi còn không nhìn nhận người còn nhìn ta là sư thư mà không thẹn hay sao?

Trong phòng bóng tối om om, chỉ thấy hai ánh mắt như sao lạnh của Kinh Phi Sương nhìn về hướng Tôn Phi Loan chằm chặp

Tôn Phi Loan khựng lại kinh hoàng.

Kinh Phi Sương gặn lại :

– A đầu, ngươi đã nhận ra rồi đấy chứ?

Tôn Phi Loan rung giọng :

– Nhị sư thư, chị.. chị làm gì thế?

Kinh Phi Sương cười gằn :

– Làm gì à? Lấy cái mạng của nó chứ làm gì nữa.

Bây giờ Nã Vân đã thắp đèn lên và bây giờ Tôn Phi Loan đã thấy rõ.

Kinh Phi Sương cũng vẫn với trang phục thư sinh. Như từ trước vẻ mặt nàng cũng vẫn lạnh như băng.

Bàn tay trái của Kinh Phi Sương đang ấn trên đỉnh đầu của Ðổng Nhược Băng và giọng nàng như tát nước :

– Giang Hàn Thanh đâu? Hãy gọi hắn đến đây.

Tôn Phi Loan nói :

– Nhị sư thư, có chuyện chi xin sư thư cứ nói với tiểu muội đây.

Kinh Phi Sương nạt lớn :

– Ðừng gọi ta là sư thư, khốn kiếp, ta đến đây tìm bọn ngươi nhưng phải chờ Giang Hàn Thanh đến đây rồi hẳn nói cũng không muộn lắm đâu.

Chợt nghe bên ngoài hành lang có tiếng :

– Ai tìm ta có chuyện gì?

Tiếng hỏi chưa dứt thì Giang Hàn Thanh và Chu Long Chu lao vào tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.