Đọc truyện Lưu Hương Tử Lệnh – Chương 35: Đại phá Từ Môn
Càng phút càng nhanh, sợi dây xích dài gần hai sải tay, bây giờ đã bị vệt tím bò lần tới, chỉ còn chừng non phân nửa.
Phần đầu của Hứa Kính Bá đã còn quá ngắn mà trong khi vệt tím ấy là chất độc khủng khiếp từ trong tay của Ðiền Kết Tử.
Bởi vì lão là con người chuyên dùng độc, và bây giờ nhìn vào đôi mắt gân đỏ nổi lên cuồn cuộn, bằng vào vết tím kỳ dị ấy, làm sao người ta không biết đó là độc chất?
Trong khi ấy, thanh trường kiếm của Ðộc Tẩu Chu Tiềm lại là một kỳ quan.
Bắt đầu khi luồng ánh tím từ trong tay của Ðiền Kết Tử bò ra thì từ phía Chu Tiềm cũng có một vệt bò ra tương tự. Chỉ có điều là màu sắc khác nhau.
Cái vệt phía Chu Tiềm không phải tím như bên Ðiền Kết Tử mà lại là một vệt xanh.
Vật xanh ấy cũng cuốn theo thân kiếm y như một con rắn lục khoanh tròn.
Hai vệt ấy bắt đầu cùng một lúc và tiến đều lên cùng một tốc độ, do đó, hai vệt ấy không có bên dài bên ngắn.
Nếu như thế mà tiến lên, hai vệt ấy nhất định sẽ châu đầu vào nhau và chừng ấy nhất định sẽ có nhiều chuyện lạ xảy ra.
Thế nhưng chuyện ấy lại không xảy đến. Hai vệt của hai người bò còn cách nhau chừng hai lóng tay là cả hai đều dừng lại.
Dừng lại như biến động ấy khiến cho người ngoài có cảm tưởng như là hai khoan đang cố sức xoay.
Càng xoay càng đậm thêm lên xoáy vào đôi mắt của hai người, ai cũng biết họ đang thi nhau về nghề nghiệp.
Hiện bây giờ, người ta nhận thấy họ đang ở mức cầm chân nhau, thêm thì giờ, chưa biết ai sẽ hơn ai và độc chất ai mạnh hơn ai, nhưng bây giờ thì chưa ai làm gì ai được.
Phía bên Hứa Kính Bá thì bây giờ đã thập phần nguy hiểm, vì vết tím của Ðiền Kết Tử không gặp sức phản kháng nên cứ bò tới đều đều.
Bây giờ thì chỉ còn chừng hai gang tay nữa mà thôi.
Bên ngoài bọn Giang Bộ Thanh đã hoảng hồn, thế nhưng chưa ai dám động.
Hình mọi người nghe Hứa Kính Bá vụt cười khan.
Giọng cười ông ta thật là dễ sợ.
Nhưng Ðiền Kết Tử chưa kịp chú ý thì ngón tay cái của Hứa Kính Bá vụt bấm mạnh.
Bựt!
Sợi dây xích đứt ra.
Vì nội lực hơn kém không nhiều lắm cho nên Ðiền Kết vẫn phải dùng sức thật nhiều để giữ vững thân hình không bị lôi ngả tới, cho nên khi sợi dây xích vừa đứt là lão ta bị mất thăng bằng.
Cũng may nhờ vào còn một tay trì kéo với thanh kiếm của Ðộc Tẩu Chu Tiềm nên lão chỉ bi hơi mất thăng bằng mà vẫn chưa bị ngã bật ra sau.
Nhưng chuyện nguy hiểm không phải ở chỗ đó, vì khi vừa làm đứt sợi dây xích thì tay trái của Hứa Kính Bá đã vung nhưng vẫn cứ cuốn tròn.
Từ trong tay ông ta, theo với chưởng phong, có một vật đen đen nho nhỏ.
Hứa Doanh Doanh đứng sát bên Giang Bộ Thanh, khi vừa thấy vật lạ từ tay của cha mình bay ra, nàng mừng quá nên không cờn có sự dè dặt nữa nên nàng kéo mạnh tay Giang Bộ Thanh và kêu nho nhỏ :
– Tích Lịch Tử!
Giang Bộ Thanh không biết Tích Lịch Tử là cái giống gì, nhưng hắn chưa kịp hỏi thì vật ấy đã trúng ngay giữa ngực Ðiền Kết Tử.
Giá như bình thường thì ám khí cũng không làm sao trúng Ðiền Kết Tử cho được, nhưng trong trường hợp này thì khác, một là vì đứng cách nhau quá gần, hai là vì còn trì kéo với thanh kiếm của Chu Tiềm, ba là vì sợi xích đứt làm cho lão mất thăng bằng, chính vì ba lẽ bất lợi ấy khiến cho lão lãnh trọn cái vật mà Hứa Kính Bá vào ngay trước ngực.
Một tiếng nổ vang chát chúa, lồng ngực của Ðiền Kết Tử bị banh ra, máu thịt, ruột gan của lão bị văng tung tóe khắp nơi giống như một vũng lầy bị người ta ném đá làm nước văng lên tùm lum.
Hứa Kính Bá ngửa mặt cười sằng sặc :
– Long Lăng Phượng trượng Hắc Y song hung cũng chỉ có thế.
Ông ta chưa nói hết câu bỗng loạng choạng thối lui ngã xuống đất.
Hứa Trinh Tường và Hứa Doanh Doanh hoảng hốt nhảy vút tới kêu :
– Cha!
Nhưng ngay khi ấy, hai người chợt nghe một luồng kình lực từ phía bên ngoài đánh ập vào, nhưng không nhắm hai người mà chỉ đánh dạt hẳn ra và tiếng của Ðộc Tẩu Chu Tiềm kêu lớn :
– Ðừng đụng vào mình Trang chủ.
Vừa nói ông ta vừa bước tới rút ra ba cây kim vàng phóng nhanh vào ba trọng huyệt trên mình Hứa Kính Bá.
Hứa Trinh Tường đã lấy lại bình tĩnh, nhưng nhìn cha mình ngồi bất động và da mặt lần lần nhợt nhạt, Hứa Trinh Tường thảng thốt kêu lên :
– Cha đã bị trúng độc rồi.
Hứa Doanh Doanh khóc lớn :
– Cha.
Nàng vừa gọi vừa chạy ra tới trước.
Ðộc Tẩu Chu Tiềm vội khoác tay :
– Trinh Tường, hãy kéo Hứa cô nương lại, Hứa trang chủ trúng độc không được đụng vào.
Hứa Trinh Tường kéo em lại và rơi nước mắt hỏi Chu Tiềm :
– Chu tiền bối, chẳng hay gia phụ còn cứu được chăng?
Ðộc Tẩu Chu Tiềm cau mày :
– Ngay bây giờ thì thật khó nói, sau khi đoạn kiếm, đáng lẻ Hứa trang chủ phải nhảy tránh ra, thế nhưng vì công, khiến cho công phu kỳ độc của Ðiền Kết Tử gần như toàn bộ nhiễm vào người Hứa trang chủ.
Hứa Doanh Doanh khóc lớn :
– Như vậy là cha tôi không cứu được?
Chu Tiềm lắc đầu :
– Lão phu đã biết mạch tâm của Hứa trang chủ hãy chờ uống thuốc giải độc rồi mới có thể quyết đoán được.
Phía cửa đó, lửa hãy còn bít lối, nhưng tiếng của Hắc Trượng Ông phía trong vẫn vọng lên :
– Chu lão tặc đừng nhọc công vô ích, Hứa Kính Bá đã bị Lục Soát thần công của sư huynh ta đánh phải rồi thì đừng mong cứu chữa mất công.
Ðộc Tẩu Chu Tiềm bĩu môi, nhưng ông ta làm thinh như không nghe thấy.
Hứa Kính Bá tuy đã giải quyết được một bên, nhưng ba cửa kia hãy còn đang quyết đấu.
Sự việc xảy ra cùng một lúc, nhưng đến bây giờ chưa có cửa nào có vẻ khả quan.
Trước hết là cửa Ðông bắc.
Cửa này do Ngũ Ðài sơn Cổ Phật Tâm Ðăng trấn giữ và lực lượng công phá gồm có hai người là Lưu Hương cốc chủ Giang Thượng Phong và Thanh Phong đạo trưởng.
Trong khi hai người ào tới, Cổ phật Tâm Ðăng vẫn đứng y một chỗ, sắc mặt ông ta có vẻ cay cú, không thấy lộ một chút biểu đồng tình.
Rất biết con người ấy không dễ gì giao đấu, nhất là khi đã lao tới sát trước mặt ông ta, thế nhưng ông ta vẫn đứng yên bất động, Giang Thượng Phong và Thanh Phong đạo trưởng không dám vọng động, hai người dừng lại cách ông ta năm sáu bước.
Giang Thượng Phong vội vòng tay :
– Ðại sư cứ cố thủ cửa này, trong trường hợp vạn bất đắc dĩ thì buộc lòng chúng tôi mới có lỗi mà thôi.
Cổ phật Tâm Ðăng chầm chậm mở tròn đôi mắt và cười sằng sặc :
– Lớn lối thế! Bần tăng trấn giữ cửa này, muốn qua chắc không được dễ, tốt hơn hết là nhị vị nên lui lại.
Giang Thượng Phong nói :
– Chúng tôi bị khốn đốn trong này, vì thế không thể ngồi một chỗ khoanh tay, xin đại sư rộng lượng mà không trách cứ.
Phật Tâm Ðăng lạnh lùng :
– Nhị vị đã quyết phá thì cứ thử xem.
Giang Thượng Phong lấy mắt về phía Thanh Phong đạo trưởng và cười nói :
– Ðại sư đã nói thế thì Giang mỗ xin lỗi vậy.
Ông ta nói thật chậm và thanh kiếm đưa lên cũng thật chậm.
Thanh kiếm từ từ đâm tới.
Cùng một lúc với Giang Thượng Phong, nhưng Thanh Phong đạo trưởng nhanh hơn mà cũng dữ dằn hơn, thanh trường kiếm trong tay ông ta vút tới như sấm sét.
Cổ Phật Tâm Ðăng vẫn đứng yên một chỗ chờ cho hai đường kiếm quang liếm xuống sát đầu thì ông ta mới bước mình qua nửa bước, ngặt là nửa bước chân kỳ dị, không ai thấy đó là lối tránh thế nhưng hai đường kiếm của hai vị đương kim cao thủ đều không làm sao trúng đích.
Chỉ cần nửa bước thôi cũng đã đủ hiển lộ công phu của Ngũ Ðài sơn, thứ công phu cao không lường được.
Giang Thượng Phong rúng động, ông ta lật đật lui lại hai bước nhưng cái lui của ông ta lại là một thế tấn công, vì khi nhún chân nhảy lên để lùi lại là ông ta đã tung luôn một thế Hà Mô Phan Thôi.
Thanh bảo kiếm bắt từ trên xả xuống, vừa xả vừa kéo ra sau, tiếng gió rít lên nghe véo véo.
Cùng trong một lúc, Thanh Phong đạo trưởng bước sang bên phải, thanh kiếm trong tay ông bắt từ bên trái quật ngược trở lên, bằng vào chiêu thế Ðảo Triệt Thiên La, thanh kiếm tung hoành tạo ra một vòng đai trắng xóa, Cổ Phật Tâm Ðăng cười khẩy :
– Khá lắm, thảo nào nhị vị lại không lớn lối trước mặt bần tăng, quả đúng là những đường kiếm phi phàm.
Vừa nói, nhà sư già của phái Ngũ Ðài sơn hai tay cùng cất lên một lượt.
Cánh tay đến rộng phía trái cuốn ngay thanh kiếm của Giang Thượng Phong, tay phải đưa lên vung xâu tràng hạt hất vào thanh kiếm của Thanh Phong đạo trưởng.
Chiêu thế Ðảo Triệt Thiên La của Thanh Phong đạo trưởng bao gồm ba biến thế, chính vì thế cho nên khi thấy Cổ Phật Tâm Ðăng vung xâu tràng hạt đón đỡ, ông ta đắc ý cười thầm và nghiêng hẳn mình qua kéo ngược thanh kiếm về bên phải, đồng thời đảo mạnh cánh tay bắt từ pha nách bên trái của có Phật Tâm Ðăng phía xéo bên trên.
Ðó là biến thế thứ hai, một biến thế thật nhanh và chuẩn bị cho thức thứ ba kế tiếp.
Thế nhưng thức thứ ba của Thanh Phong đạo trưởng không sử dụng kịp, vì khi thanh kiếm vừa phạt xéo lên chưa được nửa chừng thì đã chạm ngay vào xâu chuỗi hột.
Một tiếng khua chát chúa nổi lên, nhiều tia lửa bắn ra chóa mắt, Thanh Phong đạo trưởng cảm thấy một luồng tiềm lực kinh dị từ tư thế của xâu tràng hạt tấp thẳng vào mặt mình, ông ta hoảng hồn nhảy dựng lên và lộn nhào ra sau hơn ba thước.
Giang Thượng Phong rúng động, thay vì khi thấy ống tay đến rộng của Cổ Phật Tâm Ðăng cuốn tới với sức cực kỳ uy mãnh, ông ta phải thối lui để chuyển sang thế khác, nhưng khi nhận ra tình trạng nguy hiểm của Thanh Phong đạo trưởng, ông ta lại vội nhích lên, thanh kiếm trong tay vận dụng cả tiềm lực phóng luôn ba thức trong một chiêu, nhắm vào ba trọng huyệt Hoàng Cơ, Tương Ðài, và Cửu Cung của Cổ Phật Tâm Ðăng đâm tới.
Chỉ đánh một chiêu nhưng vì ba thức biến quá nhanh, cho nên khi Giang Thượng Phong vừa phóng kiếm ra thì ba luồng gió xé vào không khí bay tới cùng một lúc.
Chiêu thế vừa lạ lùng vừa hung hãn dị thường.
Cổ Phật Tâm Ðăng nheo mắt cười khà :
– Hay, hay lắm.
Vừa nói, nhà sư già đưa hẳn bàn tay khẳng khiu ra khỏi hai tay rộng, những ngón tay như que củi khô của ông ta lại và bung ra.
Trông vào tư thế của nhà sư, những cái búng của ông ta tung ra chiêu thế mà cũng không thấy gì đáng gọi là vận khí, thế nhưng ngay khi ấy lại nghe ba tiếng thép khua lên hn như cùng một lúc bởi ba thức trong một chiêu của Lưu Hương cốc Giang Thượng Phong và cũng trong khi ba tiếng khua lên là nhiều tia lửa lại bắn ra cùng một lúc, ba thức của Giang Thượng Phong đều bị những ngón lấy xương xẩu của Cổ Phật Tâm Ðăng búng trúng.
Thanh Phong đạo trưởng nhảy lui lại sau và khi thấy Giang Thượng Phong đột khởi thế công là ông ta quay lại, từ bên trái vung kiếm đánh luôn.
Sự việc xảy ra có trước có sau nhưng vì quá nhanh nên như cùng một lúc, ba tiếng thép vừa khua lên là Giang Thượng Phong cảm thấy tay cầm gần như tê điếng, thanh kiếm thiếu chút nữa là đã tuột văng.
Phía bên kia thấy chưởng phong rít mạnh,Thanh Phong đạo trưởng không dám đưa tay đối kháng, ông ta lật đật nhảy tránh ra ngoài.
Cổ Phật Tâm Ðăng bật cười ha hả, hai bàn tay của ông ta áp lại và vụt dang thẳng ra hai bên, với chiêu thế Song Tuyền Nhật Nguyệt. Chỉ một chiêu thôi nhưng nhằm đánh cả hai người.
Hai ngọn chưởng lực y như hai nguồn thác lũ ào ào tấp thẳng vào người của Giang Thượng Phong và Thanh Phong đạo trưởng.
Tống ra hai ngọn chưởng thì thân hình của Cổ Phật Tâm Ðăng cũng đã phóng theo, chỉ thấy thân ảnh nhoáng lên là ông ta đã đến ngay trước mặt Giang Thượng Phong, mười tám viên tràng hạt đã thành võ khí, nó nhoáng lên và dập thẳng xuống đầu Lưu Hương cốc chủ.
Giang Thượng Phong không còn cách nào tránh được, ông ta thét lên một tiếng, tay trái hất mạnh lên tiếp đón nguồn chưởng lực, thanh kiếm trong tay phải cũng hất liền theo và lưới thép chạm mạnh vào xâu tràng hạt.
Lần này thì chẳng những không tránh né mà Giang Thượng Phong lại vận toàn thân công lực, ông ta quyết tiếp nhận cả hai.
Ngọn chưởng của Cổ Phật Tâm Ðăng vốn là ngọn chưởng cách không, về khi phát ra ông hãy còn ở xa và nhất là khi thấy thân hình chấm dứt, cứ theo nguyên tắc cao thủ xấp xỉ với nhau thì bất cứ ai khi phá chưởng trong trường hợp đó cũng đều không thể dùng tận lực, chính vì thế nên Giang Thượng Phong đón tiếp vẫn được hiệu quả, ngọn chưởng của Cổ Phật Tâm Ðăng bị ông ta đã bắt ra và đồng thời hóa giải.
Thế nhưng xâu tràng hạt thì lại khác.
Thanh kiếm vừa nhoáng lên và vừa chạm nhẹ vào xâu tràng hạt là Giang Thượng Phong biết ngay chuyện chẳng lành, ông ta biết ngay ở xâu tràng hạt ấy đối phương đã dồn toàn công lực.
Từ ở thanh kiếm, Giang Thượng Phong nghe luồng cai khí chân nguyên cuồn cuộn đổ xuống thân mình y như một thớt đá từ trên đè xuống.
Kiếm ảnh chập chờn khi ông ta vừa hất lên chống đỡ bây giờ tắt mất, thanh kiếm chỉ còn lại một mình và xâu tràng hạt cứ từ trên ép xuống.
Giang Thượng Phong cố tận sức bình sinh th dưới chống đỡ!
Tiếng thép nổ bật thật dòn và Giang Thượng Phong vụt nghe tay mình nhẹ bổng.
Không cần nhìn, ông ta cũng có thể biết ngay rằng thanh kiếm đã gãy ngang.
Trong đường tơ kẽ tóc khi xâu tràng hạt theo thanh kiếm giáng xuống đầu. Giang Thượng Phong vùng hét lên một tiếng, nhún chân phóng lên bằng một cú đá sấm sét.
Một tiếng dội nghe khủng khiếp, bất cứ người nào,dầu là nhỏ thó nhất nhì trong võ lâm hiện đại, nhưng nếu bị một cú đá như thế ngay giữa bụng như Giang Thượng Phong đá Cổ Phật Tâm Ðăng thì nhất định cũng phải vỡ tung lồng bụng thân xác nhất định không còn nguyên vẹn, bởi vì cú đá này ông ta đã dùng tận lực bình sinh.
Nhưng với cái bụng của Cổ Phật Tâm Ðăng thì không như thế, cú đá của Giang Thượng Phong thật mạnh, nhưng khi chân chạm vào bụng đối phương,ông ta cảm thấy y như đá vào một bức tường bằng sắt. Nếu không có nội công thâm hậu thì chắc chắn chân phải của ông đã gãy lìa.
Toàn thân của Giang Thượng Phơng bị dội bỗng lên không văng tuốt ra ngoài một trượng, khi chân chấm đất, ông không còn gượng nổi mà phải ngồi xụm xuống.
Lý Duy Nãng và Yên Sơn song kiệt đứng gần đó hơn khi thấy Giang Thượng Phong bị nguy, cả ba vội vàng chạy đến.
Giang Thượng Phong khẽ nhìn họ một cái rồi nhắm nghiền hai mắt dưỡng thần.
Qua tình trạng đó, chứng tỏ ông ta đã bị chấn động nội thương.
Bị Giang Thượng Phong đá một đá, Cổ Phật Tâm Ðăng vẫn như không hề hay biết, cho đến chuyện nhìn về phía Giang Thượng Phong, ông ta cũng chẳng thèm nhìn.
Làm như chuyện đối với Giang Thượng Phong không thành vấn đề bận rộn, Cổ phật Tâm Ðăng nhún chân nhảy về phía Thanh Phong đạo trưởng.
Cách phi thân của ông ta thật là kỳ diệu, không phải nhảy phóng lên rồi theo thế sà hành, mà ông ta chỉ lướt đi cách mặt đất chừng độ gang tay rồi như bay về phía Thanh Phong đạo trưởng.
Khi cách còn chừng bảy tám bước, tay phải của Cổ Phật Tâm Ðăng lại nhấc lên.
Ông ta tung chưởng theo phương pháp Cách Không Ðả Hổ.
Khi ngọn chưởng vừa tung ra thì thân ảnh của ông ta cũng nhóng theo luôn, và khi ngọn chưởng chưa kịp đến thì thân hình của ông ta đến trước.
Lần này thì khác hơn lần trước khá nhiều, khi phát chưởng đánh một lượt hai người lúc nãy thì chưởng phong khua động ào ào, còn lần này thì y như cách khoa tay nói chuyện, không thấy ông ta dùng sức mà cũng không nghe hơi gió.
Thế nhưng Thanh Phong đạo trưởng cảm thấy ngay điều bất lợi, nhất là thấy Giang Thượng Phong thụ thương là tự biết công lực của mình hoàn toàn không có được phần nào so với đối phương, vì thế cho nên ông ta vội dựng đứng thanh kiếm lên ngang ngực và thối lui từng bước một.
Càng dè dặt, càng đi vào con đường nguy hiểm vì chính đó là cơ hội để cho Cổ Phật Tâm Ðăng hạ ngay sát thủ. Sát thủ đó là Âm Cực chưởng.
Ðối với người sư điệt là Huyền Cảnh đại sư, mà Âm Cực chưởng đã làm cho võ lâm chấn động, thế thì nội thương không phải nhẹ. Vị sư thúc Cổ Phật Tâm Ðăng này, Âm Cực chưởng càng lợi hại không làm sao tưởng tượng.
Âm Cực chưởng là một thứ bàng môn âm công, nó bay không hề nghe tiếng gió, thế nhưng khi trúng vào mình hơi lạnh dẫn ngay.
Thanh Phong đạo trưởng phát rùng mình, ông tay biết cơ nguy đã tới cho nên vội vàng nhún mình nhảy vọt ra sau, hai chân vừa chấm đất, ông ta sang thanh kiếm qua tay phải cho vào mình lấy ra một bình thuốc rồi cắn trút nhanh vào miệng.
Ðồng thời dụng công xung lên các trọng huyệt để ngăn không cho âm phong nhập nội.
Cổ Phật Tâm Ðăng không truy kích, lão ta quay trở về vị trí cũ, hai mắt lão hơi khép lại y như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.
Trong khoảnh khắc hạ luôn hai cao thủ, nhưng Cổ Phật Tâm Ðăng hình sắc vẫn y nhiên bất động, không ai nhận ra là đã đùng sức, chừng như đối với hai cao thủ như Giang Thượng Phong và Thanh Phong đạo trưởng, ông ta hạ rồi còn dư lực và cú đá như trời giáng của Giang Thượng Phong ông ta coi như không có vậy.
Ngũ Ðài sơn Cổ Phật Tâm Ðăng là như thế đó.
* * * * *
Tấn công cánh cửa Tây bắc là Thái Bình bảo chủ Tần Nhân Khanh và Hồng Liễm Phán Quan Nghiêm Hữu Tam, trấn cửa là Bạch Cốt tam sát, là những người đã từng quen biết với nhau.
Tần Nhân Khanh vẫn trong bộ đến đạo nhân, tay trái ông cầm cây phất trần, tay phải đã có một thanh trường kiếm.
Nghiêm Hữu Tam tay cầm cặp Tử Kim Phán Quan bút, cả hai người chầm chậm bước đến cách bọn Bạch Cốt tam sát chừng năm sáu bước là dừng lại.
Bạch Cốt Thần Quân phe phẩy cây quạt nói với hai người sư đệ :
– Nhị đệ, tam đệ, khi chưa có lệnh ta thì cấm không được vọng động nghe.
Cả ba người, khi thấy Lưu Hương cốc phát động tấn công thì họ đã chuẩn bị thủ ngay binh khí.
Nhị Sát sử dụng Bạch Cốt trảo hình dạng giống y như bàn tay người, nó được làm bằng thứ xương bánh chè của người chết, tự nhiên, nó là thứ binh khí được trui luyện, nhưng không phải trui luyện như kim khí mà trui luyện bằng độc chất.
Tam sát cũng sử dụng binh khí bằng xương người, nhưng thứ không đẽo gọt, hắn cầm y nguyên một cái xương ống chân trắng toát.
Cả ba người luyện võ theo bàng môn, và đã xưng là Bạch Cốt nên binh khí của họ toàn bằng xương trắng.
Chính cây quạt của Bạch Cốt Thần Quân cũng bằng những thẻ xương khép lại, luôn cả những sợi chỉ kết những tấm thẻ xương trắng ấy, hắn cũng dùng bằng những gân người, thứ gân đã được chế biến đặc biệt nhó như sợi chỉ mà dẻo chắc hơn dây thép.
Là một Bảo chủ đứng vào hạng nhất nhì trong võ lâm mặc trong mình bộ đến nho sinh, lời lẽ của hắn cũng khá là nho nhã, nhìn dáng cách và giọng điệu thật không ai có thể nghĩ đó là tay lãnh tụ của Bạch Cốt môn, một môn phái giết người như ngóe.
Tần Nhân Khanh cười :
– Tần mỗ vốn sinh ra mộ đạo, thế nhưng chỉ mới mặc đến đạo bào trong vòng ba năm nay thôi.
Bách Cốt Thần Quân cười nhẹ và nghiêm giọng :
– Người mộ đạo là phải vì đạo, là phải thanh tịnh vô vi, là Bảo chủ đã ngộ đạo thì lại làm sao không lo cho mình xưng danh đạo giáo, lại dính vào vòng cương tỏa của Giang huynh đệ cùng với Tần bảo chủ kể ra cũng đáng gọi chỗ quen biết cũ, vì thế, tại hạ xin nói thẳng một lời.
Cuộc diện ngày nay chư vị đã đi vào tử địa không làm sao cưỡng chế được cả, cho nên tại hạ vì cho quen biết ngày trước, khuyên Bảo chủ nên buông binh khí để làm kế vạn toàn.
Tần Nhân Khanh mỉm cười :
– Tại hạ e rằng câu nói của thần quân đã sai rồi, vì Ngũ Phượng môn là mầm họa cho võ lâm, tại hạ dầu không có h vì đạo thì cũng vì võ lâm mà trọng nghĩa, chỉ có điều chỉ tiếc là một vị lãnh tự đại môn phái như thần quân lại làm chuyện trợ thì làm chuyện ngược ngạo như thế hay sao?
Bạch Cốt Thần Quân cười lớn :
– Phải thì sao? Tại hạ vì tình nghĩa cũ mà khuyên như thế, nghe hay không là tùy nơi chư vị.
Nghiêm Hữu Tam cười nhạt :
– Thái Bình bảo chủ chủ trương ai không đụng vào mình thì mình cũng không chạm vào ai, thế nhưng Ngũ Phượng môn lại dở tròn ma giáo, thừa lúc tại hạ vắng mặt để tập kích, xem thế thì liệu có thể nhẩn nhịn được không?
Bạch Cốt Thần Quân cười :
– Ðó là do quí bảo, chứ không phải tại Ngũ Phượng môn, bởi vì quí bảo hùng cứ Giang Nam, trong khi Ngũ Phượng môn thống lãnh cả đại giang Nam Bắc, như vậy vô hình chung sự có mặt mà không thần phục quí bảo là đối kháng, nếu quí bảo bảo rằng thiên đô về Tây bắc thì huynh đệ bảo đảm rằng sẽ không ai đụng vào quí bảo.
Nghiêm Hữu Tam cười mỉa :
– Bạch Cốt Thần Quân, ta cũng xin khuyên ông một câu, bây giờ ông ông cứ bảo vệ nhị vị sư đệ ra khỏi Ngũ Phượng môn trở về vùng Tây bắc thì huynh đệ cung xin bảo đảm rằng không một ai dám đụng vào Bạch Cốt môn.
Bạch Cốt Thần Quân xám mặt nhưng hắn không nói thêm một tiếng nào.
Tam sát thét lớn :
– Nghiêm Hữu Tam, trước mặt thần quân, ngươi dám buông những lời cuồng ngạo như thế phải không?
Nghiêm Hữu Tam trợn trừng đôi mắt, ông nhích từng bước một về phía Tam sát và bỗng cười ha hả :
– Tam sát, theo ngươi thì ta cuồng ngạo hay là bọn ngươi cuồng ngạo?
Tam sát tuy vẫn ỷ vào thế bộ ba nhưng trước sát khí bừng bừng của vị nổi danh Hồng Liễm Phán Quan, làm cho hắn giật mình thối lui hai bước và thét lớn :
– Họ Nghiêm kia ngươi muốn gì thế?
Nghiêm Hữu Tam cười gằn :
– Lão phu muốn cho bọn ngươi biết như thế nào là cuồng ngạo đây?
Tự nhiên cả đôi bên chỉ nói thêm như thế mà thôi, chứ họ cũng biết cuộc chiến đã đến lúc không thể nào dừng được, chẳng qua vì chút quen biết ngày xưa nên họ không muốn ra tay sớm, chứ hiện giờ ba cửa kia chiến trận đã đến lúc gay cấn nhất, thì cánh cửa này vô lý lại ngưng?
Bạch Cốt Thần Quân nhếch môi ngạo nghễ :
– Tam đệ, hãy lãnh giáo với Nghiêm bằng hữu đi.
Tam sát nhún chân nhảy ra, khúc xương ống trong tay hất lên :
– Nghiêm Hữu Tam, tình cố cựu như thế cũng đã đủ rồi, bây giờ thì chúng ta hãy nói chuyện với nhau bằng binh khí.
Vừa nói, thân ảnh của hắn nhoáng, khúc xương ống trong tay hắn đập thẳng vào bả vai bên phải của Nghiêm Hữu Tam.
Nghiêm Hữu Tam hít mạnh một luồng chân khí và thụt lui hai bước, ngọn Phán Quan bút bên tay trái đưa lên đỡ lấy khúc xương ống, đồng thời chân trái ông nhích qua một bên, chiếc Phán Quan bút bên tay phải thuận thế đánh bật một cái thật nhanh.
Khúc xương của ông đã bị Nghiêm Hữu Tam giữ cứng.
Tam sát không thể thu về để đỡ đổi bên tay phải nhoáng, ngọn bút cuốn tròn làm cho gió bỗng xoay theo như con trốt.
Trong nháy mắt, Nghiêm Hữu Tam đã đón đủ ba đòn như sấm sét làm cho Tam sát phải liên tiếp thối lui.
Tần Nhân Khanh vì chỗ quen biết quá nhiều với Bạch Cốt thần quân, nên ông không muốn ra tay sớm, ông ta chỉ đưa mắt nhìn cuộc đấu và chiếc phất trần cứ phe phẩy đứng im.
Bạch Cốt Thần Quân nhìn thẳng vào mặt Tần Nhân Khanh cười hỏi :
– Tần bảo chủ chắc cũng muốn thử sức đấy chứ?
Tần Nhân Khanh cũng cười :
– Vâng, tại hạ phụ trách tấn công Tây bắc, nhưng chúng ta vốn là chỗ cố giao nên tại hạ không muốn làm sớm đối với thần quân.
Bạch Cốt Thần Quân cười :
– Bảo chủ đã không nghe lời huynh đệ, đã không chịu buông binh khí thì chúng ta đành phải lãnh giáo với nhau thôi.
Và hắn quay qua Nhị Sát hất mặt :
– Nhị đệ, hãy lãnh giáo với Tần bảo chủ.
Nhị Sát cầm Bạch Cốt trảo bước ra vòng tay nói với Tần Nhân Khanh :
– Xin mời Bảo chủ.
Tần Nhân Khanh vẫn cứ đứng yên, thanh kiếm trong tay ông ta vẫn cắm mũi xuống đất, ông ta nhìn Nhị Sát mỉm cười :
– Vâng, xin Hạ huynh cứ ra tay.
Nhị Sát nhếch môi không nói, hắn bước thêm bước nữa và ngọn Bạch Cốt trảo vút qua..
Không, đó chỉ là hư chiêu, ngọn Bạch Cốt trảo trong tay hắn chưa đánh thật, hắn lại dùng tay trái, năm ngón tay co lại bấu tới y như mãnh hổ vờn mồi.
Và đây mới thật là độc chiêu của phái Bạch Cốt, nó là Âm Phong trảo.
Năm ngọn chỉ phong xé gió thẳng vào giữa ngực Tần Nhân Khanh trong khi tay phải của hắn cũng phát chiêu kế tiếp.
Thanh Bạch Cốt trảo trong tư thế Lãng Quyển Lưu Sa hông phải từ trên đánh xuống mà hắn lại quét ngang.
Tần Nhân Khanh cười lớn :
– Mới vào mà Hạ huynh đã muốn sát thủ rồi à?
Tay trái ông ta cầm cây phất trần phất mạnh đón lấy Phong trảo, tay phải xốc thẳng thanh kiếm lên theo thế Vân Hoành Vu Hiệp đón lấy cây Bạch Cốt trảo của Nhị Sát vừa đánh tới.
Dầu với một chiêu đầu, nhưng vì vốn đã biết nhau nên khi cả hai cùng vận toàn công lực, võ khí lấy động là cát bụi bị cuốn lên như con trốt.
Nhị Sát vừa tiếp chiêu đầu, chợt nghe toàn thân rung rung, hắn thối lui một bước cười gằn và cây Bạch Cốt trảo lại nhấc lên.
Lần này quả là hắn đã động sát cơ, ngọn trảo bằng xương trắng vụt như biến hóa, hắn sử dụng chìêu thế bàng môn tuyệt kỹ Qui Tiễn Phi Lân. Tuy cây Bạch Cốt trảo không như kim khí nhưng chiêu thế biến hóa của hắn cũng đã làm chớp nhoáng hoa mắt địch thủ.
Tần Nhân Khanh quay ngang thân kiếm trong thế Xuân Vân Sa Triển, hất cây Bạch Cốt trảo bằng thân kiếm sắt vào trong cán và nghiêng tay xốc xéo trở qua nhắm thẳng vào Chưởng Môn huyệt của Nhị Sát đâm vào thật mạnh.
Nhị Sát thấy đánh hai chiêu vẫn chưa chiếm được lợi thế, nên vội hạ mình xuống đánh tạt ngang mũi kiếm và lao ngay nhập nội tung luôn ba chiêu một lượt.