Lưu Hương Tử Lệnh

Chương 19: Hổ huyệt long đàm


Đọc truyện Lưu Hương Tử Lệnh – Chương 19: Hổ huyệt long đàm

Bấy giờ thì Giang Hàn Thanh mới nhìn thẳng vào mặt Ngư Mụ. Hắn nhận ra con người này quả nhiên lợi hại và câu hỏi của bà ta đã làm cho hắn bắt đầu lúng túng, nhưng hắn lấy lại bình tĩnh thật nhanh :

– Giang mỗ đường đường là một tu mi nam tử, há phải là hạ đẳng như Nhị cung chủ hay sao?

Ngư Mụ nhìn chằm chằm vào Giang Hàn Thanh hồi lâu rồi bà ta vụt vẫy tay :

– Bây đâu?

Bà ta vẫn nói bằng một giọng bình thường, nhưng Giang Hàn Thanh biết ngay đó là khẩu lịnh.

Quả nhiên, chỉ một giây sau, có tiếng bước chân nhè nhẹ tiếng người con gái bên ngoài :

– Khải bẩm Thái Thượng, tiểu nữ xin ứng hầu.

Ngư Mụ nói :

– Vào đây

Bức rèm động nhẹ, một tên tỳ nữ bước vào, thấy Giang Hàn Thanh trong lớp áo con gái, cô tỳ nữ hơi ngạc nhiên, vì cô ta không hiểu tại sao lại có người con gái trong tịnh thất của Thái Thượng, cô ta khẽ liếc hắn và quỳ xụp xuống :

– Thái Thượng có điều chi dạy bảo?

Ngư Mụ chỉ Giang Hàn Thanh :

– Ngươi hãy ra ngoài bưng vào một chậu nước cho hắn rửa lớp phấn sáp trên mặt đi.

Tên tỳ nữ vâng dạ lui ra, một thoáng sau cô nàng bưng vào một chậu nước đặt trên một ghế nhỏ và gắt gỏng với Giang Hàn Thanh :

– Thái thượng truyền cho ngươi rửa phấn sáp trên mặt, ngươi có nghe chưa?

Sực nhớ đã bị người cải trang làm con gái, Giang Hàn Thanh đỏ mặt bước nhanh lại rửa ngay.

Bây giờ thì gương mặt thanh niên tuấn tú của hắn trở lại bình thường và hình như Ngư Mụ có vẻ hài lòng, bà ta cười nói :

– Khá lắm, quả nhiên là ngươi có một nhân phẩm phi thường.

Y như một bà mẹ mợ hiền hòa nói với chú rễ cưng, Ngư Mụ cười cười :

– Bé con khá lắm, chưa lớn bao nhiêu tuổi mà luyện được võ công đến trình độ đó, quả là chuyện không phải tầm thường.

Thấy Ngư Mụ không phải hung ác như người ta đồn đãi, cũng không phải hung ác như bộ mặt của bà ta, Giang Hàn Thanh vội vòng tay thi lễ :

– Lão tiền bối quá khen.

Ngư Mụ nói :

– Lão thấy ngươi là một thiếu niên anh hoa đĩnh ngộ, căn cứ vào trình độ rèn luyện của ngươi quả là già dặn trước tuổi, không phải ai cũng thành tựu được như thế đâu, chàng hay sư phụ ngươi là ai vậy?

Giang Hàn Thanh trả lời :

– Gia sư là người được võ lâm biết đến khá nhiều.

Ngư Mụ hơi nhướng mắt :

– Trúc Kiếm tiên sinh cũng đã được đến mức ấy, “Bát thức Long Hình kiếm” của ông ấy khá lắm nhưng không làm sao truyền dạy cho người như thế đâu?

Nghe giọng nói người khác khinh nhờn sư phụ như thế, Giang Hàn Thanh hơi nóng mặt, hắn cười nhạt :

– Tại hạ cũng không nhìn ra được môn hạ của tiền bối có tài nghệ chi đáng kể.

Ánh mắt của Ngư Mụ chợt sáng ngời, nhưng bà ta lại cười :

– Ðúng là đứa bé quật cường, trong mấy mươi năm nay, ngoài ngươi ra, không một ai dám nói trước mặt ta như thế.

Bà ta quay lại bảo tên tỳ nữ.

– Hãy vào lấy cho hắn một chiếc áo choàng.

Tên tỳ nữ vâng lệnh lui ra.

Giang Hàn Thanh lại vòng tay :

-Ða tạ lão tiền bối.

Thấy hắn mặc áo chẻn của đàn bà mà dùng cung cách của đàn ông, Ngư Mụ bật cười :

– Bao nhiêu năm nay giang hồ đều xem ta là hung thần ác sát, bé con, ngươi xem ta có phải như thế không?

Giang Hàn Thanh đáp :

– Người ta thường nói nghe không bằng thấy, tại hạ cảm thấy tiền bối rất hiền từ.

Ngư Mụ lộ sắc vui ra mặt, bà ta cười hì hì :

– Bé con, ta tin rằng bằng vào đôi mất ngờ nghệch của ta không đến nỗi phải nhìn lầm ngươi. Ta đã bằng lòng ngươi đấy

Ngay khi ấy, tên tỳ nữ đã mang vào bộ áo choàng và một đôi giầy đàn ông.

Ngư Mụ nói :

– Bé con, ngươi hãy thay đổi đi, lão thân sẽ bàn chuyện với ngươi.

Giang Hàn Thanh y lời mặc áo choàng vào và thay đổi đôi giầy

Bây giờ thì con người hắn hoàn toàn đổi khác, lúc này thì hắn mới đúng là một gã thiếu niên tuấn tú hiên ngang.

Ngư Mụ chừng như thích thú lắm, bà ta bảo tên tỳ nữ :

– Trầm Hương, ngươi hãy pha trà cho hắn.

Tỳ nữ Trầm Hương có phần ngạc nhiên, cô ta không hiểu tại sao hôm nay Thái thượng của mình lại vui quá như thế, chuyện mà từ trước đến giờ, cho dù có tỏ ra thương yêu năm người đệ tử cách mấy, bà ta cũng chưa có thái độ như thê bao giờ.

Nhưng Trầm Hương vẫn không dám chậm trễ, nàng lật đật đi rót trà trên kỷ mang ra.


Ngư Mụ cười vui vẻ :

– Bé con, ngươi hãy ngồi xuống đó đi.

Giang Hàn Thanh y lời ngồi xuống.

Ngay lúc đó, phía ngoài chợt có tiếng tỳ nữ vọng vào :

– Bẩm Thái Thượng, có Xà Cô Bà xin vào ra mắt.

Tình thế nguy hiểm vô cùng, Xà Cô Bà mà vào đây thấy Giang Hàn Thanh thì nhất định chuyện mãng xà huyết sẽ bị lòi ra.

Ngư Mụ cau mày :

– Chuyện chi mà gấp thế? Bảo nó chờ ta một lát.

Và bà ta quay qua hỏi Giang Hàn Thanh :

– Bé con, năm nay ngươi được bao nhiêu tuổi?

Giang Hàn Thanh đáp :

– Tại hạ chưa đầy mười chín.

Ngư Mụ tính trên đầu ngón tay :

– Tam a đầu năm nay hai mươi, hơn ngươi một tuổi, Ngũ a đầu năm nay mười tám, nhỏ hơn ngươi một tuổi.

Và bà ta ngẩng mặt lên hỏi tiếp :

– Thế trong nhà ngươi hiện có những ai?

Giang Hàn Thanh bất đầu nôn nóng khi nghe Ngư Mụ nhắc đến Tôn Phi Loan, hắn đã cùng nàng ước hẹn tại bình đài, thế mà hắn lại kẹt nơi đây, thật là khốn đốn quá.

Thế nhưng hắn vẫn trả lời :

– Trong nhà hiện tại chỉ có gia huynh và tại hạ.

Ngư Mụ hỏi :

– Ngươi chưa có vợ à?

Giang Hàn Thanh đỏ mặt lắc đầu :

– Tại hạ niên kỷ hãy còn nhỏ quá.

Ngư Mụ hỏi :

– Ðã có hứa hôn chưa?

Giang Hàn Thanh lắc đầu luôn :

– Chưa.

Ngư Mụ cười :

– Như vậy thì tốt quá, như vậy thì quá tốt.

Bà ta chớp chớp mắt hỏi luôn :

– Bé con, ngươi có bằng lòng ở lại đây để học võ với ta không?

Giang Hàn Thanh đáp :

– Tại hạ đã có sư môn, lão tiền bối có lòng tốt thì tại hạ xin nguyện ghi nhớ vào lòng.

Ngư Mụ gật gù :

– Tốt lắm, không thay lòng đổi dạ đúng là bậc tu mi nam tử nhưng lão thân không cần ngươi phải làm môn hạ, nếu ngươi bằng lòng lưu lại đây thì lão thân sẽ tận tình chỉ điểm, cam đoan không quá một tháng ngươi sẽ vượt qua tất cả.

Giang Hàn Thanh nói :

– Lão tiền bối có công tốt muốn tại hạ thành công, tại hạ cảm kích vô cùng, chỉ có điều..

Ngư Mụ cười và chân nói :

– Sở dĩ lão thân muốn lưu ngươi lại đây học võ, một là vì thấy ngươi là một đón kỳ hoa, nếu được người giỏi thành thật truyền dạy thì nhất định ngươi sẽ thành bậc siêu phàm; thứ hai là.

Bà ta không chịu nói hết câu mà lại cười híp mắt.

Giang Hàn Thanh nôn nóng sợ Tôn Phi Loan chờ đợi, hắn vội vàng đứng lên vòng tay :

– Nếu lão tiền bối không còn điều chi khác nữa thì xin cho tại hạ kiếu từ.

Ngư Mụ khoát khoát tay :

– Bé con, ngươi hãy ngồi xuống, lão thân còn có chuyện muốn hỏi ngươi.

Giang Hàn Thanh hỏi lại :

– Không hay lão tiền bối cỏ điều chi dạy bảo?

Ngư Mụ thấp giọng :

– Ngươi cùng Ngũ a đầu và Tam a đầu của ta thân thiết lắm phải không? Nói đi, ngươi thích đứa nào?

Giang Hàn Thanh thật không tưởng tượng được là Ngư Mụ lại hỏi mình như thế.

Hắn đỏ mặt ngần ngừ.

Nhưng chợt như nghĩ ra, hắn vội nghiêm mặt lại :

– Có lẽ lão tiến bói đã hiểu lầm, quả thật tại hạ đã có cùng với Tam cung chủ và Ngũ cung chủ gần gủi ít nhiều nhưng thật thì không phải vì chuyện quan hệ giữa nam nữ.


Như thông cảm tuổi trẻ e để. Ngư Mụ cười cười :

– Bé con, trước mặt lão thân thì người không nên mắc cỡ như thế, ngươi cứ nói thẳng rồi lão thân sẽ chiếu cố theo ý nguyện.

Giang Hàn Thanh đổ mồ hôi hột, hắn nói :

– Lão tiền bối, thật tình tại hạ không có ý như thế.

Ngư Mụ cười :

– Tuổi trẻ ai cũng như thế cả, thấy ai yêu nấy, đến chừng hỏi kỹ thì lại ấp a ấp úng. Thôi, như thế này nhé, ngươi cứ yên lòng ở đây, lão thân sẽ hỏi lại hai con nhỏ kia rồi hẳn tính.

Giang Hàn Thanh lật đật nói :

– Lão tiền bối, quả thật tình đây là chuyện hiểu lầm.

Ngư Mụ cứ cười :

-Ðừng có lo, tuy Nhị a đầu bảo trọng ngươi dẫn dụ Tam a đầu và Ngũ a đầu, nhưng trước mặt lão thân thì không bao giờ có chuyện hiểu lầm như thế, tuy chúng nó không phải là con ta sinh ra, nhưng ta đã nuôi dưỡng và xem chúng như con đẻ, một khi ta đã đồng ý thì ngươi đã được xem như là con rễ rồi.

Bà ta không đợi phản ứng của Giang Hàn Thanh mà cứ cười cười nói tiếp :

– Ngươi cứ việc ở đây, bất đầu ngày mai, ta sẽ chỉ điểm võ công cho, ta nhất định không để cho ngươi nói rằng ta dạy con mà không dạy rể.

Cứ nghe vào lời lẽ và hơi hướm nói chuyện của bà ta, không một ai không nhận rằng Giang Hàn Thanh chắc mẩm đã là rễ của mụ rồi.

Giang Hàn Thanh đã quýnh. Hắn nghĩ rằng tranh luận với bà ta bây giờ là dại, không còn cách nào hơn là trì hoãn cầu mưu.

Chủ tâm đã quyết, Giang Hàn Thanh vội vã cúi đầu xuống thật sâu :

– Ða tạ lão tiền bối.

Ngư Mụ cười khoái trá :

– Tốt lắm, ngươi hãy ngồi xuống đó đi, lão thân sẽ cho gọi Tam a đầu, Ngũ a đầu đến đây hỏi qua rồi quyết định.

Giang Hàn Thanh hoảng hốt :

– Lão tiền bối.

Ngư Mụ vừa muốn ra lịnh cho tên tỳ nữ đi gọi, thấy dáng cách của Giang Hàn Thanh như thế thì nheo mắt hỏi :

– Gì thế? Có gì thế?

Giang Hàn Thanh nói :

– Lão tiền bối muốn hỏi Tam cung chủ và Ngũ cung chủ, thế mà vãn sinh ngồi tại đây thì bất tiện quá, tiền bối cho vãn sinh đi ra đó.

Thấy đáng điệu lính quýnh của Giang Hàn Thanh, Ngư Mụ bật cười :

– Cũng được, tránh ra ngoài cũng được.

Giang Hàn Thanh như trút một viên đá nặng trên vai, hắn vội vòng tay :

– Vản sinh xin cáo lui…

Ngư Mụ khoát tay :

– Khoan đã..

Bà ta mò trong mình lấy ra một vật, trao cho Giang Hàn Thanh và cười nói :

– Long cung là chỗ khó khăn lắm, không phải như bất cứ nơi nào, nếu đi lầm một chút là vô cùng nguy hiểm, ngươi hãy đeo vật này vào mình đi..

Giang Hàn Thanh tiếp lấy, hắn thấy đó là một khối ngọc chạm hình con cá, có dính theo một sợi lụa hồng, đeo ngang lưng như một sợi dây đai tuyệt đẹp.

Hắn cung lệnh vòng tay :

– Vãn sinh đa tạ lão tiền bối.

Ngư Mụ khoát tay :

– Ngươi hãy đi ra ngoài chơi một chút đi.

Y như một con chim được sổ lồng, Giang Hàn Thanh ra khỏi thạch thất băng mình đi thẳng, nhưng hắn vẫn không dám đi nhanh quá vì sợ bị nghi ngờ.

Qua khỏi một khúc quanh nơi thông đạo, hắn mới gia tăng chạy bộ chạy riết về hướng trước.

Qua được hai khúc quanh là thấy đại sảnh.

Trước sân, ngoài xa có hai cánh cửa bên ngoài đã thấy ánh sáng lộ thiên.

Giang Hàn Thanh lao nhanh qua đại sảnh, ra tới sân quả chiến nhận thấy bình đài.

Bây giờ là đang lúc nửa đêm, bốn phía dáng núi dựng lên một màu đen và bên dưới bình đài, đúng là có nhiều bụi hoa cao rậm.

Giang Hàn Thanh không dám chặm trễ, hắn phóng nhanh xuống hướng mà Tôn Phi Loan căn dặn.

Vừa xuống tới nơi là đã nghe tiếng nói nôn nã của Tôn Phi Loan :

– Làm sao mà lâu quá thế!

Giang Hàn Thanh hỏi :

– Chu tiền bối và Chu cô nương có con được ra không?

Tôn Phi Loan than thở :

– Họ đang ở ngoài phía trước, từ nãy giờ trông Giang lang gần muốn chết.


Giang Hàn Thanh nói :

– Anh mới vừa gặp lịnh sư.

Tôn Phi Loan hoảng hốt :

– Sao? Giang lang đã đi vào tịnh thất à?

Giang Hàn Thanh gật đầu :

– Bây giờ không thể nói hết được đâu, chúng ta hãy kịp thoát khỏi nơi này đã.

Biết không thể nói nhiều, Tôn Phi Loan trao nhanh thanh nhuyễn kiếm cho Giang Hàn Thanh và nói :

– Chàng hãy theo thiếp cho mau.

Nói xong, nàng băng mình đi trước.

Giang Hàn Thanh quấn thanh nhuyễn kiếm vào mình và lật đật phóng theo.

Quả nhiên, hai cha con Chu Tiềm đã có mặt bên ngoài.

Tôn Phi Loan chỉ đưa tay ra hiệu và băng mình đi thẳng.

Hai cha con của Chu Tiềm cũng không dám hỏi, cứ chạy theo hướng của nàng.

Cả bốn người xuyên qua khỏi hoa viên, trước mặt khung cửa rộng.

Tôn Phi Loan dừng lại nói :

– Chư vị hãy theo sát sau lưng tôi, không nên nói gì cả, cứ để mặc tôi ứng phó.

Vừa nói vừa bước thẳng ra sái cửa.

Vừa tới bên cửa thì có hai lão già áo vàng song song bước ra cung kính :

– Ba vị đi sau lưng Tam cung chủ là ai thế?

Tôn Phi Loan trầm giọng :

– Họ là người trong Phân đàn Giang Nam của ta.

Lão già áo vàng cười :

– Xin Tam cung chủ tha thứ, bất luận là ai, có lịnh ban rằng muốn ra khỏi Long Môn thì phải có lịnh của Thái Thượng.

Tôn Phi Loan nói :

– Ta vâng mật lịnh của sư phụ đi công tác trọng yếu, các vị không nên làm mất thì giờ!

Lão già áo vàng vòng tay :

– Thuộc hạ không dám thế, nhưng.

Tôn Phi Loan vẫy tay cho bọn Giang Hàn Thanh :

– Ðến đây, các ngươi hãy đến ra mắt Bàng đô thống.

Vừa nói nàng vừa bước tới thêm mấy bước.

Giang Hàn Thanh và hai cha con Chu Tiềm nối gót theo sau.

Hai lão già áo vàng bên phía trái len lén nắm một sợi dây màu đen bên vách đá giật mạnh mấy cái.

Ðó là dây báo hiệu cho bên trong biết là có biến, khi giật sợi dây đó thì nơi thạch thất của “Phi Ðà” Bàng Công Nguyên có nhiều loạt chuông ra.

Tín hiệu báo cáo với Ðô thống cấm vệ rằng có việc mà hai người gác cửa không quyết định được.

Là người rất am hiểu sự thiết trí ở Long cung, nên khi thấy lão già áo vàng giật dây báo hiệu, Tôn Phi Loan biết ngay chúng báo cáo sự việc đến Bàng Công Nguyên.

Nhưng nàng không thể do dự được, tình thế bây giờ ra được hay không thì vẫn cứ phải liều.

Nàng đã hạ quyết tâm nên bình tĩnh lạ thường, mặc cho lão áo vàng làm gì thì năng cứ dẫn ba người đi thẳng về hướng trước.

Ðoạn đường đó không dài, chỉ nháy mắt là đến tận đầu.

Nơi đó đã có mốt lão già lừng gù tóc trắng bước lại vòng tay :

– Lão phu Bàng Công Nguyên xin tham kiến Tam cung chủ

Tôn Phi Loan lạnh lừng :

– Bàng đại thúc đã tiếp được mật báo rồi phải không? Thật không ngờ thủ hạ của đại thúc lại khinh nhờn tiện nữ đến như thế ấy.

Bàng Công Nguyên cười :

– Tam cung chủ hiểu lầm.

Tôn Phi Loan gắt giọng :

– Ta phụng mật lệnh của gia sư, bọn họ là người trong phân đàn Giang Nam của ta, chính ta đích thân đưa họ đi mà sao lại có chuyện giả mạo được?

Bàng Công Nguyên nhìn ba người của Giang Hàn Thanh và cười nói :

– Tam cung chủ đã nói thì làm sao giả được, thế nhưng thông hành qua Long Môn là phải cố thủ lịnh của Thái Thượng, điều đó chắc Tam cung chủ đã biết lâu rồi.

Tôn Phi Loan rúng động nhưng nàng cố làm ra vẻ thản nhiên :

– Bàng đại thúc muốn làm khó dễ tiện nữ đây chứ gì?

Bàng Công Nguyên đáp lời :

– Tam cung chủ quá lời, đó chẳng qua là trách nhiệm của lão phu.

Tôn Phi Loan nhường mắt :

– Bây giờ Bàng đô thống muốn gì?

Bàng Công Nguyên cười :

– Xin Tam cung chủ bớt giận, lão phu chỉ cần cho người đến xin thủ tục.

Tôn Phi Loan cười nhạt :

– Ta vâng mật lệnh của gia sư, chính Quế Cô Bà cũng không làm sao biết được, nếu Bàng đại thúc không tin thì cứ theo ta vào bái kiến gia sư vậy.

Giang Hàn Thanh đứng sái sau lưng Tôn Phi Loan, thấy tình hình căng thẳng, hắn chợt nhớ tới Ngọc Ngư của Ngư Mụ ban cho, vội vã mở dây đai trao cho Tôn Phi Loan và hỏi :

– Tam cung chủ, có cần trao tín vật ra không?


Tôn Phi Loan giật mình, nàng không hiểu tại sao Giang Hàn Thanh lại có ưu vật quan trọng này, nàng trầm ngâm và nói :

– Mật lệnh của gia sư cấm không cho tiết lộ..

Giang Hàn Thanh nói :

– Ý của thuộc hạ là nghĩ vi thời gian của chúng ta rất quí giá, và lại Bàng đô thống cũng không phải là người ngoài, nên có thể trao cho ông ta cho được việc..

Rồi hắn không đợi Tôn Phi Loan trả lời, hắn nhích lên gắt giọng :

– Bàng đô thống, thấy lịnh của Thái thượng mà hãy còn cản trở hay sao?

Vừa nói, hắn vừa chìa khối Ngọc Ngư ra phía trước.

Quả nhiên Bàng Công Nguyên nhận ra ngay.

Lão thấy tín vật của Ngư Mụ, tự biết bọn Tam cung chủ quả có vâng mật lệnh, nên cúi mình bước lui :

– Vâng, lại hạ xin tôn mạng.

Lão bước lại thêm mấy bước, đưa tay ấn vào núm đá, cánh cửa từ từ hé mở.

Lão vẫy tay ra phía ngoài :

– Hãy khai Long Môn, cung tiễn Tam cung chủ.

Hai lão già áo vàng ban ngoài nắm hai cánh cửa kéo thoát ra.

Ngay trong lúc ấy, thanh la từ trên nóc gác vụt nổi lên.

Ðó là tiếng thanh la do lịnh từ nội cung ban xuống, đó là tín hiệu đóng chặt Long Môn.

Hai lão già áo vàng vừa kéo cửa ra, chợt nghe tiếng thanh la vội vã khép nhanh cửa lại.

Phản ứng thật nhanh, khi vừa nghe tiếng thanh la, Tôn Phi Loan lật đật kéo tay Giang Hàn Thanh và gắt nhỏ :

– Ði mau.

Bốn người y như bốn khối lưu tinh cùng vút thẳng ra ngoài.

Bàng Công Nguyên tái mặt :

– Tam cung chủ hãy dừng lại.

Cùng một lượt với tiếng thét, lão phóng theo như chớp.

Ði đoạn hậu sau cùng, Ðộc Tẩu Chu Tiềm quay lại cười nhạt :

– Không đám để đưa xa.

Cánh tay áo rộng của ông ta phất lên, một luồng tiềm lực ập xông vào giữa mặt Bàng Công Nguyên.

Với danh hiệu “Phi Ðà” Bàng Công Nguyên tuy đang phi thân lưng chừng, nhưng ông ta phản ứng cũng thật nhanh, ông ta cũng phất ống tay áo lên y như Chu Tiềm, đồng thời né dạt sang bên trái.

Hai luồng tiềm lực chạm vào nhau.

Nhưng vừa chạm phải kình lực của Chu Tiềm, Bàng Công Nguyên biết đã chạm vào nguy hiểm, ông ta lật đật thủ thế và cho tay vào lưng lấy ra một bình thuốc cắn nút nhét nhanh vào miệng hai hoàn và vẫy tay quát lớn :

– Hãy đuổi theo và đề phòng độc chất.

Ra lịnh xong là ông ta từ từ nhắm mắt và đứng yên một chỗ dưỡng thần.

Rõ ràng trong cái phất tay của Chu Tiềm đã có chuyện hay về nghề nghiệp.

Lịnh của Bàng Công Nguyên vừa ra, hai bên cửa ào ào tuôn theo mười mấy người, bám riết theo bọn Giang Hàn Thanh.

Bọn Tôn Phi Loan lướt đi nhanh như gió, mười mấy tên thuộc hạ của Long Môn cứ bám sát theo sau, khinh công của họ quả xứng đáng là cao thủ trấn Long cung.

Tôn Phi Loan bảo nhỏ :

– Ðó là bọn Hoàng Y thị vệ, cứ để cho tôi đối phó.

Nàng quay nhanh lại, đưa ngang thanh trường kiếm :

– Hãy đứng cả lại.

Mười mấy tên Hoàng Y vội dừng chân lại vòng tay :

– Thuộc hạ xin tham kiến Tam cung chủ.

Cả mười mấy tên áo vàng đều bao mặt bằng khăn vàng, hình như chúng đã chuẩn bị sẵn để để phòng chất độc.

Tôn Phi Loan giận dữ :

– Các ngươi đuổi theo ta đấy à?

Tên Hoàng Y cầm đầu vội vòng tay :

– Thuộc hạ không dám.

Tôn Phi Loan gằn lại :

– Thế các ngươi định làm gì?

Tên cầm đầu đáp :

– Bàng đô thống đã ra khẩu lịnh đóng chặt cửa thông đạo, xin Tam cung chủ không nên cho người vượt qua.

Tôn Phi Loan cau mặt :

– Câm miệng lại, An Lý Ðạo, ngươi ngăn cản công vụ của ta là có ý muốn tạo phản phải không?

Tên cầm đầu vòng tay :

– Thuộc hạ chỉ tuân theo lịnh của thượng cấp, xin Tam cung chủ lượng thứ và chờ đợi giây phút.

Tôn Phi Loan trầm giọng :

– Ta vâng Ngọc lệnh của gia sư, chính Bàng Công Nguyên cũng đã khám phá Ngọc lệnh và cho phép khai môn, thì tại sao các ngươi đám cãi lại ta chứ?

Tên cầm đầu đáp :

– Nhưng cấm lịnh của nội cung là khi nghe tiếng thanh la thì lập tức phải bế môn chờ lịnh.

Tôn Phi Loan giận dữ :

– An Lý Ðạo, ngươi đám nói chuyện với bản Cung chủ như thế phải không?

An Lý Ðạo chưa kịp trả lời thì từ bên trong vụt lướt ra sáu ngọn đèn lồng màu lục.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.