Đọc truyện Lưu Hương Tử Lệnh – Chương 11: Cô gái trong miễu hoang
Lão chủ quán họ Trương suy nghĩ một hồi lâu, lão suy nghĩ và nói với gã thư sinh áo rách rằng từ Hàng Châu, phía Nam đến Kim Hoa, dọc đường có nhiều ngã rẽ, nhưng những ngã rẽ y chỉ vào những thôn xóm hẻo lánh rồi cùng đường, rất có thể cô ấy đã lạc vào những thôn xóm đó.
Gã thư sinh áo rách nói :
– Xá muội tư nhỏ rất ít khi hay đi đâu xa ra khỏi Hà Hoa. Dường như không biết còn con đường nào khác nữa.
Lão chủ quán họ Trương gãi gãi đầu và quay qua cười nói với hai người khách buôn :
– Nhị vị đại ca thường hay mua bán trong vùng này, thường hay đi vào làng mạc, khách quan thử hỏi xem nhị vị có biết, có thấy chăng?
Bảo gã thư sinh áo rách hỏi, nhưng lão lại hỏi ngay :
– Đinh lão ca và Vương đại ca, vị thư sinh này có một cô em gái đi lạc trên khoảng đường Đại Dịch trang đến đây, chẳng hay nhị vị có thấy cô gái mặc áo đen không nhỉ?
Gã họ Đinh nhướng đôi mắt :
– Ông chủ quán hỏi chúng tôi đấy à?
Lão chủ quán cười cười :
– Vị khách quan đây có người em gái lạc đường, tôi nghe nhị vị từ mấy ngày nay buôn bán vùng này chắc có lẽ thấy xin nhị vị làm ơn chỉ hộ.
Gã họ Đinh đó biết lệnh muội của khách quan đây đi lạc ở đâu?
Hình như nãy giờ cả hai ngồi nghe, nhưng họ cũng không chú ý lắm, cho nên nghe mà không nghe hết đầu đuôi.
Gã thư sinh áo rách đứng dậy vòng tay :
– Tại hạ ngụ tại Hà Hoa đường, xá muội đến Đại Dịch trang thăm bà con, cứ theo ở đó nói lại thì xá muội đã về rồi thế nhưng tại hạ đi đón thì lại không gặp, nghĩ chắc em nó lạc đâu ở khoảng đường nầy, kính mong nhị vị đại ca có thấy thì làm ơn chỉ dùm.
Gã họ Vương nhìn đồng bạn :
– Lão Đinh nè, hồi sớm mai này anh từ Đại Dịch trang mang hàng đến đây, có thấy cô gái nào không nhỉ?
Gã họ Đinh nói :
– Lệnh muội của công tử khoảng bao nhiêu tuổi?
Gã thư sinh áo rách nói :
– Xá muội năm nay mười chín tuổi, tuy cũng lớn rồi, nhưng thật thì ít hay đi đâu xa lắm.
Gã họ Đinh nói :
– Chẳng hay lệnh muội ăn mặc như thế nào?
Gã thư sinh áo rách đáp :
– Thật không dám giấu chi nhị vị, vì gia cảnh không được như hồi xưa nữa nên anh em chúng tôi cũng lam lũ lắm, tuy đi xa nhưng xá muội cũng chỉ mặc đồ đen.
Gã họ Đinh trầm ngâm một chút rồi chợt vỗ tay đánh vào vế :
– Đúng rồi, như vậy là đúng rồi.
Hai mắt của gã thư sinh áo xanh vụt lóe lên :
– Lão ca đã có thấy xá muội rồi à?
Gã họ Đinh nói :
– Vừa rồi, khi vượt qua Tam Lý Lãnh, tại Long Đồ điện tại hạ thấy có một vị cô nương mặc áo đen, hình như nghỉ chân trong miếu ấy.
Thư sinh áo rách dợm hỏi thì hắn đã nói luôn :
– Thật ra lúc đó cô ấy mặc áo chi thì tại hạ cũng không để ý.
Hắn vỗ tay đánh bép một cái như sực nhớ ra điều gì :
– À có điều hình như tôi thấy cô gái có choàng một vuông vải đen trên mặt…
Gã thư sinh áo rách hình như giật mình. nhưng hắn bình tĩnh lại ngay, hắn hỏi :
– Lão huynh khi thấy xá muội tại Long Đồ điện vào lúc nào?
Gã họ Đinh đáp :
– Mới đây lúc tôi chia tay với lão trang để rẽ vào Đại Dịch trang thì thấy cô ấy hình như ghé nghỉ chân tại Long Đồ điện.
Hắn nốc một ngụm rượu nữa rồi đưa tay quẹt miệng nói tiếp :
– Hình như cô ấy mỏi chân và mệt lắm, cô ấy ghé vào miếu ngồi dựa bệ thờ. Vì chung quanh không có xóm làng gần, bọn này cũng định hỏi thăm nhưng vì thấy không tiện nên bỏ đi luôn.
Gã thư sinh áo rách hỏi :
– Xin hỏi lão ca không biết từ đây đến Long Đồ điện phải đi bằng lối nào?
Lão chủ quán họ Trương mang tô mì lên cho gã thư sinh áo rách. Nghe hỏi, lão ta nhoẻn miệng cười :
– Long Đồ điện ở tại Tam Lý Lãnh, từ đây đến đó khoảng chừng hai mươi dậm, khách quan cứ ăn no đi rồi tiểu nhân sẽ kiếm cho khách quan một chiếc đèn lồng.
Gã thư sinh áo rách bưng tô mì lên lùa một hơi, hình như hắn nóng lòng muốn đi cho thật gấp.
Lão chủ quán họ Trương từ sau nhà bếp mang ra cho gã một chiếc đèn lồng, lão còn cẩn thận cho gã một cây gậy tre, lão cười nói :
– Đường núi này người ta cũng có khi đi thường, đối với những người đi thường thì rất dễ dàng, nhưng với khách quan không quen thì nên xách theo cây gậy nầy để vừa chống đi cho dễ mà cũng để đuổi rắn rết, khách quan gặp chỗ nào cỏ rậm thì cứ quơ quơ là không còn sợ gì hết.
Đúng là một con người tốt tuy buôn bán có đập đổ thiên hạ thật nhưng đối với khách lỡ đường thì lão cũng có lòng.
Gã thư sinh áo rách đứng dậy vòng tay cảm tạ, hắn móc túi lấy ra số bạc tương đương nhiều hơn giá thức ăn trao cho lão chủ quán rồi chào hai gã thương buôn.
Bầy giờ thì mưa đã dứt hột rồi nhưng bốn phía trời đã mờ tối, miền sơn cước hình như trời tối mau hơn ở đồng quê, vừa thấy bóng mặt trời hụp xuống sau núi thì nhà phải lên đèn.
Đúng như lão chủ quán họ Trương nói, gã thư sinh áo rách là một gã trói gà không chặt. Đường núi đối với khách buôn hay những kẻ xuôi ngược giang hồ thì không có gì khó khăn cả, nhưng đối với gã thì quả là chuyện gian nan.
Gã chống cây gậy và xách lồng đèn khấp khểnh bước ra.
Nhìn theo dáng đi của gã ông chủ quán họ Trương chép miệng thở dài e ngại.
Nhưng đó là khi hắn vừa bước ra thôi chứ khi hắn đã khuất rồi thì lão chủ quán họ Trương và hai tên lái buôn cũng đưa mắt nhìn nhau. Những đôi mắt hồi nãy coi có vẻ thật thà bây giờ bỗng biến thành gian xảo lạ lùng. Họ nhìn nhau và bật cười ha hả, giọng cười rõ là của những con người đắc ý.
Cái lạ thứ hai là con người của gã thư sinh áo rách.
Từ khi vào quán cho đến khi hắn ra khỏi cửa, tướng của hắn đúng là tướng co ro như gà chết nước, thứ tướng bệnh đến bước đi không nổi, thứ tướng chỉ có thể nằm đọc sách ngâm thơ. Thế nhưng khi bước ra vừa khuất quán, gã thư sinh áo rách vội quăng cây gậy trúc. nhấc bỗng mình lên lao nhanh như gió.
Gã đã cẩn thận tắt chiếc đèn lồng của lão chủ quán trao cho.
Chỉ mấy phút sau gã thư sinh áo rách đã trở thành một con người khác, hắn là Giang Hàn Thanh.
Và cũng chỉ thời gian uống xong một ngụm trà là hắn đã đến đúng Long Đồ điện.
Long Đồ điện là một ngôi miếu nằm về phía Bắc triền núi Nhạn Môn. Đó là một ngôi miếu hoang tàn.
Không những đây là một ngôi miếu bỏ hoang mà còn là một ngôi miếu quá nhỏ, không có nổi một tấm biển đề, bên trong thì hương khói lại vắng tanh. Trên trần nhện giăng tứ phía, bệ thờ bụi đóng lâu đời, tuy không rộng lắm trong bóng tối om om.
Rừng hoang núi vắng với ngôi miếu hoang tàn, thêm vào đó tiếng gió xì xào cành lá bên ngoài càng làm cho người dễ nghe ớn lạnh.
Giang Hàn Thanh do dự, nhưng cuối cùng rồi hắn cũng bước qua ngưỡng cửa.
Dưới bệ thờ bụi bám đầy, trên lưới nhện giăng, Giang Hàn Thanh thấy chập chờn có một bóng người.
Đúng rồi, có một cô gái đang ngủ gật.
Một cô gái áo đen và vuông khăn đen cũng vẫn còn quàng trên mặt.
Vừa liếc thấy, Giang Hàn Thanh nhận được ngay đó là cô gái họ Chu.
Lúc ở bên sông, khi hắn giải kết chuyện oan cừu, Chu Long Chu tuy giận lắm, thế nhưng chỉ bằng dáng điệu chớ không làm sao thấy được sắc diện của nàng qua màn lụa đen.
Giang Hàn Thanh hơi mỉm cười.
Con gái cưng của vị Độc Tẩu thật là đặc biệt, nàng luôn choàng vuông lụa đen trên mặt, hình như nàng không thích ai nhìn thấy được sự diễn biến tâm trạng của nàng.
Hắn chợt thấy mình có lý.
Một cô gái tính tình hờn mát như nàng, có lẽ nên che mặt lại mãi mãi, chứ nếu để cho người ta nhìn thấy bộ mặt dễ thương mà lại hơi nhăn nhó thì quả thật là khó coi.
Nhưng bây giờ Giang Hàn Thanh hơi thắc mắc, bằng vào một người có trình độ võ công khá cao như nàng thì không thể quá mệt mỏi như hai tên lái buôn vừa nói trong quán được, không thể vì đường xa bải hoải mà phải nghỉ chân trong một chỗ hoang vu.
Nhưng nếu không vì thế thì tại làm sao nàng lại ngồi như trốn nơi đây?
Thêm vào đó, một con người khá cao về võ công, thính giác của họ vô cùng bén nhạy, cho dù hắn có bước vào nhẹ nhàng thì cũng không thể làm cho nàng không nghe thấy.
Mà nếu nàng đã nghe thấy thì tại sao nàng vẫn ngồi ủ rũ không ngẩng mặt nhìn lên.
Bước tới gần bệ thờ, bất giác Giang Hàn Thanh do dự.
Thật sự thì hắn không phải sợ vì con người của nàng dẫy đầy chất độc vì chỉ khi nào nàng cố tình làm hại ai thì chất độc nới đáng sợ, chứ lúc bình thường thì nàng cũng vẫn như bao nhiêu người khác thế thôi.
Nhưng hắn cảm thấy giữa đêm hôm tăm tối, một mình thân cận với một cô gái giữa chốn hoang vu thì quả thật là bất tiện.
Hắn khẽ mỉm cười vì ý nghĩ của mình.
Cũng may là khi ra khỏi quán, hắn chỉ tắt đèn chứ không quăng hẳn ngọn đèn lồng, bây giờ ngọn đèn có thể giúp hắn thêm phần can đảm đề đối phó với chuyện mập mờ trong môi miếu hoang.
Lấy đá lửa đánh lên châm ngọn đèn cho thật rõ, Giang Hàn Thanh đưa nó đến gần nàng.
Chu Long Chu vẫn như không hay biết, nàng vẫn co ro ngồi dựa bệ thờ y như một con tôm.
Giang Hàn Thanh nhích lên một bước rồi gọi nho nhỏ :
– Chu cô nương… sao lại một mình ở nơi đây?
Bây giờ thì Chu long Chu đã nghe.
Nàng hơi cựa mình và rên nho nhỏ chứ không trả lời.
Tiếng rên của nàng làm cho Giang Hàn Thanh giật mình, hắn bước tới một bước nữa và ngồi xổm xuống.
Hắn đưa cao ngọn đèn và lên tiếng :
– Chu cô nương, cô làm sao thế?
Ngọn đèn khá rõ, ánh đèn rọi ngay vào mặt nàng, Giang Hàn Thanh phảng phất thấy cô gái như hé mắt.
Giang Hàn Thanh gọi tiếp :
– Chu cô nương, cô nương làm sao thế?
Giọng của Chu long Chu như người bệnh nặng :
– Có phải… Giang nhị công tử phải không?
Giang hàn Thanh đáp :
– Vâng, tại hạ là Giang Hàn Thanh đây, chẳng hay Chu cô nương làm sao thế?
Chu Long Chu khẽ cựa mình :
– Không… không sao cả.
Nàng nói chỉ có mấy tiếng nhưng lại phải đứt quãng nhiều lần, hình như chỉ mấy tiếng đó thôi nhưng nàng phải dùng rất nhiều sức lực.
Giang Hàn Thanh càng giật mình hơn, hắn hỏi :
– Có phải cô nương mang thương tích?
Giọng nói của Chu Long Chu vẫn nhỏ, nhưng giọng nói tạnh lùng :
– Phải, tôi mang thương tích, nhưng chuyện đó không quan hệ gì đến công tử.
Giọng nói của nàng bây giờ càng thấp xuống, hình như nàng đang đau đớn lắm.
Giang Hàn Thanh sửng sốt.
Hắn biết nàng có giận hắn trong vụ giải quyết khi bàn chuyện với Tam cung chủ, nhưng hắn nghĩ mình đã gian khổ đi tìm nàng, ít ra phải có phần nào xúc động chứ?
Tuy nhiên, vốn biết tính tình kỳ cục của cô gái họ Chu nên hắn dịu giọng :
– Tại hạ không có làm cho nên tội với cô nương, thế tại sao cô nương lại phiền giận tại hạ như thế?
Hắn nói thật nhỏ và thanh âm cố cho thật dịu, hắn biết đối với một cô gái nhỏ hay giận như nàng, cần phải thật dịu dàng, nhất là lúc nàng đang mang thương tích.
Vì thế hắn cố nói bằng một giọng van lơn.
Quả nhiên lối nói của hắn có hiệu quả ngay.
– Dường như nàng có hơi xúc động, nàng hơi ngẩng mặt lên và giọng nàng cũng có phần dịu lại :
– Không… tôi không có giận công tử.
Chỉ cần từ cửa miệng của một người con gái nói ra lời không giận dỗi thì lòng nàng quả đã lắng xuống rồi, cho dầu chưa hoàn toàn hết giận, nhưng cũng không còn đáng ngại.
Giang Hàn Thanh hỏi lại :
– Cô nương mang thương nặng lắm phải không?
Chu Long Chu không nói, nàng chỉ gật đầu nhè nhẹ.
Giang Hàn Thanh hỏi :
– Cô nương gặp kẻ nào thế?
Chu Long Chu đáp :
– Huyền Cảnh đại sư…
Giang Hàn Thanh giật mình :
– Âm Cực chỉ…
Chu Long Chu nói tiếp :
– Cùng đi với hắn còn có con yêu nữ họ Yên.
Giang Hàn Thanh nói :
– Người ấy là Ngũ cung chủ của Ngũ Phượng môn, nhưng chẳng hay cô nương bị thương ở nơi nào?
Chu Long Chu nói :
– Tôi bị tên giặc trọc ấy phóng chỉ trúng bả vai, thêm vào đó còn bị tên yêu nữ phóng trúng một mũi độc tại… tại…
Nàng ngập ngừng không nói thêm được nữa. Tự nhiên Giang Hàn Thanh biết nàng trúng độc châm vào một chỗ kín đáo trong cơ thể đàn bà khó có thể nói ra.
Biết rõ như thế ấy nhưng vì hai tiếng “Độc châm” làm cho Giang Hàn Thanh không thể không hỏi, nhưng hắn cố tránh bằng cách hỏi cách khác :
– Chẳng hay cô nương đã rút độc châm ra hay chưa?
Chu Long Chu đáp :
– Độc châm đã nhổ ra rồi, thứ ấy đối với tôi không quan hệ gì mấy, chỉ có Âm Cực chỉ của tên trọc quả đáng lo ngại…
Nàng cảm thấy hơi run và nói tiếp :
– Bây giờ tôi cảm thấy toàn thân tê điếng và hơi lạnh thấu xương…
Giọng nói của nàng càng lúc càng yếu hẳn.
Giang Hàn Thanh nói :
– Hàn công của tên hòa thượng ấy lợi hại lắm, ai bị trúng độc vào là phát lãnh ngay.
Vừa nói hắn vừa đặt lồng đèn xuống và lấy ra một hoàn thuốc, hoàn “Thiên Cơ đan” của Tam cung chủ trao cho hắn hôm trước.
Hắn bóp cho sáp bể ra, mùi thơm hắt nghe ngạt mũi.
Hắn trao hoàn thuốc cho Chu Long Chu và nói :
– Cô nương hãy tạm uống thuốc này, thương thế sẽ giảm ngay.
Chu Long Chu vừa run vừa hỏi :
– Thuốc chi thế?
Giang Hàn Thanh đáp :
– Đây là Linh đan chuyên trị nội thương, cô nương cứ uống thuốc vào thì sẽ giảm ngay.
Chu Long Chu run rẩy :
– Tôi… tôi lạnh quá.
Giang hàn Thanh nói :
– Cô nương hãy uống hoàn thuốc này để tôi đi tìm ít củi vào đây nhóm lửa.
Chu Long Chu tiếp lấy hoàn thuốc và nói :
– Hoàn thuốc lớn như thế này làm sao mà uống được?
Giọng nói của nàng bây giờ thật dịu, chừng như nàng có nhiều cảm kích.
Giang Hàn Thanh bật cười :
– Thì nhai đi rồi hẳn nuốt.
Chu Long Chu nói :
– Nhai ra mà không có nước thì đắng chịu sao cho nổi?
Đúng là hầu hạ một gái còn khó hơn mấy mươi bà già.
Giang Hàn Thanh mỉm cười dễ dãi :
– Được rồi, cô nương hãy chờ tại hạ đi tìm nước.
Chu Long Chu nói :
– Trước miễu, phía bên trái có một giếng nước, cạn như một cái ao, công tử hãy ra đó múc cho một chút.
Giang Hàn Thanh bước ra ngoài chặt một khúc cây, dùng lưỡi kiếm khoét ruột làm y như một cái chén, xong xuôi hắn ra múc đầy nước mang trở vào cho nàng.
Lúc đó Chu Long Chu đã nhai xong hoàn thuốc, Giang Hàn Thanh ngồi xổm xuống đưa nước tận miệng nàng và nói :
– Nước trong lắm cô nương hãy uống đi.
Chu Long Chu uống vô một hớp nước và nàng bỗng rùng mình :
– À lạnh quá.
Mùa này không phải là mùa giá rét, nhưng vì Chu Long Chu bị trúng phải “Âm Cực chỉ” của Huyền Cảnh pháp sư, nên khi uống vào một hớp nước lạnh làm cho nàng run bắn lên…
Thấy Chu Long Chu co quắp lại, Giang Hàn Thanh bất nhẫn, hắn ngồi xích lại ôn tồn :
– Cô nương cố gắng một chút, tôi sẽ tìm củi mang vào nhóm lửa.
Chu Long Chu lắc đầu, hàm răng nàng khua cầm cập :
– Không… không… lửa không ăn nhằm gì đâu…
Giang Hàn Thanh cau mặt :
– Cô nương lạnh lắm hay sao?
Chu long Chu nói :
– Ban ngày nghe không có gì, nhưng bây giờ thì không làm sao chịu nổi…
Giang Hàn Thanh nói :
– Âm Cực chỉ của Huyền Cảnh lợi hại lắm, chính công hiệu của nó thường hành hạ về đêm…
Hắn ngẫm nghĩ và nói tiếp :
– Có lẽ cô nương bị hắn đánh trúng không chính xác, thương thế không nguy hiểm lắm chứ nếu đúng chỗ hiểm thì bây giờ không phải chỉ thế thôi đâu, theo người ta nói nếu trúng vào chỗ yếu hại thì sẽ không qua được sáu tiếng đồng hồ, con người bị Âm Cực chỉ sẽ cứng mình mà chết.
Chính lúc tại Yên Tử Cơ tôi cũng bị hắn đánh lén một lần.
Chu Long Chu hỏi :
– Nhưng có lẽ lần đó thương thế của công tử cũng không nặng lắm?
Giang Hàn Thanh nói :
– Hắn thừa lúc bất phòng, đánh trúng ngay vào “Nhập Động huyệt” của tôi.
Nhập Động huyệt là một huyệt đạo tập trung thần kinh của cơ thể con người, nếu bị trúng vào nơi ấy thì không làm sao cứu nổi, chính vì thế nên khi nghe Giang Hàn Thanh nói là Chu Long Chu giật mình gặn lại :
– Thế thì công tử lúc đó làm sao trị được?
Giang Hàn Thanh cười :
– Lúc nhỏ tại hạ đã luyện thuần dương công phu, vì thế nên Âm Cực chỉ tuy lợi hại song cũng không thể làm hại được.
Như nhớ lại một chuyện gì đó, Giang Hàn Thanh chợt thở phào :
– Bị chỉ phong tối độc của hắn đánh trúng, tại hạ nghĩ rằng Thiên Cơ đan cũng khó mà chữa được… tôi nghĩ có thể dùng thuần dương công phu để làm cho hàn khí dạt ra ngoài.
Chu Long Chu nghiến răng :
– Tôi đang lạnh quá… công tử… cứ đẩy hàn khí ra ngoài được không… mau đi, lạnh chết… lạnh chết…
Giang Hàn Thanh ngồi lại gần hơn và nói :
– Xin cô nương xoay người lại, phải quay lưng về phía tại hạ thì muốn cho nhập thuần dương công phu thì phải bắt từ Linh Đài trước nhất.
Chu Long Chu chầm chậm quay mình lại, nhưng vừa mới nhỏm mình lên thì nàng vụt rên mấy tiếng nho nhỏ và ngã ngửa vào lòng Giang Hàn Thanh.
Bằng vào phản ứng tự nhiên, Giang Hàn Thanh dầu không muốn nhưng hắn vẫn vòng tay ôm chặt thân nàng.
Hương thơm người con gái từ trong người nàng toát ra làm cho hắn hơi ngây ngất loạng choạng.
Hắn giật mình đẩy nhẹ nàng ra, nhưng cũng không dám đẩy mạnh lắm, một phần vì sợ nàng té và tự ái.
Chu Long Chu hình như lạnh quá làm cho cô gái này không nghĩ đến chuyện tỵ hiềm, nàng cứ co rút dựa nghiêng vào lòng hắn.
Nàng vừa ngã vào vừa run bần bật, hai hàm răng khua nghe cầm cập.
Bất cứ người đàn ông nào cũng đều có một tâm lý như nhau là đối với bất cứ một người con gái nào dầu không đáng cho họ yêu đương, họ vẫn không hề có thái độ cự tuyệt một cách thẳng thừng, huống chi đây là trường hợp đối với một người con gái đang mang thương tích vào.
Giang Hàn Thanh chẳng những không muốn xô nàng ra mà trái lại, hắn thận trọng vòng tay ôm thân thể mềm mại của người con gái nầy.
Thật ra trong lòng hắn cũng chưa có chút chi gọi là tà niệm, hắn chỉ thương hại cho nàng, nhất là với một người con gái vốn là bạn chứ không phải là kẻ thù. Tâm địa của Giang Hàn Thanh là thế, giá như gặp một kẻ thù trong trường hợp đó, nhất định hắn không có thái độ phũ phàng.
Chu Long Chu càng run nhiều hơn nữa, toàn thân nàng gần như không còn tự chủ, nàng dựa hắn vào lòng hắn để mặc cho hắn làm gì tùy ý.
Trong tay ôm thân hình cô gái, bất cứ người thanh niên nào, cho dầu chân chính đến đâu cũng không thể tự nhiên.
Giang Hàn Thanh cũng thế, hắn không có chút gì gọi là tà niệm, nhưng hắn cũng cảm thấy xao xuyến lạ thường.
Hắn cố gắng nói với nàng :
– Chu cô nương, xin cô nương hãy ngồi ngay ngắn lại, tại hạ bắt đầu ra ngoài.
Chu Long Chu ừ ừ trong miệng và vụt hỏi :
– Nhị công tử, công tử có biết tại sao tôi luôn bao mặt hay không?
Giang Làn Thanh lắc đầu :
– Không biết.
Chu Long Chu hỏi bằng một giọng thật dịu dàng :
– Nhị công tử có muốn nhìn mặt thật của tôi không?
Giang Hàn Thanh đáp :
– Tại hạ chỉ biết Chu cô nương là… Chu cô nương cũng đã rõ rồi.
Giọng Chu Long Chu vụt buồn buồn.
– Tôi theo gia phụ xông xáo giang hồ, chưa bao giờ cởi bỏ chiếc khăn bao mặt, cha tôi cũng có nói, khi nào gặp được người vừa ý thì hãy lột khăn cho người ấy thấy được gương mặt thật.
Giang Hàn Thanh cười :
– Bây giờ thương thế của cô nương đang lúc hoành hành, xin cô nương đừng nên nói chuyện nhiều, vì như thế có thể làm cho hao sức.
Chu Long Chu chầm chậm ngẩng mặt lên :
– Tôi muốn… tôi muốn công tử hãy cởi dùm chiếc khăn bao mặt của tôi ra…
Giang Hàn Thanh nói :
– Tôi thấy cô nương cứ để y như thế cũng không sao.
Hai tay của Chu long Chu vẫn ôm choàng lấy Giang Hàn Thanh, nàng nói :
– Chẳng lẽ công tử không thích nhìn mặt tôi sao?
Sợ nàng hiểu lầm nên Giang Hàn Thanh dịu giọng :
– Xin cô nương đừng nghĩ không hay về tại hạ, thật tình thì bây giờ tâm trí của tại hạ đang tập trung cốt làm sao cho thương thế của cô nương chóng giảm mà thôi…
Chu Long Chu lại run lên và giọng nàng như nghẹn lại :
– Tôi biết… tôi biết công tử chỉ vì thương hại tôi chứ không có chút cảm tình nào với tôi cả, tôi không cần sự thương yêu ấy đâu, tôi chỉ cần công tử nhìn vào mặt tôi thôi.