Đọc truyện Lưu Công Kỳ Án – Chương 88: Lưu khâm sai nửa đêm mơ điềm lạ
Cai ngục đứng nhìn một hồi, thấy võ cử lúc đầu còn giãy giụa, sau nằm im lìm, không thấy động cựa chi hết, lại thấy ngực võ cử nổi phồng lên tới một, hai thốn. Hoàng Trục nói:
– Chắc xong rồi!
Phàm là những kẻ bị hại trong ngục đều bị hại bằng cách này. Sau khi chết hẳn, ác nhân phải bỏ túi cát ra khỏi mặt nạn nhân ngay. Bởi nếu đè lâu, khi khám nghiệm tử thi sẽ bị phát hiện ra ngay. Do đó, Hoàng Trực vội nhấc túi cát ra khỏi mặt võ cử đặt xuống giường. Lại đưa mắt nhìn, thấy võ cử đã đoạn khí, mạng vong. Cai ngục thấy vậy, đứng dậy nhảy xuống khỏi giường. Chợt thấy trước mắt có một quầng hồng chói lòa. Cai ngục lập tức hồn bất phụ thể, lăn ra bất tỉnh.
Kính thưa quý vị độc giả. Vốn là võ cử Lý Quốc Thụy nay thân mắc nạn lớn, nhưng anh ta phúc dày, mạng lớn, lẽ nào lại chết sớm như vậy! Sau này, anh ta còn làm tới chức Thiên Tổng, quan tước lên tới Tổng trấn trấn Sở Hùng, tỉnh Vân Nam. Tới năm Càn Long thứ năm mươi hai mới qua đời vì bệnh tật. Nếu quý vị không tin, xin hãy xem lại cuốn “Võ Tấn Thân” sẽ rõ. Hơn nữa, cuốn sách này không giống với cổ thư. Mặc kệ người ta muốn nói gì thì nói, bởi chẳng lẽ người xưa còn sống tới tận bây giờ để đối chất hay sao? Cuốn sách này toàn ghi lại những chuyện có thực. Ai làm quan, có chuyện gì xảy ra, Lưu đại nhân xét xử những vụ gì, tất cả đều được ghi lại y nguyên. Về vụ án này, trong sách ghi lại có tới bảy phần là thật, ngu hạ thêm thắt vào đó ba phần hư cấu cho chuyện thêm sinh động mà thôi. Nếu không, chuyện sẽ khô khan, không còn gì là chuyện nữa.
Lại nói chuyện võ cử bị Cai ngục dùng bao cát đè ngất đi, tay chân, mặt mũi chuyển sang màu tím ngắt, ngực gồ, cao lên hơn một thốn trông như người đã chết, nhưng thực tế vẫn chưa tắt thở. Lúc này, bao cát được nhấc xuống, khí tắc tự nhiên được đả thông. Chàng đã hoàn dương nhưng ngất đi bất tỉnh nhân sự.
Tạm gác chuyện võ cử sống lại và chuyện Cai ngục Hoàng Trực ngất xỉu nằm lăn trên mặt đất sang một bên. Giờ ta lại nói tới chuyện Lưu đại nhân đang ở trong miếu Tam Thánh. Từ sau khi kiểm tra lại hồ sơ các vụ án và tiếp nhận cáo trạng của Lý Trung trong châu nha, trở về miếu, đại nhân dùng cơm xong, gọi tên người hầu tới, nói:
– Hãy bảo với tên nha dịch do tri châu sai tới, về nói với tri huyện tạm giữ ấn Thương Châu rằng ngày mai hãy đợi trên công đường, đại nhân sẽ tới nha môn đích thân xử vụ án của Lý Trung.
Công sai trở về nha môn, truyền đạt lại lệnh của đại nhân. Chuyện không có gì đáng kể. Đại nhân ngồi dưới ngọn đèn dầu xem lại cáo trạng của Lý Trung, thấy trong đó vạch rõ tội của tri huyện đòi ăn của đút, lại không biết tại sao tên cướp lôi cả võ cử vào cuộc. Đại nhân xem đơn một hồi, thấy trống đã điểm canh hai. Đại nhân nói:
– Ngày mai bản đường tới nha môn, cần phải như vậy mới có thể làm rõ mọi chuyện.
Nói xong, đại nhân cất lá đơn kiện đi, dặn dò người hầu trải chăn đi ngủ.
Đại nhân dặn dò trải chăn gối, Trương Lộc vội vã làm theo, chỉ trong chớp mắt đã làm xong. Đại nhân vội đứng dậy, cởi áo, thay đồ, lên giường nằm xuống. Tên người hầu vội vàng tắt đèn. Lại nói chuyện thanh quan Lưu đại nhân suốt ngày mỏi mệt, vừa nhắm mắt lại đã rơi vào giấc mộng. Đại nhân mơ thấy mình đang ngồi trên công đường. Chợt thấy từ bên ngoài có một người tiến vào, tay cầm cây gậy chống cao quá đầu, miệng cười ha hả. Chỉ thấy ông ta trên mình mặc đạo bào màu vàng, chân giận vân hài, râu tóc bạc trắng, tuổi tác đã cao, lưng thắt một dải lụa màu vàng. Nhìn kỹ lại thấy ông ta tuổi độ ngoài thất tuần, miệng nói:
– Đại nhân, xin hãy nghe tôi nói. Mời ngài nhìn theo phía tay tôi chỉ. Phía dưới thềm có một vật kia kìa.
Trong giấc mộng, Lưu đại nhân nghe vậy vội đưa mắt nhìn theo hướng ông lão chỉ. Vừa nhìn sang, Lưu đại nhân đã giật bắn người, tim đập, chân run cầm cập. Thì ra đó là một con hổ đen cực lớn, bị trói cả bốn chân, vứt nằm trên mặt đất. Bên cạnh đó có một người cầm đao đang đâm. Con hổ sợ hãi, mắt lóng lánh sáng như đèn. Đại nhân thấy vậy đưa mắt nhìn ông lão, nói:
– Con hổ này bị ai bắt vậy. Giết nó đi cũng là lẽ thường tình.
Ông lão nghe vậy vội vàng xua tay, nói:
– Đại nhân à, ngài không biết đấy thôi. Con hổ này không hề hại người. Sau này nó còn lập công cho triều đình nữa đấy! Nay nó đang bị oan, gặp nạn, không lâu nữa sẽ phải mất mạng. Người ấy hiện đang ở trong ngục, minh công không cứu e hỏng hết mọi chuyện! Ngài có muốn biết họ của người ấy không? Chữ Quý không có dấu phẫu chính là họ của anh ta.
Nói xong đưa tay ra chỉ, đại nhân chợt thấy một cơn gió lớn thổi lên, trong lòng vô cùng kinh sợ, giật mình tỉnh mộng.
Lưu đại nhân giật mình tỉnh giấc, sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh cùng mình, miệng nói:
– Kỳ lạ thực! Kỳ lạ thực!
Lại nghe bên ngoài tiếng báo canh ba. Đại nhân nói:
– Trương Lộc, tỉnh giấc chưa?
Tên người hầu nói:
– Tiểu nhân đã tỉnh giấc rồi.
Đại nhân nói:
– Mau dậy đi!
Tên người hầu ứng tiếng, lồm cồm bò dậy mặc quần áo, thắp đèn lên. Đại nhân cũng đã mặc quần áo xong, nói:
– Trương Lộc, ngươi hãy mau gọi ba người bọn Trần đại thúc, Chu đại thúc, Vương đại thúc tới đây!
– Dạ.
Tên người hầu xoay mình bước ra.
Chỉ một lúc sau, bọn họ đã có mặt trong phòng. Đại nhân nói:
– Ta gọi ba người tới đây vì có một việc. Khi nãy bản đường nằm mơ, mơ thấy một ông lão tuổi độ ngoài thất tuần, mình mặc áo vàng, chân đi vân hài, tay cầm quái trượng, râu tóc bạc phơ, bộ dạng như một lão đạo sĩ. Ông ta chỉ cho thấy bên dưới đại sảnh có một con hổ đen rất lớn bị trói bốn chân, cạnh đó có một người cầm đao đâm. Bản đường nói: “Hổ tất hại người, giết đi là hợp lý”. Ông ta lại nói: “Con hổ này hiện đang bị oan khuất, bị giam trong nhà ngục rồi bảo ta đi cứu, sau này tất nó sẽ lập công cho triều đình, lại nói với ta: “Họ của người ấy là chữ Quý bỏ đi dấu phẩy” Ta nghĩ tới chữ Quý trong câu “Mạnh trọng quý thu” bỏ đi dấu phẩy bên trên chẳng phải là chữ Lý của họ Lý hay sao?
Ba người nói:
– Đúng vậy!
Chợt đại nhân bật kêu lên:
– Ái chài Đúng rồi. Suýt chút nữa thì ta làm lỡ chuyện. Chẳng phải hiện giờ Lý võ cử đang bị giam trong ngục sao? Anh ta bị tên cướp lôi vào cuộc, sáng nay có gia đinh nhà anh ta là Lý trung vào dâng cáo trạng. Bản đường đã nhận, hẹn sáng mai thăng đường xét xử. Giờ ta mới nghĩ ra. Chắc hẳn anh ta bị tri huyện hãm hại, nay hắn sợ hãi nên giết người diệt khẩu. Chắc chắn là vậy! Sao giờ ta không dẫn theo Chu, Vương, hai người tới nhà lao giám sát? Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ lập tức thăng đường xét xử.
Đại nhân nói xong lại quay sang nói với Trần Đại Dũng:
– Sáng sớm mai, ngươi hãy lén đi điều tra, tìm cho được hung thủ đã giết hại bốn người nhà Lý võ cử. Việc này khác hẳn với những việc trước kia bởi không có manh mối. Nếu sai nha dịch bổ khoái trong vùng đi làm việc này, chắc chúng sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì. Bản đường hẹn cho ngươi trong vòng ba ngày phải làm xong.
Trần Đại Dũng ngoài miệng nhận lời nhưng trong lòng thầm nghĩ:
– Gấp chết đi được!
Lại thấy đại nhân dặn dò chuẩn bị đèn. Vương Minh ứng tiếng đi ra dắt ngựa, bốn tên nha dịch vội thắp đèn lồng lên. Lúc này trống đã điểm canh tư, Lưu đại nhân rời khỏi miếu, lên ngựa. Chu Văn, Vương Minh và hai tên sai nha xách đèn lồng đi theo. Lên tới đường cái, rẽ về hướng Tây, nhằm hướng nha môn Thương Châu thẳng tiến. Vượt đường ngang ngõ tắt, chỉ trong chớp mắt đã tới bên ngoài nha môn. Hai gã công sai tiến lên gõ cửa, khiến đám nha dịch ở bên trong giật mình tỉnh giấc. Nghe báo Lưu đại nhân muốn tới giám sát nhà ngục, chúng vội vàng mở cổng lớn, đánh thức những tên khác dậy, châm đèn lồng lên. Đại nhân xuống ngựa, công sai vào trong gọi tri huyện dậy. Tham quan nghe báo đại nhân nửa đêm tới kiểm tra ngục, hắn vô cùng sợ hãi, hồn vía lên mây. Tham quan nghe báo, trong lòng vô cùng lo sợ, vội vã mặc quần áo, đội mũ, lên công đường, chắp tay vái chào đại nhân. Đại nhân dặn dò, nói:
– Hãy dẫn đường.
Đại nhân với tri huyện đi trước. Chu Văn, Vương Minh theo sau. Hai tên sai nha cầm đèn soi đường. Chỉ trong phút chốc cửa nhà ngục đã hiện ra trước mắt. Đúng lúc ấy, trống điểm canh tư vang lên. Hai tên công sai gõ cửa, Cai ngục vội vàng tiến ra đón. Nhìn thấy đại nhân và tri châu tới, hắn không biết họ tới vì chuyện gì, đành phải đứng sang một bên. Đại nhân tiến vào trong ngục. Qua một khúc ngoặt đã tới miếu Ngục Thần, chợt thấy phía gian phòng gỗ vẫn sáng đèn, chợt lại nghe tiếng người vọng ra:
– Xin Cai ngục gia chớ hạ độc thủ!
Lưu đại nhân thấy vậy vội tiến lên, đi thẳng vào căn phòng gỗ.
Bên cạnh miếu Ngục Thần có một căn phòng gỗ. Đại nhân thấy bên trong vẫn sáng đèn, lại nghe có tiếng người vọng ra:
– Cai ngục gia chớ hại người!
Đại nhân biết trong đó có chuyện, vội sải bước, tiến thẳng vào trong. Vừa qua khỏi cửa, chợt thấy một người trợn mắt, há mồm, nằm lăn quay trên mặt đất. Trên giường có một người nằm ngửa, miệng rên hừ hừ. Đại nhân vào trong phòng, tri huyện tuy sợ hãi nhưng vẫn phải bước theo. Vào tới trong phòng, đứng sang một bên, sợ đến ngây người. Hai vị công sai họ Chu, họ Vương đứng sau hầu hạ. Đại nhân thấy người nằm trên giường chân tay đều bị trói chặt, từ đầu tới chân bị trói cứng vào giường bởi ba sợi dây, bên cạnh còn đặt một bao cát, một cái bát. Trên mặt người ấy vẫn còn phủ giấy lau chỉ hở mỗi lỗ nơi mồm. Đại nhân thấy vậy, trong lòng đã rõ, vội đưa mắt nhìn Vương Minh, nói:
– Mau cởi trói cho người này!
Hảo hán ứng tiếng, vội tới cởi trói, lại đỡ anh ta ngồi dậy.
Đại nhân nói:
– Chu Văn, mau lấy nước lạnh cứu tỉnh người đang nằm dưới đất kia. Đợi khi hắn tỉnh lại, hãy dẫn lên công đường.
Lưu đại nhân nói xong, xoay mình đi ra, lại dặn Vương Minh, nói:
– Hãy cùng Tri huyện lên công đường!
Vương Minh ứng tiếng.
Đại nhân xoay mình, đi ra ngoài. Hai tên công sai vẫn đi trước soi đường. Ra khỏi ngục, sải bước nhằm hướng công đường thẳng tiến. Vương Minh theo sát Tiền tri huyện. Tham quan đành phải theo tới công đường. Đại nhân dẫn đầu, đi thẳng vào trong, đưa mắt nhìn Tri huyện, nói:
– Người ấy phạm tội gì? Tại sao đã bắt vào đó thụ hình còn tiếp tục gia hình? Còn người kia, tại sao lại ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự? Tại sao trên giường lại có bát nước? Tại sao lại dùng khăn giấy phủ lên mặt phạm nhân? Theo ta nghĩ, trong chiếc túi kia chắc chẳng đựng gì khác ngoài cát, dùng để đè lên mặt tội nhân. Ngươi phải mau khai ra cho rõ, nếu có nửa lời sai quấy, chớ trách ta sao chẳng dung tình!
Tri huyện nghe đại nhân nói vậy, sợ run cầm cập, miệng kêu liền mấy tiếng “đại nhân” nói:
– Chắc hẳn là do Cai ngục làm điều sai quấy hại người. Tệ chức thực sự không hề hay biết.
Tham quan miệng nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ: Cầu cho Cai ngục chết hẳn đi. Không có người làm chứng, ta còn có thể cãi được. Ta có thể đổ tất mọi tội lên đầu Cai ngục.
Lúc này, trong đầu tham quan chẳng nghĩ gì khác ngoài chuyện cầu cho Cai ngục chết đi. Không còn bằng chứng, hắn có thể đổ hết tội lên đầu kẻ khác. Đại nhân nghe hắn nói xong, liền nói:
– Cũng được. Để một lúc nữa bản đường mới hỏi tới ngươi. Ngươi chớ sợ bị đổ oan. Đợi thêm lúc nữa giải hắn lên công đường, bản đường đích thân thẩm vấn, mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi.
Lưu đại nhân là người làm việc gì cũng hết sức cẩn thận. Khi nãy ông ta sai Vương Minh đi kiếm tri huyện vì sợ xảy ra chuyện lại bảo Vương Minh ở lại ngục đợi tên Cai ngục tỉnh lại, áp giải hắn lên công đường vì sợ hắn làm ẩu trong đó.
Lại nói chuyện Tiền tri huyện trong bụng nơhĩ thầm:
– Cầu trời phật linh thiêng giúp cho giám ngục chết đi. Hết người đối chất. Lại cầu cho võ cử bị câm không thể nói lên lời. Nếu được vậy, suốt đời này đệ tử nguyện xin ăn chay, tu sửa cầu đường, xây chùa đúc tượng. Nếu có điều chi giả dối sẽ bị trời đánh, thánh đâm!
Thực buồn cười. Tham quan thầm khấn trời phật bảo hộ cho hắn:
– Phù hộ cho đệ tử bình an vô sự, đệ tử nguyện sẽ trùng tu chùa miếu, đúc tượng mạ vàng!
Tạm gác chuyện tham quan miên man nghĩ ngợi sang một bên. Lúc này, gà đã gáy vang báo hiệu canh năm tới. Đại nhân đang ngồi đợi trên công đường, chợt thấy một tên ngục tốt tiến vào công đường, quỳ xuống, miệng hô “đại nhân”, nói:
– Bẩm đại nhân, Cai ngục Hoàng Trực đã tỉnh lại.
Đại nhân nghe vậy, trong lòng vô cùng hoan hỷ. Còn tri huyện lại sợ đến vãi cứt ra quần! Lưu đại nhân vọng xuống, gọi Chu Văn, nói:
– Mau dẫn hắn lên công đường!
Tên ngục tốt nghe lệnh, vội đi ra ngoài, về tới trước ngục, cao giọng nói:
– Anh em nghe đây. Bẩm thương sai Chu Văn, đại nhân có lệnh, dẫn võ cử và Hoàng trực lên công đường!
Đám ngục tốt nghe vậy, vội vàng thi hành. Cứ hai đứa dìu một người đi ra. Hảo hán Chu Văn dẫn đầu, bốn tên ngục tốt đỡ hai người theo sau. Chỉ trong chớp mắt đã ra khỏi cửa ngục. Đám người lên tới công đường, tri huyện vừa nhìn thấy đã hồn bay phách lạc. Đại nhân lập tức quay sang thẩm vấn tri huyện. Thực là một cuộc thẩm vấn hiếm có trên đời.