Đọc truyện Lưu Công Kỳ Án – Chương 73: Nơi thiền đường gái bán hoa gặp người quen
Lại nói chuyện ả ni cô họ Bản dẫn kỹ nữ vào một căn phòng gỗ. Thì ra đó là ba gian thiền đường. Trước cửa treo một tấm thảm hồng rực rỡ làm rèm, cửa sổ làm bằng kính trong suốt. Lại nghe thấy bên trong vang lên những tiếng leng keng. Thì ra, đó chính là tiếng chuông. Tú Lan chưa kịp quan sát xong đã thấy tiểu ni cô vén rèm, nói:
– Thí chủ, mời vào.
Kỹ nữ vội cất bước vào thiền phòng, lập tức mũi ngủi thấy rất nhiều mùi hương như hương an tức, đàn hương, bách hợp v. v… Gian thiền đường chính giữa có kê một bộ bàn ghế Bát tiên, trên bàn đặt một chiếc giá, trên giá có một chiếc bình sứ cổ trong cắm hoa tươi, bên phải là một chiếc đĩa bằng bạch ngọc, trong đó có ba trái hương lê và hai quả Phật Thủ. Chính giữa là một chiếc lư đồng cổ, trên tường treo một bức tranh Bát tuấn đồ của Triệu Tử Ngang. Hai bên tả, hữu là một đôi câu đối. Vế trên là: “Nhã chí trần tâm lãnh”, vế dưới là “Thanh hương cổ quế yên”. Gian phòng cạnh bên tây có treo một tấm rèm màu hồng nhưng đã được cuốn lên nên mới nhìn được rõ cách bài trí bên trong. Thẳng cửa vào kê một bộ bàn Nam trúc tử nguyệt nha, sau đó là một cánh cửa giả, phía trên có treo tấm rèm hương sắc bằng lụa. Gian đối diện cũng vậy.
Kính thưa quý vị độc giả. Mới nhìn qua thì tưởng đó là cánh cửa giả nhưng thực ra, đó lại là cửa thật. Phải đẩy bộ bàn ra mới vào trong được. Thực không thể ngờ.
Kỹ nữ xem xong, thầm gật đầu, nói:
– Thực là một ngôi miếu giàu có!
Chợt thấy từ gian phòng cạnh có một tiểu ni khác bước ra, tuổi ả ta chỉ độ mười bảy, mười tám. Thì ra ả là người chăm lo gian thiền phòng này. Họ Bản thấy vậy vội đưa tay chỉ Tú Lan, nói:
– Vị này là quý khách tới cầu thánh thủy, sư phụ bảo ta dẫn tới đây nghỉ ngơi. Ngươi phải lo cho cô ta thật chu đáo. Ta còn bận ra ngoài hầu hạ sư phụ.
Nói xong quay mình đi thẳng ra ngoài.
Họ Bản nói xong quay mình đi ra. Giờ ta hãy nói qua về ả dâm ni họ Định này trước đã. Ả đưa mắt nhìn kỹ nữ, nói:
– Xin mời thí chủ vào phòng!
Tú Lan nghe vậy vội dấn bước, theo ả ni cô tiến vào trong. Bước qua cửa, chú ý nhìn lên, thấy cách bài trí trong này càng khác biệt. Có một tấm màn che chiếc giường Bát bộ nha, phủ nhung Tô Châu đỏ rực. Phía trên treo một đôi ngân câu. Tấm thảm trên giường trắng như tuyết. Trên giường bày những thứ đồ chăn, gối bằng đoạn sáng lấp lánh, rất đẹp mắt. Đôi gối thêu uyên ương thật sinh động cùng một đôi loan phượng hòa minh. Trước giường còn có một chiếc đôn bằng gỗ đàn, bên trên có một chiếc đèn bằng bạc đang tỏa sáng, thực đúng là một gian phòng khuê các vừa đẹp lại vừa sang. Kỹ nữ thấy vậy, bất giác sinh lòng phiền muộn. Chợt lại nghe thấy ả tiểu ni cô nói:
– Thí chủ xin hãy đi nghỉ. Xem ra cũng sắp tới canh hai rồi. Cây đèn trên bàn không cần phải tắt. Đó chính là Ngọc trân thường minh vạn niên đăng.
Nói xong hạ rèm xuống. ả tiểu ni cô cũng bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình Tú Lan ngồi nghĩ vẩn vơ. Xem ra, rõ ràng tăng ni ở đây có gì đó không thực. Mặc kệ, tạm thời ta cứ ngủ một giấc cho thoải mái, sáng sớm mai sẽ về phủ Giang Ninh. Tú Lan nghĩ xong, lập tức tháo trâm cài đầu, để xõa mái tóc xuống. Lúc này cô ta lại khác hẳn gái nhà lành. Quần áo trên mình cởi hết cả, để lộ ra tấm thân ngà ngọc trắng như tuyết. Hai cái nụ hoa thật là đẹp, bộ vú của nàng như hai cái bánh bao nặn bằng bột trắng. Lại thêm cái vật đáng giá nhất giá trị phải tới liên thành. Đó chính là, khe hở nhỏ ở phía sau bụng dưới. Nơi ấy đúng là thanh bảo đao giết người không dính máu. Không biết đã có bao nhiêu anh hùng hảo hán vì chỗ đó mà say đắm, giang sơn vạn dặm cũng vứt đi. Quân vương hám sắc mất thiên hạ, quan viên hám sắc lở tiền đồ. Kẻ buôn bán hám sắc tất mất vốn, không những vậy còn bị người khác chê cười. Khuyên bạn chớ nên đi vào lối này kẻo về sau hối lại cũng không còn kịp nữa. Giờ ta không nói chuyện dông dài nữa, hãy nhắc tới chuyện kỹ nữ Tú Lan. Lại nói chuyện kỹ nữ Tú Lan cởi bỏ hết y phục trên mình, mới nằm xuống chừng chưa đầy nửa canh giờ chợt nghe thấy tiếng chiếc bàn nguyệt nha vang lên do bị người ta xô qua. Tiếp đó, có một cánh cửa sập xuống, không còn nhìn thấy chiếc bàn nữa. Cửa giả đã biến thành cửa thật. Từ cánh cửa ấy, một gã tăng nhân tiến vào.
Kính thưa quý vị độc giả, chắc hẳn quý vị cũng không biết gã tăng nhân ấy là ai. Để ngu hạ kể cho quý vị rõ. Hắn vốn người phủ Trấn Giang, huyện Phàn Đồ. Tại đó có một tòa miếu tên gọi Hưng Thiền Lâm. Hắn vốn là đệ tử thứ hai của đại hòa thượng trụ trì trong ngôi miếu ấy. Do đi ra ngoài hóa duyên, tới trấn Giang Ninh này thì bị đau mắt nên vào miếu này xin nước, do đó quen biết và trở thành tình nhân của Thánh Thủy nương nương. Năm nay hắn ta mới ba mươi hai tuổi, pháp hiệu gọi Tịnh Không, học võ nghệ tại Thiệu Hưng Tự, có thể phi thiềm tẩu bích. Vũ khí của hắn là một thanh đơn đao, khi vung múa có thể địch lại năm, sáu mươi người. Hắn còn triệu tập hai tên tăng nhân: Một đứa là Quẩn Mã Cương Tặc, do trốn tội nên cạo đầu đi tu vào cửa thiền, pháp danh Thiên Nhiên. Hắn vốn người Thiệu Hưng, năm nay ba mươi sáu tuổi, mặt đen, mắt to, mũi lớn. Đôi mắt của hắn chẳng khác gì đôi mắt trâu. Quanh miệng râu ria tua tủa, cứng như dây thép. Vũ khí của hắn là một cây Thiết thiền trượng nặng ba mươi lăm cân, cũng biết phi thiềm tẩu bích, khỏe mạnh hơn người, có thể nhấc nổi năm trăm cân. Còn tên kia vốn là tăng nhân trong vùng Giang Ninh pháp danh Liễu Phàm, năm nay bốn mươi bảy tuổi. Hắn vốn có giao tình với Thánh Thủy nương nương từ rất lâu rồi nhưng không biết võ nghệ. Chính vì vậy, cả ba tên hòa thượng này cùng ở trong miếu Thánh Thủy, náu thân trong mật thất, mặc sức dâm loạn. Sau đó chúng lại nghĩ ra kế, tung tin nước giếng trong miếu Thánh Thủy có thể chữa bệnh, chẳng qua chỉ là lừa gạt những kẻ ngu muội mà thôi. Ba con lừa trọc này đã hại không ít đời con gái. Ở đây tôi đã nói rõ, giờ xin trở lại chính truyện.
Lại nói chuyện Tú Lan chăm chú theo dõi, đánh giá tên sư vừa xuất hiện kia. Thấy hắn tuổi độ ngoài tam tuần, đầu cạo trọc bóng. Hắn có đôi mắt rất dâm đãng, mình to béo, da trắng phau phau. Trên mình khoác bộ tăng y màu gu, chân giận vân hài đế cao. Chỉ thấy hắn vào phòng, tới bên giường chăm chú ngắm nhìn. Kỹ nữ nằm trên giương nhắm nghiền đôi mắt. Hung tăng thấy vậy mê tít mắt, vội nhảy lên giường ôm chặt lấy nàng, mở miệng nói:
– Mĩ nhân của ta, hãy nghe đây.
Tú Lan làm bộ kêu lên:
– Kẻ nào to gan làm vậy Dám giở trò cưỡng gian gái nhà lành. Nếu ta báo quan, tội người không hề nhẹ!
Hung tăng nghe vậy, nói.
Không sợ! Dù nàng muốn lấy mạng này ta cũng tình nguyện. Người xưa có câu: Chết vì hoa đẹp, xuống suối vàng làm quỷ cũng oai.
Miệng nói vậy, tay hắn đâu chịu để yên, lập tức ôm ghì lấy kỹ nữ. Cuốn sách này không tiện kể tỉ mỉ chuyện của chúng ra đây, nhưng chắc hẳn quý vị độc giả cũng đã đoán ra được chuyện gì Hòa thượng và kỹ nữ sau khi xong việc, Tú Lan trầm ngâm, lầm bầm trong miệng. Chẳng trách nào đại nhân lại sai ta vào miếu. Quả nhiên trong miếu này có ẩn tình. Trong khi Tú Lan đang nghĩ thầm, sau cánh cửa giả lại xuất hiện thêm gã sư đất Giang Ninh. Tú Lan vừa thấy đã giật nảy mình, thầm nghĩ:
– Vụ này hôm nay xem ra không ổn rồi!
Lại nói chuyện Tú Lan đang trầm ngâm, chợt thấy một tăng nhân khác xuất hiện. Nhìn kỹ lại, thì ra chẳng phải sư sãi đâu xa. Hắn chính là hòa thượng trong vùng, pháp danh gọi Liễu Phàm. Hắn vốn xuất gia tại miếu Ngọc Hoàng phía đông đường Tử Thạch trong phủ thành Giang Ninh. Hai đứa bọn chúng từ trước vốn đã có lần quan hệ với nhau. Lại nói chuyện hòa thượng Liễu Phàm lúc này lửa dục công tâm không kịp đợi đến khi Tịnh Không làm xong đã vội xông vào! Hắn tới trước giường nhờ bóng đèn sáng nhòm vào, thấy kỹ nữ Tú Lan, hắn “hừ” một tiếng, nói:
– Kỳ lạ thục. Ta cứ ngỡ là ai. Hóa ra là cô nương Tú Lan đó ư?
Tú Lan nghe vậy, biết khó lòng chối cãi, đành phải nói:
– Hay nhỉ? Liễu sư phụ!
Lại nói chuyện Tịnh Không vừa chơi xong đã thấy Liễu Phàm mò vào. Vừa gặp mặt đã nhận nhau là người quen, nghe giọng nói, thì ra họ có giao tình với nhau. Tịnh Không đứng sang một bên, hỏi:
– Liễu sư phụ, các vị quen biết nhau à?
Liễu Phàm nghe hỏi, trả lời, nói:
– Đây là mẹ nuôi của tôi.
Tịnh Không nghe xong, nói:
– Đứng im, đứng im. Mẹ nuôi của anh ư? Trong nhà còn ai không?
Liễu Phàm nói:
– Lão Tịnh, mắt ngươi quả thực hỏng rồi. Đến ngay quả thối cũng ăn ư? Ngươi còn kém hơn cả ca ca này nữa!
Kính thưa quý vị độc giả. Hắn nói câu ấy, có thể quý vị cũng không hiểu nổi nghĩa. Tại hạ xin được giải thích giùm. Liễu Phàm nói: “Ngay cả quả thối cũng ăn” có nghĩa là một kẻ sành sỏi lẽ nào không biết thế nào là kỹ nữ hay sao? Ở đây tại hạ đã giải thích rõ ra rồi.
Tịnh Không nghe xong, nói:
– Việc này quái lạ thực!
Nghe Liễu Phàm nói vậy, Tịnh Không nói ngay:
– Tôi đâu phải không hiểu ý của ông. Chắc hẳn trong vụ này có uẩn khúc chi đây. Ả là gái bán hoa, tại sao lại cải trang thành gái nhà lành để vào miếu? Lẽ nào có ai chỉ thị, sai bảo ả tới nơi này dò xét việc của bọn ta hay sao? Vụ này ta không thể lơi là cần phải hỏi cho rõ mới được. Chớ nên để đến bước nước tới chân mới nhảy.
Liễu Phàm nghe vậy, nói:
– Có lý Lão Tịnh nói phải lắm.
Hòa thượng Liễu Phàm nói:
– Tú công nương nghe ta nói đây, Ai đã sai cô tới đây, lại còn giả làm gái nhà lành để vào miếu? Phải mau khai cho rõ, xem ra chúng ta mới có thể quan hệ lâu dài với nhau. Còn nếu cô cố ý giấu giếm, quanh co, muốn ra khỏi miếu, đó quả là chuyện khó hơn lên trời?
Tú Lan nghe vậy, giật thót mình, thầm nghĩ:
– Vụ này không xong rồi! Đại nhân sai ta vào đây dò la, thực không ngờ gặp ngay Liễu Phàm là sư trong vùng. Nếu hôm nay nô gia khai thực, xem ra sau này khó nên công – Còn nếu không chịu khai thực, xem ra, lũ hung tăng quyết chịu buông tha.
Tú Lan còn đang nghĩ vẩn vơ, chợt thấy Tịnh Không hòa thượng chạy xộc vào, trong tay hắn cầm một thanh đao sáng lấp lánh.