Đọc truyện Lưu Công Kỳ Án – Chương 47: Trấn giang ninh khéo giở kế hoãn binh
Thừa sai Trần Đại Dũng nhòm qua cửa sổ nhìn vào, thấy ba tên cướp cùng hai ả kỹ nữ đang nô đùa với nhau rất chướng mắt. Hảo hán nổi trận lôi đình, đang định xông vào động thủ chợt nghĩ: “Hẳn khoan, lúc này bọn chúng người đông, hơn nữa, vẫn nghe nói bọn chúng tên nào cũng giỏi võ nghệ, nay nếu ta một mình chặn cửa bắt giặc, cho dù bắt được hoặc để thoát một tên, tới lúc ấy, e lại bị bọn Chu Văn, Vương Minh eo xèo, nói này nói nọ rằng ta cướp mất công của họ. Chi bằng gọi họ cùng vào một lượt. Giặc đông hơn, sao ta không gọi thêm người cùng hành động. Để ta ra, gọi hai người bọn họ cùng vào”. Hảo hán nghĩ xong, lại vòng theo lối cũ trở ra.
Lại nói chuyện Chu Văn và Vương Minh ngày thường vốn hay ty nạnh với Trần Đại Dũng. Vương Minh nhìn Chu Văn, nói:
– Chu nhị ca, sao không nghe thấy động tĩnh gì của Trần đầu mục nhỉ?
Chu Văn nói:
– Chưa chắc. Bình thường Trần đầu mục vẫn luôn hành sự như vậy.
Vương Minh nói:
– Chu nhị ca, thời buổi này có được mấy ai là bậc đại trượng phu? Tôi phải vào trong xem sao mới yên tâm dược.
Chu Văn đồng ý với Vương Minh. Vương Minh nói:
– Chu nhị ca, anh có biết tích “Hạ Nghênh Xuân tư thám Chiêu Dương viện” không? Tề Tuyên Vương ngồi xổm dưới chân tường, Hạ Nghênh Xuân leo lên vai Tuyên Vương trèo vào mới vào được bên trong ấy?
Chu Văn nói:
– Ta biết ý của anh rồi. Nay anh muốn làm Hạ Nghênh Xuân, cố mà đứng cho vững kéo lại ngã lộn cổ đấy.
Vương Minh nói:
– Thôi nào, nghiệp chướng. Hôm nay tôi sẽ học Hạ Nghênh Xuân. Mau ngồi xuống để tôi ỉa cho một bãi!
Chu Văn nói:
– Cháu ngoan, còn dám già mồm ư?
Chu Văn lập tức ngồi xuống, Vương Minh đứng lên vai ông ta để leo lên tường. Bỗng nghe thấy trên đầu tường có tiếng “xoạt” Minh lại tưởng giặc vượt tường bỏ chạy, sợ hãi ngã ngửa ra sau.
Chợt nghe trên tường có tiếng động vang lên, Vương Minh sợ hãi ngã lộn xuống đất. Vội vàng bò dậy, đang định mở mồm, ngẩng đầu trông lên, hóa ra là Trần Đại Dũng đang đứng trên đầu tường, thấp giọng ngâm nga, chế giễu:
– Nguyệt đình hợp tử sấm liễu ngã đích xuân. Kiếu khẩu lý biên bát hạ đáo. Mậu tôn toàn tại yêu trung tồn. Hoàn thi nguyệt đính thị trừ quả, Kiếu nhi ban sơn âm lưu linh. Nhĩ ngã khoái bả bạt nhãn nhân, lương xuất thanh tử hảo nã nhân.
Chu Văn, Vương Minh nghe xong, chợt lại thấy Đại Dũng nói:
– Ta đi theo lối cũ, hai vị vào theo lối cổng chính, những người khác hãy đợi bên ngoài, lũ cướp mọc cánh cũng không thoát được. Ác đồ cậy có tiếng tăm, trong ngoài không hể bố trí người canh gác. Hai vị mau lên, chớ chần chừ, không được lơ là sơ suất.
Hai người bọn Chu, Vương nhất tề ứng tiếng, rút vũ khí ra cầm trong tay. Họ vòng qua góc tường, tiến về phía Nam, tới thẳng cổng lớn nhà tên cướp. Tạm gác chuyện Chu, Vương hai người qua một bên, giờ ta lại nói tới chuyện thừa sai họ Trần. Trần Đại Dũng lại nhẹ nhàng nhảy từ bờ tường xuống, đi theo đường cũ, tới trước cửa gian phòng lũ giặc đang uống rượu. Qua một khúc rẽ, tới phía trước, vẫn đứng bên cạnh cửa sổ nhìn vào. Tạm gác chuyện Đại Dũng đợi bên ngoài phòng lại, giờ ta lại nói tới chuyện của hai người bọn Vương, Chu.
Tạm gác chuyện Trần Đại Dũng lại tới bên ngoài cửa phòng kẻ cướp đang uống rượu, trong bóng tối, chàng rút đao cầm nơi tay, nép mình thực kín, đợi bọn Chu, Vương vào tới nơi sẽ cùng ra tay. Giờ lại nói tới chuyện của Chu Văn, Vương Minh. Họ nghe lời Trần Đại Dũng, không dám chậm trễ. Chu Văn tay cầm thiết xích, Vương Minh cầm một thanh giải thủ nhiếp tử đao dài hơn thước rưỡi trong tay. Hai người vội vàng chạy vào cổng, xông thẳng vào trong, không bị bất kỳ một ai ngăn trở.
Khi nãy tại hạ đã kể rõ ra rồi. Trấn Giang Ninh cậy mình nổi tiếng, xa, gần đều biết. Hơn nữa, trong nghề này, bọn chúng là những kẻ làm ăn lớn, có ai không biết hắn, lại dám tới mà trộm của hắn hay sao? Hơn nữa, đám trộm gà cắp chó lại càng không dám bén mảng tới bên hắn. Do đó, tên giặc này càng ngạo mạn, tự đại, khắp trong, ngoài, không hề bố từ một ai canh gác.
Lại nói chuyện Chu Văn, Vương Minh hai người chạy vào bên trong, tay lăm lăm binh khí, đi qua tầng cửa thứ hai, vượt qua gian đại sảnh, xuống khỏi thềm, dõi mắt quan sát.
Hai người bọn họ vượt qua gian đại sảnh, dõi mắt quan sát. Thấy gian phòng bên tây còn sáng đèn. Lắng tai nghe ngóng, thấy có cả tiếng đàn ông, đàn bà, chắc hẳn lũ cướp đang ở trong đó Chu Văn, Vương Minh đang quan sát, chợt nghe thấy có tiếng nói vang lên:
– Tặc đồ mau ra đây chịu chết, chớ nên giả câm, giả điếc nữa! Vụ án các ngươi cướp của, giết người nhà họ Dương đã có người tố cáo lên phủ Giang Ninh. Lưu công đã tiếp nhận đơn kiện, sai bọn ta tới đây bắt lũ tặc nhân các ngươi.
Đại Dũng còn chưa dứt lời, Chu, Vương hai người đã nhận ngay ra đó là giọng của Đại Dũng, cũng vội đánh tiếng cho họ Trần biết hai người bọn họ đã tới nơi. Tạm gác chuyện thừa sai ở bên ngoài sang một bên, lại nói chuyện năm đứa bọn cướp điếm ở trong phòng. Trấn Giang Ninh đang uống rượu với hai tên họ Từ, họ Vương, chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng nói vọng vào, nghe hết câu, biết đó là người tới bắt chúng về phủ Giang Ninh bởi vụ của nhà họ Dương. Vương Khải, Từ Thành cũng nghe thấy, bất giác trong lòng thầm kinh hoảng. Rốt cuộc Trấn Lộc vẫn là đứa lớn gan, khác hẳn hai tên Vương, Từ kia. Hắn ở trong phòng nói vọng ra:
– Người bên ngoài hãy nghe ta nói đây. Các người tới đây tìm ta, xin mời vào trong phòng nói chuyện. Việc gì phải đứng ngoài đó lớn lối. Anh em trong bốn biển đều là người một nhà. Dám làm, dám chịu mới là bậc nam tử hán. Trấn mỗ cũng được coi là người có chút tiếng tăm. Đã tới đây, mời vào trong ta cùng nói chuyện, xem ta đã phạm tội gì? Nếu thực sự ta có tội, dẫn đi dâu ta cũng xin theo, ngay cả cái đầu này ta cũng không tiếc, việc gì phải đứng ngoài sân kêu réo. Mau mời vào trong, nói rõ ra, chúng ta đỡ phải động can qua.
Đại Dũng cùng hai nha dịch Chu, Vương nghe hắn nói vậy, cả ba người cùng thầm tính xem phải làm như thế nào. Trần Đại Dũng cùng hai người bạn Chu, Vương nghe Trấn Giang Ninh gọi họ vào trong nói:
– Có chuyện gì xin hãy nói trước mặt nhau, Trấn mỗ không phải loại người không hiểu lý lẽ. Nam tử hán dám làm dám chịu, chỉ cần chuyện gì cũng phải rõ ràng. Nếu thực sự ta có tội, chẳng cần các vị phải ra tay, chúng tôi sẽ theo các vị lên quan.
Kính thưa quý vị độc giả. Những lời vừa rồi Trấn Giang Ninh có đủ cương, nhu, lại lộ rõ nghĩa khí bằng hữu:
– Không biết các vị có dám vào hay không?
Đại Dũng nghe xong, đưa mắt nhìn sang phía hai người bọn Chu, Vương, nói:
– Hai vị xin hãy nghe tôi nói. Hắn đã nói những lời mang đậm tình bằng hữu như vậy, xem ra, chúng ta vẫn phải hết sức thận trọng hành động. Mặc kệ trong tay hắn có bao nhiêu tiền bạc, lên trước cửa quan chỉ cần nói chuyện lý lẽ. Chẳng trách nào, các hảo hán đều muốn theo hắn. Hắn đúng là bậc trượng nghĩa chẳng khác nào Tống Công Minh.
Trần Đại Dũng nói ra những lời này, bên trong còn ẩn chứa hàm ý khác nữa. Anh ta đã tâng bốc tên cướp này, sau đó sẽ tùy cơ hành sự. Lại hạ thấp giọng nói với Chu, Vương hai người:
– Cẩn thận đề phòng Trấn Giang Ninh. Nếu chúng ta không vào, hắn sẽ coi thường ta. Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Cứ vào. Thành hay bại mặc ông trời quyết định.
Đại Dũng nói xong, ngẩng cao đầu đi thẳng vào trong. Chu Văn, Vương Minh đi theo sau. Lại nói chuyện tên đầu sỏ Trấn Giang Ninh cùng hai tên Từ Thành, Vương Khải, ba đứa bọn chúng ở tịt trong phòng không chịu thò mặt ra, do đó mới dám lớn tiếng buông lời khích bác. Cũng bởi trong tay chúng không có binh khí, khó lòng địch nổi người trong cửa quan. Chúng nghĩ thầm: Cứ mạnh mồm dùng lời lẽ giữ chân đám sai nha, kéo dài thời gian đợi viện binh tới. Không ngờ bọn Trần Đại Dũng lại không sợ, dám xông thẳng vào phòng. Chu Văn, Vương Minh bước theo sau, người nào cũng lăm lăm vũ khí trong tay. Trần Đại Dũng sải bước xông vào nhưng vẫn đề phòng lũ giặc ngầm ra tay ám toán. Chu, Vương thấy vậy không dám chậm trễ, cũng nhất tề tiến thẳng vào phòng. Trấn Giang Ninh thấy ba người bọn họ tiến vào, vội đứng dậy.
Tên đầu sỏ Trấn Giang Ninh thấy ba người bọn Trần Đại Dũng nhất tề tiến vào, hắn vội đứng dậy, sắc mặt không hề tỏ vẻ sợ hãi. Hai viên phó đầu mục của hắn là Vương Khải, Từ Thành định động thủ. Trấn Lộc thấy vậy, nói:
– Vương nhi, Từ tam chớ nên động thủ, hãy nghe ta nói đã.
Hai tên kia nghe vậy, lập tức đứng lại, dõi mắt nhìn Trấn Lộc. Trấn Lộc đưa mắt nhìn ba người bọn Đại Dũng, nói:
– Ba vị là người do Lưu lão gia tri phủ Giang Ninh phái tới đó ư?
Đại Dũng nói:
– Không sai.
Trấn Lộc nói:
– Xin hỏi quý tính của tôn giá?
Đại Dũng nói:
– Tôi họ Trần.
Lại đưa tay chỉ sang hai bên tả hữu, nói:
– Vị này họ Vương, vị này họ Chu, đều là người một nhóm với tôi.
Trấn Lộc nghe vậy, lại nói:
– Có phải là Trần Đại Dũng, Trần gia đó chăng?
Đại Dũng nói:
– Không dám. Tại hạ chính là Đại Dũng.
Trấn Lộc nói:
– Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.
Đại Dũng nói:
– Đâu dám, đâu dám.
Trấn Lộc nói:
– Tại hạ có điều này, không ngại các vị phiền lòng mà không đám nói ra. Trong vụ này vốn có nguyên nhân của nó, lên quan chắc chắn chúng tôi phải đi rồi, nhưng không phải vì khiếp sợ trước hổ uy của các vị đâu. Bọn tôi không phải sợ không dám động thủ mà đưa tay chịu trói. Nếu ba vị nghĩ vậy thì thực sai rồi. Đừng nói là ba vị, cho dù là ba trăm người bọn tôi cũng không sợ. Bọn tôi cũng không phải vì sợ Lưu gù lại vác thùng đi bán thuốc, đi xem bói hay đi bán bánh gì gì. Mà thực ra là vì trước đây bọn tôi đều là kẻ làm việc chẳng ra gì. Cũng bởi bên trong có uẩn khúc của nó. Tất cả đều do Ngô nha dịch người thôn Bạch Sa Đồn tại huyện Cú Dung vốn là anh em kết nghĩa sinh tử với bọn tôi. Khi trước chúng tôi có lập lời thề có tội cùng chịu, có phúc cùng hưởng. Nay anh ta bị Lưu đại nhân bắt đi, chịu cảnh giam cầm khổ sở. Nếu bọn tôi khoanh tay làm ngơ, thục không phải là hành vi của bọn đại trượng phu.
Trấn Lộc lại nói tiếp:
– Xin ba vị hãy nghe lời tôi nói. Tất cả cũng bởi Ngô Tín bị bắt vào phủ, bị Lưu đại nhân thẩm vấn trên công đường. Bọn tôi vốn có lời thề, không nguyện được cùng sinh, chỉ được mong cùng chết. Anh em kết nghĩa với nhau. Vậy mà nay anh ta gặp họa sát thân, nếu Trấn mỗ làm ngơ, thực không hợp lý. Hơn nữa, ba vị cũng có lòng nghĩa khí bằng hữu, lại dám xông tận vào phòng của tôi. Các vị hãy mau tới ra tay, trói ba người bọn tôi lại.
Đại Dũng nghe vậy, nói:
– Không cần thiết. Bạn bè với nhau, đâu cần làm như vậy.
Tôi thấy Trấn gia là người mang nặng nghĩa khí, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Trấn gia đã là bạn, không động thủ cũng không có ý muốn chạy. Chẳng trách nào, danh tiếng của ngài vang lừng khắp Nam Kinh, được người đời gọi Trấn Giang Ninh.
Trấn mỗ không dám làm bạn với ngài bởi vẫn sợ không xứng mà thôi. Đã vậy, chúng ta cứ thong thả về phủ, chúng tôi không dám dùng tới hình cụ. Xin mời ngài về công đường gặp Lưu công, coi như đã nể mặt anh em chúng tôi rồi.
Trấn Lộc nghe vậy, nói:
– Đa tạ. Bọn tôi rất cảm động trước tinh thần trượng nghĩa cua các vị.
Trấn Lộc nói tiếp:
– Lời nói đã hết, chúng ta đi thôi. Đi cho sớm tới phủ Giang Ninh.
Nói xong dợm bước ra ngoài. Chợt nghe một người hét vang:
– Ta không chấp nhận như vậy. Muốn ta vào phủ Giang Ninh là điều tuyệt không thể.
Trấn Giang Ninh và Trần Đại Dũng nói chuyện với nhau, đã nói hết lời, đang định bước ra ngoài, chợt nghe thấy sau lưng có người nói lớn:
– Vụ này nếu làm vậy, ta tuyệt không chấp nhận! Muốn bọn ta tới phủ cũng dễ thôi, có điều ba vị cũng nên thi thố chút võ công coi như cho chúng tôi thưởng thức mở rộng tầm mắt.
Trấn Lộc quay đầu lại nhìn, thì ra là Từ Thành, bèn nói:
– Hiền đệ, chớ có vô lễ. Hãy nghe ta nói.
Trấn Lộc ngẩng cao đầu, nói:
– Lão đệ hãy nghe ta nói, anh em ta không giống những kẻ khác. Hoạn nạn phải giúp nhau, đó mới thực là anh em tốt.
Nay Ngô ca mắc nạn, đang phải chịu cực khổ trong lao. Anh ta bị Lưu công bắt vào phủ, chuyện sinh tử chỉ ở ngay trước mắt. Chúng ta kết bạn với nhau, chỉ dựa vào hai chữ “nghĩa khí”. Có tội cùng chịu, vậy mới hợp lý. Nếu hôm nay ta làm bừa, người trên giang hồ sẽ chê cười anh em chúng ta, nói ta trước thì thề thốt đủ điều, sau lại vong ân bội nghĩa, không nghĩ đến tình anh em tri giao. Người ta dù sống đến trăm tuổi rồi cũng phải chết. Hiền đệ à, sợ chết bây giờ sẽ để lại tiếng xấu cho ngàn đời sau.
Nghe Trấn Lộc nói vậy, Từ Thành chẳng còn biết nói gì nữa, đành phải cúi đầu im lặng. Lúc này mọi người mới đi ra, kéo nhau nhắm hướng phủ Giang Ninh thẳng tiến. Tới đây, vụ án này coi như đã kết thúc. Giờ ta lại quay sang vụ khác.
_________________