Lưu Công Kỳ Án

Chương 35: Loạn nhân luân, chị dâu gian dâm với em chồng


Đọc truyện Lưu Công Kỳ Án – Chương 35: Loạn nhân luân, chị dâu gian dâm với em chồng

Lại nói chuyện ba người kia một mực lôi kéo Lưu đại nhân đi ra khỏi khu mộ địa. Chúng đòi đại nhân tới chỗ Cao tổng đốc để nhờ ông ta xét xử vụ này. Lưu đại nhân thấy vậy, nói:

– Thế này là thế nào? Dám lôi kéo mệnh quan của triều đình, phản rồi, phản rồi.

Chu tú tài nghe đại nhân nói vậy, cũng nói:

– Đã là mệnh quan triều đình, làm gì cũng phải xét tới lý lẽ ông vô duyên vô cớ đòi quật mả người ta lên, khám nghiệm lại tử thi không tìm thấy thương tích gì. Xin hỏi đại nhân, trong vụ này ngài có sai không?

Lưu đại nhân chưa kịp nói gì, bỗng thấy một người từ trong đám đông bước ra, nói:

– Chu Lượng? Người muốn can thiệp chuyện bất bình, ta đây cũng muốn can thiệp nữa!

Thịt Thối nghe vậy, lại tưởng đó là người trong đám lâu la phe mình, vội nói:

– Mau tới đây, chúng ta cùng lôi hắn lên nha môn của Cao đại nhân?

Người kia nói:

– Lôi ai vậy? ông đây còn muốn lôi tên chó đẻ ngươi đi đây! Tên trứng thối.

Chu Lượng nghe vậy, hỏi:

– Tại sao lại chửi ta?

Người kia nói:

– Chửi không thì nhẹ nhàng cho ngươi quá rồi. Ta còn muốn dạy cho ngươi một bài học nữa đây!

Người ấy vừa nói vừa xông tới, đưa tay ra, tóm lấy gã thư sinh ngông cuồng có ngoại hiệu Thịt Thối này, nói:

– Ngươi qua đây!

Rồi xô một cái thật mạnh, đẩy ngã tên thư sinh ngông cuồng. Lại nói chuyện lúc này bọn Trần Đại Dũng xông cả lên, lôi một nam, một nữ kia ra. Lưu đại nhân thoát khỏi sự lôi kéo của chúng, vội ngồi lên án đường, nói:

– Thực là một lũ đáng ghét!

Vừa nói, đại nhân vừa đưa mắt nhìn người vừa lôi Chu Lượng ra kia. Thấy người ấy trên đầu đội một chiếc mũ dạ, mình mặc áo bào màu xanh nhăn nhúm, người lấm be bét dầu mỡ, bên trong không mặc áo chèn, để hở cả ngực, lưng không thắt đai mà quấn quanh bằng một xâu tiền. Ngươi ẩy chân đi vớ trắng, giày đoạn nhẹ, đôi mắt nhỏ sáng lóng lánh, thì ra chính là Ngô Nhị trong tửu quán hôm trước. Lưu đại nhân thấy vậy trong lòng thầm nghĩ. Hôm nay hắn đã xuất đầu lộ diện, sự việc chắc sẽ có bước chuyển biến. Để bản phủ xem sao đã.

Lại nói chuyện Ngô Nhị Phỉ tóm lấy gã thư sinh ngông cuồng, nói:

– Ta nói cho đứa con hoang năm cha ba mẹ ngươi biết: Ngươi cùng Ngô cử nhân thông mưu hại mạng người, lăng nhục quan trên, chắc ngươi không ngờ chính mắt ta chứng kiến tất cả. Ông đây chẳng hẹp hòi gì mà không nói cho ngươi biết: Ông đây là một con mèo đêm (chỉ tên ăn trộm), hôm ấy ông tới thăm nhà hắn, đứng bên ngoài cửa sổ, chọc thủng một lỗ, nhòm vào, thấy ả kia cùng gã đàn ông đang đứng phía nam kia thì thầm to nhỏ với nhau. Lão gia ở bên ngoài nên không nghe rõ. Chúng trò chuyện với nhau xong, ả kia ôm lấy đầu người đàn ông đang nằm trên giường, tay nắm cây gậy gỗ to bằng trái hạnh đào dài hơn ba thước. Gã đàn ông kia đưa cho ả chiếc bình sứ, hai đứa chúng nó đè người nằm trên giường. Ta cũng không nhìn rõ chúng dùng thủ pháp gì để hại chết người ấy. Nhưng đó là những gì chính mắt ta nhìn thấy. Ngươi lại dám dối gạt quan trên, nay ta sẽ đứng ra làm chứng?

Cặp chị dâu, em chồng nhà Ngô Nhân nghe vậy đều sợ mất hồn. Ngô Nhân nghĩ thầm: Không ổn, ta phải cẩn thận hơn nữa mới được. Nếu để người này vạch tội ra, hai đứa bọn ta phải táng thân là cái chắc. Nghĩ xong, chân hắn tiến về phía Ngô Nhị, miệng nói:

– Thì ra là tên trộm chuột ngươi, ngấm ngầm lẻn vào nhà ta định khua khoắng, nhìn lén thấy bọn ta. Đúng vậy, khi ấy bọn ta đang ôm giữ người bệnh, còn ta có đưa bình sứ cho chị dâu, nhưng đó là bình đựng thuốc. Vậy mà ngươi lấy chuyện ấy mà vu vạ cho bọn ta!

Ngô Nhân chưa nói hết câu, tên Thịt Thối đã tiếp lời:

– Chắc hẳn ngươi có thù hận gì với người nhà họ Ngô nên hôm nay mới ra đây vu vạ cho người ta. Chúng ta không cần nói năng lôi thôi ở đây, mau tới nha môn của phủ đài đại nhân nhờ ông ta phân xử.

Tên cuồng đồ càng nói càng đắc ý. Ngô Nhị nghe hắn nói vậy nổi giận đùng đùng, xông lên đòi đánh tên Thịt Thối. Lưu đại nhân nói:


– Không được đánh nhau! Bản phủ tự có cách xử lý!

Lại nói tiếp:

– Người kia buông tay ra, qua đây, bản phủ có chuyện muốn hỏi.

Ngô Nhị nghe vậy mới thả tay ra, bước tới trước mặt đại nhân, đứng lại. Đám công sai nhất tề quát vang:

– Quỳ xuống, quỳ xuống!

Đại nhân thấy vậy, nói:

– Không cần ra oai với hắn.

– Dạ!

Công sai ứng tiếng, đứng lui hai bên. Lại nói chuyện Lưu lão gia đưa mắt nhìn Ngô Nhị, nói:

– Người có nhận ra ta không?

Ngô Nhị nghe hỏi, trả lời, nói:

– Tiểu nhân không nhận ra lão gia!

Đại nhân nói.

– Ngươi thử nhìn kỹ lại xem.

Ngô Nhị chăm chú nhìn lên, miệng lẩm bẩm nói:

– Hà hà, đúng rồi!

Rồi nói:

– Tiểu nhân nhận ra rồi. Đại nhân là lão già bán bánh trong quán rượu hôm trước.

Lưu đại nhân nói:

– Nhãn lực tốt lắm, tốt lắm!

Ngô Nhị nghe đại nhân nói vậy, sợ hãi giật thót mình.

Quý vị độc giả thử nói xem tại sao hắn lại sợ. Cũng bởi hôm ấy trong quán rượu, hắn coi Lưu đại nhân như một người bán bánh bình thường khác, đã đem đại nhân ra làm trò chơi, còn đòi đại nhân vào trong đánh bạc khiến người khó xử, lại ăn không một chiếc bánh của đại nhân. Bây giờ hắn mới biết, thì ra ông già bán bánh ấy chính là tri phủ giả dạng, bảo sao hắn không sợ hãi.

Lại nói chuyện Ngô Nhị nghe đại nhân nói vậy, hắn vội cho tay vào trong lòng, lấy ra hơn trăm đồng tiền được xâu trong một sợi dây, tháo mối buộc, lấy ra sáu đồng, nói:

– Hôm ấy tiểu nhân còn thiếu tiền bánh của đại nhân?

Lưu đại nhân nói:

– Có gì mà phải để tâm. Cứ coi như ta cho ngươi chiếc bánh ấy?


Đám thư lại đứng ở hai bên thấy đại nhân nói vậy, ai nấy đều nhếch môi cười. Lưu đại nhân lại hỏi:

Bản phủ hỏi ngươi, chuyện trong nhà họ Ngô là do chính mắt ngươi nhìn thấy sao?

Ngô Nhị nói:

– Tiểu nhân sao dám nói càn trước vị lão gia bán bánh là ngài!

Đại nhân nghe vậy cười thầm, nghĩ: “Hay cho tên thô lỗ!”.

Rồi nói:

– Ngươi đã nhìn thấy rõ ràng, tại sao khi nãy bản phủ khám nghiệm tử thi, ngươi không ra khai báo? Hơn nữa, ngươi nói trong chiếc bình sứ ấy chắc chắn là thuốc độc. Nếu là đã bị đầu độc chết, tại sao thất khiếu của thi thể không có màu đỏ hoặc xanh lục, toàn thân cũng không ngả sang màu tím? Tại sao lại vậy?

Ngô Nhị nghe hỏi, nói:

– Tôi làm sao biết được. Nếu không, tôi đã dùng dao rạch bụng tử thi ra xem rồi. Con mẹ cái xác chết rồi vẫn còn vô dụng này!

Lưu lão gia nghe Ngô Nhị nói vậy, đột nhiên tỉnh ngộ.

– Ái chà, ý này không tồi chút nào. Kiểm tra bên ngoài không được kỹ, còn bên trong ra sao, bản phủ sao rõ được? Lời của Ngô Nhị có lý lắm. Ta phải làm vậy thôi.

Đại nhân nghĩ xong vội hạ lệnh:

– Ngô Nhân, Triệu thị và tên thư sinh cuồng đồ kia nghe đây.

Bản phủ quật mồ lên không phải vì vô duyên vô cớ. Các ngươi thử nghĩ xem, bản phủ từng giữ chức vụ trung đường, lẽ nào không hiểu luật nhà Đại Thanh? Đào mộ, mở quan tài không phải vì ta, mà bởi ta được Thánh chúa đích thân chỉ tên, sai đi giải quyết dân tình. Các ngươi không cần phải vội, chỉ chút nữa thôi sẽ rõ cả. Nếu tử thi không phải vì bị hại mà chết. Lưu mỗ nguyện bỏ quan xin chịu tội.

Đại nhân nói xong, quay đầu qua bên, nói:

– Tế tác nghe lệnh. Mau mổ bụng thi thể ra xem, tất sẽ rõ đầu đuôi sự việc.

Đại nhân nói:

– Hôm nay muốn làm rõ vụ án này, nhất thiết phải dùng dao mổ bụng nạn nhân ra mới biết được.

Lưu đại nhân còn chưa nói hết câu, hai nam, một nữ nhà họ Ngô đã kêu gào ầm ĩ lên, nói:

– Tên tham quan vô lại! Đã tự tiện đào mồ người ta, cạy nắp quan tài khám nghiệm xác chết, vậy mà còn chưa thôi, tiếp tục đòi mổ bụng xác chết nữa.

Lại nghe Triệu thị gào khóc, nói:

– Chồng tôi không biết đã phạm phải tội lỗi gì mà khi chết rồi, còn bị người ta giày vò thi thể, đòi mổ bụng thế này?

Ả làm bộ làm tịch, không ngớt kêu gào, khóc lóc.

Lại nói đại nhân căn dặn tế tác Lý Ngũ:


– Mau mổ bụng nạn nhân ra, kiểm tra cho kỹ lưỡng!

Viên tế tác ứng tiếng, không dám chậm trễ, vội xoay mình, bước tới trước thi thể, dừng lại. Chỉ thấy những người hiếu kỳ tới xem quanh khu mộ bàn tán xôn xao cả lên, nói:

– Xem kìa. Mổ bụng đó. Phanh bụng đó! Chỉ một lúc nữa thôi, cái xác ấy sẽ bị chia ra làm nhiều mảnh!

Rồi họ hè nhau kéo tới gần xem cho rõ. Đại nhân thấy vậy, dặn dò đám công sai:

– Bảo với họ không được chen lấn, kêu gào.

Công sai ứng tiếng, truyền đạt lại lệnh của đại nhân, nói:

– Đại nhân dặn rằng không đủ chen lấn, kêu gào. Ai không nghe sẽ bị lôi ra chém.

Đám người hiếu kỳ nghe vậy mới không dám huyên náo nữa. Lại nói chuyện viên tế tác rút con dao nhọn ra, khẽ lau vào ống giày, sau đó cúi mình, chọc vào bụng tử thi, rạch “soạt” một nhát, ổ bụng bị phanh ra, miệng lẩm bẩm nói: “Đắng cay chua chát ngọt bùi đều ở cả đây” rồi đưa tay bốc lục phủ ngũ tạng của nạn nhân ra khỏi ổ bụng, bày lên chiếc chiếu, khám nghiệm thực tỉ mỉ, vẫn không tìm ra nguyên cớ. Ông ta xoay mình, tới trước mặt đại nhân, chắp tay vái, nói:

– Bẩm đại nhân đã khám nghiệm kỹ ngũ tạng, vẫn không tìm ra manh mối.

Đại nhân nghe vậy, trong lòng thầm kinh hãi, cái lưng gù của ông ta lại thẳng hơn chút nữa, nghĩ thầm:

– Không ổn rồi, đã kiểm tra kỹ lưỡng từ trong ra ngoài mà vẫn không tìm được thương tích. Xem ra người này đúng là chết bệnh. Ta phải ăn nói sao đây? Khám nghiệm từ ngoài tới trong tử thi, ầm ĩ cả nửa ngày trời vẫn không tìm được chút chứng cứ nào, lại cách tuột mất học vị cử nhân của Ngô Nhân. Bản phủ rắc rối to rồi. Mất chức quan này là chuyện nhỏ, làm bẩn danh tiếng ông cha nhà họ Lưu mới thực là tội lớn. Nghĩ lại ngày xưa, cha ta làm tể tướng trong triều, danh tiếng vang lừng bốn cõi. Nay Lưu mỗ gây ra vụ này, tự lấy làm hổ thẹn trước vong linh người. Cha ta trong cơn giận dữ đã trở mặt, hai vị huynh trưởng đều đã qua đời! May có Hoàng thái hậu viết cho một lá đơn bảo đảm cứu mạng cho Lưu Dung này và đã được Lão Phật gia Càn Long ân chuẩn, lại ngự bút điểm ta làm tri phủ Giang Ninh. Hoàng ân đối với ta quả là nặng như non Thái. Lưu mỗ cũng nguyện một lòng son sắt, chỉ mong được tận trung cho tròn đạo thần tử. Tại sao ông trời lại không cho Lưu Dung này được toại nguyện, gặp phải quái sự ở Giang Ninh? Sự việc tưởng đã có đủ bằng chứng, vậy mà khi sờ tới lại hóa ra chẳng có tẹo nào? Ta phải làm sao đây? Cho dù là thần tiên cũng phải bó tay thôi. Đại nhân càng nghĩ, càng cảm thấy lo lắng, thực chẳng khác nào ngồi trên than hồng vậy. Chỉ thấy đại nhân toát mồ hôi khắp mình, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra được kế gì. Đại nhân ngẫm nghĩ một hồi, đưa mắt sang phía Ngô Nhị nói:

– Khi nãy bản phủ sai người mổ bụng tử thi ra khám nghiệm, khám đủ cả ngũ tạng vẫn không tìm được chút bằng chứng nào. Giờ phải làm sao đây?

Ngô Nhị nghe vậy, nói:

– Thế thì khó thật. Khám nghiện không tìm thấy thương tích, nhưng rõ ràng chính mắt tiểu nhân thấy thế. Thấy ả kia đè lên mình nạn nhân, nhung tiểu nhân lại không thấy ả ra tay như thế nào. Ôi, cũng chỉ tại cái mồm khốn nạn của tiểu nhân nhanh nhẩu đoảng, thích xen vào chuyện người khác nên mới khiến đại nhân bị liên lụy.

Rồi lại nói:

– Đại nhân chớ nên lo lắng, tiểu nhân còn một kế này.

Lưu đại nhân nói:

– Có kế gì?

Ngô Nhị nói:

– Chi bằng đại nhân hãy bắt tiểu nhân, khép tội vu cáo người lương thiện để đại nhân thoát vạ lây. Còn tôi cũng thoát khỏi cảnh sống lê la thường ngày. Vậy là ổn!

Lưu đại nhân nghe Ngô Nhị nói vậy, nghĩ thầm:

– Thực là bực hảo hán lòng dạ ngay thẳng!

Rồi xua tay, nói::

– Làm vậy không được. Làm vậy không được!

Ngô Nhị nói:

– Nếu không làm vậy thì làm sao bây giờ?

Tạm gác chuyện Ngô Nhị và Lưu đại nhân nói chuyện với nhau qua một bên, giờ lại nói tới hai chị em nhà họ Ngô và gã cuồng đồ thư sinh họ Chu. Ba đứa bọn chúng thấy Lưu lão gia hạ lệnh mổ bụng tử thi, chúng nhất tề hò hét kêu lớn:

– Tham quan, người là quan phụ mẫu của cả một phủ mà lại làm việc xằng bậy như vậy, há chẳng phải đã phụ tước lộc của triều đình ban cho sao? Tiếc thay người lại giữ chức tri phủ này!

Đại nhân nghe chúng nói vậy, trong lòng vừa giận, vừa lo, bỗng nghe Ngô Nhị nói:


– Lạ thực, khám nghiệm cũng không tìm ra, kiểm tra bằng nước cũng không có kết quả, mổ bụng kiểm tra ngũ tạng cũng không thấy gì. Chẳng lẽ lật tung gan ruột của hắn lên để kiểm tra mới được hay sao?

Câu nói vô tâm này của tên lưu manh Ngô Nhị đã khiến đại nhân bừng tỉnh ngộ, nói:

– Ái chà vụ này nếu không phải là thuốc độc thì chắc chắn phải ăn thứ gì đó vào bụng, sau đó theo phân đi ra ngoài. Cần gì phải lộn ruột tử thi? Chỉ cần tuốt sạch những thứ bên trong ra là rõ thôi mà.

Đại nhân nghĩ xong cao giọng dặn dò:

– Tế tác hãy nghe cho kỹ đây: Hãy mau tuốt sạch những thứ có trong ruột và dạ dày của nạn nhân ra, chắc chắn sẽ biết được duyên cớ bên trong.

Tế tác nghe vậy, không dám chậm trễ, lại lấy con dao ra cầm trên tay, cúi đầu, chăm chú nhìn lên chiếu, nhắm chuẩn vào một chỗ, đâm dao xuống, rạch ra, lại chú tâm quan sát. Tế tác bỗng giật mình, khẽ run người, gảy một thứ ra khỏi đống ruột.

Lại nói tế tác dùng dao rạch ruột nạn nhân ra, ngay lập tức, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, phân cùng một thứ khác tràn ra. Mọi người thấy vậy, đồng thanh kêu lớn:

– Có rồi, có rồi! Tại sao trong bụng tử thi lại có thứ này, kỳ lạ thực!

Tạm gác chuyện mọi người còn đang bàn tán xôn xao lại, giờ ta nói tới chuyện Lưu đại nhân nghe người ta nói: “Có rồi”, đại nhân vội vàng đứng dậy, tiến lên. Thì ra đó là một con rắn Thái Hoa dài hơn một tấc ở lẫn trong đống phân. Quý vị độc giả thử nghĩ xem, tại sao trong bụng nạn nhân lại có vật này? Quả đúng là ngàn vạn người cũng không ngờ được chuyện này.

Lại nói chuyện đại nhân thấy vậy, nói:

– Kế hiểm thực. Kế độc lắm!

Nói xong, xoay mình trở lại công án, ngồi xuống, dặn dò tả hữu:

– Lôi ba kẻ kia ra, chuẩn bị hình cụ!

Thủ hạ dạ ran, đem gậy gộc, bàn kẹp ra trước công án. Đám tả hữu lôi ba kẻ kia ra. Bọn chúng nhìn thấy tang chứng, vật chứng đều đủ cả, đưa nào đứa nấy sợ đến hồn xiêu phách lạc tới lúc này mới chịu quỳ xuống. Lưu đại nhân thấy vậy, dặn dò thủ hạ:

– Hãy dùng hình với tên tội đồ vạn ác không từ Ngô Nhân trước. Sau đó hãy kẹp tay ả dâm phụ vô sỉ Triệu thị kia!

Đám công sai dạ ran, nhất tề lôi hai đứa thúng ra tra khảo. Đại nhân quát dùng hình. Thủ hạ lập tức thi hành. Ngô Nhân, Triệu thị không chịu nổi, ngất đi. Đại nhân sai tạt nước lạnh cứu tỉnh lại rồi mới hỏi:

– Các người còn gì nói nữa không? Còn không mau thành thực khai nhận? Nếu có nửa lời gian trá, mạng chó của các người e khó bảo toàn.

Hình phạt hiệp côn, kẹp tay, đại nhân dùng để tra tấn chúng vốn là nhưng hình phạt tàn khốc nhất trong năm loại cự hình. Tuy bọn chúng lòng dạ vô cùng ác độc nhưng rốt cuộc tấm thân vẫn là thịt, là xương, chịu sao cho thấu những đau khổ ấy Vừa nghe đại nhân hỏi vậy, chúng đã vội nói:

– Xin khai, xin khai!

Triệu thị mở miệng khai nhận trước, nói:

– Bẩm đại nhân, do chồng của phạm phụ là Ngô Tường lấy nô gia là người thứ hai chưa đầy ba tháng đã lên Bắc Kinh buôn bán tới năm năm trời không về nhà lần nào, nô gia với chú em chồng Ngô nhân đây cùng trong cảnh đơn độc nên đã lén lút quan hệ với nhau. Không ngờ tháng trước, chồng của phạm phụ là Ngô Tường đột nhiên từ Bắc Kinh trở về, không ngờ anh ta lại mắc phải chứng liệt dương, trở thành đồ bỏ! Nô gia bàn với chú em chồng mưu hại Ngô Tường. Lúc đầu chú ấy không nghe, sau rồi mới chịu nhận lời, nhưng bọn nô gia chưa tìm được vật gì để thi hành độc kế. Một hôm nô gia đi dạo trong vườn chợt nhìn thấy dưới gốc cây hoa có một con rắn nhỏ quấn quanh. Phạm phụ vừa nhìn thấy nó, đã nảy ra kế, vội dùng chiếc bình sứ, bắt lấy con rắn nhốt trong đó. Hôm ấy là ngày mười một tháng chín. Suốt ngày nô gia chăm lo nuôi con rắn ấy đợi mãi vẫn chưa có cơ hội. Tới hôm trước đây là ngày hai mươi bảy, vào khoảng canh hai, chồng của nô gia say rượu trở về vừa vào trong nhà đã nằm thẳng cẳng trên giường, bất tỉnh nhân sự. Nô gia thấy vậy, vội gọi chú em chồng Ngô Nhân vào phòng, đưa chiếc bình sứ cho chú ấy, bảo chú ấy hỗ trợ nô gia giữ chặt cổ Ngô Tường, dùng một ống trục nhỏ dài hơn hai xích, bỏ con rắn vào trong đó rồi đầu này cắm vào miệng gã say. Đầu kia đốt hương châm vào đuôi rắn. Con rắn bị bỏng, đau đớn không chịu nổi cố bò chạy tháo thân bằng đầu ống này nên mới chui vào họng gã say rồi bò thẳng xuống ngũ tạng. Chính vì vậy mà không tìm được vết thương nào bên ngoài thi thể. Bọn nô gia hại người như vậy đó.

Đại nhân nghe Triệu thị kể xong, tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói nghiến răng ken két, nói:

– Thế gian hiếm có ai ác độc như ngươi. Xử ngươi tội lăng trì xem ra vẫn còn nhẹ.

Rồi lại quay sang hỏi Ngô Nhân:

– Có đúng các ngươi dùng cách ấy để hại mạng người không?

Tên tội đồ gục đầu lạy, nói:

– Những lời Triệu thị vừa kể đều đúng cả.

Lưu đại nhân nghe xong, nhấc bút lên, viết bảng cáo trạng: Ngô cử nhân thực là loài cầm thú, gian đâm với chị dâu lại thông mưu hại chết anh ruột, làm bại hoại luân thường, thực không còn tính người, lập tức xử trảm. Triệu thị làm điều cùng hung cực ác, trái với mệnh trời, xử tội lăng trì, phân thân làm vạn mảnh. Tú tài Chu Lượng ưa can thiệp chuyện thiên hạ, cách bỏ học vị tú tài, phạt đánh ba mươi trượng, phạt giam haỉ tháng. Ngô Nhị tuy là kẻ trộm nhưng hành vi chưa thành. Hơn nữa, hắn có công tố giác vụ án, dám làm dám chịu, dám tố cáo bất bình, thưởng cho năm chục lạng bạc trắng. Từ nay về sau phải bỏ nghề trộm cướp, chăm chỉ làm ăn.

Lưu đại nhân xử vụ quật mồ khám nghiệm tử thi làm chấn động cả thành Kim Lăng. Mọi chuyện đã xong, Lưu đại nhân lên kiệu về nha môn.

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.