Lưu Công Kỳ Án

Chương 13: Trừ ác tặc, lưu tri phủ dò xét nhà giặc


Đọc truyện Lưu Công Kỳ Án – Chương 13: Trừ ác tặc, lưu tri phủ dò xét nhà giặc

Lại nói chuyện Lưu đại nhân vừa đi vừa nghĩ, khi ngẩng đầu lên đã thấy Thập Lý Bảo hiện ra trước mắt. Tiến vào thôn, hướng mắt nhìn lên, thấy con đường phía đông có một quán trà. Đại nhân đi thẳng vào quán chọn một chiếc bàn, ngồi xuống. Tiểu nhị thấy vậy, không dám chậm trễ, vội vàng tới bưng trà, rót nước. Lưu đại nhân vừa uống trà, vừa nghe người chung quanh nói chuyện. Chuyện tạm kể tới đây.

Lại nói chuyện thừa sai Trần Đại Dũng đi theo phía sau, thấy đại nhân vào quán trà bên đường đông của Thập Lý Bảo. Hảo hán thấy vậy, cũng không chậm trễ, cùng tiến vào Thập Lý Bảo. Tới bên ngôi quán đã đóng cửa ở mé đường tây ngồi xuống thềm lấy thuốc ra hút đợi đại nhân.

Lại nói chuyện Lưu đại nhân vừa uống trà vừa lắng tai nghe ngóng chung quanh, nghe mọi người nói chuyện. Chợt thấy tại chiếc bàn phía đông có hai người ngồi, chỉ thấy người ngồi ở phía đông nói với người ngồi ở phía tây:

– Lão Tam, ngươi có nghe tin mới ngày hôm qua ở chỗ chúng ta đây không?

Người ngồi phía tây hỏi:

– Chuyện gì vậy?

Người kia nói:

– Là chuyện Vạn Nhân Sầu Từ Ngũ lão thái gia sống ở phía bắc kia, lão ta bắt về nhà mười ba, mười bốn cô gái, vậy mà vẫn chưa thỏa mãn, hôm qua có một cô gái cưỡi lừa đi từ phía đông qua phía tây, có bảy, tám chàng trai hộ tống. Vốn là họ cố tình làm bộ long trọng ấy mà. Vừa ngang qua cửa nhà Từ Ngũ thái gia, bị lão ta nhìn thấy. Không cần nói lằng nhằng, lão cướp ngay cô gái ấy đem về, khiến đám thanh niên hộ tống kia sợ hãi bỏ chạy thẳng về nhà. Ngươi nói xem, đó chẳng phải là hành động vô pháp vô thiên hay sao?

Người ngồi bên tây nói:

– Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Nhắc đến Từ Ngũ lão thái gia này, chắc ngươi cũng chẳng biết mấy về hắn. Cha hắn là Từ Côn, từng giữ chức tuần phủ Vân Quý một nhiệm kỳ rồi cáo lão về quê. Ông ta chỉ có một người con trai là Từ Ngũ. Sau đó Từ Côn lâm bệnh qua đời, để lại cho con cả ngàn mẫu ruộng tốt cùng gia tài bạc vạn, rất có danh tiếng trong phủ, trong huyện. Ngay cả tổng đốc đại nhân của bọn ta đây cũng từng tới ăn ở tại nhà ông ta. Từ Ngữ dựa vào thế lực ấy, hoành hành bá đạo, không từ chuyện gì hắn không làm. Hắn còn luyện được một thân võ công kinh người, hai tay sử dụng đôi côn, dăm ba người không phải là đối thủ của hắn. Hắn còn có một người em kết nghĩa tên gọi Giang Nhị, biệt hiệu là Tham Kim Đầu. Thằng nhãi này còn lợi hại hơn nữa, hai tay sử đôi song đao, đủ sức đương cự năm, bảy cho tới mười người khác. Ngươi thử nghĩ xem, ai dám động vào bọn chúng? Muốn đánh nhau, không phải là đối thủ của họ, ngươi muốn nói là đi báo quan chứ gì? Giỏi. Báo quan càng không lại với chúng. Đừng nói là bọn ta, ngay cả tri phủ tiền nhiệm là Vương lão đại nhân kết cuộc ra làm sao? Hẳn ngươi cũng biết. Chẳng phải ông ta bị chúng tố cho một bản đó sao? Vương đại lão gia sai mấy vị sai nha tới bắt chúng, sai nha tới, bị Từ Ngũ sai người bắt lấy, treo lên, đánh cho hộc máu, lại nhét đất vào mồm. Sau nghe nói đám sai nha phải quỳ xuống dập đầu lạy, Từ Ngũ mới chịu tha cho. Chắc ngươi nghĩ rằng Từ Ngũ thả sai nha ra là xong chuyện phải không? Chưa đâu, còn ghê gớm hơn nữa kia. Hắn còn ngấm ngầm cấu kết với quan trên, khiến cho Vương lão gia phải bế con bỏ đi biệt xứ, quan chức cũng mất cả. Nghe nói quan tri phủ tân nhiệm đây là do Hoàng đế Càn Long ngự bút chọn ra. Vị lão gia này có ngoại hiệu là Lưu gù. Nghe nói người này danh tiếng lẫy lừng, không sợ thế lực. Vậy mà tới đây nhậm chức đã lâu, tại sao vẫn chưa thấy ông ta có động tĩnh gì cả? Chẳng nhẽ ông ta cũng sợ hãi trước thế lực của Từ Ngũ sao?


Người kia nói:

– Nói vậy là nghĩa lý gì? Đời này, ai chẳng có tai, có mắt. Lưu gù lẽ nào chưa nghe tới chuyện của quan tri phủ tiền nhiệm? Liệu ông ta có dám dây vào hắn không? Nếu ông ta làm Từ Ngũ bực lên, Từ Ngũ giở thủ đoạn, Lưu “cõng nồi” lại phải cõng con mà bỏ đi ấy chứ.

Lưu đại nhân ngồi uống trà ở bàn bên cạnh, nghe họ nói vậy cơn tức dâng lên đầy bụng, tim đập thình thịch, trong lòng thầm nghĩ:

– Thôi thôi, đúng là đáng ghét thực!

Đại nhân lửa giận đùng đùng, chợt lại nghe người ngồi bên tây nói.

Lưu đại nhân nghiêng tai lắng nghe, chỉ thấy người ấy cao giọng nói:

– Ở vùng Giang Ninh ta đây rất khó làm quan, muốn làm phải có chỗ dựa thật chắc mới được.

Người kia nói:

– Quan tri phủ tiền nhiệm Vương lão gia cũng bởi quá cứng rắn với Từ Ngữ nên mới như vậy.

Người này nói:


– Thế lực của Vương tri phủ đâu lớn bằng thế lực của nhà họ Từ? Chỉ một phong thư của nhà họ Từ đã khiến ông ta phải cõng con, dẫn vợ về quê.

Người kia nói:

– Nói tới nhà họ Từ cũng thực lợi hại, hoành hành bá đạo chẳng kiêng nể ai bao giờ.

Người này nói:

– Hắn mặc tình làm ác như vậy mà quan ở đây vẫn giả câm giả điếc, coi như không biết chuyện gì.

Người này nói:

– Nghe nói vị quan tri phủ tân nhiệm do hoàng đế Càn Long đích thân phê duyệt, bổ nhiệm đã tới phủ Giang Ninh này.

Người kia nói:

– Ngoại hiệu Lưu gù ai ai cũng khen ngợi, tên húy của ông ta là Lưu Dung. Nghe nói vị quan này thẳng thắn, không sợ thế lực. Vậy mà tới đây nhậm chức đã mấy tháng trời, tại sao vẫn chưa thấy tới Thập Lý Bảo sờ tới gã giám sinh họ Từ kia? Nhất định là do Lưu gù lo sợ. Ông ta cũng thật là, chỉ biết lo cho mình mà không tận trung với nước. Thanh danh thường ngày toàn là giả, đúng là lời đồn thổi không đáng tin. Thế lực của Lưu tri phủ, đâu thể lớn hơn thế lực nhà họ Từ. Chỉ cần gã quản gia đầu trọc của nhà họ Từ nhăn cặp lông mày, chức tri phủ của ông ta sẽ bị mất.


Lưu đại nhân nghe họ nói vậy, trong lòng vô cùng tức giận.

Lưu đại nhân nghe họ nói chuyện với nhau mà tức tới trợn mắt, há mồm, trong bụng thầm nghĩ: “Thôi thôi, Từ Ngũ gia quả là kẻ vô cùng tàn ác. Nếu bản phủ không tóm được tên ác tặc này, dân chúng vùng này sẽ phải chịu cảnh khổ sở. “

Nghĩ xong, đại nhân đứng dậy trả tiền trà nước, sải bước ra khỏi quán trà. Tay gõ phách tre lách cách, miệng rao to:

– Ai xem bói đây? Ai xem bói đây!

Rồi mới nhằm phía trước thẳng tiến.

Lưu đại nhân miệng rao, chân rảo bước về phía trước. Đại nhân tiến thẳng lên, tay gõ phách liên hồi, miệng rao điệu “Tứ Bình”:

– Văn vương Chu dịch ta rành lẽ, trong sáu hào đinh quẻ kiết hung. Sang hèn phú quý khốn cùng, hạn to hạn nhỏ, vợ chồng kết duyên. Ma y thần tướng ta đều biết, trừ tà tẩy uế bắt yêu ma. Nào ai duyên lớn gặp ta. Ai người bỏ lỡ ắt là hối to. Lưu đại nhân bản lãnh có hạn nhưng được cái mồm, ông ta vừa đi vừa rao gọi. Tạm thời không kể chuyện Lưu đại nhân vừa đi vừa rao bói nữa, ta lại nhắc tới chuyện thừa sai đang hút thuốc đằng kia. Thấy đại nhân ra khỏi quán trà, anh ta cũng vội vã đứng lên đi theo ngay. Vội vàng vớ cây hốt phân cầm trên tay, rảo bước theo sau Lưu đại nhân. Tạm thời không nhắc chuyện thừa sai Trần Đại Dũng, ta lại kể chuyện của Lưu đại nhân. Miệng rao vang chân bước lên phía trước, chợt ngẩng đầu lên, thấy một cái cổng lớn hiện ra ngay trước mắt. Trước cổng có hai cây hoa hồng lớn, lừa ngựa cả bầy đứng đông đầy. Dưới cổng đặt hai chiếc ghế băng, trên ghế là mươi mấy gã hào nô đang ngồi. Đại nhân đang chăm chú quan sát nhà tên giặc, bỗng thấy một gã gầy gò từ trong cổng đi ra, đưa tay lên vẫy tiên sinh, miệng nói:

– Mau vào đây, lão gia nhà ta đang muốn nghe “Tứ Bình”.

Lưu đại nhân nghe vậy không dám chậm trễ, cuống cuồng sải bước vào bên trong.

Lưu đại nhân vừa tiến tới trước cổng, chưa kịp dừng lại, một tên người ở đã đứng dậy, nhìn tên gầy gò gọi đại nhân khi nãy, nói:

– Bát Thập Nhi, người vào trong đi. Để ta dẫn vị tiên sinh đây vào.

Người kia nói:


– Cũng được!

Rồi xoay mình tự bước vào trong. Lại nói chuyện tên người hầu vừa nói khi nãy, hắn họ Triệu, tên Lục, ngoại hiệu là Bạch Hoa Sà. Tên này tới trước mặt Lưu đại nhân thì dừng lại, nói:

– Tiên sinh, tôi có lời này muốn nói với ông. Tôi với ông vào trong, gặp mặt lão gia nhà tôi, ông phải cẩn thận đó.

Đại nhân nghe tên người ở này nói vậy, liền nói:

– Đa tạ ngài chỉ giáo!

Nói xong, tên nô gia Triệu Lục dẫn Lưu đại nhân vào trong. Lưu đại nhân vừa đi, vừa để ý quang cảnh đôi bên.

Lưu đại nhân vừa đi vừa để ý, qua khỏi cổng lớn nhà giặc qua một lối quanh là tới đường lớn, trong đó bày biện rất hào hoa. Bên phải, bên trái lối đi là hai dãy phòng đông, tây, chính giữa là bức bình phong bốn cánh. Lưu đại nhân theo Triệu Lục tiến vào trong, qua tầng cửa thứ hai, chăm chú để ý. Thấy trước mặt là năm gian đại sảnh, bậc thềm xây bằng bạch ngọc thời Hán sáng như bạc. Nhìn vào trong thấy sâu hun hút, không rõ nơi đâu mới là điểm tận cùng. Triệu Lục không dẫn đại nhân đi tới cuối, bên đông dãy đại sảnh có một cái cửa, hắn bèn dẫn đại nhân đi theo lối ấy. Đi một hồi tới một gian thư phòng nhỏ bày biện rất khả ái, trên cửa treo một đôi câu đối, nét chữ chân phương, ngay ngắn. Vế đối bên trái là: “Lãn khứ triều trung đăng kim khuyết”. Vế đối bên phải là: “Tiêu dao lâm hạ thắng triều thần”. Trên tấm hoành phi là bốn chữ “Vạn cổ trường xuân”. Bên trong cánh cửa là các bồn kỳ hoa dị thảo mọc đầy. Lưu đại nhân chưa tiến vào trong cửa, Bạch Hoa Sà Triệu Lục đã mở miệng nói:

– Ông hãy đợi ở đây một lát, để tôi vào thông báo với chủ nhân.

Lưu đại nhân ứng tiếng, nói:

– Biết rồi.

Triệu Lục sải bước, xoay mình đi. Lưu đại nhân đứng đó ngắm cảnh sắc bên ngoài, thấy tường rào cao vây kín khoảng sân, giữa sân có một bể cá cảnh, hòn non bộ đầy rẫy cây xanh, hoa lạ rất đẹp mắt. Mấy chú chó vàng đua nhau sủa, trên cổ chúng đeo lục lạc đồng. Lại nghe thấy bên trong có tiếng chim kêu ríu rít, vọng ra hàng ngàn thanh âm lạ. Đại nhân xem xong vội rảo bước, tới trước cửa thư phòng đứng lại. Lưu đại nhân dưới thềm dõi mắt nhìn lên, chỉ thấy bên trên có một người đang ngồi. Người ấy tuổi độ tam tuần, tướng mạo thô lậu, mặt nổi gân xanh, trên đầu đội chiếc mũ nhỏ màu vỏ dưa hấu. Đôi mắt to, đỏ rực, mình mặc một tấm áo chèn mỏng. Nhìn kỹ lại, thấy đeo hai miếng ngọc bối chạm hoa bằng lam ngọc, áo ngoài bằng đoạn xanh thêu hoa trên lưng, eo thắt đai lụa, có giắt một chiếc đồng hồ con, có thể xem giờ bất cứ lúc nào. Lưu đại nhân còn chưa kịp quan sát hết dáng vẻ bề ngoài của người ấy, bỗng thấy gã gia nhân bước vào, nói:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.