Lưu Công Kỳ Án

Chương 119: Anh hùng dũng mãnh giận đánh ác nô Ở lại tiểu điếm nói rõ sự tình


Đọc truyện Lưu Công Kỳ Án – Chương 119: Anh hùng dũng mãnh giận đánh ác nô Ở lại tiểu điếm nói rõ sự tình

Thiên tửu trại quá linh đơn,

cổ lai tựu hữu thiên oa.

Quan viên thứ dân nhân nhân khỏa,

ngật thương kỷ bôi bất thác

Nhất lai tiêu sầu giải muộn,

nhất lai thân thương khoái hoạt

Chi khô thiểu ẩm mạc tham đa,

đại sự năng thành bất phá

Duy độc khỏa tửu bất tế,

ngã khuyên minh công biệt học.

Tam trản nhập đỗ xọa mao bao,

chiếm biên nã thương động đao

Tâu lộ nhất lưu tà tà,

mãn thủy hồ ly tước mao

Ngộ trác quang côn dụng quyền đảo,

tỉnh tửu áo hối thảo tảo.

Dịch thơ:

Rượu hơn hẳn linh đan

Từ xưa đến nay đã nấu đun

Từ quan đến dân ai cũng uống

Uống mấy chén không sao

Một là sầu tiêu muộn giải

Hai là trong người thoải mái

Nhưng chỉ nên uống ít đừng tham nhiều

Làm nên việc lớn không hỏng

Chỉ vì uống rượu việc chẳng đặng

Tôi khuyên ngài đừng học

Ba con sâu vào bụng quấy nhào

Đứng dậy cầm giáo cầm đao

Bước đi lảo đảo

Nói năng nhảm nhí sao

Gặp phải du côn nó đấm

Tỉnh ra hối lại kịp nào.

Lại nói chuyện hảo hán đẩy xe nghe lão đạo nói vậy, lập tức với tay rút soạt cây đồng cương nặng ba mươi ba cân dưới càng xe ra.


Quý vị độc giả hẳn sẽ nói: “Cuốn sách này viết toàn chuyện đâu đâu. Chỉ là một gã đẩy xe sao lại có đồng cương? Lại dùng cây đồng cương thay càng xe. Lý nào lại vậy? Liệt vị hẳn chưa biết, hảo hán đẩy xe này sống trong Phạm gia doanh cách phía nam thành huyện Bội mười dặm, thuộc Từ Châu. Anh ta họ Phạm, tên Đỉnh, tự là Mạnh Đình. Cha ông từng giữ chút tổng binh, cây đồng cương này do cha ông để lại. Phạm Mạnh Đình từ nhỏ đã có sức khỏe hơn người, mình mẩy cao lớn. Năm mười ba tuổi bắt đầu học võ. Khi khôn lớn, cha mẹ đều qua đời cả. Nhà dần lâm vào cảnh đói khổ, chẳng còn cách nào khác, đành phải dựa vào sức mạnh hơn người của mình, đẩy chiếc xe nhỏ chở gạo lên chợ bán. Anh ta tính tình ngay thẳng, ưa can thiệp chuyện bất bình. Thanh nhiệt đồng cương mang theo bên mình, vừa dùng thay cho càng xe, vừa để phòng thân.

Lại nói chuyện Phạm Mạnh Đình tay cầm đồng cương đuổi theo hai tên ác nô, cướp lại hai cô gái. Chàng vận khí đan điển, hét lớn:

– Này, hai thằng ranh kia. Mau để hai cô gái lại. Nếu há mồm nói ra nửa chữ “không”, ta sẽ cho các ngươi chết không đất chôn thây.

Hai tên ác nô dẫn theo hai cô gái chầm chậm đi về, chợt nghe có người quát bên tai. Ngoảnh đầu nhìn lại, thấy một người tay cầm đồng cương đuổi tới, biết anh ta muốn chiếm lại hai cô gái. Hai đứa bèn quay sang bàn với nhau:

– Kẻ tới tất không thiện, người thiện tất không tới. Hai anh em ta dùng lời lẽ, dọa cho hắn sợ mà bỏ đi. Vậy sẽ đỡ tốn công, chẳng phải tốt hơn sao?

Bàn bạc xong xuôi, thấy người kia đã đuổi tới nơi. Hai tên ác nô bèn rút đao ra, chỉ vào hảo hán, nói:

– Này, thằng nhãi to gan kia. Phải chăng ngươi đang ngủ trong nôi hay sao lại dám lớn lối làm vậy? Chắc ngươi không biết hai anh em ta là ai, do ai sai tới! Hai anh em ta tên gọiTrương Công, Lý Năng, phụng lệnh đại lão gia đuổi bắt ả a hoàn và nàng thiếp mới cưới về. Nếu ngươi biết khôn, hãy mau quay về, chớ quản chuyện thiên hạ. Nếu không chịu tỉnh ngộ, ngươi sẽ phải tự rước họa vào thân. Tới lúc ấy có hối e cũng không còn kịp nữa.

Phạm Mạnh Đình nghe vậy, khí tức bốc lên ngàn ngụt, vung cây nhiệt đồng cương lên, nhằm Trương Công đánh tới. Trương Công vội vung đao đỡ. Chỉ thấy “choang” một tiếng, thanh đao bị dội văng đi. Cây đồng cương đập trúng vaiTrương Công. Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng “ối cha” rồi ngã lăn ra đất. Lý Năng thấy vậy, biết không địch lại hảo hán dũng mãnh, chợt nảy ra một kế, nói:

– Nếu ngươi thực là bậc anh hùng hảo hán, hãy để lại tên họ. Hai ta sẽ trở về báo lại chủ nhân. Ngươi dám tới nhà chủ ta hành hung không? Nếu dám đi, ngươi mới được coi là anh hùng, hảo hán.

Phạm Mạnh Đình nghe vậy, bật cười ha hả, nói:

– Ta đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Ta họ Phạm, tên gọi Mạnh Đình. Nay để lại hai cái mạng chó các ngươi cho về báo tin. Ông đây sẽ tới sau, tìm gặp chủ các ngươi tính sổ.

Lý Năng nghe vậy, vội đỡ Trương Công lên ngựa. Hai tên ác nô vội vàng bỏ chạy.

Phạm Mạnh Đình tới trước mặt Lưu công, nói:

– Đạo gia, hai cô gái này sẽ đi đâu đây?

Lưu công nói:

– Bần đạo lệnh cho hai cô gái ấy tạm thời chạy về Hoàng gia trại lánh nạn. Xin hỏi quý tính đại danh của nghĩa sĩ? Nhà ở nơi nào?

Phạm Mạnh Đình nghe hỏi, bèn lần lượt trả lời, lại nói:

– Tôi muốn đuổi tới nhà Lệnh Lâm, giết sạch không chừa một con gà, con chó nào mới hả được giận này.

Lưu công nói:

– Không cần phải vậy. Nếu nghĩa sĩ đã có lòng can thiệp chuyện bất bình, hãy theo ta vào Đức Châu, tới công quán của Lưu lại bộ dâng một lá đơn kiện. Không biết nghĩa sĩ có muốn đi cùng bần đạo một chuyến không?

Phạm Mạnh Đình nghe vậy, nói:

– Lão đạo giỏi thực, làm việc thực gan dạ, nghĩa khí. Nếu ngài không chê tại hạ nghèo khó, hai ta hãy quay mặt về phương Bắc dập đầu lạy tạ trời đất, kết nghĩa làm anh em.

Lưu công xua tay, nói:

– Ta từ nhỏ chưa từng kết nghĩa anh em với ai.

Phạm Mạnh Đình nói:

– Tôi đã muốn vậy, ngài không chịu cũng không được.

Rồi lập tức đắp ba mô đất, cắm ba ngọn cỏ lên đó, kéo lão đạo cùng quỳ xuống, dập đầu lạy. Lưu công nghĩ thấm: “Ta xem người này tính khí ngay thẳng, mồm miệng nhanh nhẹn, nghĩa khí hào kiệt, sau này tất có thể hữu dụng. Kết nghĩa anh em với nhau cũng được”. Hai người liền quay mặt về hướng Bắc, dập đầu lạy, làm lễ kết nghĩa xong xuôi. Phạm Mạnh Đình nói:

– Đệ năm nay hai mươi ba tuổi, không biết đại ca năm nay bao nhiêu?

Lưu công nói:

– Bần đạo năm nay sáu mươi tư tuổi.

Phạm Mạnh Đình nói:

– Đệ xin dập đầu lạy đại ca. Xin hỏi tên họ và nơi ở của đại ca.

Lưu công nói:


– Ta tên Mão Kim Đao. Đồng hương với Lưu lại bộ.

Phạm Mạnh Đình nói:

– Đại ca hãy lên xe, đệ xin đẩy đại ca vào thành Đức Châu.

Lưu công lên xe. Phạm Mạnh Đình đẩy xe, nhằm hướng chính nam thẳng tiến.

Không lâu sau đã thấy tòa thành Đức Châu thấp thoáng phía xa. Chợt thấy một đám người ngựa kéo tới trước mặt, phía sau họ là một cỗ kiệu lớn không có ai ngồi. Thì ra châu quan ra đón Lại bộ thượng thư Lưu đại nhân. Lưu công biết vậy, liền nói:

Hiền đệ, chúng ta không cần nhường đường cho quan châu. Phải bắt châu quan dẹp qua một bên để chúng ta đi qua mới phải.

Phạm Mạnh Đình nói:

– Nếu xông tới trước đầu ngựa của ông ta, chắc chắn sẽ bị ông ta cho ăn đòn.

Lưu công nói:

– Đệ mới là một anh hùng, hảo hớn, sao lúc này lại như một bao cỏ khô vậy? Chớ thấy ta là một lão đạo giang hồ mà khinh thường nhé. Lưu lại bộ với ta là anh em kết nghĩa, ta nói gì, ông ta cũng nghe theo. Nếu chỉ vì xông vào mà phải rước lấy họa thì đã có ta đây.

Phạm Mạnh Đình nói:

– Vậy thì ta xông lên.

Nói xong, đẩy xe xông thẳng tới. Lũ nha dịch quát vang:

– Tên đẩy xe kia, còn không mau dẹp qua một bên?

Phạm Mạnh Đình giả điếc, cứ việc xông tới. Châu quan thấy vậy nổi giận, quát vang:

– Bắt thằng giặc kia lại.

Đám nha dịch không dám chậm trễ, vội lôi Phạm Mạnh Đình tới bắt quỳ xuống trước kiệu. Châu quan hỏi:

– Tại sao gặp bản tri châu ngươi không tránh đường, cắm đầu lao lên? Lý nào là vậy? Lôi hắn xuống, đánh hai mươi trượng cho ta.

Đám nha dịch liền lôi Phạm Mạnh Đình ra đánh hai mươi trượng. Phạm Mạnh Đình đứng phắt dậy, nói với viên tri châu:

Ngươi dám đánh ta hai mươi trượng, đại ca ta quyết không tha cho ngươi. Chớ thấy đại ca ta chỉ là một đạo sĩ giang hồ mà coi khinh ông ta qua lại rất thân mật với Lưu lại bộ đó. Chỉ một câu nói của ông ta thôi, người sẽ bị mất chức ngay.

Châu quan nghe vậy, tức giận, nói:

– Nếu đã vậy, hãy lôi lão đạo qua đây cho bản tri châu.

Đám nha dịch vội lôi Lưu công tới trước kiệu tri châu. Đại nhân đứng sừng sững, không chịu quỳ. Châu quan quát vang:

– Giỏi cho lão đạo sĩ kia, thấy bản tri châu vẫn nghênh ngang, không chịu quỳ lạy.

Rồi dặn dò đám nha dịch:

– Đè hắn xuống đánh hai mươi trượng thực mạnh cho bản châu.

Chợt thấy Phạm Mạnh Đình quỳ phục xuống, dập đầu lạy, nói:

– Bẩm đại nhân. Đại ca của tiểu nhân năm nay đã sáu mươi tư tuổi, không thể chịu đòn. Xin đại nhân hãy đánh tiểu nhân.

Châu quan nghe vậy, lòng thầm kính nể, nói:

– Ngươi thực là người trung hậu. Nể mặt ngươi, bản châu tha cho hắn. Từ nay ngươi không được vô lễ như vậy nữa!

Phạm Mạnh Đình dập đầu tạ ân. Đám binh mã, kiệu phu của tri châu nghênh ngang đi qua.

Phạm Mạnh Đình đứng dậy nói:


– Đại ca mau lên xe, vào thành cho mau. Trời không còn sớm nữa. Nếu chậm trễ, e không kịp vào thành.

Lưu công nói:

– Hiền đệ vừa bị đánh hai mươi trượng, chỉ sợ không đẩy xe nổi.

Phạm Mạnh Đình nói:

– Không ngại, chỉ như bị muỗi cắn thôi mà.

Lưu công nghe vậy lại trèo lên xe. Phạm Mạnh Đình đẩy xe vào thành.

Không lâu sau đã tới bên ngoài thành Đức Châu. Vừa lên cầu treo, chỉ thấy một người đầu đội mũ nhỏ, tay cầm lồng họa mi, chân chưa bước đi, người đã xiêu xiêu, vẹo vẹo, chắc chắn đang say rượu đứng trên cầu. Hắn nghiêng nghiêng ngả ngả, va vào xe. Y nổi giận, nói:

– Thằng ranh đẩy xe khốn kiếp kia, sao lại đẩy xe xô vào người lão gia? Trong thành Đức Châu này ai chẳng biết ta. Nhị tổ tông sẽ không tha cho ngươi đâu. Hôm nay ngươi lại dám cuốc đất trên đầu Thái Tuế ư? Giỏi cho đồ lộn giống ngươi.

Phạm Mạnh Đình nổi giận đùng đùng, vội hạ xe xuống, xông tới, tát một cái khiến gã say kia lộn nhào, lăn tõm xuống thành hào. Mặc kệ gã say không biết sống chết ra sao, chàng quay trở lại, tiếp tục đẩy xe vào thành. Thấy hai bên đường trong thành bạt ngàn hàng quán, người qua kẻ lại đông như nước chảy, khung cảnh thực sầm uất. Chợt thấy một quán trọ bên đông con đường có treo một chiếc đèn lồng kiểu nhà quan, thì ra là một công quán. Lưu công gọi lớn:

– Hiền đệ, mau dừng xe. Trời đã tối rồi, chúng ta hãy vào quán này nghỉ lại một đêm.

Phạm Mạnh Đình nghe vậy, chau mày, nói:

– Đại ca, không được đâu. Muốn vào quán trọ cũng phải xem trước đã. Quán này đã được Lại bộ Lưu đại nhân chọn làm công quán. Đại ca bảo tiểu đệ xông tới trước kiệu quan, tiểu đệ phải ăn hai mươi trượng. Nếu lại xông vào công quán, chắc cái đầu này của đệ không còn ở trên cổ nữa.

Lưu công nói:

– Lưu lại bộ với ta rất tốt. Chúng ta cứ vào nghỉ trong quán này.

Phạm Mạnh Đình nói:.

– Đệ không mắc lừa đại ca nữa đâu.

Lưu công nói:

– Nếu đệ sợ, đại ca sẽ đi trước.

Nói rồi sải bước, vào thẳng bên trong. Phạm Mạnh Đình vội kéo ông ta lại, nói:

Nếu đại ca nhất quyết đòi nghỉ lại tại quán này, chúng ta phải thống nhất trước với nhau mới được. Quán này do Hoàng Vĩnh Thượng mở ra. Hồi trước đi bán đậu đen, đệ từng nghỉ trọ ở đây. Đệ với ông ta quen nhau. Nay quán bị trưng dụng làm công quán, người lạ tất không được vào. Để đệ đi tìm Hoàng tướng quỹ, bảo ông tạm cho chúng ta ở trong nhà bếp. Đại ca phải chịu ấm ức một chút, không biết có được không?

Lưu công nói:

– Cũng được.

Phạm Mạnh Đình nghe vậy, hai người lập tức tiến vào quán. Chợt thấy Hoàng chủ quán tiến ra nghênh đón, nói:

– Phạm đại ca, hôm nay anh phải chịu ấm ức ở tạm trong gian phòng nhỏ nhé. Phòng tốt đã bị dùng làm công quán. Nếu anh không bằng lòng, tôi cũng không dám giữ. Vị đạo gia này là ai vậy?

Phạm Mạnh Đình nói:

– Đây là đại ca của tôi. Phòng nhỏ cũng được.

Hai người đi thẳng vào phòng nhỏ.

Vừa ngồi xuống, chợt nghe bên ngoài có tiếng phụ nữ kêu oan vọng vào. Chợt lại nghe thấy tiếng hai tên nha dịch hỏi:

– Hai người con gái các người có oan khiên gì? Kiện ai vậy.

Hai cô gái trả lời, nói:

– Kiện bá đạo Lệnh Lâm.

Hai tên công sai nghe vậy, tỏ vẻ không vui, quát lớn:

– Hai ả đàn bà to gan không biết sống chết là gì này. Dám tới đây vu cáo một người tốt như Lệnh đại gia khiến bọn ta khó xử. Ta tới phủ họ Lệnh vay tiền, vay mười xâu, ông ta chỉ lấy có hai xâu, tám xâu còn lại biếu ta cả.

Tên kia nói:

– Lệnh đại gia đối xử với ta cũng rất tốt. Ông ấy cho ta năm lạng bạc và hai bình rượu nữa.

Tên này nói:

– Có ơn không báo, không phải là quân tử.

Tên kia nói:


– Vong ân phụ nghĩa là loại thất phu. Chi bằng nhân lúc đại nhân chưa tới công quán, chúng ta hãy bắt hai ả này lại, dẫn tới phủ họ Lệnh, chắc sẽ được khối bạc thưởng.

Rồi hai đứa dùng dây thừng trói Trần Ngọc Bình và ả a hoàn lại, lôi lôi, kéo kéo ra phía nhà sau.

Lưu công thấy vậy bất giác nổi giận, lớn tiếng chửi mắng:

– Giỏi cho hai tên chó nô tài, dám làm chuyện vô pháp vô thiên, trái đạo lý như vậy. Tên quan chó của Đức Châu này mắt mù rồi. Ta chính là Lại bộ Lưu Dung đây. Vậy mà hắn đi đón tận đâu vậy.

Phạm Mạnh Đình nghe thấy vậy, giật nảy người, nói:

– Đại ca, anh phát cuồng hay sao vậy? Anh nói anh là mệnh quan của triều đình, là Lại bộ đại nhân, thực quá lắm rồi. Đại ca chớ gây họa cho đệ nữa.

Nói xong, một tay xách hành lý, tay kia kéo Lưu công ra khỏi căn phòng, đặt cả đại nhân lẫn hành lý lên cỗ xe nhỏ, đẩy thẳng về hướng chính nam. Không lâu sau đã tới cửa Nam, chợt nghe thấy tiếng mời chào của một quán trọ nhỏ bên phía đông vọng tới:

– Trời tối rồi, nghỉ đâu cũng là nghỉ. Đâu chẳng ở được? Ở đây chúng tôi có phòng trọ sạch sẽ, không có ruồi muỗi, ăn uống tiện lợi.

Phạm Mạnh Đình nghe vậy, vội đẩy xe vào quán, mang hành lý vào phòng, Lưu công chẳng còn cách nào khác, đành phải vào theo. Chủ quán mang đèn vào. Lưu công nói:

– Chủ quán, hãy cho một chậu nước sạch để rửa mặt, pha cho một ấm trà. Sau đó cho nửa cân rượu, xào cho bốn món: Một đĩa sườn xào, một đĩa tôm hấp, một đĩa Nam tiềm đơn tử, một đĩa cá rán. Bốn món nguội người muốn đưa gì thì đưa. Ta và nghĩa đệ của ta uống rượu cho đỡ sợ.

Chủ quán nghe vậy, nói:

– Khách quan chúng tôi đây chỉ là một quán nhỏ, không có đồ ăn sang như vậy. Chỉ có bánh khô, cơm thường thôi.

Phạm Mạnh Đình nói:

– Đại ca không cần phải xa hoa như vậy. Chủ quán, cho tôi mười cân bánh, cho nhiều hành củ là được. Ăn xong chúng tôi còn phải nghỉ, ngày mai còn có việc cần làm.

Lưu công nói:

– Vậy sẽ theo ý tiểu đệ.

Không lâu sau, chủ quán đã mang bánh và hành lên. Lưu công hỏi:

– Chủ quán, xin hỏi: Ông có biết Lệnh Lâm ở đâu không?

Chủ quán nói:

– Lệnh đại gia sống cách cổng Nam không xa. Ở đó có một tòa dinh thự, ông ta sống tại đó.

Nói xong, vội ra ngoài thu xếp chuyện làm ăn của mình.

Phạm Mạnh Đình nói:

– Hỏi nhà hắn làm gì. Mai ta chỉ việc ra trước kiệu Lưu lại bộ, dâng một lá đơn kiện là xong. Có lẽ sáng mai Lưu lại bộ sẽ tới công quán.

Lưu công nói:

– Tối nay đã tới công quán rồi, nhưng bị đệ cướp ra khỏi công quán đó.

Phạm Mạnh Đình hỏi:

– Đệ có cướp ai đâu?

Lưu công nói:

– Chính là ta. Ta chính là Lại bộ Lưu Dung.

Phạm Mạnh Đình lắc đầu, nói:

– Đệ không tin. Đại ca chỉ đùa đệ.

Lưu công nói:

– Đệ không tin, ta cho đệ xem cái này.

Rồi cởi chiếc tay nải nhỏ ra: Phạm Mạnh Đình thấy bên trong có một quả ấn quan bằng vàng, bất giác lạnh toát sống lưng, quỳ phục xuống, dập đầu lạy, nói:

– Tiểu nhân không biết đại nhân tới, đã mạo phạm hổ uy, tội đáng chết vạn lần.

Lưu công nói:

– Không biết không có tội. Sau này bản bộ đường sẽ tấu lên Thánh thượng, xin cho đệ một chức võ quan.

Hai người ăn bánh xong, lập tức đi nghỉ.

Không biết chuyện sau này sẽ ra sao. Mời quý vị xem tiếp hồi sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.