Đọc truyện Lưu Công Kỳ Án – Chương 116: Khám nghiệm tử thi, bắt gian phu dâm phụ Lại thêm án khác, cóc giữa đường kêu oan
Tuần hoàn báo ứng bất phi khinh,
Khuyến quân hành thiện mạc hành hung.
Minh công bất tín thế thượng khán,
Vương pháp nan dĩ tương nhân dung.
Dịch thơ:
Tuần hoàn báo ứng đúng không sai
Khuyên bác làm lành bỏ ác ngay
Bác chẳng tin trên đời khắc thấy
Phép vua khó gượng nhẹ cho ai.
Lại nói chuyện Hoàng ái Ngọc nghe nói vậy, biết Bán Bưu Tử Lưu Thanh sẽ ra làm chứng. Bất giác, ả đảo vòng mắt một vòng, nói:
– Lưu Thanh, cái tính ngang ngạnh, gàn dở của ngươi lại nổi lên rồi hẳn? Ngươi thì làm nhân chứng gì? Phải rồi. Trước đây có hôm đứng trước nhà mẹ đẻ ta, người định ra sàm sỡ với ta, bị ta chửi cho một trận. Ngươi ôm hận trong lòng, nay muốn mượn việc quan báo thù riêng phải không? Bà ngươi đây không sợ đâu. Ta không làm việc gì trái với lương tâm cả.
Lưu Thanh nói:
– Hoàng Đại Thư, ngươi chớ có già mồm nỏ họng nữa. Việc hai ngươi làm ta đều nhìn thấy tận mắt. Mấy hôm trước, ta bị mi chửi cho một trận, ta ôm hận trong lòng, đó là chuyện có thực. Ta đợi tới khoảng canh một lại tới Bồ Gia Loan, thấy cổng ngõ nhà mi đã đóng kín, ta bèn vượt tường vào trong. Thấy trong phòng còn sáng đèn, lại vẳng ra tiếng nam nữ nói chuyện với nhau. Ta tới gần nghe lén. Thì ra các người đang bàn kế hại Bồ Hiền. Ta dùng lưỡi thấm lủng giấy dán cửa, ghé mắt nhìn vào, thấy gã đàn ông chính là Trương võ cử. Hai đứa các ngươi ngồi uống rượu, bàn kế hại chồng. Đang bàn bạc với nhau, chợt thấy Bồ Hiền gọi cổng. Trương Bồi Nguyên vội trốn xuống gầm bàn, còn ta liền nấp vào nhà chứa củi. Ngươi ra mở cổng ngõ. Bồ Hiền từ bên ngoài say nhữ say nhừ bước vào phòng. Ngươi lại đổ cho hắn uống hết một bình rượu nữa, khiến hắn say mềm, thân nhão ra như cọng bún thiu, nằm vật trên giường, bất tỉnh nhân sự. Tới lúc ấy, ngươi cùng Trương Bồi Nguyên, hai đứa dùng dây thừng trói chặt Bồ Hiền lại, nhét chăn bông vào miệng hắn rồi lấy ra một ống trúc, một đầu ghé vào lỗ đít hắn, dùng que nóng lùa vào đầu kia ống trúc. Trong ống có một con rắn lớn. Con rắn bị nóng, chịu không được nên đã chui vào trong lỗ đít. Bảo sao Bồ Hiền chẳng chết. Ta đứng ngoài cửa sổ đã thấy rất rõ. Giờ ngươi còn dám buông lời điêu ngoa dối gạt đại nhân nữa hay sao? Ngươi thử nghĩ xem, ta nói đúng hay sai? Nếu hai ngươi còn chưa tin, mở quan tài khám nghiệm lại tử thi sẽ rõ.
Hoàng Ái Ngọc, Trương Bồi Nguyên hai đứa nghe Lưu Thanh nói vậy, sợ đến nỗi xanh như chàm đổ, ngậm kín miệng, không nói năng gì.
Chợt thấy Lưu lại bộ dặn dò:
– Lưu Thanh, hãy đi mổ bụng nạn nhân ra kiểm tra.
Lưu Thanh tuân lệnh, tay cầm một con dao nhọn, mở nắp quan tài ra, rạch một đường trên bụng tử thi, moi con rắn ra, mang tới trước mặt Lưu đại nhân, quỳ một gối, hai tay nâng cao con rắn, nói:
– Mời đại nhân khám nghiệm.
Lưu công thấy con rắn đã chết ngạt trong bụng nạn nhân, bất giác nổi trận lôi đình, cho lôi Hoàng Ái Ngọc, Trương Bồi Nguyên lên, hỏi:
– Hai đứa các ngươi còn gì để nói nữa không? Không mau mà khai ra!
Hai đứa đành phải ký tên vào tờ khẩu cung. Lưu công dặn dò, nói:
– Gông hai đứa chúng lại, tống vào ngục.
Đám nha dịch, thuộc hạ không dám chậm trễ, lập tức gông Hoàng Ái Ngọc và Trương Bồi Nguyên lại. Lại xử tội tên giám nghiệm tử thi, tội ăn tham của đút, dối gạt quan trên, đày ra Hắc Long Giang làm tù khổ sai mười năm. Bảo chính Phiên Tam biết chuyện không chịu báo quan, nhận hối lộ tám mươi xâu tiền, phạt đánh bốn mươi trượng đày ra ngoài ngàn dặm. Còn lại giao cho tri châu xử lý. Tri châu xử phạt một nửa cơ nghiệp của Trương Bồi Nguyên chia cho Lưu Thanh, không cho quấy nhiễu. Tri châu nhận lời. Lưu Thanh tạ ơn, đi nhận gia sản. Lưu lại bộ lại sai nha dịch chôn quan tài xuống.
Đám nha dịch ứng tiếng, đậy nắp quan tài lên, nạo vét hết đất dưới huyệt, thấy đất rất mềm, chỉ một lúc sau đã đào sâu thêm già nữa xích. Không ngờ lại lòi ra thi thể của một đôi nam nữ. Nha dịch không dám giấu giếm, vội bẩm với đại nhân, nói:
– Dưới huyệt có vùi thi thể một đôi nam nữ, mong đại nhân định đoạt.
Lưu lại bộ nghe báo, vội tới bên miệng huyệt quan sát.
Thấy thi thể nam nhân độ mười ba, mười bốn, thi thể nữ nhân chỉ độ hơn mười tuổi, trên cổ đều có vết thương. Khám nghiệm xong, đại nhân quay sang dặn dò Lưu An, Trương Thành:
– Đi hỏi dân chúng quanh đây có ai biết hai đứa trẻ này không?
Còn chưa dứt lời, chợt nghe tiếng khóc con vọng tới vô cùng thảm thiết. Lưu công dặn dò:
– Dẫn người khóc lại đây cho ta hỏi chuyện!
Lưu An, Trương Thành dẫn người khóc con tới trước mặt đại nhân, bảo quỳ xuống. Lưu công hỏi:
– Nhà ngươi nhà ở đâu? Tên họ là gì? Bao nhiêu tuổi? Hai đứa trẻ bị chôn ở dưới là gì của ngươi? Mau khai rõ cho ta nghe.
Người ấy nói:
– Bẩm đại nhân, nhà của tiểu nhân ở Tô gia trang. Tiểu nhân tên gọi Tô Vĩnh Phú, năm nay ba mươi lăm tuổi, sinh được hai đứa con gái, một đứa con trai. Đứa con gái lớn gọi Tô Cát Bình, năm nay mười sáu tuổi. Đứa con gái nhỏ năm nay mười ba tuổi, tên gọi Tô Ngọc Bình. Đứa con trai nhỏ năm nay mười một tuổi, tên gọi Tô Sinh. Ba chị em chúng hôm qua đi chơi, đến nay vẫn chưa thấy về nhà. Hôm nay tiểu nhân đã đi khắp nơi tìm kiếm, qua đây gặp đúng lúc đại nhân xử án, lại thấy đào huyệt lên có hai xác người. Tiểu nhân tới xem, thấy đúng là xác đứa con gái nhỏ Ngọc Bình và thằng con trai út là Tô Sinh nhưng không thấy đứa con gái lớn Cát Bình đâu. Thực đáng thương cho tiểu nhân chỉ có mỗi đứa con trai này, nay lại bị người ta hại chết. Khẩn cầu Thanh Thiên đại nhân đứng ra phân xử, tìm bắt hung thủ, giúp tiểu nhân rửa sạch mối hận này.
Nói xong, dập đầu lạy như giã gạo. Lưu lại bộ nói:
– Ngươi hãy tạm mang xác về nhà. Bản bộ đường sẽ đứng ra phân xử cho ngươi.
Vĩnh Phú nhận xác của con, mang về nhà.
Lại bộ đại nhân lên kiệu trở về công quán Cảnh Châu. Dùng bữa sáng xong, ông lại cải trang thành đạo sĩ vân du, khoác trên vai chiếc tay nải nhỏ màu vàng, trong đó có cuốn Bách Trung kinh cùng cuốn bói toán và giấy, mực, nghiên, bút. Tay cầm hai miếng phách tre, lén rời công quán theo lối cửa sau, theo đường lớn rời khỏi châu thành, muốn vào làng tra xét vụ án này. Đi một hồi tới vùng ngoại ô, nhìn thấy trước mặt có một con cóc to bằng cái mâm đứng chắn đường đi. Lưu đại nhân trong lòng không vui, nghĩ thầm: “Trên đời này sao lại có con cóc nào to đến vậy? Hẳn phải có uẩn khúc chi đây?”. Bèn cất giọng hỏi:
– Cóc ngươi cản đường ta, tất phải có điều chi oan khuất. Nếu thực sự bị oan, hãy đứng trước mặt bản đường kêu to ba tiếng. Bản bộ đường sẽ chấp nhận lời kêu oan của ngươi, đi theo ngươi.
Con cóc này cũng thực lạ. Nghe đại nhân nói vậy, nó lập tức quay mặt lại phía ngoài, kêu lên ba tiếng “ộp, ộp, ộp” thực lớn, rồi tưng tưng nhảy về phía Đông. Lưu công thấy vậy, gật đầu đi theo sau. Đi được hơn mười dặm, thấy trước mặt có con sông cản lối. Lại thấy con cóc nhảy tõm xuống sông. Lưu công sững sờ, nghĩ thầm: “Không ổn, ta không thể xuống sông theo ngươi được”.
Còn đang do dự, chợt thấy dưới hạ lưu có một chiếc thuyền nhỏ đang ngược dòng tiến lên. Trên thuyền có hai người, đại nhân bèn gọi lớn:
– Nhà thuyền, hãy qua bờ bên này, cho tôi qua sông, tôi sẽ trả tiền công.
Hai người trên thuyền kia vốn là hai anh em, người anh tên là Hoàng Lục, người em tên là Hoàng Hùng, bơi thuyền dưới sông kiếm ăn. Chúng thường chở khách buôn ra tới giữa dòng rồi trói khách lại, vứt xuống sông, sau đó cướp đoạt tiền bạc của khách. Chúng dựa vào chùa An Quốc bên bờ Nam, trong đó có thế thân của Nhị Vương Gia là lạt ma A A Di. Tên lạt ma này luôn làm chuyện bất chính, cướp đoạt dân nữ, dưới tay có năm trăm hung tăng thủ hạ. Hoàng Lục, Hoàng Hùng làm ăn phi pháp dưới sông, có được thứ đồ quý gì cũng phải đem qua cung phụng cho lạt ma A A Di.
Hôm nay, chúng đang trên đường về nhà, chợt thấy bên bờ Tây có một đạo sĩ vân du gọi thuyền qua sông. Hoàng Hùng nói:
– Anh à. Anh nhìn lão đạo sĩ đang gọi thuyền trên bờ sông kia, thực giống lão Lưu gù xử vụ Hoàng Ái Ngọc. Nay lại cải trang theo lối lão đạo, không biết định tra xét vụ nào? Không biết có phải vụ ta bắt ả Cát Bình con nhà họ Tô bị người ta tố cáo hay không. Lão ta hay tin liền tới đây tra xét. Sao ta không cập thuyền vào, cho hắn lên, ra tới giữa dòng kết thúc sinh mạng của lão đi cho tuyệt hậu hoạn.
Hoàng Lục nói:
– Có lý
Rồi cập thuyền vào bờ, bắc cầu ván lên, miệng hô vang:
– Đạo gia, mời lên thuyền.
Lưu công lập tức lên thuyền. Hoàng Hùng rút ván lên, với tay lấy cây mái chèo, chèo thuyền đi. Ra tới giữa dòng, hắn dừng tay chèo, hỏi:
– Có phải ông là Lưu gù, cải trang thành đạo sĩ đi điều tra vụ nhà họ Tô bị mất con gái hay không? Hôm nay ta phải cho ông chết một cách rõ ràng mới được. Vụ đó là do anh em ta làm. Ta tên Hoàng Hùng, còn đây là anh trai ta, tên Hoàng Lục.
Nói xong, tóm lấy Lưu đại nhân. Lưu công vội kêu lên:
– Thí chủ, chớ nên nhận lầm ngươi. Bần đạo là kẻ đi khắp nơi xem tướng giúp người, đâu biết Lưu gù là ai!
Hai tên hung đồ để mặc đại nhân gào tới rách cả miệng, chúng chỉ coi đó là gió thoảng qua tai, lập tức trói nghiến đại nhân lại ném tõm xuống sông. Chỉ thấy “tõm” một tiếng, đại nhân đã chìm lĩm dưới làn nước.
Mệnh của đại nhân vẫn chưa tuyệt. Đột nhiên thấy một trận cuồng phong nổi lên, con cóc cõng đại nhân nhảy vọt lên bờ. Lưu đại nhân nghỉ ngơi chừng một khắc, mở mắt ra nhìn, thấy dây trói đã được cởi ra, tay nải cũng không mất, bèn quay sang nói với con cóc:
– Lại vẫn cần ngươi đi trước dẫn đường.
Chỉ thấy con cóc tưng tưng nhảy về hướng Đông. Lưu công khoác tay nải lên, đi theo phía sau. Không bao lâu đã thấy một thôn trang hiện ra trước mặt, con cóc đột nhiên biến mất, tìm đâu cũng không thấy. Chỉ thấy trên mặt đất có một tấm thiếp, bèn cuối mình nhặt lên, thấy trên đó có viết bốn câu thơ rằng:
Ngã bản Thái Bạch Lý tinh quân,
Dẫn lĩnh tiền thôn phỏng Cát Bình.
Phùng hung hóa cát hưu cụ kiếp,
Tự nhiên hiện xuất sự chân tình.
Dịch thơ:
Ta là Thái Bạch Lý tinh quân,
Thôn trước kia đi hỏi Cát Bình
Gặp nạn hóa lành đừng sợ hãi,
Sự tình ắt bỗng hiện rành rành.
Lưu công xem xong, biết Thái Bạch tinh quân cứu mạng mình, vội ngửa mặt lên trời bái vọng. Hành lễ xong lại tiếp tục đi tới tòa thôn trang trước mặt. Không lâu sau đã tiến vào thôn, tay đến gõ phách, miệng hô vang.
– Tính Linh Phong, giảng Tử Bình, coi số mạng, xem cầu tài cầu lộc hôn nhân không? Biết xem tướng, coi gia trạch, tìm long huyệt, an gia trấn trạch không?
Đang rao chợt thấy một nhà bên đường có tiếng mở cửa, xuất hiện một cô gái chừng mười sáu, mươi bảy tuổi. Chỉ thấy cô ta ấn đường hiện sắc đen, sắc mặt vàng võ, tóc mây xõa bù, mặt buồn rười rượi, miệng gọi:
– Ông thầy bói, mời tới đây.
Lưu công nghe gọi vội bước tới, hỏi:
– Vị cô nương này muốn xem bói hay xem hộ ai khác?
Cô gái nói:
– Mời ông theo tôi vào sân, xem cho bà mẹ chồng tôi một quẻ.
Lưu công trong lòng không vui, nghĩ thầm: “Cô gái này miệng còn hôi sữa, tại sao đã có mẹ chồng? Ta phải vào trong tìm hiểu cho rõ”. Cô gái dẫn đường, Lưu công theo sau. Chỉ thấy nhà này rất rộng, có tượng thú xếp dọc đường đi, trên tường vẽ hình Phúc, Lộc, Thọ, đường đi lát gạch, trước cửa phòng có bức rèm hột. Qua khỏi bức rèm, tới phòng khách. Đại nhân chợt sinh nghi, đoán chủ nhân căn nhà nhỏ này hẳn phải là người giàu có. Tại sao trong nhà lại vắng tanh vắng ngắt không một bóng người như vậy?
Thì ra đây chính là nhà của một viên quan tên gọi Vương Bách Vạn. Vương Bách Vạn không có con trai, chỉ có một người con gái. Vào dịp Thanh Minh, hai cha con đi lễ mộ, bị ác bá Linh Lâm nhìn thấy, cướp mất người con gái. Vương Bách Vạn nổi giận, vội xông tới đòi đổi mạng với Linh Lâm, cào Linh Lâm bị thương ở mặt. Linh Lâm nổi giận, giết cả hai cha con Vương Bách Vạn, lại thống lĩnh lũ gia nô tới lấy sạch của cải trong nhà họ Vương. Đám gia nô, làm thuê trong nhà Vương Bách Vạn không ai dám trêu vào hắn nên cũng bỏ đi cả. Linh Lâm lại sai Hoàng Lục, Hoàng Hùng vào ở trong nhà này. Hoàng Lục, Hoàng Hùng lại bắt Cát Bình về đây, giấu trong nhà này.
Lại nói chuyện Lưu công tới căn lầu phía Bắc, hỏi:
– Mẹ chồng ngươi giờ ở đâu? Mau mời ra đây ta còn đoán mệnh. cô gái chưa kịp nói gì, hai hàng nước mắt đã trào ra, quỳ sụp xuống trước mặt Lưu công, khóc nói:
– Đạo gia, ông là người tuổi cao đức trọng, lấy từ bi làm gốc, coi thiện niệm là nhà. Nô tì thấy ngài không có ý xấu nên xin được nói thực với ngài. Mong ngài giúp tiểu nữ đưa cho cha mẹ tiểu nữ một bức thư, tiểu nữ xin đội ơn ông. Chỉ xin ông tuyệt đối không để lộ chuyện này ra.
Lưu công hỏi:
– Ngươi có nỗi oan gì hãy mau nói ra, bản bộ đường sẽ giúp ngươi giải quyết.
Cô gái nghe vậy, sững người, hỏi:
– Đạo gia, tại sao ông lại xưng là bản bộ đường? Chẳng lẽ ngài là một vị quan đi thị sát dân tình sao? Nếu thực sự ngài đi thị sát dân tình, nạn nữ hôm nay có thể nhìn thấy mặt trời rồi.
Lưu công nói:
– Cô gái đã nhận ra bản bộ đường, bản bộ đường cũng chẳng giấu cô làm gì. Bản bộ đường chính là Lại bộ thượng thư Lưu Dung, tự Thách Am. Bởi Tô Vĩnh Phúc lên kiện trước bản bộ đường, bản bộ đường tiếp nhận đơn kiện của hắn, nay lén rời khỏi công quán, cải trang thành vân du đạo nhân tới đây. Thực ra chỉ vì muốn dò tìm con gái lớn của Tô Vĩnh Phúc. Cô gái có nỗi oan ức gì phải nhờ ta đưa tin cho cha mẹ? Người cứ nói ra, ta sẽ đưa thư giúp cô.
Cô gái nghe xong, vô cùng mừng rỡ, nói:
– Nạn nữ chính là Tô Cát Bình, bị ác đồ Hoàng Lục, Hoàng Hùng bắt về đây. Chúng đã giết chết em trai, em gái của tiểu nô. Hai tên hung thần muốn ép nạn nữ phải làm vợ chúng, nạn nữ không chịu. Suốt ngày nạn nữ như ngồi trên bàn chông, chỉ mong đại nhân nhanh chóng cứu nạn nữ ra khỏi cảnh nồi lửa vạc dầu này. Nạn nữ xin cảm ơn đức tái sinh của đại nhân.
Nạn nữ đang nói chuyện với Lưu công, chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng vào, kêu lớn:
– A đầu, mau ra mở cửa. Đại gia, nhị gia của người đã về rồi.
Tô Cát Bình giật mình, nói:
– Đại nhân, không xong rồi. Hai tên hung đồ đã trở về?
Lưu công nghe vậy, sững người, nói:
– Phải làm sao đây.
Chỉ thấy Tô Cát Bình ngó quanh, chẳng nghĩ ra được cách nào. Chợt thấy trên tường có một cái khe. Nạn nữ vội nói:
Đại nhân, cầu xin ngài chịu khuất một chút, chui vào khe hở này, nạn nữ sẽ dùng đồ vật đậy lên, chớ để hung đồ nhìn thấy kẻo mang họa.
Xong xuôi, Tô Cát Bình mới đi ra ngoài mở cửa, miễn cưỡng nở nụ cười, nói:
– Nhị vị lão gia đã về. Thiếp ra đón chậm, xin rộng lượng cho.
Hai tên hung đồ nghe nàng nói vậy, trong lòng mừng rỡ.
Không biết câu chuyện sau này ra sao, mời quý vị xem tiếp hồi sau.